Truy Khứ

Chương 20

Dưới sự gấp gáp của Hồ Túc An, trứng chưa kịp chín đã bị vùi trong than hồng. Đàm Dự ôm một con hồ ly hưng phấn quá độ đi đến ngọn núi kế bên.

"Sao mấy cục đen đen đó lại có giá trị lớn thế phu quân nhỉ?"

Đàm Dự dẫm lên mấy ngọn cỏ xanh tươi mơn mởn, vẫn còn đọng lại chút dư âm từ cơn mưa ban sáng, trên tay bế một cục bông tròn ấm áp, đối lập với "cơ thể" lạnh lẽo của bản thân mình. Mặt trời ló ra sau rạng mây mù, chút ánh nắng sà xuống vai y, Hồ Túc An trong lòng vẫn còn đang lãi nhãi hỏi cái gì đó. Đàm Dự chưa bao giờ muốn sống lại như lúc này.

"Phu nhân dường như béo lên không ít"

Hồ Túc An đưa tay nhỏ ra sờ sờ bụng mình, sau đó yếu ớt phản đối:

"Ngài nói sai rồi, là lông nó phồng ra đấy"

Đàm Dự không trả lời, chỉ mỉm cười vuốt lông cho hắn. Hồ Túc An càng nghĩ càng tiêu cực, sau đó buồn bực nói với Đàm Dự rằng:

"Ngài thả ta xuống đi, ta đi bộ cũng được"

"Xuống cái gì? Đường trơn lại còn ẩm ướt, ngươi đi nhanh thế nào cũng té, còn đi chậm thì bao giờ mới đến?"

Hồ Túc An vùi đầu vào vạt áo của Đàm Dự, ôm lấy cái đuôi của mình để nó không bị lạnh, nằm một lúc lại thích ý như con mèo trộm được cá, đầy kiêu ngạo nói:

"Mập một chút cũng chẳng sao, còn không phải do phu quân nuôi ra à? Phu quân làm thì phu quân phải chịu bế ta thôi"

Đàm Dự:

"Ta nào có nói là không bế, được bế phu nhân thật là niềm vinh hạnh của ta"

Hồ Túc An ngại ngùng, lòng dâng lên chút cảm giác vui vẻ, hắn đỏ mặt nói lãng qua huyện khác:

"Phu quân vẫn chưa trả lời ta vì sao mấy hòn đen đen đó lại đắt đâu?"

Đàm Dự lắc đầu, không chút tội lỗi thừa nhận:

"Ta lừa bọn yêu quái đó đấy, hòn đá đó thì có gì mà đắt, thứ đắt là mấy ký tự trên hòn đá mới đúng"

"Đó không phải là phương pháp để có rắn nho nhỏ sao?"

Đàm Dự hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói:

"Là con rắn đó vẽ lên để truyền lại cho con cháu nó làm vật gia truyền, ngươi thật sự tin rằng một con rắn phì đen sẽ đẻ con à? Bên dưới nó còn có một lớp ký tự khác"

"Ta biết lắm mà, tên rắn ngốc đó chỉ biết ba hoa. Phu quân ơi, ký tự ngươi nói là bản đồ kho báu sao? Ta sắp thành con hồ ly quý tộc rồi?"

"Đúng vậy"

Vì hai chữ "Đúng vậy" được Đàm Dự nói trong phong thái tự tin mạnh mẽ, đầy quyết đoán nên đến khi Hồ Túc An được mang đến dòng suối của nữ quỷ đợt trước thì hắn mới phát hiện ra kho báu gì đó tất cả lại là một sự lừa gạt.

Mặt suối trông có vẻ rất yên bình, còn ánh lên chút lấp lánh, mấy ngọn cỏ bên bờ lao xao vì gió. Bỗng một con hươu với chiếc sừng dài xinh đẹp oai phong bước ra từ bụi rậm, chậm rãi đi đến cạnh suối cúi đầu uống ánh nắng chảy trên dòng suối.

Hồ Túc An còn đang cảm thán cảnh tình cảnh mộng thì một sợi rong to phóng ra từ mặt nước, chớp mắt đã quấn chặt lấy cái cổ của con hươu tội nghiệp, mặc cho nó tuyệt vọng vùng vẫy, chẳng mấy chốc đầu nó đã bị kéo xuống nước, dần dần phần thân đang đá loạn tứ tung cũng yên tĩnh lại, sau đó con hươu ốm đi trông thấy, cuối cùng chỉ còn mỗi cái xác rỗng.

Một con hươu lớn như thế đã bị kéo vào nước một cách dễ dàng.

Đàm Dự ôm Hồ Túc An tiền gần tới suối. Lúc này, Hồ Túc An mới nhìn thấy dưới làn nước róc rách trong veo toàn là xương trắng, của người và của cả thú.

Đàm Dự bỏ một tay xuống cầm lấy một cái răng nhọn mà Hồ Túc An không biết của loài vật nào, sợi rong kia ngoi lên vờn quanh tay của Đàm Dự nhưng không tấn công, để cho Đàm Dự tùy tiện lấy thứ y muốn.

Đàm Dự nhìn quanh một chút rồi cũng nuối tiếc ôm Hồ Túc An rời đi.

"Con quỷ nước đó cũng sợ phu quân sao?"

"Nó không phải quỷ, nó là một loại yêu quái, nếu miễn cưỡng nói thì nó là một con rùa tinh. Nó hút máu thịt của sinh vật khác để sống, còn ta thì vốn đã chết rồi, không phải là con mồi của nó"

Đàm Dự bình tĩnh trả lời Hồ Túc An nhưng vài lời cuối lại có chút tự chế nhiễu.

Hồ Túc An dùng hai tay đầy lông của mình che miệng Đàm Dự lại:

"Chết cái gì chứ? Ngài tin ta, ngài chắc chắn sẽ sống lại, sẽ làm nên nghiệp lớn"

Sẽ làm chiến thần của con dân vùng biên phía bắc, sẽ trở thành hoàng đế cửu ngũ chí tôn và... cũng sẽ gặp rồi mang lòng yêu nữ chính.

Tay Hồ Túc An trượt nhẹ xuống yết hầu của Đàm Dự, rồi lại trượt xuồng l*иg ngực, không cảm nhận được nhịp tim, chỉ cảm nhận được một sự lạnh lẽo nhạt nhòa.

Cái con người ít biết nói lời ngọt này nhưng lại quyến rũ đến thế.

Khi nữ chính tự sát theo nam chính, phải chăng hắn sẽ thật sự ôm tương tư một cả đời hay vẫn có thể rộng lòng tiếp nhận một kẻ khác?

Đàm Dự gãi gãi cổ chỗ Hồ Túc An, nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay nhỏ đang náo loạn, y nhìn về xa xăm nở một nụ cười không rõ có vui vẻ hay không, rồi nói với Hồ Túc An những lời ngông cuồng:

"Nghiệp lớn? Như thế nào là nghiệp lớn đây? Thứ ta muốn lúc này chỉ có giang sơn và mạng người nhưng ta cũng không biết khi có được rồi ta sẽ thỏa mãn hay chăng?"

Hồ Túc An cảm thán trước giác quan thứ sáu của Đàm Dự, người con gái y dùng cả trái tim để yêu thương rồi sẽ chết vào ngày y đăng cơ, người con gái mà y bày hết châu báu ngọc ngà, bày hết những thứ tốt nhất của một chàng trai có được ra trước mặt cô ấy thì cô ấy cũng chỉ chọn một cái xác bị y gϊếŧ chết. Như vậy sao lại thỏa mãn được chứ?

Hồ Túc An tựa đầu vào l*иg ngực không chút hơi ấm, mơ hồ nhắc nhở đôi câu:

"Nghiệp lớn không chỉ là giấc mơ oai hùng của một đấng nam nhi. Nghiệp lớn là đỉnh cao của đời người mà nơi đỉnh cao đó không phải cô độc một mình thì tất sẽ thỏa mãn thôi"

Đàm Dự:

"Nghe cũng rất có lý. Phu nhân cùng ta thử xem"

Hồ Túc An không trả lời, lòng cậu biết vận mệnh sẽ đẩy Đàm Dự đến bên nữ chính, rồi Đàm Dự sẽ dùng cả đời để mong cầu cô ấy. Mỹ nhân giai lệ trong hậu cung của Đàm Dự rồi cũng sẽ nhiều vô số, tất cả đều có một gương mặt tương tự nhau, tài sắc đều vẹn toàn xuất sắc nhưng không một ai lọt vào mắt xanh của y.

Giang sơn và mỹ nhân trước nay đều khó chọn lựa nhưng Hồ Túc An biết dù có thể chọn trăm nghìn lần thì có lẽ một kẻ ký trí như Đàm Dự vẫn sẽ chọn giang sơn. Một con yêu quái vô dụng như hắn, không chỉ không củng cố được quyền lực cho y mà còn mang theo một mối họa ngầm, tốt nhất vẫn là không nên xuất hiện.

Đàm Dự không biết rằng con hồ ly nhỏ trong lòng mình là đang suy nghĩ nhiều thứ hoang đường đến thế. Ngay lúc này, lòng Đàm Dự chỉ mang chút nhẹ dịu, êm đềm, đối với ngày tháng sau này càng có nhiều thêm một chút mong chờ.

-----

Phải đi thêm một đoạn xa, Hồ Túc An mới nhận ra Đàm Dự đang đưa mình đến ổ của A Dần Nạp Khắc, nơi mà Hồ Túc An từng đưa Trần Bình trở về.

Hồ Túc An mơ hồ tin rằng A Dần Nạp Khắc là một con yêu quái thiếu sự cảnh giác, người ta đã vào lãnh thổ của nó một khoảng xa, mà nó vẫn thong dong phương trời nào đó không ra đón tiếp.

Còn trong lòng A Dần Nạp Khắc thì chỉ là có một con hồ ly và một con quỷ vào cái rừng này. Hôm nay là ngày tế thần núi của bọn con người, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ đem thức ăn lên cho nó, A Dần Nạp Khắc quyết định phải nằm cạnh miếu chờ đợi thức ăn.

Nhưng Đàm Dự đã muốn tìm thì tất có cách tìm ra, bằng một cách thần không biết quỷ không hay nào đó mà cái đuôi của con yêu hổ mấy trăm năm đã bị Đàm Dự đạp chặt dưới bàn chân.

"Sao đến đây?"

Hồ Túc An nhìn A Dần Nạp Khắc bập bẹ nói chuyện bèn nhỏ giọng bên tay Đàm Dự:

"Tính ra bọn yêu quái ở núi chúng ta cũng có chút thông minh đó chứ"

Đàm Dự rất biết nói lời ngọt ngào:

"Phu nhân chắc là con yêu quái thông minh nhất "

A Dần Nạp Khắc nhìn phu phu nhà người ta đầm ấm lại nhìn cái đuôi đáng thương của mình thì lòng dân lên chút tủi thân khó tả:

"Thả đuôi, đạp trúng đuôi rồi"

"Mộ nữ quỷ ở đâu?"

"Chết, biến mất"

"Không phải ở vách đá sao?"

"Dời rồi, dưới suối, xa, không biết lặn, chưa thấy"

"Là nữ quỷ tự dời?"

"Không, con người"

"Ngươi biết con rùa tinh bên dưới suối kia không?"

"Rùa ngốc, ăn người, không biến hình được"

Đàm Dự thả đuôi của A Dần Nạp Khắc ra, thật lòng khuyên nhủ nó:

"Học tiếng của con người cho thành thạo đi"

"Khó"

Hồ Túc An chia sẻ kinh nghiệm của mình:

"Tìm người nói chuyện nhiều vào sẽ nói được thôi"

Hồ Túc An không biết lời nói vô tình của mình đã đẩy cuộc đời hổ yêu cuốn vào duyên khϊếp lận đận.

-----

Tướng quân mặt liệt công x hổ ngốc thành tinh thụ.

Ngày xửa ngày xưa có một con hổ cứu một vị tướng quân bị thương.

Tướng quân hồi phục liền muốn phủi mông rời đi.

Hổ ta không đồng ý: "Phải dạy nói. Mới đi"

Tướng quân lạnh lùng: "Được, từ đầu tiên chính là "tướng công ơi""

Hồ yêu: "Nói cái gì?"

Tướng quân: "Là "Tướng công ơi""

Hổ yêu ngập ngừng nói theo: "Ơi"