Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau

Chương 27

Đường phố về đêm rực rỡ ánh đèn neon, màn hình LED trên các toà nhà thương mại thi thoảng nhấp nháy vài trùm pháo hoa điện tử.

Rạp chiếu phim chật kín chỗ ngồi, Mạnh Ninh bước đến bên cửa sổ.

Cửa sổ mở ra một vết nứt nhỏ, gió đêm lạnh lẽo cuốn trôi gần hết những suy nghĩ trong lòng cô. Vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Giang Trạch Châu đang xếp hàng mua vé, đáy lòng không khỏi rung động.

Rất nhanh đã đến lượt Giang Trạch Châu.

Mua vé xong, thần sắc anh có phần mất tự nhiên: “Chỉ còn vị trí này.”

Liếc qua cuống vé---

Ghế đôi.

Mạnh Ninh ngẩng đầu, ánh đèn trong rạp chiếu phim mờ mịt, một tia sáng chiếu xuống góc mặt Giang Trạch Châu, thoạt nhìn rất dịu dàng.

“Nếu cô để ý, chúng ta có thể đổi rạp khác.”

Ân cần và chu đáo.

“Đổi rạp khác thì phiền quá.”

Mạnh Ninh cầm lấy vé, di chuyển tầm mắt để che giấu vẻ lo lắng, chuyển chủ đề một cách tự nhiên, “Hình như đến giờ soát vé rồi, cửa soát vé đâu nhỉ?”

“Bên kia.”

Anh chỉ tay về phía trước.

Hai người một trước một sau, bước qua.

Cửa soát vé đều là một nhóm người, hoặc là bạn bè cùng giới, hoặc là cặp đôi. Có rất nhiều cặp đôi nắm chặt tay nhau, nữ giới ôm một xô bỏng ngô trên tay.

Ánh mắt của Giang Trạch Châu dừng ở bỏng ngô hai giây.

Đến lượt hai người soát vé.

Mạnh Ninh đưa vé cho nhân viên, nhưng Giang Trạch Châu bên cạnh vẫn đứng im.

Nhân viên: “Tiên sinh?”

Mạnh Ninh cũng quay đầu nhìn anh: “Giang Trạch Châu?”

“Cô vào tìm chỗ ngồi trước đi.” Giang Trạch Châu đưa tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ, ước lượng rồi nói, “Đợi tôi năm phút, tôi sẽ quay lại ngay.”

“Anh---”

Bước chân của Giang Trạch Châu rất nhanh, bóng lưng cũng vội vàng.

Mạnh Ninh muốn đuổi theo anh, nhưng vé đã soát, không vào rạp thì coi như mất không. Giọng nói thúc giục của những người xếp hàng phía sau dần vang lên, Mạnh Ninh không còn cách nào khác, tiến lên vài bước, đi qua cửa soát vé.

Mạnh Ninh nghĩ ngợi lung tung.

Cô do dự giữa hai vấn đề “Có phải Giang Trạch Châu nửa đường hối hận nên bỏ chạy không?” và “Anh không phải là người không nói gì đã bỏ đi”. Hồi lâu sau, cô quyết định chọn vế sau, tin tưởng anh. Vì thế, bước vào rạp phim chờ Giang Trạch Châu.

Bên cạnh rạp phim là phòng vệ sinh, Mạnh Ninh nhét vé vào túi, xoay người bước vào phòng vệ sinh.

Sau khi đi ra, cô tiến vào rạp phim, tìm vị trí tương tự như trên vé.

“Hàng 5 số 20.”

“Hàng 5, số 20?”

Đọc hai lần, cô mới nhận ra có điều gì không đúng.

Đang tìm chỗ ngồi, một cặp đôi trẻ ngồi cạnh dường như đang cãi nhau.

Nữ sinh có chút tức giận, chỉ trích nam sinh: “Anh xem, em đã nói phải mua vé sớm rồi. Hai vị trí 520 với 521 đẹp như vậy đã bị người ta mua mất, anh làm em tức chết mất.”

“……”

Nam sinh bắt gặp ánh mắt của Mạnh Ninh, có chút ngại ngùng, làm khẩu hình: Xin lỗi.

Sau đó, cậu ta an ủi bạn gái: “Người khác cũng muốn vị trí đẹp mà, bảo bảo. Lần sau, lần sau anh nhất định sẽ mua.”

“Đừng có lúc nào cũng hứa hẹn lần sau có được không? Anh không thể học bạn trai người ta chút sao.”

“……”

Mạnh Ninh nhìn vào số ghế trên cuống vé, nửa giây sau mới hiểu ra, khoé môi cong lên.

Ghế đôi, không có vách ngăn ở giữa.

Vì thế, khi chỗ bên cạnh có người ngồi xuống, cô có thể cảm nhận rõ chiếc ghế hơi lún xuống.

“Anh quay lại rồi.”

Cô quay đầu, không ngờ nhìn thấy trên tay Giang Trạch Châu cầm thêm bỏng ngô và nước uống, “Đây là lý do anh vừa đột nhiên rời đi sao?”

Khuôn mặt Giang Trạch Châu không chút gợn sóng, “Ừm.”

Anh đưa qua, “Cầm đi.”

Mạnh Ninh giơ tay nhận lấy.

Đèn trong rạp chiếu phim vụt tắt, không gian ngay lập tức chìm vào bóng tối. Chỉ sót lại ánh sáng trên màn chiếu.

Mở đầu bộ phim, là câu chuyện tình nước Pháp đầy lãng mạn, mang theo nét hoài cổ. Lúc đi du học, cô đã đến xem buổi công chiếu, cô rất thích bộ phim này, mỗi lần buồn chán lại mở ra xem lại, tính sơ qua đã trên mười lần.

Cô là người rất kiên trì với những điều mình thích, giống như việc thích ăn mì gạch cua, ngày nào đều có thể ăn, ăn trăm lần cũng không ngán. Hoặc khi thích một ca khúc nào đó, cô có thể đàn nó hàng ngày. Thích một người cũng vậy, nhiều năm trôi qua, tình cảm vẫn trước sau như một.

Thích, là một chuyện rất cố chấp.

Và cô cũng là người cố chấp như vậy.

Phim điện ảnh nước Pháp, tự sự tinh tế, đặc biệt là phim tình cảm, từng thước phim đều thập phần lãng mạn.

Lúc nam nữ chính hôn nhau trên đường phố, âm thanh đôi bên hoà quyện vang lên khắp phòng chiếu, nhẹ nhàng mà ái muội, rõ ràng đến từng hơi thở.

Sau đó.

Các đôi tình nhân xung quanh, chìm theo cốt truyện, cơ thể sát lại gần nhau hơn.

Cặp đôi ngồi kế bên, cũng tập trung vào nụ hôn của mình, tiếng hôn truyền đến bên tai.

Toàn thân Mạnh Ninh cứng đờ, sống lưng căng thẳng, cảm giác ngột ngạt thở không ra hơi. Trong lúc thất thần, cô nhìn qua, Giang Trạch Châu cũng quay đầu lại.

Ánh sáng và bóng tối đan xen, bốn mắt đối diện nhau.

Bên tai, là lời thoại của nam nữ chính trong phim.

Tiếng Pháp có chút phức tạp, nhưng Mạnh Ninh có thể nghe hiểu, nam chính nói: “Anh vẫn muốn hôn em lần nữa, có được không?”

Môi Mạnh Ninh hơi hé mở, đột nhiên mím lại.

Cổ họng vô tình trở nên khô khan, cô khẽ nuốt nước bọt.

Vài giây sau đó, đèn trần trong rạp chiếu phim lần lượt bật sáng.

Bóng dáng của Giang Trạch Châu, dần dần hiện rõ trước mặt Mạnh Ninh.

Mạnh Ninh để ý đến ánh mắt của Giang Trạch Châu, đang dừng lại ở đôi môi đỏ mọng hơi mím của cô.

“……”

“……”

_

Ra khỏi rạp chiếu phim, không ai lên tiếng.

Suy nghĩ của Mạnh Ninh vẫn còn kẹt trong cảnh tượng cuối phim, ánh mắt lãnh đạm của Giang Trạch Châu quét qua môi cô, chỉ một cái nhìn cũng khiến môi cô khô khốc.

Vừa bước khỏi rạp, gió lạnh đã thổi tới, khiến cô rùng mình đến tê dại.

“Tự lái xe hay bắt xe tới?” Giang Trạch Châu hỏi.

Mạnh Ninh cân nhắc ý nghĩa trong lời nói của anh, do dự hai giây rồi trả lời: “Bắt xe tới.”

Bàn tay đút trong túi áo, chạm vào chìa khoá xe lạnh ngắt, một cảm giác xấu hổ lan khắp cơ thể.

“Ừm, vậy tôi đưa cô về?”

“Có tiện không?”

“Không phải sống cùng khu sao?” Giang Trạch Châu nói, “Thuận đường.”

“Hôm nay tôi phải về nhà ba mẹ.” Giọng nói dần trầm xuống, sợ bị anh từ chối, “Sắp Tết rồi mà.”

Nghe vậy, bước chân Giang Trạch Châu dừng lại, một giây sau liền quay về trạng thái bình thường, tốc độ ổn định, như chìm trong gió đông.

Xe đậu ở góc bãi, đèn đường phía xa chiếu tới, chỉ để lại một tầng ánh sáng yếu ớt, tựa hồ ánh trăng.

Hai người, một trái một phải, một ghế lái một ghế phụ.

Thắt dây an toàn xong, Giang Trạch Châu hỏi cô: “Ba mẹ cô sống ở khu nào?”

Mạnh Ninh thành thật khai báo, nhìn thấy Giang Trạch Châu nhập địa chỉ trên bản đồ, cô kéo dây an toàn trong lo lắng.

“Có phải làm phiền đến anh rồi không?”

“Không quá xa.” Vị trí định vị trên bản đồ, vừa hay cách Văn Lan Phủ rất gần. Giang Trạch Châu nói, “Vừa hay, tôi có thể về nhà, nói với ba mẹ chuyện xem mắt hôm nay.”

“……” Mạnh Ninh chợt trở nên mơ hồ, “Anh định, nói với họ thế nào?”

Bàn tay đặt trên vô lăng của Giang Trạch Châu, khẽ siết chặt.

Hai người đều căng thẳng trong lòng, không biết bao lâu sau, Giang Trạch Châu nói: “Cô hi vọng tôi nói với bọn họ như thế nào?”

Mạnh Ninh nghẹn lời.

Xe nổ máy, chậm rãi lăn bánh. Trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng chỉ đường của bản đồ thi thoảng lại vang lên.

Mạnh Ninh cởi dây an toàn, một tay giữ chặt tay nắm cửa, nhưng không mở ra. Tư thế tựa hồ chuẩn bị bước xuống xe, nửa người tựa vào cửa, lưng quay về phía Giang Trạch Châu.

Chiếc áo mùa đông rộng rãi, che đi tấm lưng cứng đơ của cô một cách hoàn hảo.

Cô mím môi, cố gắng giữ giọng điệu ổn định: “Tôi không biết.”

Suy nghĩ cả đường, cô vẫn không biết. Còn có một vấn đề, cô muốn biết câu trả lời hơn, “Giang Trạch Châu, nếu anh biết đối tượng xem mắt hôm nay là tôi, anh có tới không?”

Giang Trạch Châu lặp lại câu nói của cô, mang theo đôi phần đùa giỡn: “Nếu biết là cô, tôi có tới không?”

Mạnh Ninh: “Ừm.”

Giang Trạch Châu nói: “Có.”

Không chần chừ, không do dự, trả lời vô cùng dứt khoát.

Trước khi nụ cười xuất hiện trên môi Mạnh Ninh, anh lại nói, “Nhưng Mạnh Ninh, cho dù tôi có tới hay không, thì kết quả xem mắt vẫn vậy.”

Mạnh Ninh lập tức sững người.

Qua vài giây, cô quay người nhìn anh, “Tại sao lại vẫn vậy?”

Bên đường cây cao bóng phủ, trải qua mấy đêm đông, lá rơi lìa cành, trơ trọi trong gió. Trong màn đêm, khó có thể phân biệt được sắc mặt của Giang Trạch Châu, càng thêm mơ hồ.

“Không phải sao? Lẽ nào, cô muốn cùng tôi phát triển bước nữa?” Rõ ràng đây là câu hỏi anh tự vấn mình không ngừng, nhưng khi nói ra, giọng điệu vốn lãnh đạm của anh lại pha thêm chút giễu cợt.

Mạnh Ninh không nói một lời, hoảng loạn chạy đi.

Bóng dáng cô xa dần, cho đến khi cả người chìm trong bóng tối.

Giang Trạch Châu duỗi tay, đập lên vô lăng.

“Bịch” một tiếng.

Âm thanh vang dội.

Anh bực bội nới mạnh cổ áo.

Rõ ràng, ý anh không phải như vậy.

Rõ ràng, anh muốn cùng cô phát triển bước nữa.

“Mạnh Ninh…”

Môi anh mấp máy, ánh mắt trống rỗng, cả người đột nhiên trầm mặc, giọng nói vang lên nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Tại sao, tại sao em lại thích người khác rồi chứ?”

_

Hôm sau, Mạnh Ninh ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh dậy.

Phòng khách trong nhà, đã chật kín người.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, có người xuất hiện trong đám đông, nắm lấy cánh tay cô và nói: “Chị cháu nói, máy tính của chị ấy hỏng rồi, cháu qua giúp chị sửa máy tính, mọi người nói chuyện tiếp đi.”

Vừa ra khỏi phòng ngủ, đã bị kéo về.

Mạnh Ninh ngồi bên giường, “Máy tính chị hỏng rồi sao?”

Mạnh Hưởng: “Không hỏng.”

Mạnh Ninh: “Vậy em nói dối.”

Mạnh Hưởng: “Không nói dối thì em thoát ra kiểu gì, chị có biết không, em vừa ngồi xuống chưa được nửa tiếng, đã bị mọi người thúc giục tìm bạn gái không ngừng.”

Mạnh Ninh rót một ly nước ấm, nước trôi xuống họng, khiến cô tỉnh táo hơn nhiều.

Nghe lời Mạnh Hưởng nói, cô không nhịn được cười.

“Không phải em mới năm tư sao, còn chưa tốt nghiệp, bọ họ sao lại bắt đầu giày vò một sinh viên như em chứ?”

“Đúng thế, còn không phải do chị chưa tỉnh à?” Chỉ trong vài giây, người cười trên nỗi đau kẻ khác đã đổi thành Mạnh Hưởng, “Chị tỉnh rồi, thì người bị giục cưới, chính là chị.”

Mạnh Ninh: “……”

Cô đặt ly nước xuống, leo trở lại giường, trùm chăn qua đầu.

Mạnh Hưởng: “Mạnh Ninh, chị dậy ngay cho em.”

Cách một lớp chăn, âm thanh của Mạnh Ninh nhỏ đi, “Chị ngủ rồi, ngủ ngon.”

Mạnh Hưởng đứng một bên, nhếch mép: “Hèn nhát.”

Câu nói này thành công chọc tức Mạnh Ninh, cô lật chăn lên, trừng mắt lườm cậu: “Mắng ai đấy?”

Mặc dù Mạnh Ninh là chị, nhưng lúc hai người ở chung với nhau, không giống như chị em, mà giống anh em hơn. Mạnh Hưởng xoa đầu Mạnh Ninh, “Tỉnh rồi thì dậy đi, đã bao tuổi rồi, còn sợ bị giục cưới?”

Mạnh Ninh ngậm miệng: “Sao không sợ cho được chứ?”

Mạnh Hưởng di chuyển bàn ghế, ngồi xuống vắt chéo chân, nói với giọng bất cần: “Nghe nói hôm qua chị đi xem mắt rồi, thế nào hả chị yêu của em, đối tượng xem mắt của chị có đẹp trai bằng một nửa em không?”

Mạnh Ninh ghét bỏ: “Anh ấy đẹp trai hơn em rất nhiều.”

Mạnh Hưởng đột nhiên đọc được hàm ý trong câu nói, “Lời này, là có ý gì?”

Mạnh Ninh suy nghĩ vài giây, đưa ra kết luận: “Ý là, đối phương không thích chị.”

“Chị đùa gì thế?” Mạnh Hưởng xắn tay áo, tức giận nói, “Hắn ta là cái thá gì, dựa vào gì mà không thích chị? Là mắt không tốt hay là không có nhãn cầu?”

Cảm giác có người cùng chung mối thù với mình thật tốt, Mạnh Ninh thù hằn nói, “Là không có giác mạc!”

Mạnh Hưởng: “?”

Mạnh Hưởng: “……”