Nhẹ nhàng quở trách một câu xong, Mạnh Ninh bước vào nhà tắm rửa mặt.
Phòng ngủ liên thông với phòng thay đồ, bên cạnh phòng thay đồ là nhà tắm.
Đánh răng rửa mặt xong, thay quần áo bước ra ngoài, thì thấy Mạnh Hưởng đang ngồi nghịch laptop. Máy tính màu đen, đoán chừng là cậu đem tới.
Mạnh Ninh hỏi: “Sao lại đem đến đây, chỗ chị không phải có laptop rồi sao?”
Mạnh Hưởng: “Laptop của chị không chơi game được.”
Chàng trai mới 20 tuổi, trong đầu chỉ có game và game.
Mạnh Ninh lẩm bẩm một câu: “Cũng đến lúc nên tìm bạn gái rồi, đừng có cả ngày chỉ biết chơi game.”
Cậu thản nhiên đáp: “Chị lớn hơn em ba tuổi mà vẫn độc thân, thì em lo gì chứ?”
“……”
Có lý, Mạnh Ninh không tài nào phản bác.
Đấu xong một trận, đã đến giờ ăn trưa.
Người có mặt hôm nay đều là chú bác của Mạnh Ninh, người nhà tụ tập lại một chỗ, bàn ăn đông vui náo nhiệt. Mạnh Ninh và Mạnh Hưởng là hai người trẻ nhất, cũng mất tự nhiên nhất. Trẻ tuổi, có thể tuỳ tiện chiếm một vị trí nào đó. Lớn tuổi, lên bàn là uống rượu. Chỉ có duy nhất bọn họ, không thể nói xen câu nào.
Không ngồi chung mâm càng tốt, tránh trở thành trung tâm của cuộc trò chuyện.
Đây cũng là điều hai người mong muốn.
Mạnh Ninh vừa ngồi ăn vừa xem TV, Mạnh Hưởng ngồi trước laptop, vừa chơi game vừa đút thức ăn vào miệng. Đợi Mạnh Ninh ăn xong rồi, bát của Mạnh Hưởng vẫn còn hơn nửa.
Cô nhìn liếc qua, chàng trai được mệnh danh là giáo thảo của Nam Đại hiện nay, vừa cẩu thả vừa qua loa. Đũa gắp thức ăn còn chưa đến miệng, đã lại ném về bát. Miệng liên tục lải nhai mấy chữ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ.
(*) Giáo thảo: Người đẹp trai nhất trường. Ý nghĩa tương tự với hoa khôi, nhưng dùng cho nam giới.
Không còn từ nào để miêu tả.
Từ trên xuống dưới, đoán chừng cũng chỉ có khuôn mặt này, là xứng đáng để các cô gái yêu thích.
Cũng chỉ có khuôn mặt này mà thôi.
Nói thẳng ra, chỉ được cái mặt.
Nửa người Mạnh Ninh dựa vào cửa sổ, tay chống cằm, bi thương phát hiện ra một điều, cô thích Giang Trạch Châu cũng vì khuôn mặt của anh.
Âm thanh trò chơi tràn ngập căn phòng, một lúc sau, đột ngột dừng lại.
Sau đó, Mạnh Ninh nhận ra, bên cạnh cô xuất hiện thêm một người. Trong phòng chỉ có hai người, lúc chị em họ ở cạnh nhau, người bên ngoài sẽ không bao giờ làm phiền. Mối quan hệ chị em hai người tốt như thế nào, mọi người đều biết rõ.
Khi còn nhỏ, Mạnh Ninh từng sống ở nhà bác, cũng là nhà của Mạnh Hưởng. Trong nhà đột nhiên có thêm một người, mặc dù là chị họ, nhưng đổi thành người khác, chắc chắn sẽ có cảm giác bị tranh sủng, trong lòng bất bình với cách đối xử của cha mẹ. Nhưng, Mạnh Hưởng thì không thế.
Mạnh Hưởng đối với Mạnh Ninh, tốt hơn bất kỳ ai. Lúc nhỏ, Mạnh Ninh ở nhà tập đàn, Mạnh Hưởng liền nằm bên cạnh yên lặng làm bài tập; Mạnh Ninh muốn ăn gì, nửa đêm, Mạnh Hưởng cũng chạy đi mua cho cô. Sau này lớn lên, tiền học bổng Mạnh Hưởng nhận được, đều chia cho Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh uể oải liếc cậu: “Làm gì thế?”
Mạnh Hưởng lắc điện thoại với cô, “Chia sẻ cho chị một chuyện.”
Mạnh Ninh: “Nếu em yêu đương rồi thì khỏi chia sẻ chuyện này, nghe mệt lắm.”
Mạnh Hưởng vừa tức vừa buồn cười: “Em mà yêu đương thì còn đợi đến bây giờ mới kể cho chị sao? Không phải là dẫn cô gái đó về gặp chị đầu tiên à.”
Mạnh Ninh cười: “Em thế này, người khác sẽ nghĩ em là tỷ bảo nam.”
(*) Tỷ bảo nam: người chỉ biết phụ thuộc vào chị gái, hiểu đơn giản là em trai cưng của chị, giống kiểu “con trai cưng của mẹ” đó mọi người =))
Mạnh Hưởng hừ nhẹ, quay lại chủ đề chính: “Không phải em đã năm tư rồi sao, kỳ tiếp theo phải tham gia thực tập rồi.”
“Thực tập ở đâu? Công ty ba chị sao?" Mạnh Hưởng đã 22 tuổi, trong mắt Mạnh Ninh, cậu không khác nào trẻ con mẫu giáo, vì thế lo lắng đủ thứ, “Hay là làm việc ở công ty nhà mình đi, chị sợ em ra ngoài sẽ chịu thiệt thòi.”
Mạnh Hưởng bị câu nói này của cô chọc cười, “Em nói này chị, trong mắt chị, em mong manh yếu đuối đến thế sao?”
Mạnh Ninh lo lắng: “Chị không phải… là sợ em bị bắt nạt sao?”
Mạnh Hưởng: “Em đã lớn rồi, sao có thể bị bắt nạt được. Hơn nữa, chị cảm thấy em trai chị là người dễ bị kẻ khác thao túng sao?”
Nói cũng có lý.
Mạnh Ninh: “Em không bắt nạt người khác, chị đã tạ ơn trời đất lắm rồi.”
Mạnh Hưởng tức không để đâu cho hết.
Mạnh Ninh vươn tay kéo áo cậu, mỉm cười: “Cho nên em muốn chia sẻ với chị chuyện gì? Tìm được công ty thực tập rồi?”
“Đương nhiên.” Mạnh Hưởng lấy điện thoại ra, mở email đưa cô xem, “Chiều qua nhận được offer, mùng tám em sẽ đến tư bản Hoa Duệ báo danh.”
“Tư bản Hoa Duệ?” Bên trên email, bốn chữ rất to, đập thẳng vào mắt cô.
Mạnh Hưởng cho rằng, cô đang kinh ngạc về năng lực của mình vì có thể thực tập tại tư bản Hoa Duệ, dù sao tư bản Hoa Duệ là công ty khắt khe nhất nhì, tuyển thực tập sinh cũng phải trải qua nhiều lớp sàng lọc.
“Sao nào, em trai chị lợi hại không?” Mạnh Hưởng đắm chìm trong sung sướиɠ, không cách nào thoát ra, “Được làm việc cùng với thần tượng của em, đúng là quá tuyệt.”
Mạnh Ninh không biết nên bày ra biểu cảm gì, “Thần tượng của em là ai?”
Mạnh Hưởng: “Giang Trạch Châu, người sáng lập của tư bản Hoa Duệ.”
Sắc mặt Mạnh Ninh lập tức thay đổi, một lời khó mà nói hết.
“Chị nghĩ, em nên từ bỏ công việc này đi.”
“Hả? Tại sao?” Mạnh Hưởng thắc mắc.
“Giang Trạch Châu, chính là người vừa bị em nhục mạ, nói là cái thá gì mà có mắt như mù. Người đó, là đối tượng xem mắt của chị.”
“……”
_
Chuyện Mạnh Ninh và Giang Trạch Châu xem mắt, Mạnh Hưởng là người khó chấp nhận nhất.
Hoặc là do quá sốc thì đúng hơn. Ông chủ tương lai, thần tượng của cậu, lại là đối tượng xem mắt của chị gái, hơn nữa còn không thích chị gái cậu.
Đòi lại công bằng cho chị gái, hay là thay thần tượng giải thích, hai vấn đề nhức nhối này đủ khiến cậu đau đầu.
Lúc đi chúc Tết, Mạnh Hưởng vẫn thất thần.
Cho dù thất thần, nhưng vừa nghe thấy có người muốn giới thiệu đối tượng cho Mạnh Ninh, cả người liền tỉnh táo trở lại. Ánh mắt sáng lên, chất vấn đối phương đến từng chi tiết: “Bao nhiêu tuổi, cao mét bao nhiêu, làm nghề gì, trông như thế nào, từng có bao người bạn gái?”
Một tràng dài, thở không kịp.
Trực tiếp khiến đối phương sửng sốt.
“Giới thiệu đối tượng cho chị cậu, hay là giới thiệu anh rể cho cậu thế?”
Mạnh Hưởng: “Khác nhau sao?”
“Chị cậu hài lòng là được, còn đến lượt cậu sao?”
Mạnh Hưởng: “Nếu cháu không hài lòng, người đó cả đời này đừng hòng bước chân vào cửa Mạnh gia.”
Mạnh Ninh ngồi cạnh, không nhịn được mà bật cười.
Suy cho cùng vẫn là lòng tốt của các bậc trưởng bối, Mạnh Ninh kéo Mạnh Hưởng sang một bên, kiên nhẫn nói chuyện với các bậc trưởng bối đang hết sức nhiệt tình. Đương nhiên, mục đích nói chuyện chỉ có một, đó là từ chối hết ý tốt của họ.
Nói xong, Mạnh Ninh nghe thấy ngữ khí thâm trầm của Mạnh Hưởng: “Loại đàn ông nào cũng dám giới thiệu cho chị, biết là 30 tuổi, nhưng không biết thì tưởng là 40 50 rồi đó.”
Những bức ảnh đó cho dù có mỹ hoá nhường nào, thì vẫn rất kinh khủng.
Điều này khiến Mạnh Ninh hiểu lầm, chế giễu chính bản thân mình: “Em nói xem, có phải trong mắt bọn họ, chị chỉ xứng đáng ở cạnh người đàn ông hơn 30 tuổi, vừa già vừa thấp không?”
Mạnh Hưởng lớn tiếng phản bác: “Không tốt sao? Làm ơn, chị hãy nhìn kỹ tình hình của bản thân đi. Có thời gian thì soi gương nhiều chút, nhìn xem bản thân trong gương, xinh đẹp cỡ nào, khuynh thành ra sao?”
“……”
Cậu tức giận như vậy, là bởi một câu tự chê bai bản thân của Mạnh Ninh.
“Bọn họ giới thiệu những người đàn ông đó cho chị, là bởi vì nhân mạch của bọn họ chỉ đến thế, thấy chị độc thân, đám cá tôm hôi thối kia cũng độc thân, buồn chán nên bắt đầu chơi trò mai mối.”
“Em nghĩ chị đừng nên đi xem mắt nữa, chị à, chị nhìn bản thân mà xem, muốn kiểu đàn ông nào mà không có được chứ? Có thời gian thì đến trường em đi dạo một chút, rất nhiều nam sinh cho chị thoả sức lựa chọn.”
“……” Mạnh Ninh nhặt chiếc gối bên cạnh lên đánh cậu, “Nói nhảm gì đấy, chị không lái máy bay.”
Mạnh Hưởng giật lấy chiếc gối trong tay cô, ôm vào lòng, chống cằm bất lực, “Thôi bỏ đi, em thấy người thích hợp nhất với chị vẫn là ông chủ tương lai của em. Chỉ đáng tiếc, anh ta không thích chị.”
Đột nhiên nhắc tới Giang Trạch Châu, Mạnh Ninh nhướng mày, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Đúng thế, anh ấy không thích chị.”
Cảm nhận được tâm trạng của cô đột nhiên trầm xuống, Mạnh Hưởng vươn tay xoa tóc cô: “Không sao, chuyện tốt thường đến sau cùng. Chị của em ưu tú như vậy, sau này nhất định sẽ tìm được một người vô cùng xuất chúng.”
Mạnh Ninh: “Đúng, chị cũng nghĩ vậy.”
Mạnh Hưởng bổ sung: “Người đó, chắc chắn phải đẹp trai hơn Giang Trạch Châu.”
Mạnh Ninh: “……”
_
Dịp Tết năm nay, Mạnh Ninh đều sống ở nhà Mạnh Hưởng.
Đến ngày mùng 8, mỗi người lại trở về quỹ đạo của cuộc đời mình. Mạnh Hưởng đến thực tập ở công ty mà cậu mong ước bao lâu nay – Tư bản Hoa Duệ, còn Mạnh Ninh quay về vũ đoàn ballet Nam Thành.
Vì Mạnh Hưởng vẫn đang học năm cuối, nên người nhà chưa mua xe hơi cho cậu. Thấy Mạnh Ninh lái xe, cậu liền lao ra chắn xe Mạnh Ninh lại, để cô đưa cậu đi làm.
Mạnh Ninh trước giờ luôn đáp ứng với mọi yêu cầu của cậu, thậm chí sau khi đưa cậu đến trụ sở của tư bản Hoa Duệ, còn hỏi: “Chiều nay tan làm, có cần chị đến đón không?”
Mạnh Hưởng: “Nếu chị tiện.”
Mạnh Ninh: “Đón em thì có gì bất tiện.”
Hai chị em mỉm cười, nói lời tạm biệt.
Chiếc mui trần màu hồng kem rời đi, hoà vào dòng xe cộ. Chưa đầy hai phút sau, nơi Mạnh Ninh vừa đỗ đã bị một chiếc Cayenne màu đen thế chỗ.
Đinh Thanh Vân đi tới mở cửa xe, “Giang tổng.”
Giang Trạch Châu xuống xe, chỉnh lại măng sét. Hai người vừa bước vào trong trụ sở, vừa nói về sắp xếp công việc. Ngày đầu tiên đi làm lại, công việc không nhiều, điều quan trọng nhất là-----
“Hôm nay thực tập sinh đến báo cáo.”
“Có tài liệu của thực tập sinh không?”
“Đã đặt trên bàn làm việc của anh.”
“Được.”
Thang máy dừng lại.
Giang Trạch Châu trở về phòng làm việc, không nghỉ ngơi, trực tiếp tiến vào trạng thái công việc, anh mở tài liệu của thực tập sinh ra xem.
Mạnh Hưởng.
Nam Thành có nhiều người họ Mạnh vậy sao?
Anh hiếm khi bị phân tâm trong lúc làm việc, nhưng hôm nay, bởi vì một cái họ mà thất thần.
Nghĩ đến đây, anh đặt tài liệu xuống, đưa tay lên xoa lông mày, trong mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Tiếng gõ cửa truyền tới, Giang Trạch Châu: “Vào đi.”
Đinh Thanh Vân đẩy cửa, hỏi: “Giang tổng, anh có muốn gặp thực tập sinh mới không?”
Giang Trạch Châu: “Ừ.”
Yêu cầu của tư bản Hoa Duệ vô cùng khắt khe, mỗi năm chỉ tuyển chọn ba thực tập sinh, thời gian thực tập là ba tháng, cuối cùng chọn ra người xuất sắc nhất để nhận chức. Ba thực tập sinh, đến từ các trường Đại học trong nước, lý lịch đều rất đẹp, có đầy đủ thông tin chi tiết về thành tích và giải thưởng đạt được khi đi học.
Giang Trạch Châu gặp từng người xong, cuối cùng đến-----
Mạnh Hưởng.
Giang Trạch Châu thu lại cảm xúc kỳ lạ trong lòng, hỏi thăm vài câu chính sự như thường lệ, liền để cậu rời đi.
Cánh cửa đóng lại.
Giang Trạch Châu không nhịn được lấy điện thoại ra, tìm kiếm Wechat của Mạnh Ninh, mở vòng bạn bè của cô.
Không cập nhật gì mới.
Không biết là không cho anh xem, hay cô căn bản không đam mê đăng vòng bạn bè.
Cũng không biết qua năm mới, cô có đi xem mắt hay không.
Giang Trạch Châu ngả người ra sau, nhắm mắt lại, sắc mặt tối sầm như bầu trời ngoài cửa sổ.
_
Mạnh Hưởng thực tập được hai tháng, trong hai tháng nay, Mạnh Ninh đều đưa đón cậu.
Chớp mắt một cái, đã qua tháng Tư. Mùa xuân lạnh giá dần được thay thế bởi tiết trời nóng bức, cách thời gian Mạnh Hưởng tốt nghiệp, chỉ còn một tháng. Mong muốn mua xe của cậu, càng trở nên mãnh liệt hơn.
Mạnh Ninh không có ý kiến với vấn đề này, cười nói: “Em thích chiếc xe nào, chị sẽ mua tặng em, xem như quà tốt nghiệp.”
Mạnh Hưởng không khách sáo với Mạnh Ninh, hôm sau là thứ Bảy, cậu liền kéo cô đi mua xe.
Sự khác biệt giữa nam và nữ, được phản ánh rõ nhất khi đi mua xe. Lúc Mạnh Ninh mua xe, cô chỉ quan tâm xem nó có đẹp hay không. Còn Mạnh Hưởng mua xe, đều hỏi một đống thuật ngữ chuyên môn mà cô nghe không hiểu.
Mạnh Ninh mơ màng, may mà ý thức rõ ràng được vai trò của bản thân, là người đến quẹt thẻ.
Một lúc sau, nhân viên lấy hợp đồng ra, nhắc nhở: “Phải đợi ba tháng mới lấy được xe.”
Mạnh Ninh hỏi: “Nếu tôi bỏ thêm tiền, có thể lấy sớm hơn không?”
Nhưng lại bị Mạnh Hưởng ngăn cản, “Một tháng chị kiếm được bao tiền chứ, tiền chỉ dành cho việc quan trọng, chị không hiểu sao?” Cậu từ chối nụ cười xu nịnh của nhân viên, “Xin lỗi, chúng tôi chờ ba tháng.”
Đặt xe xong, hai người từ chối lời mời dùng bữa tại cửa hàng của nhân viên, đến thẳng trung tâm mua sắm gần đó.
Trong trung tâm mua sắm có một cửa hàng mì gạch cua, hai người cũng vì nhà hàng này mà tới.
Cuối tuần, lại là nhà hàng mới khai trương, bên ngoài người xếp hàng rất đông, Mạnh Ninh và Mạnh Hưởng chờ nửa tiếng mới đến lượt.
Một bàn đôi, hai người mặt đối mặt.
Gọi món xong, Mạnh Hưởng cảm thán: “Chị, về sau chị hãy tìm một người bạn trai như em, nhẫn nhục chịu khó, xếp hàng nửa tiếng với chị, chỉ để ăn một tô mì.”
Mạnh Ninh bật cười, đặt túi xách xuống rồi nói: “Chị vào vệ sinh.”
Mạnh Hưởng: “Được, đi đi.”
Mạnh Hưởng buồn chán chơi điện thoại, đợi Mạnh Ninh quay lại. Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một bóng người mặc áo khoác đen, cậu còn tưởng là nhân viên, không thèm ngẩng đầu lên: “Nhanh vậy đã xong rồi sao?”
Đáp lại anh, là một giọng nam trầm thấp lạnh lùng, có cảm giác quen thuộc khó tả.
“Mạnh Hưởng?”
Mạnh Hưởng kinh hãi, nhìn người vừa tới thì sửng sốt: “Giang tổng, sao anh lại ở đây?”
Có lẽ do anh mặc một bộ tây trang màu đen, mà khí chất lạnh lùng thường ngày càng thêm phần xa cách. Giang Trạch Châu đứng bất động trước bàn, hiếm khi nhìn người khác bằng ánh mắt soi xét, giọng nói lạnh như băng, “Cậu và Mạnh Ninh quen nhau?”
Mạnh Hưởng gật đầu, vừa định nói đó là chị gái cậu thì đột nhiên, trong đầu nhớ đến buổi xem mắt giữa Giang Trạch Châu và Mạnh Ninh.
Cũng vì thế, mà nhớ ra chuyện Mạnh Ninh nói, cô bị Giang Trạch Châu từ chối.
Trên thương trường, Giang Trạch Châu giống như một huyền thoại, chỉ mất ba năm để biến một tư bản Hoa Duệ ít người biết đến, thành công ty đầu tư hàng đầu trong ngành. Mạnh Hưởng trước giờ đều coi anh như thần tượng, và mục tiêu phấn đấu.
Nhưng thần tượng và mục tiêu thì sao chứ, Mạnh Ninh mới là chị gái cậu.
Khi còn nhỏ, Mạnh Ninh bị người ta bắt nạt, Mạnh Hưởng không nói một lời, trực tiếp xử lý.
Lớn hơn chút, cậu phát hiện đánh nhau không thể giải quyết mâu thuẫn, mà chỉ có ngôn từ mới là vũ khí để đánh bại đối thủ.
Có thể, có rất nhiều lý do khác nhau, khiến Giang Trạch Châu từ chối chị gái cậu.
Nhưng tuyệt đối không thể để Giang Trạch Châu cảm thấy, Mạnh Ninh là một cô gái không ai quan tâm.
Vì thế, Mạnh Hưởng đứng thẳng dậy, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh, nói rõ từng câu từng chữ: “Không giấu gì anh, tôi và Mạnh Ninh đang xem mắt. Giang tổng, xin hỏi anh có chuyện gì không? Nếu không có, anh có thể đừng làm phiền đến buổi xem mắt của tôi không?”