Truy Khứ

Chương 18

Sau khi Hồ Túc An mệt mỏi ôm chặt Đàm Dự ngủ thêm một giấc thì khi thức dậy Hồ Túc An đã không còn nhớ gì nữa.

Hắn chỉ biết mình bị đuổi bắt trong mơ, chạy đến mệt mỏi khắp người, kêu mãi mà Đàm Dự chẳng thèm nghe.

Đàm Dự không nói lại được Hồ Túc An, chỉ bất lực gõ lên đầu hắn một cái mắng mỏ:

"Hồ ngốc"

Hồ Túc An bị mắng thêm vài tiếng cũng không thèm chấp với Đàm Dự, nhưng cháo gà mà không có gà thì thật là không thể chấp nhận được.

Đàm Dự nhìn Hồ Túc An gan càng ngày càng to, dám phùng mang trợn má giận dỗi y, cảm thấy mình không còn một chút uy nghiêm nào trong cái nhà này cả.

"Có ăn hay không? Không ăn thì nói Đại Giao mang ra ngoài"

Hồ Túc An cũng thật sự đã đói, hắn cũng chẳng có suy nghĩ như mấy cô nương nhỏ là "không ăn đấy, anh phải dỗ dành tôi". Hồ Túc An ngoan ngoãn cầm chén cháo lên ăn, chỉ là vẫn không thèm nhìn mặt Đàm Dự.

Tên ác độc bắt hắn đi tìm quỷ, bây giờ hắn bị quỷ doạ đến bệnh thế này thì không có quan tâm.

Đàm Dự cũng không thèm nói chuyện với Hồ Túc An, ai rãnh hơi đâu mà dỗ dành người chỉ thích gà của y, chẳng thích y một tẹo nào chứ.

Vậy là một người ủy khuất ăn cháo, một người nhàm chán xem ngọc.

Sau khi Hồ Túc An đã ăn no liền tự thân vận động đi rửa chén. Đàm Dự nhìn theo bóng lưng của hắn một chút nhưng rồi cũng nằm im.

Hồ Túc An thấy Đàm Dự không theo mình như mọi lần thì vờ như chẳng quan tâm, tủi thân rửa đi đến giếng nước rửa chén.

Đại Giao và Đại Cửu lẽo đẽo theo sau, biết Hồ Túc An giận Đàm Dự thì hùa theo trách móc y, được giữa chừng thì Đại Giao mới chợt tỉnh táo lại:

"Gà đều trong cháo mà, chạy đi đâu được chứ"

"Thế là ai ăn mất rồi, ta ăn cháo cũng cảm thấy có vị gà nhưng thật sự là không có gà"

"Đại Cửu à, ngươi ăn gà của hồ ly sao? Đàm Dự bảo ngươi đi mua mà"

"Không thể vu oan giá hoạ như thế! Chắc chắn là bọn con người ăn gian. Ta không thích ăn gà đâu, sao phải ăn của hắn chứ?"

"Nhưng mà có mấy miếng gà, ngươi sao lại cãi nhau với Đàm Dự làm gì chứ?"

"Không phải... Thôi các ngươi không hiểu được"

Không phải vì mấy miếng gà mà là vì Đàm Dự không chừa bậc thang nào cho hắn leo xuống.

Đàm Dự chờ mãi không thấy Hồ Túc An về thì phải ngự giá thân chinh xuống nhà tìm kiếm.

Ngoài sân chẳng có bóng ai, chỉ có mấy con yêu quái co người nấp khỏi tầm mắt Đàm Dự. Đạm Dự ngại mất mặt nên cũng không bắt chúng ra hỏi chuyện. Y đi thẳng một đường đến chuồng gà, quả nhiên trên một nhánh cây cao cao có một con hồ ly đã cuộn tròn người thành một quả bóng nằm đó.

Đàm Dự đắn đo một lúc cũng gọi lên:

"Phu nhân, về phòng thôi"

Hồ Túc An cũng không làm giá, nghe Đàm Dự gọi nhìn nhướng mắt nhìn qua, sau đó chậm rãi bò từ trên cây xuống, nhảy vào trong tay Đàm Dự.

Đam Dự cọ cọ vào cái mũi nhỏ của hồ ly hay giận dỗi trong lòng, y vuốt ve bộ lông của hắn, thì thầm nho nhỏ vào tai:

"Khi nào khoẻ rồi, sẽ mua gà nướng cho phu nhân"

___

Giận nhanh, hoà thuận cũng nhanh, chẳng mấy chốc cả hai bọn họ đã lăn ra giường, thoã mãn duỗi lưng thẳng tắp.

Đàm Dự nhu nhu cái bụng nhỏ non mềm của Hồ Túc An, thầm nghĩ con hồ ly thiếu cảnh giác đến thế có thể sống sót đến tận bây giờ đúng là một điều may mắn.

Hồ Túc An nằm nghiêng đầu nhìn chằm chằm Đàm Dự.

Khung cảnh vẫn thế, hai người họ vẫn vậy, nhưng dường như lại có thứ gì đó kỳ lạ nhen nhóm ở trong lòng.

Sau khi Hồ Túc An nhìn đủ thì biến lại thành người, gối đầu lên bả vai Đàm Dự, rồi bắt chân hình chữ ngũ hỏi thăm:

"Đại Giao làm sao rồi?"

"Nó không sao cả, vẫn khoẻ mạnh lắm, đi bắt thêm một con quỷ nữa vẫn được"

Đại Giao đang cùng Đại Cửu nép sau cánh cửa nghe thấy lời của Đàm Dự liền không nhịn được mà phản đối:

"Không được đâu. Đại Giao còn bị thương nặng lắm"

Đàm Dự liếc qua nó rồi sai bảo:

"Ngươi, cả ngươi nữa, đi lấy đồ của Trần Bình đến đây"

Hôm trước Trần Bình có ghé đến đây, đem theo vòng tay và 50 lượng bạc, và một số ngọc bội, tuy nhiên trâm ngọc thì hắn không có, cũng không rõ nó lưu lạc ở phương nào.

Hắn muốn gặp Hồ Túc An, nhưng Đại Giao và Đại Cửu chỉ nhận châu báo, vàng bạc, còn người thì kiên quyết để đám đàn em dọn dẹp.

Hồ Túc An cầm lấy vòng tay. Đúng là đồ cao cấp, chất ngọc mát mẻ, nhẹ tay, thơm thoảng mùi trà, hoa văn tinh xảo, màu sắc trong trẻo. Bán ra có lẽ cũng hơn trăm lượng.

Hồ Túc An đếm đếm lại bạc, lấy lên 10 lượng, rồi đưa lại cho Đàm Dự:

"Của ngài"

Đàm Dự cầm lên chiếc vòng tay, đeo lên cho Hồ Túc An, sau đó lại lấy một sợi lông mịn màu đỏ của Đại Cửu tỉ mỉ cột vào cái vòng. Y đẩy hộp châu báo lại cho Hồ Túc An nói:

"Sau này phu nhân cứu giữ tiền trong nhà đi"

Hồ Túc An bất ngờ vô cùng, sau đó mừng rỡ hỏi:

"Thật sao? Cho ta giữ tiền sao? Vậy số tiền còn lại của phu quân để ở đâu?"

Đàm Dự gõ gõ lên ván giường nói:

"Phía dưới này"

Hồ Túc An lập tức xua Đàm Dự xuống tìm kiếm, quả nhiên có cơ quan ẩn, ấn vào một cái, mặt giường được đẩy ra, bên dưới toàn là bạc trắng lấp lánh mà Hồ Túc An yêu thích.

Đầy ấp bạc, thì ra bấy lâu nay hắn là một con hồ ly quý tộc, toàn ngủ trên một chiếc giường quý giá đến thế.

Hồ Túc An chưa kết ngạc nhiên thì Đàm Dự lại nói:

"Nhà chúng ta có bốn phòng, ở mỗi phòng đều có một cơ quan ẩn, bên trong đều có rất nhiều thứ phu nhân thích"

Hồ Túc An nắm chặt vạt áo Đàm Dự lắc lắc:

"Nhiều đến thế thật sao? Cả đời ta chưa bao giờ thấy nhiều tiền đến thế"

"Phu quân của ngươi còn có gấp 100 lần số bạc này, nhưng mà ta cần có lại thể xác của mình"

"Ngài đừng lo, vận của ta là cát vận, sẽ đem lại may mắn cho người xung quanh, ngài chắc chắn sẽ lấy lại được cơ thể thôi"

Hồ Túc An đem bạc trong hộp gỗ đổ vào cơ quan bên dưới giường, sau đó lon ton đi lấy số bạc ít ỏi mà hắn quý trọng nhất cũng đổ vào chung, từ hôm nay đây sẽ là tài sản chung của bọn họ, dù hắn có đóng góp hơi ít nhưng sẽ cố gắng hơn.

Hồ Túc An tình toán đôi lúc rồi lấy ra thêm 4 lượng, cộng với số bạc lúc trước hắn lấy thì tổng cộng là 14.

Đàm Dự nhìn Hồ Túc An cẩn thận phủ chăn lên giường, vui vẻ đến mắt cũng muốn phát sáng thì lòng y cũng vui lây. Thì ra bạc có thể làm cho người ta hạnh phúc đấy, trước giờ Đàm Dự nghĩ nó là suy nghĩ của đám phàm phu tục tử nhưng bây giờ Đàm Dự đã hiểu được.

Đàm Dự tin Hồ Túc An là một con hồ ly mang lại may mắn, dù hắn không phải là cửu vĩ hồ cao quý, không phải hoả hồ đầy ngạo khí, cũng không phải bạch hồ kiêu kỳ, đến cả làm một con hồ ly tinh quyến rũ, thu hút thì Hồ Túc An cũng không phải. Nhưng ở Hồ Túc An trong lòng Đàm Dự chính là con hồ ly tốt nhất.

Hồ Túc An lại gọi Đại Giao và Đại Cửu đến, hào phóng cho bọn nó mỗi con 2 lượng bạc:

"Này, tiền công bắt quỷ Đàm đại gia cho đấy. Đi mua cá, mua xoài ăn đi nào"

Đại Cửu hứng thú bừng bừng cầm lấy bạc của mình vui vẻ vô cùng:

"Lần sau có bắt quỷ nhớ dẫn ta và Đại Giao đi theo nữa nhé"

Đại Giao:

"Quỷ ở đâu ra mà lắm thế cho mà bắt"

Đam Dự:

"Vài hôm nữa lại dẫn các ngươi đi"

Lời vừa nói ra khiến ba con yêu quái trong phòng lạnh toát sống lưng. Đại Giao ôm lấy ngực nói:

"Ta vẫn còn chưa khoẻ hẳn, ta nghĩ mình nên về giếng nghỉ ngơi rồi"

Đại Cửu cũng gấp gáp tìm cớ:

"Ngươi đó, đau tới hồ đồ, là eo bị thương mà lại đi ôm ngực, ta không an tâm chút nào để ta theo ngươi"

Thật ra Đại Giao ôm ngực vì nó bị đau tim.

Hồ Túc An thì không trốn đi đâu được chỉ có thể bò lên giường cạnh Đàm Dự nho nhỏ hỏi:

"Nữ quỷ đó đã đi rồi mà"

"Nó đã đi hai năm trước rồi, thứ còn lại chỉ là ký ức và ký ức đó cảm nhiễm những kẻ thế thân sau"

"Vậy chúng ta còn phải đi đâu nữa?"

"Tìm mảnh ngọc cuối cùng. Hoàng kim ngọc là viên ngọc lưu giữ lại những thứ đẹp đẽ nhất ở thời kỳ hoàng kim. Hoàng kim ngọc giúp cô nương kia khôi phục vết thương ở chân khi bị hai nam nhân truy đuổi, giúp cô ấy có lại mắt và tai đã bị người khác hủy hoại. Có lẽ nó cũng chỉ ở gần đây"