Mang Theo Ông Xã Học Bá Trọng Sinh

Chương 1: Trở lại cao trung

Ôn Hạ nằm trong ngực người đàn ông, nhìn cuốn sách giáo khoa tiếng Anh trong tay, đột nhiên thở dài một hơi, rầu rĩ nói, “Ông xã, nếu như được trở về hồi cao trung thì hay quá, em nhất định sẽ chăm chỉ học tập, thi đậu vào một trường đại học tốt.”

Nghe vậy, Tần Mặc đặt đơn ly hôn trong tay lên bàn, cúi đầu nhìn gò má trắng nõn của vợ, “Làm sao vậy, ai ăn hϊếp em?” Anh nói, rút cuốn sách giáo khoa tiếng Anh trong tay cô ra.

Ôn Hạ lắc đầu, “Không phải, lúc trước hiệu trưởng nói, lớp ai đạt thành tích tốt nhất thì giáo viên lớp đó sẽ trở thành giáo viên ưu tú nhất.”

“Lần này lớp em đạt thành tích tốt nhất, hôm nay hiệu trưởng gọi em lên văn phòng, ngầm ám chỉ bằng cấp của em không tốt, bày ở triển lãm không đẹp.”

“Đưa cho em hai ngàn tệ tiền thưởng, để người khác trở thành giáo viên ưu tú nhất.”

“Em cũng đâu thiếu chút tiền ấy, em tận tâm tận lực chỉ huy trực ban, tại sao lại không thể trở thành giáo viên ưu tú nhất? Thăng chức xấu hổ đến vậy sao? Rõ ràng đã dốc lòng như thế.” Nói đến câu sau, giọng điệu của cô gái lộ rõ vẻ bất mãn cùng bất công.

Thành tích thi đại học của cô rất kém cỏi, miễn cưỡng đỗ chuyên khoa, sau này gặp được Tần Mặc, mới tức giận nâng cao trình độ học vấn của mình, sau đó thi lấy bằng sư phạm, trở thành giáo viên tiếng Anh cao trung.

Tần Mặc cúi đầu hôn lên trán cô, mang theo chút dỗ dành, “Là ông ta không hiểu thôi, em đã cố gắng hết sức rồi.”

Lần đầu tiên anh gặp Ôn Hạ, ừ thì, thành tích kém đến rối tinh rối mù, có thể trở thành giáo viên, đúng là đã rất dốc lòng rồi.

Ngay sau đó, anh ôm cô vào lòng, “Hay là ở nhà chơi bời, cầm tiền ăn ăn uống uống, thuận tiện sinh một đứa nhỏ chơi.”

Hai người đều đã hai bảy hai tám, nên sinh con rồi.

Ôn Hạ đỏ mặt, “Ông xã, anh định bao nuôi em hả?”

“Đã sớm nghĩ đến chuyện này, chỉ là bà xã không cho cơ hội thôi.”

Tần Mặc ôm cô đứng lên, đi về phía phòng ngủ.

Rất nhanh, trong phòng vang lên vài âm thanh không phù hợp với trẻ em.

……

“Hạ Hạ, cô xuống kìa, Hạ Hạ!” Có người đẩy đẩy cô, giọng nói ngày càng sốt ruột.

“Ông xã, đừng nghịch, để em ngủ.” Ôn Hạ mơ mơ màng màng nói.

Lúc này, phòng học vô cùng yên tĩnh, cho nên cả lớp đều nghe thấy câu nói của Ôn Hạ, lập tức cười vang.

Thấy sắc mặt giáo viên hóa học tái mét, Liễu An An lại đẩy Ôn Hạ, “Hạ Hạ, dậy đi.”

Giáo viên hóa học Tiết Văn Diễm giận tím người, mới mười mấy tuổi đã kêu ông xã, đúng là không ra gì.

Cô ấy hung hăng vỗ xuống bàn Ôn Hạ, “Ôn Hạ, buồn ngủ thì cút ra ngoài cho tôi.”

Ôn Hạ bừng tỉnh, ánh mắt từ mê ly chuyển sang tỉnh táo, cuối cùng biến thành kinh ngạc, “Cô Tiết?”

Xem ra là bị tức đến ngu người rồi, không ngờ lại mơ về hồi học cao trung.

Nhìn vẻ mặt xanh mét của giáo viên hóa học, giấc mơ này cũng chân thật quá.

“Cút ra ngoài đứng.” Tiết Văn Diễm lạnh lùng chỉ ra cửa.

Đứng trước cửa lớp 8, Ôn Hạ nhìn ngôi trường vừa quen thuộc lại xa lạ, cô bất tri bất giác nhận ra, cảnh này không giống như đang nằm mơ.

Cô lập tức véo vào tay mình, “ui” một tiếng, đau quá.

Mơ mà cũng thấy đau sao?

Ngay sau đó, sắc mặt Ôn Hạ biến đổi, cô trở lại hồi cao trung rồi?

Hay là cô vừa mơ về mười năm sau?

Nhưng Tần Mặc ở trong đầu cô vô cùng chân thật, thậm chí trên người anh có bao nhiêu nốt ruồi cô đều biết.

Đến khi hết tiết, đầu óc Ôn Hạ vẫn đang chìm trong trạng thái hỗn loạn, sau đó bị Tiết Văn Diễm gọi đến văn phòng dạy dỗ một trận.

“Ôn Hạ! Em không đến trường để học thì ở nhà luôn đi, tránh gây ảnh hưởng đến bầu không khí học tập trong lớp.” Tiết Văn Diễm cực kỳ không thích cô.

Không chỉ cô ấy, ngay cả một vài giáo viên khác cũng vậy.

Bởi vì hiện tại Ôn Hạ đúng là khiến người ta không ưa nổi, ngủ trong lớp, thành tích đếm ngược từ dưới lên.

Nếu là trước kia, có lẽ Ôn Hạ sẽ bĩu môi tỏ vẻ không thèm để ý, nhưng lần này, cô hơi khom lưng, ngoan ngoãn xin lỗi, “Cô Tiết, em sai rồi, lần sau em sẽ không ngủ gật nữa đâu ạ.”

Thấy cô nhận sai, Tiết Văn Diễm cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ thở dài một hơi, nói lời thấm thía, “Mau trở về học đi, lần sau đừng như vậy, chú tâm học hành, bây giờ mới là năm hai, tất cả vẫn còn kịp, cô nói nhiều như vậy cũng chỉ muốn tốt cho em, sau này em ra ngoài xã hội sẽ hiểu cho cô thôi.”

Cuối cùng còn nói một câu, “Bớt ăn mấy thứ linh tinh đi, không bổ béo gì đâu.”

Ôn Hạ nhớ tới câu kia của ông xã, ánh mắt có chút mất tự nhiên, “Cảm ơn lời dạy bảo của cô ạ.”

Sau khi về lớp, Liễu An An nghiêng đầu lại, vẻ mặt áy náy nói, “Hạ Hạ, không sao chứ, tớ gọi mãi mà cậu không tỉnh.”

“Tớ không sao.”

Chỗ ngồi của Ôn Hạ gần cửa sổ, cô nhìn lướt qua, cây đại thụ bên dưới đã bắt đầu rụng lá rồi.

Bây giờ đang là học kỳ I của năm hai.

Sau lưng có người chạm vào cô, là giọng nói của một nữ sinh, “Hạ Hạ, vẫn ổn chứ?”

Ôn Hạ vừa định nói không sao, bên ngoài đã vang lên một giọng nói.

“Các bạn học sinh, chuông vào lớp kêu rồi, mau nhanh chóng vào lớp, chuẩn bị cho tiết học tới…”

Tiết thứ hai của buổi sáng —— tiết toán học.

Giáo viên toán học Lưu Chí Vĩ đứng trên bục giảng nhìn Ôn Hạ mấy lần, toàn bộ quá trình đều thấy cô nghiêm túc nghe giảng.

Ông ấy cầm sách, vừa nói vừa bước xuống bục, quang minh chính đại liếc nhìn Ôn Hạ một cái, thấy cô đang vô cùng nghiêm túc ghi chép bài.

Quái lạ.

Hết giờ, trong văn phòng.

Lưu Chí Vĩ uống một ngụm trà giải khát, cười nói với mấy giáo viên khác, “Cái con bé Ôn Hạ, hôm nay lại chăm chú chép bài nghe giảng, suýt nữa thì dọa tôi nhảy dựng.”

Tiết Văn Diễm cầm sách giáo khoa trở về, vừa hay nghe thấy câu này, có chút vui mừng vì biết Ôn Hạ đã nghe lọt tai lời mình nói, cô ấy giải thích, “Tiết trước tôi vừa dạy dỗ con bé một trận.”

“Vẫn là cô Tiết lợi hại, trước kia tôi có nói mấy lần mà trò ấy vẫn ngủ, tôi cũng bó tay.” Lưu Chí Vĩ bất đắc dĩ lắc đầu.



Tiết học buổi sáng đã kết thúc, bây giờ là thời gian ăn trưa.

Ngày thường Ôn Hạ hay ngồi ăn cùng hai cô bạn thân.

Khương Nhan vừa ăn cơm vừa nói chuyện, “Hạ Hạ, trong giờ cậu nằm mơ cái gì mà ông xã đấy hả? Cười chết tớ rồi.”

Độ tuổi mười sáu mười bảy là độ tuổi mà các cô gái rất thích buôn chuyện.

Lúc này vẻ mặt Ôn Hạ có chút xấu hổ, chọc chọc cái muỗng.

Haizz, cô tưởng đấy là Tần Mặc chứ bộ.

Nếu không phải nằm mơ, hiện tại hẳn là Tần Mặc đang học ở trường cao trung tốt nhất Gia Huyện —— Gia Trung.

Nhị Trung mà cô đang theo học ở Gia Huyện, không tốt cũng chẳng kém.

Thấy Ôn Hạ không nói lời nào, Khương Nhan tinh tế nhìn cô một cái, “Hạ Hạ, cậu làm sao vậy? Sao không nói câu nào? Không thoải mái à? Hay cái kia tới?”

Ôn Hạ phục hồi tinh thần, lắc đầu, “Không phải, tớ nhớ đến ông xã trong giấc mơ, siêu đẹp trai, siêu chu đáo.” Mấy chữ cuối cùng còn mang theo vẻ tự hào.

Khương Nhan và Liễu An An lập tức cười đến phun cả cơm.



Mấy người ăn xong, xếp hàng rửa bát, sau đó trở về lớp học.

Trên đường gặp phải hai nữ sinh từ đối diện đi tới, hẳn là đến WC.

“Oa, ngoài cửa lớp 8 có một cậu bạn đẹp trai lắm, vừa cao ráo vừa trắng trẻo, giống như bước ra từ truyện tranh ấy.”

Ánh mắt Khương Nhan sáng lên, cô ấy thích nhất là ngắm trai đẹp, “Là anh trai của ai đến sao, Hạ Hạ, An An, nhanh chân lên, đừng bỏ lỡ.”

Trước kia Ôn Hạ cũng thích xem, nhưng bây giờ lại chẳng có hứng thú, cô luôn cảm thấy mình đã là người hai bảy hai tám tuổi rồi.

“Các cậu về lớp trước đi, tớ đi sau.”