Thấy thế, Ôn Hạ thở dài một hơi, cũng không muốn nói nặng lời, “Không phải, chỉ là tớ không thích ăn thôi.”
“Vậy cậu muốn ăn gì, tớ mời.” Tưởng Húc lập tức cười rộ lên để lộ hàm răng trắng, giống như đứa trẻ to xác.
Mặc dù bên ngoài cổng trường có rất nhiều người, nhưng Tần Mặc vẫn có thể nhìn thấy một nữ sinh mặc áo hoodie màu trắng đang đi về phía này, bên cạnh còn có một nam sinh mặc áo hoodie màu đen.
Cực kỳ giống người yêu.
Thiếu niên nhíu mày, nhấc đôi chân thon dài đi qua, còn mơ hồ nghe thấy nam sinh kia nói, “Ôn Hạ, ngày mai ra ngoài chơi đi, không phải lần trước cậu nói muốn đến công viên giải trí sao? Tớ dẫn cậu đi.”
Anh mở miệng nói, “Ôn Hạ.”
Ôn Hạ ngẩng đầu, cách đó không xa là một thiếu niên mặc áo len màu xanh biển, càng làm tôn lên làn da trắng nõn, cho nên xung quanh có rất nhiều nữ sinh đang nhìn anh.
Cô vội vàng đi qua, “Anh họ.”
Tần Mặc tự nhiên cầm lấy cặp sách của cô, lúc này, Tưởng Húc cũng đi theo lấy lòng nói, “Chào anh họ, em là bạn học của Ôn Hạ, Tưởng Húc.”
“Anh họ, em mời hai người uống trà sữa nhé.”
Cậu ta muốn làm thân với anh họ Ôn Hạ, có gì sau này tìm cô cũng dễ hơn nhiều.
Tần Mặc lạnh lùng đáp, “Không cần, chúng tôi đang vội về nhà.”
Anh đang ở ngay đây mà có kẻ dám mơ tưởng đến bà xã nhà mình, anh có thể cho sắc mặt tốt sao?
“Anh họ, để lát nữa em nói chủ tiệm đóng gói để hai người mang về uống.” Tưởng Húc cũng không để ý, chỉ cho rằng hai người vừa mới gặp nên không thân.
Thấy Tần Mặc hơi nhướng đôi mắt hẹp dài, Ôn Hạ liền biết anh không vui, lần trước anh không vui là bởi vì một vụ kiện tụng ly hôn, người chồng nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng lại muốn đuổi vợ ra khỏi nhà, thậm chí còn muốn Tần Mặc bôi nhọ nhân phẩm của cô vợ.
Anh không chỉ cho tên đàn ông tệ bạc kia một trận, cuối cùng còn khiến anh ta phải cuốn gói ra khỏi nhà, sau đó bồi thường năm vạn phí tổn hại danh dự cho văn phòng luật sư Tần Mặc.
“Tưởng Húc, anh em tớ không uống đâu, đi trước đây, tạm biệt cậu.”
Cô kéo Tần Mặc ra khỏi cổng trường, sau đó quay đầu nhìn anh, “Chúng ta đi đâu bây giờ?”
Tần Mặc suy nghĩ một chút, hai người đều đang là học sinh, không thể tới mấy nơi xa xỉ được, “Uống trà sữa được không?”
“Được.”
Ôn Hạ gật gật đầu.
Sợ bị giáo viên bắt gặp, hai người đành phải chọn một tiệm trà sữa xa trường.
Tiệm trà sữa Thuyền Trưởng.
Trên vách tường của tiệm treo lẵng hoa, những bông hoa màu trắng rủ xuống, chỗ ngồi là xích đu, ở giữa có hai bóng người nhỏ nhắn một nam một nữ.
Tần Mặc đưa menu cho Ôn Hạ, ý bảo cô gọi trà sữa.
Ôn Hạ xem nửa ngày, sau đó nhìn nhân viên phục vụ nói, “Cho em một ly trà sữa trân châu, thêm một phần khoai môn viên, ông xã, anh uống gì?”
Kêu ông xã cũng bốn năm năm rồi, nhất thời khó mà sửa được.
Chị gái phục vụ nghe thấy câu ông xã, nghẹn đỏ cả mặt, học sinh bây giờ đều kêu ông xã tự nhiên như vậy sao?
Ôn Hạ hậu tri hậu giác phản ứng lại, mất tự nhiên “khụ” một tiếng, giấu đầu lòi đuôi nói, “Anh họ, anh uống gì?”
Chị gái phục vụ dùng ánh mắt quái dị quét qua hai người, “…”
Thời nay đang thịnh hành kiểu anh em họ yêu nhau à?
Ôn Hạ từ bỏ giải thích, càng bôi càng đen.
Trong mắt Tần Mặc mang theo ý cười như có như không, “Giống em họ tôi.” Đặc biệt còn nhấn mạnh hai chữ “em họ”.
“Tổng cộng hết mười sáu tệ.” Chị gái phục vụ cúi đầu tính một lát.
Ôn Hạ vội vàng lấy ra hai mươi tệ, Tần Mặc cũng lấy ra hai mươi tệ.
Chị gái phục vụ trả lại bốn tệ tiền thừa cho Tần Mặc, “Xin chờ một lát.”
Không lâu sau, trà sữa đã được mang lên.
Tần Mặc cắm ống hút đưa cho Ôn Hạ.
Ôn Hạ hút mấy ngụm, nhìn ông xã đẹp trai ngây ngô trước mặt, hẹn hò kiểu này có chút mới lạ nha.
“Chúng ta thế này có tính là yêu sớm không?”
Tần Mặc hút một ngụm trà sữa, vị ngọt ngấy khiến anh nhăn mày, nghe cô nói vậy thì lắc đầu, “Không tính.”
“Tính là tảo hôn.”