Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau

Chương 29

Một lời khẳng định, đồng thời âm thầm tuyên bố chủ quyền.

Phải nói rằng, Mạnh Hưởng rất khâm phục bản thân, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã có thể tóm tắt diễn biến tình cảm của mình và Mạnh Ninh ----- Mặc dù độc thân, nhưng không phải không có người theo đuổi, hơn nữa người theo đuổi cô, còn là nam sinh viên.

Mạnh Hưởng là thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng, anh tuấn lịch thiệp, rực sáng như sao.

Đại khái là ai mang họ Mạnh đều có gen như vậy, Mạnh Ninh có khuôn mặt mối tình đầu, Mạnh Hưởng thì trẻ trung phong độ.

Giang Trạch Châu là người thông minh, nhìn ra được hàm ý trong lời nói của đối phương.

Cũng nhìn ra, sự xua đuổi ngầm.

Đột nhiên, anh hơi nheo mắt lại, tay đặt lên gọng kính, lạnh nhạt cười: “Chúc cậu xem mắt thuận lợi.”

Dứt lời, Giang Trạch Châu rời đi.

Chỉ là, ánh mắt cuối cùng mà anh để lại, hệt như một phiến băng, lạnh đến thấu xương.

_

Ngay khi Mạnh Ninh ngồi về chỗ, món mì gạch chua cũng mang tới.

“Nhìn ngon quá.”

Mạnh Hưởng giúp cô trộn mì, đột nhiên, vui mừng khôn xiết: “Em nói cho chị nghe, vừa rồi xảy ra một chuyện vô cùng kịch tính, chị nghe xong nhất định sẽ khen em.”

Mạnh Ninh tò mò: “Chuyện gì?”

Mạnh Hưởng đưa bát mì đã trộn xong cho Mạnh Ninh, rồi cầm đũa trộn phần của mình, vừa trộn vừa nói: “Vừa rồi ông chủ của em, cũng chính là đối tượng xem mắt trước đây của chị, đã tới đây.”

Động tác gắp mì của Mạnh Ninh hơi dừng, lông mày nhíu lại, có dự cảm xấu.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, để giữ thể diện cho chị, em đã nói mình là đối tượng xem mắt của chị.” Mạnh Hưởng nói, Chị, chị thấy em làm tốt không?”

Nhưng phản ứng của Mạnh Ninh, không như Mạnh Hưởng mong đợi.

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt đã biến mất, khoé miệng giật giật vài cái, bất lực hỏi: “Giang Trạch Châu, tin rồi?”

Mạnh Hưởng phân tích tình hình, không còn thái độ đắc thắng như trước, khô khan nói: “Tin chứ, còn chúc em xem mắt thuận lợi.”

Mạnh Ninh hít sâu một hơi.

L*иg ngực phập phồng.

Rồi lại hít thêm hơi nữa.

Cô mở mắt, vươn tay cầm chiếc khăn ướt lau tay bên cạnh lên, không chút do dự mà ném thẳng vào mồm Mạnh Hưởng.

Mạnh Hưởng né tránh, bởi vì đây là nơi công cộng, nên cậu đè nén giọng xuống, “Chị, chị làm gì thế? Tại sao chị không khen em?”

Mạnh Ninh mệt mỏi, “Chị không gϊếŧ em đã là tốt lắm rồi.”

Mạnh Hưởng gãi đầu, tỏ vẻ khó hiểu: “Tại sao, em không phải… đều vì thể diện của chị sao? Xem mắt với nam sinh viên, hãnh diện cỡ nào chứ?”

Mạnh Ninh lạnh lùng lườm cậu, “Vậy chị thật lòng cảm ơn cậu.”

Một câu “cảm ơn” cũng giống như câu “gϊếŧ cậu”, sát khí đùng đùng, oán hận sâu sắc.

Mạnh Hưởng mím môi, biết điều không lên tiếng, vùi đầu ăn mì gạch cua.

_

Nhà hàng tây cùng tầng của trung tâm mua sắm, bắt mắt với lối thiết kế bằng cửa sổ kính trong suốt cạnh lối đi trung tâm, vị trí bên cửa sổ cũng phải đặt sớm mới có.

Giang Trạch Châu vừa đến, đã được phục vụ dẫn vào trong, lối đi dài chật hẹp, cuối cùng dừng lại ở một bàn đã có người chờ từ lâu.

“Giang tổng, đã lâu không gặp.”

“Hứa tổng, đợi đã lâu chưa?”

Ngồi đối diện, là một người phụ nữ có mái tóc dài uốn xoăn, phần tóc bên trái được vén sau mang tai, để lộ bông tai kim cương dài đến xương quai xanh. Những viên kim cương lấp lánh tinh xảo, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô. Đôi môi đỏ mọng cong lên, nở một nụ cười bí hiểm.

Một đại mỹ nhân, với vẻ đẹp vô cùng bắt mắt.

Tay Hứa Duyệt chống cằm, hai mắt hơi nhếch lên, đường kẻ mắt mảnh khiến cô càng thêm quyến rũ, thanh âm cũng ngọt ngào dễ nghe, “Lâu không gặp, có nhớ người ta không?”

Giang Trạch Châu cúi đầu nhìn thực đơn, lông mi rũ xuống, giọng nói đều đều: “Chồng chị có biết chị dùng giọng điệu này nói chuyện với những người đàn ông khác không?”

“Nhàm chán.” Hứa Duyệt bĩu môi, “Chị nói em đó, Giang Trạch Châu, con người của em thật vô vị.”

“Ừ, em biết.”

Giang Trạch Châu đóng thực đơn, báo món ăn cho phục vụ.

Hứa Duyệt là vợ của anh họ Giang Trạch Châu, cũng là nhà đầu tư của anh. Hai người hẹn gặp nhau hôm nay, là để bàn chuyện làm ăn.

Giang Trạch Châu trước giờ kiệm lời, nhưng một khi nói chuyện công việc thì sẽ biến thành người khác, miệng lưỡi sắc sảo. Chỉ là hôm nay, Hứa Duyệt có cảm giác như anh không hoàn toàn tập trung, thậm chí còn thất thần vài lần.

Lại một lần lơ đãng nữa.

Hứa Duyệt không trách anh, cũng không dò hỏi anh như nhà đầu tư, mà dùng thân phận chị dâu họ, mỉm cười trêu chọc, “Qua Tết được hai tháng rồi, vẫn chưa hồi tâm à?”

“Xin lỗi.”

Giang Trạch Châu biết rõ trạng thái của mình không tốt, còn về phần tại sao thì…

Do dự hồi lâu, anh đứng dậy, “Em ra ngoài gọi điện thoại.”

Hứa Duyệt đáp: “Ừm.”

Anh đi thẳng ra khỏi nhà hàng, băng qua lối đi dài trên không của trung tâm thương mại, ánh mắt nhìn về nhà hàng mì gạch cua ở phía đối diện. Đứng từ vị trí này, có thể quan sát trực tiếp nhất cử nhất động của bàn ngoài cùng.

Hai người cúi đầu ăn, không hề nói chuyện với nhau.

Cậu thanh niên thi thoảng ngẩng đầu, do dự muốn nói gì đó rồi lại cúi đầu ăn.

Bầu không khí hết sức im lặng.

Lối đi của trung tâm thương mại được chiếu sáng rực rỡ, một luồng ánh sáng chiếu xuống khuôn mặt Giang Trạch Châu, khiến biểu cảm của anh trở nên không rõ ràng.

Anh chậm rãi đưa điện thoại lên tai, cuộc gọi được kết nối, “Cậu gọi Mạnh Hưởng về tăng ca.”

Đinh Thanh Vân ngơ ngác: “Mạnh… Hưởng?”

Giang Trạch Châu: “Không nhớ sao? Là thực tập sinh mới đến đầu năm nay.”

Đinh Thanh Vân đương nhiên nhớ, nhưng thực tập sinh về cơ bản chỉ làm những việc nhỏ, có gì để tăng ca đâu?

“Tuỳ tiện sắp xếp một công việc nào đó cho cậu ta.” Sắc mặt Giang Trạch Châu chìm xuống, ánh mắt lạnh lùng nâng lên, cả khuôn mặt giống như mây đen bao phủ thành phố, u ám tối tăm. Anh ra lênh, “Lập tức, ngay bây giờ, gọi cậu ta về công ty.”



“…Chị, đừng giận em nữa được không?”

Mạnh Hưởng rụt rè, nịnh nọt rót cho Mạnh Ninh một ly nước.

Mạnh Ninh vẫn cúi đầu, không nói gì.

Chuông điện thoại chợt vang lên, thấy công ty gọi tới, Mạnh Hưởng vội vàng nhận máy: “…Hả? Bây giờ tôi phải qua đó sao?”

“… Thôi được.”

Mạnh Hưởng cúp máy, khó xử nói: “Đội trưởng tìm em, chắc là em phải quay về tăng ca rồi, chị…”

Mặc dù vẫn còn tức giận, nhưng Mạnh Ninh là người phân biệt rõ chuyện lớn và chuyện nhỏ.

Cô hạ giọng nói: “Đi đi.”

Mạnh Hưởng: “Vậy chị cứ ăn đi né? Em đã thanh toán xong rồi, lát nữa muốn mua thêm gì, cứ dùng tiền của em mà mua, em đưa thẻ ngân hàng cho chị.”

Hoàn toàn là bộ dạng nịnh bợ lấy lòng.

Mạnh Nuinh khẽ cười, “Không cần đâu, em đi đi.”

Mạnh Hưởng ngập ngừng hỏi: “Không giận nữa chứ?”

Mạnh Ninh: “Ừ, không giận nữa.”

Sau khi nhận được câu trả lời quyết định, Mạnh Hưởng vươn tay xoa đầu Mạnh Ninh, “Em đi đây, chị.”

Mạnh Ninh khó chịu, hất tay cậu, “Đừng đυ.ng vào tóc chị, làm rối bây giờ.”

Mạnh Hưởng cao hứng đùa, “Cho dù chị không có tóc, thì vẫn là người chị xinh đẹp nhất của em.”

Mạnh Ninh mặt không cảm xúc, dùng đũa chọc cậu: “Mau đi đi---”

Sau khi Mạnh Hưởng rời đi, Mạnh Ninh trộn đi trộn lại bát mì.

Đây là chuỗi nhà hàng mì gạch cua nổi tiếng toàn quốc, hương vị rất đặc biệt, gần giống với món cô ăn ở Giang Thành. Nhưng, vốn dĩ món ăn mà cô luôn cảm thấy là ngon nhất, nay đột nhiên, lại mất đi hương vị.

Cô không có khẩu vị, cũng không muốn ăn nữa.

Vì thế cô thu dọn đồ đạc, rời khỏi nhà hàng.

Suy nghĩ đồng bộ với bước chân, trôi dạt không mục đích.

Cho đến một thời điểm nhất định nào đó, chợt dừng lại.

Cách một lớp cửa kính, tựa như bên kia thế giới, trong một nhà hàng Tây sang trọng, Giang Trạch Châu đang ngồi đối diện với một người phụ nữ rất xinh đẹp và quyến rũ.

Còn thế giới bên này, là bóng hình đơn độc của Mạnh Ninh.

Người bên trong dường như cảm nhận được có ai đó đang dõi theo họ, cả hai đều quay đầu lại-----

Chỉ nhìn thấy bóng người vội vàng quay lưng và bỏ đi.

Hứa Duyệt thắc mắc: “Chị tưởng cô ấy biết em, đứng ngẩn người ở ngoài lâu như vậy, sao lại---”

Còn chưa nói xong, Giang Trạch Châu ngồi trước mặt đã đột nhiên đứng dậy, rời khỏi bàn ăn, “Xin lỗi, bữa tối hôm nay đến đây thôi. Chị dâu, em còn có việc phải đi trước.”

Hiếm khi nghe thấy cách xưng hô lịch sự của Giang Trạch Châu, Hứa Duyệt thụ sủng nhược kinh: “À, em đi đi, đi đi…”

(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà sinh lo sợ.

Tầng này của trung tâm thương mại có rất nhiều quán ăn.

Nhà hàng Tây, nhà hàng lẩu, nhà hàng Nhật Bản, nhà hàng Hàn Quốc,… kiểu gì cũng có.

Giang Trạch Châu tìm thấy Mạnh Ninh bên ngoài một cửa hàng đồ ngọt.

Cô ngồi trong góc, nước da trắng nõn, khuôn mặt không son phấn, lãnh đạm khó nắm bắt.

Phục vụ đi tới, hỏi cô muốn ăn gì. Khoé miệng Mạnh Ninh nặn ra một nụ cười lịch sự, chỉ vào chiếc bánh ngàn lớp, “Cái kia.”

Ánh mắt thu về, dừng lại giữa chừng-----

Cách đó không xa, Giang Trạch Châu đang chậm rãi bước về phía cô. Dáng anh cao gầy, trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào, toát ra khí chất lạnh lùng xa cách vạn dặm.

Đột nhiên, thế giới xung quanh trở nên yên tĩnh.

“Không phải anh đang ăn tối với người khác sao?” Vừa dứt lời, Mạnh Ninh mới phát hiện, bản thân bình tĩnh đến lạ thường.

“Ừm, đang ăn tối.” Giang Trạch Châu hỏi, “Còn cô, vừa đi xem mắt?”

Không đợi Mạnh Ninh trả lời, Giang Trạch Châu nhìn thẳng vào cô, bình thản nói, “Ăn tối xong, không cùng đối tượng xem mắt đi xem phim sao?”

“……”

Mạnh Ninh cười nhẹ, không phản bác mà hỏi ngược, “Ban nãy, anh cũng xem mắt?”

Giang Trạch Châu nói dối không chớp mắt: “Phải.”

Mạnh Ninh sững người.

“Cô có vẻ không hài lòng với đối tượng xem mắt của mình, tình cờ tôi cũng vậy. Có thể đoán được rằng, gia đình cô và gia đình tôi, đều một mực thúc ép chuyện này. Hay thế này đi---”

Ngữ khí Giang Trạch Châu bình bình, không nhanh không chậm giăng lưới, “Chúng ta qua lại với nhau, xem như đối phó với cha mẹ đôi bên.”

Mạnh Ninh im lặng, hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói: “Giả làm một đôi?”

Giang Trạch Châu bỏ qua một từ chướng mắt kia, kiên nhẫn giải thích: “Nếu cha mẹ cô để cô xem mắt, cô có thể nói với họ rằng tôi và cô đang ở bên nhau, khi cần thiết, tôi cũng có thể cùng cô về nhà gặp mặt người lớn.”

Bằng chút lý trí còn sót lại, Mạnh Ninh hỏi một câu trọng yếu: “Tại sao anh không tìm người khác?”

Hai tay Giang Trạch Châu chống lên mặt bàn, ngón tay đan vào nhau, thân trên hơi cong về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Một luồng khí lạnh bao phủ cô, khiến cô hít thở không thông.

Anh nhàn nhạt mỉm cười, nói: “Bởi vì nếu bắt buộc phải chọn một trong những đối tượng xem mắt để làm bạn gái, tôi không thể nghĩ đến ai khác, ngoài em.”