Mang Theo Ông Xã Học Bá Trọng Sinh

Chương 2: Cấm yêu sớm

“Hạ Hạ, cậu sao thế?”

Liễu An An cảm thấy hôm nay Ôn Hạ rất lạ, nhưng chỉ cho rằng cô bị giáo viên quở trách, cho nên trong lòng buồn bực mà thôi.

“Không sao hết, các cậu cứ đi xem đi, lát nữa trai đẹp đi rồi, có muốn xem cũng không được.”

Ôn Hạ mỉm cười đẩy hai người, ý bảo các cô ấy mau đi ngắm trai.

Khương Nhan và Liễu An An đồng loạt nhìn thoáng qua, nhưng không rời đi.

Trai đẹp cũng chẳng quan trọng bằng bạn bè.

Khương Nhan cười hì hì kéo Ôn Hạ tay, “Ai nha, không xem nữa, Nhị Trung có anh đẹp trai nào mà tớ chưa nhìn qua chứ.”

“Đúng đúng, trai đẹp ở Nhị Trung đều đã gặp qua hết rồi.” Liễu An An kéo tay còn lại của Ôn Hạ.

Thấy hai người cố ý ở bên cạnh mình, Ôn Hạ ngượng ngùng, mắt hạnh chớp chớp, kéo dài giọng nói, “Nhưng mà… Tớ muốn nhìn.”

Nhân lúc hai người không chú ý, cô rút tay chạy mất.

“Hay lắm Hạ Hạ! Dám gạt chúng tớ!” Khương Nhan dậm chân vội vàng đuổi theo, Liễu An An cũng đuổi theo sau.

Ba người “đùa giỡn” bên ngoài lớp học.

“Ai da, tớ sai rồi, tớ sai rồi, ha ha ha… Nhẹ tay thôi mà.” Ôn Hạ sợ nhất là bị cù lét, trước kia Tần Mặc cũng thích uy hϊếp cô kiểu này nhất.

“Lần sau xem cậu còn dám nữa không.” Khuôn mặt tròn trịa của Khương Nhan đỏ bừng, cười đùa cù cô hai cái.

Ôn Hạ vội vàng giơ tay đầu hàng, “Không dám, không dám nữa.”

Ba người cãi nhau ầm ĩ tới cửa lớp học, đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn của một thiếu niên, “Ôn Hạ.”

Ôn Hạ ngẩng đầu, lập tức sửng sốt.

Khương Nhan và Liễu An An cũng nhìn qua, bắt lấy tay nhau, trên mặt mang vẻ theo hưng phấn.

Má ơi, trai đẹp, đẹp kinh khủng.

Sau đó đồng thời nhìn về phía Ôn Hạ, hai đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ hiếu kỳ.

Khương Nhan huých vai Ôn Hạ, khó khăn kìm nén sự kích động, “Hạ Hạ, đây là ai? Đẹp trai quá.”

Ôn Hạ lấy lại tinh thần, đẩy Khương Nhan và Liễu An An vào lớp, “Hai cậu vào trước đi, tớ có việc.”

Đứng bên cạnh thiếu niên, trông Ôn Hạ vô cùng nhỏ bé.

Cô dùng giọng điệu không chắc chắn hỏi, “Tần Mặc?”

Thiếu niên đặt tay trên ban công, thân hình hơi cong, chiếc quần thể thao màu đen ôm lấy đôi chân thon dài, “Cũng may là em, bà xã.”

Tần Mặc vừa tỉnh đã phát hiện mình quay về hồi cao trung, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ mình đang nằm mơ, sau đó lại cảm thấy quá mức chân thật.

Để chứng thực là nằm mơ hay trọng sinh, anh xin nghỉ tới Nhị Trung.

Thời điểm gặp lại Ôn Hạ, anh lo nếu như cô không nhớ ra mình thì phải làm sao bây giờ?

Ừm, lần này đổi thành anh theo đuổi cô.

Ôn Hạ thật sự có thể xác định, cô và Tần Mặc đã trọng sinh trở về hồi cao trung, nhỏ giọng nói, “Ông xã, em cảm thấy thật khó tin.”

Tần Mặc cũng cảm thấy việc này vô cùng hoang đường, nhưng sự thật đúng là nó đã xảy ra, anh không thể không tin.

Thấy bà xã nhà mình mặt đầy collagen, làn da mịn màng đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông, anh không nhịn được duỗi tay nhéo một cái.

Anh đè nén giọng nói, “Bà xã năm mười bảy tuổi thật xinh đẹp.”

Lần đầu tiên anh và Ôn Hạ gặp nhau là sau khi kết thúc kỳ thi đại học, cho nên anh cũng không biết cô hồi cao trung có dáng vẻ gì.

“Đừng véo, đang ở trường đó.” Ôn Hạ kéo tay anh xuống.

Chủ nhiệm lớp 8 Tào Quân từ cầu thang đi lên liền bắt gặp cảnh này này, quát lớn, “Ôn Hạ, em đang làm gì đó?”

Ôn Hạ quay đầu nhìn qua, cơ thể run lên, vội vàng buông tay Tần Mặc ra.

Chúa ơi, yêu sớm bị bắt gặp rồi.

Lúc này, yêu sớm sẽ bị xử phạt vô cùng nghiêm khắc, bị phê bình trước toàn trường.

Cô không muốn vừa mới trọng sinh đã phải làm kiểm điểm, bởi vì fg mà cô dày công thiết lập để học tập sẽ sụp đổ mất.

Đột nhiên, Ôn Hạ định thần lại, “Thầy Tào, đây là anh họ em, tìm em có việc ạ.”

Ánh mắt Tào Quân như tia X quang rà quét hai người, hiển nhiên không tin, bây giờ đúng là thời điểm thanh xuân của lứa tuổi học sinh nảy mầm.

Ông ấy xụ mặt nhìn Tần Mặc, “Em bao nhiêu tuổi? Học lớp nào? Tên gì?”

Ba câu hỏi liên tiếp như muốn đoạt mệnh.

Dù gì Tần Mặc cũng hai bảy hai tám tuổi rồi, hơn nữa trong mấy năm làm luật sư, tính tình anh đã sớm trở nên trầm ổn.

Anh không hề hoảng loạn lấy thẻ học sinh đưa cho thầy giáo, “Thầy Tào, em chào thầy, em là anh họ của Ôn Hạ, học sinh trường Gia Trung, đây là thẻ học sinh của em.”

Tào Quân nhận lấy thẻ học sinh nhìn thoáng qua, thiếu niên trong ảnh đầu tóc vô cùng gọn gàng, sạch sẽ lưu loát.

Ông ấy ngẩng đầu nhìn Tần Mặc một cái, lại cúi đầu xem thẻ học sinh, Tần Mặc lớp xuất sắc ở Gia Trung.

Thầy Tào tặc lưỡi, “Em là Tần Mặc? Học sinh lớp 1 Gia Trung?”

“Vâng.” Tần Mặc gật đầu.

Sắc mặt Tào Quân dịu đi rất nhiều, liếc mắt nhìn Ôn Hạ một cái, có chút hận rèn sắt không thành thép, “Ôn Hạ, em nên học hỏi anh họ cho tốt.”

Đây là sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh kém, nếu Tần Mặc là học sinh kém, cô và Tần Mặc có nói toạc mồm mép Tào Quân cũng chẳng tin.

“Vâng ạ, thầy Tào.” Ôn Hạ ngoan ngoãn đáp.

Tào Quân gật đầu, xoay người rời đi.

Ôn Hạ thở ra một hơi, Tần Mặc buồn cười nhìn cô, “Sợ cái gì?”

“Trường học cấm yêu sớm, nếu biết sẽ bị phê bình trước toàn trường đó.” Ôn Hạ giải thích.

“Ồ, vậy thì anh yên tâm rồi.”

Tần Mặc cũng không chậm trễ nữa, buổi chiều anh còn phải trở về đi học, “Quay về rồi thì phải chăm chỉ học hành nhé, thứ sáu tan học, anh tới đón em.”

Sau đó còn đưa cho cô hai trăm tệ, “Muốn ăn gì thì mua, đừng tiết kiệm.”

Ôn Hạ sống trong gia đình đơn thân, ba mẹ ly dị, cô đi theo ba, điều kiện trong nhà cũng không tồi, nhưng so với Tần Mặc vẫn còn kém hơn rất nhiều.

Ôn Hạ lấy trong túi ra hơn một trăm tệ, “Em có tiền, đủ dùng.”

“Cầm lấy đi, nghe anh.”

Tần Mặc đưa cho cô, nói tiếp, “Anh đi rồi, hừm, ở trường không được tiếp xúc với những nam sinh khác, biết chưa hả?”

Ôn Hạ gật đầu, “Anh cũng không được hái hoa ngắt cỏ nhé.”

Tần Mặc lớn lên đẹp trai, con nhà gia thế, thành tích xuất sắc, chỉ riêng điều thứ nhất thôi đã đốn gục trái tim của tất cả nữ sinh cao trung rồi.

Năm đó Tần Mặc đồng ý làm bạn trai cô, có một khoảng thời gian cô còn sợ anh nói lời chia tay.

“Được.” Tần Mặc nói.

Chờ anh đi rồi, Ôn Hạ mới vào lớp, chấn chỉnh tâm trạng buồn bực, bây giờ cô phải chú tâm học hành, phát triển việc học.

Vừa mới chuẩn bị lấy sách ra xem, Khương Nhan phía sau chọc vào lưng cô, kích động nói, “Ôn Hạ, đó là ai vậy? Đẹp trai chết đi được!”

Liễu An An cũng kích động nhìn cô.

Nghe thấy người khác khen ông chồng nhà mình đẹp trai, Ôn Hạ đắc ý nói, “Anh họ tớ.”

Cuối cùng còn bồi thêm một câu, “Đừng có mơ tưởng nha, anh ấy có chủ rồi.”

“Có chủ rồi à? Lạy chúa, cũng không biết bạn gái trông thế nào? Chắc là xinh lắm.” Liễu An An hơi thất vọng, sau đó nhanh chóng đổi chủ đề khác.

Ôn Hạ ngẫm nghĩ, nhịn xuống cảm giác muốn nói đó là mình, bằng không về sau cô và Tần Mặc gặp nhau sẽ rất bất tiện.

Cô cúi đầu cười khẽ, “Đúng là rất xinh, đẹp hơn tớ một chút.”

Tương lai Ôn Hạ còn xinh đẹp hơn bây giờ nhiều.

“Còn đẹp hơn cả cậu nữa à, chắc chắn phải là một siêu cấp đại mỹ nữ.” Liễu An An liếc nhìn Ôn Hạ một cái, mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, mắt hạnh to tròn, sống mũi cao thẳng, khuôn miệng nhỏ xinh có môi châu.

Đặc biệt là làn da mịn màng trắng nõn, giống như không có lỗ chân lông, đứng giữa một đám học sinh đang lứa tuổi thanh xuân trông vô cùng nổi bật.

Ôn Hạ là hoa khôi lớp 8, cũng là hoa khôi của cả khối, xinh đẹp có tiếng.

Sau khi tan học thường xuyên có vài nam sinh thích kết bè kết đội tới tìm cô.

“Nói chung là rất xinh đẹp.” Ôn Hạ không biết xấu hổ khoe khoang.