Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau

Chương 30

Trên thực tế, Giang Trạch Châu chỉ có Mạnh Ninh là đối tượng xem mắt.

Hơn nữa, sau Mạnh Ninh, ba mẹ Giang Trạch Châu cũng không giới thiệu bất kỳ ai cho anh nữa.

Không có lý do nào khác.

Sau buổi xem mắt ngày hôm đó, Giang Trạch Châu đưa Mạnh Ninh về nhà, rồi lái xe về Văn Lan Phủ.

Xe còn chưa vào gara, đã bị Ngô Miểu chặn lại. Ngô Miểu đi theo Giang Trạch Châu từng bước, nhíu mày hóng hớt, “Con đến xem mắt sao? Người ở Duyệt Giang Phủ nói hôm nay con ăn không hết đồ, đã đóng gói mang về. Nói trước, mẹ không hỏi con ăn cơm với ai, là nhân viên nói rằng, con ăn cơm với một cô gái.”

Ý chính vẫn là “Con đến xem mắt phải không”.

Ngô Miểu đi theo Giang Trạch Châu đến ngoài cửa phòng.

Người đặt câu hỏi, từ một trở thành hai.

Một cao một thấp, một nam một nữ, hai người đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt loé lên vẻ tò mò.

Ngô Miểu thực sự rất tò mò.

Giang Du Đinh cũng vậy, nhưng sự tò mò của cậu bé còn ẩn chứa so sánh-----

“Cô gái đó có đẹp không? Có đẹp như cô Tiểu Mạnh không? Anh, em nói với anh, nếu không đẹp bằng cô Tiểu Mạnh, em sẽ không bao giờ đồng ý!”

Ngô Miểu thắc mắc: “Cô Tiểu Mạnh là ai?”

Chẳng trách bà không biết, giáo viên dạy kèm của Giang Du Đinh thực sự quá nhiều, cho dù là giáo viên luyện đàn cũng đã chia thành mấy loại: piano, violin, cello và cả trống. Đặc biệt là giáo viên Cello, mỗi lúc một người. Ngô Miểu có sự nghiệp riêng, là một nữ cường nhân, vì thế bà không dành quá nhiều thời gian cho những vấn đề tầm thường như họ tên giáo viên của con trai mình.

“Cô Tiểu Mạnh là giáo viên con yêu thích nhất, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, con đều không nhịn được mà mỉm cười.”

“Trông cô ấy rất buồn cười sao?”

Giang Du Đinh tức giận, hai tay chống nạnh, “Cô ấy vô cùng xinh đẹp! Không buồn cười!”

Hiếm khi thấy cậu bé nổi giận, Ngô Miểu nhanh chóng nhận sai: “Xin lỗi, là mẹ hiểu lầm rồi.”

Giang Du Đinh hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi. Vài giây sau, mới buồn bã nói, “Cô Tiểu Mạnh không giống mọi người, mỗi lần cô ấy nói chuyện với con, đều cúi người xuống. Khác hẳn với mọi người, cậy cao mà bắt con ngẩng đầu, đau cả cổ.”

Lời trách móc của trẻ con, vừa ấu trĩ vừa hài hước.

Nhưng hai người không cười nổi.

Vấn đề liên quan đến tôn trọng cậu bé, người làm cha làm mẹ đáng lẽ phải đi đầu thực hiện, nhưng Ngô Miểu không làm được, Giang Trạch Châu cũng không. Người thực sự làm được, lại là một người ngoài.

Giang Trạch Châu nheo mắt nhìn Giang Du Đinh, “Nói tóm lại, trong mắt em, Mạnh Ninh đâu đâu cũng tốt, phải không?”

Giọng điệu của Giang Du Đinh chắc như đinh đóng cột: “Đúng thế, trong mắt em, cô Tiểu Mạnh đâu đâu cũng tốt.”

“Đợi đã---”

Đột nhiên nhắc đến tên đầy đủ, khiến Ngô Miểu tỉnh táo trở lại, “Cô Tiểu Mạnh tên là gì? Mạnh Ninh?”

Giang Du Đinh: “Vâng.”

Ngô Miểu đảo mắt, nhìn sang Giang Trạch Châu, “Nếu mẹ nhớ không lầm, đối tượng xem mắt mẹ giới thiệu cho con tối nay, mang họ Mạnh, tên một chữ Ninh?”

Hai mẹ con trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào Giang Trạch Châu.

Giang Trạch Châu nhàn nhạt nâng khoé môi: “Là cùng một người.”

Ngô Miểu sửng sốt, “Con biết là cô bé, mà vẫn đi? Hay nói là, con biết là cô bé, nên mới đi?”

Hai câu hỏi, khác nhau vài chữ, nhưng nguyên nhân hậu quả, cách nhau hai cực.

Vế trước, không hứng thú, đi tới đó làm gì? Giang Trạch Châu là người sẽ lãng phí thời gian cho những kẻ không liên quan sao?

Vế sau, bởi vì là Mạnh Ninh, cho nên mới tới xem mắt, bởi vì Giang Trạch Châu đối với cô, cũng có chút rung động, phải không?

“Con không biết là cô ấy, trước đó mẹ cũng không nói với con, đối tượng xem mắt tên Mạnh Ninh.” Giang Trạch Châu thu nụ cười, lúc nhìn qua lần nữa, ánh mắt trở nên mờ mịt, thâm ý nhắc nhở một câu, “Mẹ, chuyện xem mắt, dừng ở đây thôi.”

Ngô Miểu nhìn anh hồi lâu, đột nhiên hiểu ra điều gì, mỉm cười: “Được, dừng ở đây thôi.”

Dừng xem mắt.

Có hai trường hợp.

Một: Không thể chịu được nữa.

Hai: Đã tìm thấy mục tiêu.

Ngô Miểu tin rằng, Giang Trạch Châu thuộc loại thứ hai.

Anh luôn là người có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, Ngô Miểu cũng không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh nữa, dù sao Giang Trạch Châu đã nói đến mức này rồi. Bà tin, anh sẽ giống như trước kia, học tập xuất sắc, sự nghiệp thành công, đồng thời sẽ tìm được một mối quan hệ xứng đáng.

Vì thế, bà không giới thiệu bất kỳ đối tượng xem mắt nào cho Giang Trạch Châu nữa.

Trong buổi tiệc xã giao đầu năm, nhiều người thường hỏi thăm về tình trạng quan hệ của Giang Trạch Châu. Ngô Miểu chỉ nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi không bao giờ can thiệp vào chuyện của con trai, nhưng tôi nghĩ, chắc là trong hai năm nay thôi.”

Cũng không nói là đã có bạn gái, hay chưa có bạn gái.

Câu trả lời vừa mơ hồ, lại đặc biệt tài tình, khiến người ta có cảm giác như Giang Trạch Châu đã có bạn gái.

Nhưng cả dịp Tết, Giang Trạch Châu cả ngày ở trong nhà, không giống dáng vẻ của người xem mắt thành công.

Cộng thêm việc Ngô Miểu cũng bận rộn, không có thời gian để tâm đến anh. Sau dịp lễ Tết, bà mở phòng tranh ở ngoại thành, chạy tới chạy lui, bận đến sứt đầu mẻ trán. Bận rộn hai tháng, cuối cùng mới trở về nhà. Vừa đến nhà, đang ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi, thì nghe thấy tiếng động ở cửa truyền tới.

“Ai về đấy?”

“Mẹ, sao mẹ không bật đèn?” Giang Trạch Châu thay giày, đi vào phòng khách, bật đèn chùm pha lê lên.

“Sao hôm nay con lại trở về?” Ngô Miểu thắc mắc, theo tần suất Giang Trạch Châu về nhà trước kia thì qua hai tuần nữa, mới đến ngày anh về.

Giang Trạch Châu rót hai ly nước ấm, một đưa cho Ngô Miểu.

Anh ngồi xuống chiếc sofa đơn, nhấp một ngụm nước ấm, yết hầu khẽ lăn, “Đưa một người sống ở gần đây về, tiện thể ghé qua nhà.”

Ngô Miểu ngửi được mùi drama, “Nam hay nữ?”

Giang Trạch Châu nói thẳng: “Mạnh Ninh.”

Ngô Miểu trầm mặc vài giây, “Bạn gái?”

Giang Trạch Châu ngồi tại chỗ, đưa ly nước lên miệng rồi dừng lại, nụ cười trên môi anh tựa hồ cũng chìm vào gợn nước trong ly.

Anh không nói có hay không, nhưng thông qua thần sắc, có thể đoán được câu trả lời.

_

Hai giờ đêm, muôn phần tĩnh lặng.

Vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời cao, đêm đen gió thổi, ngọn đèn lẻ loi toả sáng trong cơn mưa.

Đối với Mạnh Ninh mà nói, đây là một đêm mất ngủ.

Cô nằm trên giường, lật người qua lại, không biết lật đến lần thứ bao nhiêu, thì điện thoại đặt ở đầu giường sáng lên.

Giờ này, không ai có thể nhắn tin cho cô, ngoại trừ Thẩm Minh Chi. Cô nhấc điện thoại lên, nhắm hờ mắt và mở Wchat. Trong danh sách, có hai tin nhắn chưa đọc của Thẩm Minh Chi, nhưng cô không phải người đầu tiên.

Trong danh sách tin nhắn, người đứng đầu là một cái tên khác.

Cô dụi mắt, vươn tay bật đèn tường.

Ánh sáng màu cam nhạt, bao trùm màn đêm mù sương.

Đến nỗi Mạnh Ninh dụi mắt năm lần bảy lượt, mới xác nhận rằng mình không nhìn nhầm tên người gửi tin nhắn-----

Giang Trạch Châu vỗ vào khuôn mặt tôi và nói, đến gần đàn ông sẽ trở nên bất hạnh.

(*) Lại là một câu Buzz mới của chị nha bà con =)))

Khoé miệng Mạnh Ninh đông cứng: [ Chuyện này… ]

Giang Trạch Châu: [ Chưa ngủ sao? ]

Mạnh Ninh gõ chữ: [ Vẫn chưa. ]

Giang Trạch Châu: [ Bình thường mấy giờ em đi ngủ? ]

Mạnh Ninh: [ 11 giờ. ]

Giang Trạch Châu: [ Vậy tại sao thức đến giờ này? ]

Hơn 2 giờ đêm, cũng là thời khắc ý chí của con người yếu đuối nhất. Mạnh Ninh quên mất mình từng đọc ở đâu rằng, nam nữ độc thân nói chuyện vào thời điểm này, cơ hội thoát FA lên đến 80%.

Nói chuyện vào lúc này, không khỏi có chút ái muội.

Mạnh Ninh chột dạ gõ chữ: [ Gặp ác mộng, giật mình tỉnh giấc. ]

Sau đó, Giang Trạch Châu gọi điện tới.

Mạnh Ninh ngạc nhiên đến độ run tay, cùi ngón tay trượt nhẹ qua màn hình, điện thoại đang rung yên tĩnh trở lại.

Giang Trạch Châu: [ Tại sao lại tắt? ]

Mạnh Ninh: [ Trượt tay. ]

Cách một màn hình, anh đều có thể cảm nhận được, vì thế khẽ cười: [ Vẫn suy nghĩ về giấc mơ đó sao? ]

Mặt Mạnh Ninh đột nhiên nóng lên: [ Không phải. ]

Giang Trạch Châu: [ Buzz của em, khá thú vị. ]

Mạnh Ninh lướt qua lướt lại, nhanh chóng xoá cài đặt buzz. Sau đó, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi anh: [ Sao anh vẫn chưa ngủ? ]

Giang Trạch Châu: [ Vẫn đang tăng ca. ]

Mạnh Ninh: [ Hả? ]

Giang Trạch Châu: [ Có chút rắc rối, phải xem thêm vài văn kiện. ]

Mạnh Ninh: [ Vậy anh tập trung xem đi. ]

Gửi xong tin, Mạnh Ninh ném điện thoại qua một bên, lấy tay che mặt. Phiền muộn tự trách.

Rõ ràng không nên nhắn như vậy, đêm hôm tăng ca, cô nên nói vài câu khích lệ mới phải, hoặc là mềm mỏng động viên như kiểu “Vất vả rồi, hay là tôi gọi điện nói chuyện với anh”.

Nhưng nội dung cô gửi đi, khô khan cứng nhắc, đả kích tâm lý muốn trò chuyện của đối phương.

Thật bó tay.

Cái tật cứ nói chuyện với đàn ông, là miệng lưỡi cô lại trở nên vụng về.

Khả năng hoà đồng của Mạnh Ninh rất tốt, trong giới phụ nữ, cô rất được lòng người khác; Nhưng một khi gặp người khác phái, thì lại ngốc nghếch chậm chạp.

Bằng không, cô đã không độc thân nhiều năm như vậy.

Đang ôm má suy tư, điện thoại trên giường lại rung lên. Mạnh Ninh cầm lên nhìn, là Giang Trạch Châu gọi tới.

Lần này, cô không mắc sai lầm nữa, bấm nút nghe.

Điện thoại vừa kết nối, không một ai lên tiếng. Vào khoảnh khắc nào đó, cơn mưa lặng lẽ bên ngoài chợt lớn hơn, va vào cửa sổ kính.

Giang Trạch Châu hỏi: “Âm thanh gì thế?”

Mạnh Ninh thấp giọng giải thích, “Trời mưa rồi.”

Giọng cô rất nhỏ, mang theo vài phần mềm mại. Giống như lông vũ, thoáng lướt qua tai.

Hành động lật xem tài liệu của Giang Trạch Châu chợt dừng lại. Đột nhiên, anh không muốn làm việc nữa, chỉ muốn nói chuyện với cô.

“Vừa rồi gặp phải cơn ác mộng như thế nào?”

“…Không nhớ rõ nữa rồi.” Mạnh Ninh ngẫu nhiên bịa ra, “Mơ thấy hoả hoạn, tôi bị mắc kẹt trong căn phòng, không thể thoát ra.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, tôi tỉnh lại.”

Tiếng thở của anh truyền đến, rất nhẹ nhàng, chợt cười một tiếng, “Thì ra là cơn ác mộng như thế.”

Mạnh Ninh cong môi: “Đúng thế, một cơn ác mộng phi logic.”

Nói chuyện đơn giản vài câu, Mạnh Ninh bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.

Cô thật sự rất buồn ngủ, cả người nằm bò trên giường, âm thanh lí nhí, “Buồn ngủ quá…”

Thanh âm giảm dần, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của cô trong ống nghe điện thoại.

Hôm sau là Chủ Nhật.

Báo thức chỉ được đặt vào các ngày trong tuần.

Mạnh Ninh ngủ một giấc đến trưa, khi tỉnh dậy phát hiện điện thoại hết pin, đã sập nguồn. Cô sạc điện thoại rồi đi tắm rửa. Vệ sinh sạch sẽ xong, cô xuống bếp làm sandwich, hâm một ly sữa ấm, đặt lên bàn ăn.

Quay đầu mở TV, vừa xem phim vừa ăn no bụng.

Ăn xong, cô chậm rãi bước vào phòng, lấy điện thoại xem.

Pin điện thoại sạc đến 5% sẽ tự động bật nguồn, trong Wechat hiện lên vài tin nhắn. Đứng đầu, là tin nhắn của Giang Trạch Châu.

Mạnh Ninh mở ra-----

[ Đêm qua tôi cũng nằm mơ. ]

[ Tôi mơ thấy mình trở thành lính cứu hoả, đến hiện trường vụ hoả hoạn, cứu được một cô gái. ]

[ Cô gái đó nói với tôi, cô ấy tên Mạnh Ninh. ]