Đột nhiên, một giọng nam tử phía sau truyền đến, “Ôn Hạ.”
Ôn Hạ nhìn sang, thấy thiếu niên ngồi ở hàng cuối cầm một bao que cay chỉ chỉ, hỏi cô có muốn ăn không.
Làn da cậu ta ngăm đen, trên trán có vài nốt mụn, ngũ quan không tệ lắm, là ủy viên ban thể dục trong lớp, hình như tên Tưởng Húc.
Nam sinh này thích Ôn Hạ suốt ba năm, tốt nghiệp cao trung thì tỏ tình, bị cô từ chối, sau này cũng không còn liên lạc, nghe nói cậu ta trở thành giáo viên thể dục sơ trung.
Ôn Hạ lắc đầu, sau đó thu hồi tầm mắt.
Liễu An An nháy mắt, ái muội nói, “Hạ Hạ, cậu có ý gì với cậu ta không?”
Tưởng Húc lớn lên cao ráo, ngũ quan không xấu, ba mẹ là giáo viên, nữ sinh thích cậu ta cũng không ít.
Rõ ràng Khương Nhan vô cùng hứng thú với đề tài này, cô ấy rướn người lên, hàng mi dài chớp chớp, “Hạ Hạ, nói nghe coi?”
Ôn Hạ trợn trắng mắt nhìn hai người, vỗ nhẹ đầu Khương Nhan, “Gì vậy mấy má, đừng nói bừa, tớ và cậu ta…”
“Hạ Hạ!” Liễu An An đột nhiên hô lớn.
Ôn Hạ sợ hết hồn, “Làm sao đấy?” Sau đó nhìn theo hướng bên cạnh, phát hiện Tưởng Húc đang đứng ngay đó.
Trên bàn xuất hiện mấy gói que cay.
“Các cậu nói gì mà rôm rả thế, cho tớ tham gia với.”
Tưởng Húc kéo một cái ghế tới chỗ trống trước mặt, ngồi xuống bên cạnh Ôn Hạ.
Cậu ta thích chơi bóng rổ, trên người có mùi mồ hôi nhàn nhạt, Ôn Hạ lại không thích mùi này, “Tưởng Húc, cậu qua bên kia ngồi đi.”
Tưởng Húc không rõ nguyên do, “Sao vậy, tớ chọc cậu chỗ nào rồi à?”
“Tưởng Húc! Mau về chỗ ngồi.”
Không biết Tào Quân bước vào lớp từ khi nào, thấy Tưởng Húc ngồi dựa vào Ôn Hạ, lập tức quát lớn.
Tưởng Húc vội vàng đứng dậy, trả ghế về chỗ cũ, cợt nhả nói với Tào Quân, “Lão Tào, thầy dọa em muốn tái phát bệnh tim luôn rồi.”
Không biết là ai trong lớp cười ra tiếng, ngay sau đó là một tràng tiếng cười.
“Đừng có khua môi múa mép, đợi lát nữa tôi nói với mẹ em, xem mẹ em dạy dỗ em thế nào.” Tào Quân trừng mắt nhìn cậu ta một cái.
Tiếp theo, ông ấy nhìn lướt qua cả lớp, “Mau ngủ đi, bằng không buổi chiều đi học lại ngủ, hai tiết buổi đều là tiết của tôi đấy, nếu ai ngủ bị tôi tóm được thì cùng tôi đến sân thể dục ngủ tiếp, để toàn trường được thưởng thức vẻ đẹp mỹ lệ khi ngủ của các em!”
Cả lớp cười phá lên, nhưng rất nhanh đều nằm bò ra bàn ngủ.
Ôn Hạ thì khác, cô nhìn thời khóa biểu, buổi chiều là hai tiết vật lý, một tiết toán học.
Tất cả đều là tiết “ngủ gà ngủ gật”.
Cô lấy sách vật lý ra, đã lên lớp được ba tuần rồi, sách vẫn còn mới tinh, có thể thấy trước đây cô thực sự không thích đọc sách.
Chương một, tìm hiểu quá trình tạo ra tĩnh điện…
Tào Quân đi tới nhìn cô một cái, gõ lên bàn, “Đừng xem nữa, ngủ hai mươi phút đi.”
“Thầy Tào, em không buồn ngủ ạ.” Ôn Hạ mỉm cười nhìn ông ấy.
Cô phải nhanh chóng bù đắp những gì đã bỏ lại trước đó, cũng như kiến
thức từ năm nhất cao trung.
Tào Quân không nói gì, nhìn cô một hồi rồi ra khỏi phòng học.
Buổi chiều, Tào Quân cố tình chú ý đến Ôn Hạ.
Thật ra là để xem cô có ngủ gà ngủ gật không.
Kết quả trong hai tiết, cô đều nghiêm túc nghe giảng, còn làm bút ký, khiến ông ấy kinh ngạc muốn rớt hàm.
Trong lúc nhất thời, ông ấy không nhịn được hỏi một câu, “Ôn Hạ, em đứng dậy trả lời cho tôi, tính chất cơ bản của điện trường.”
Đột nhiên bị gọi lên, Ôn Hạ có chút ngây ngốc, vội vàng nhìn lướt qua sách, ngẩng đầu đáp, “Đối với nạp điện tích có tác dụng cực mạnh ạ.”
“Rất tốt, trả lời đúng rồi, ngồi xuống đi.” Tào Quân vui mừng nói.
……
Kết thúc hai tiết học, Tào Quân cầm sách trở về văn phòng, nói với Lưu Chí Vĩ đang vùi đầu soạn bài, “Hôm nay con bé Ôn Hạ thế mà lại nghe giảng, tôi hỏi trò ấy một cậu, không ngờ trò ấy lại trả lời được.”
Lưu Chí Vĩ đẩy đẩy mắt kính, “Buổi sáng tôi cũng bị dọa cho nhảy dựng đó, sau đó nghe cô Tiết nói mới biết là con bé đã bị cô ấy dạy dỗ cho một trận.”
Việc này Tào Quân chưa nghe nói, nhưng không cần nghĩ cũng biết Ôn Hạ đang làm gì, ông ấy bưng ly nước uống một ngụm, “Cũng không biết Ôn Hạ có thể kiên trì được mấy ngày, haizz, tôi cũng không yêu cầu gì nhiều ở trò ấy, đi học đừng ngủ gật là tốt lắm rồi.”
Mấy ngày liên tiếp, giáo viên các môn đều kinh ngạc phát hiện Ôn Hạ bắt đầu nghe giảng, làm bút ký, quy củ làm bài tập về nhà.
Đặc biệt là môn tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh Triệu Tĩnh phát hiện khẩu âm của Ôn Hạ vô cùng tiêu chuẩn.
Còn tiêu chuẩn hơn cả mình.
Sau khi trở về văn phòng nói chuyện, giáo viên các môn đều chú ý chặt chẽ đến Ôn Hạ.
Còn Ôn Hạ lại chẳng hề hay biết, đang thu thập cặp sách, cất sách vở vào.
Hôm nay là thứ sáu, chương trình học buổi sáng đã kết thúc, buổi chiều còn có hai tiết nữa mới tan học.
Liễu An An nhìn cô một cái, “Hạ Hạ, cậu mang nhiều sách thế?”
“Ừm, không phải thầy cô có giao bài tập à?”
Ôn Hạ nhìn thoáng qua giấy tờ trên bàn, phải làm xong bài tập toán, sau đó luyện thêm một đến ba đề, chương hai của sách bài tập.
Cô cong eo tìm sách bài tập trong ngăn kéo.
“Hạ Hạ, hai ngày nữa cậu vẫn phải làm bài tập sao?” Liễu An An cảm thấy cô đã đổi tính.
Ôn Hạ gật đầu, “Đúng vậy.”
Có lẽ là do học sinh của niên đại này tương đối đơn thuần, thấy cô như vậy, Liễu An An cũng cảm thấy mình nên mang bài tập về làm, bắt đầu thu dọn bài tập.
Rất nhanh đã đến tiết hai buổi chiều, thường thì tiết thứ hai chiều thứ sáu là tiết chủ nhiệm.
Còn mười phút nữa là tan học, cả lớp có chút đứng ngồi không yên, bắt đầu sôi nổi lén lút thu dọn đồ đạc.
Tào Quân cũng biết học sinh không thèm nghe giảng nữa, nói, “Bài hôm nay đến đây thôi, tôi giao bài tập về nhà, sách giáo khoa trang 35, một vài đề trong sách bài tập, đặt một hai câu hỏi, bảy câu hỏi trắc nghiệm.”
Giao bài tập xong, ông ấy bắt đầu nhắc học sinh vấn đề chú ý an toàn về nhà.
Khương Nhan chọc lưng Ôn Hạ, “Hạ Hạ, tan học về chung nhé?”
Cô ấy và Ôn Hạ chung đường, Liễu An An ở hướng ngược lại.
Ôn Hạ nhìn thoáng qua chủ nhiệm lớp đang lải nhải, cô khẽ quay mặt lại, nhỏ giọng nói, “Cậu về trước đi, tớ qua nhà anh họ ăn cơm rồi.”
“Được.” Khương Nhan gật đầu.
Một lát sau, loa phát thanh vang lên, “Các bạn học sinh, đã đến giờ tan học…”
Tào Quân vừa phất tay, đám học sinh đã như ong vỡ tổ xông ra ngoài.
“Hạ Hạ, tớ về cùng An An đây.” Khương Nhan vẫy tay với Ôn Hạ.
“Ừ.”
Ôn Hạ vừa ra khỏi lớp, Tưởng Húc đã đi tới, “Ôn Hạ, tớ mời cậu uống trà sữa nhé.”
Thiếu niên da ngăm đen có chút mất tự nhiên, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
“Tớ không đi đâu, tớ đang vội về nhà.” Ôn Hạ lắc đầu, đi xuống cầu thang.
Tưởng Húc đi theo phía sau, “Đi đi, tiệm trà sữa kia là tiệm cậu thích uống nhất mà.”
“Bây giờ tớ không thích uống trà sữa.”
“Vậy tớ mời cậu ăn nướng BBQ nhé?”
“Tớ không muốn ăn.”
“Gà rán thì sao?”
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, Ôn Hạ dừng chân, nghiêm túc nói, “Tưởng Húc, tớ đều không thích ăn.”
Tưởng Húc sửng sốt một chút, giơ tay sờ gáy, dè dặt hỏi, “Ôn Hạ, có phải tớ đắc tội với cậu chỗ nào rồi không?”
Mấy ngày nay Ôn Hạ đối xử với cậu ta vô cùng lạnh nhạt.
Trước kia cũng rất lạnh nhạt, nhưng chưa từng tạo khoảng cách rõ ràng như bây giờ.