Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau

Chương 26

Mạnh Ninh không tin vào mắt mình.

“……Giang Trạch Châu?”

“Là tôi.”

Giang Trạch Châu chậm rãi đứng lại, cô ngồi anh đứng, ánh đèn chùm treo trên trần nhà bị bóng dáng to lớn của anh che mất, bóng đen phủ xuống lông mi cô.

Bóng anh bao phủ cả người cô, thời khắc này, toàn bộ thế giới đều hiện hữu, trong mắt cô chỉ có anh.

“Sao anh lại tới đây?” Mạnh Ninh đè nén kinh ngạc trong lòng, căng thẳng ngẩng đầu nhìn anh, bàn tay nắm chặt lại.

Một câu nói, lọt vào tai hai người, nhưng là hai tâm tình khác nhau.

Mạnh Ninh ngạc nhiên, sửng sốt, mơ màng, sau đó lại nở nụ cười mang ba phần vui mừng.

Còn Giang Trạch Châu, bất ngờ qua đi thì thập phần lãnh đạm, lãnh đạm gần như vô tình --- Cô đã có người mình thích rồi.

Giang Trạch Châu kéo ghế ngồi xuống, bảo nhân viên lên đồ như Mạnh Ninh gọi. Lúc nhân viên rời đi, anh cầm bình nước ấm lên, rót cho Mạnh Ninh một cốc.

“Tới xem mắt.”

Anh vừa chuyển cốc nước đến trước mặt cô, vừa trả lời.

Cốc nước màu xanh ngọc lục bảo gợn sóng, Mạnh Ninh cảm nhận được trái tim mình cũng đang lắc lư trên không trung.

Giang Trạch Châu: “Cô cũng tới xem mắt?”

Mạnh Ninh: “Ừm.”

Giang Trạch Châu đột nhiên cười, “Cô đến xem mắt với tâm thái gì?”

Nam nữ đến xem mắt, mục đích gặp mặt rất rõ ràng.

Cô đã có người mình thích nhiều năm, đến nơi như thế này, hình như không thích hợp? Hay nên nói, cô đứng núi này trông núi nọ?

Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Giang Trạch Châu tối sầm lại.

Mạnh Ninh im lặng.

Tâm thái?

Tâm thái muốn qua lại với anh.

Nếu cô có thể nói ra lời này, đoán chừng năm trung học đã tỏ tình với Giang Trạch Châu rồi, chứ không cần đợi đến bây giờ.

Sau vài giây suy nghĩ, cô hỏi ngược: “Còn anh, tại sao anh đến xem mắt?”

Cô đúng là một tiểu hồ ly, thoạt nhìn dịu dàng và mềm mại, nhưng một khi giương móng vuốt, xem như khá có khí thế. Kiểu khí thế đó, cáo đội lốt hổ, sẽ bị người ta vạch trần trong chốc lát.

Trái tim của Giang Trạch Châu, tựa hồ như bị móng vuốt sắc nhọn đó, đâm chọc một cách dễ dàng.

----- Sự kiên nhẫn, trước giờ chưa từng có.

“Thành thật mà nói, tôi không biết đối tượng xem mắt tối nay là cô.” Anh trả lời rất khéo léo, nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Ồ.”

“Cô biết hay không biết?”

Mạnh Ninh muốn nói là biết, nhưng đột nhiên nhớ lại cách cô vừa miêu tả đối tượng xem mắt khi nãy, lập tức phủ nhận: “Tôi không biết.”

Để kiểm chứng lời nói của mình, cô nhấn mạnh: “Mẹ tôi nói, đối tượng xem mắt của tôi là người nuôi lợn.”

Trùng khớp với lời nói với nhân viên.

“……”

Đúng lúc đó, cửa phòng bao mở ra, nhân viên mang thức ăn lên.

Tám món ăn, đều là món chính bày biện trên đĩa lớn. Đừng nói là hai người, thậm chí mười ăn người cũng đủ ăn.

Giang Trạch Châu chỉ vào bàn ăn, không nhanh không chậm nói: “Đúng là kiểu ăn của người nuôi lợn.”

Mạnh Ninh xấu hổ, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Trạch Châu cầm đũa, gặp món ăn vào đĩa cô, “Ăn đi.”

Mạnh Ninh: “Cảm ơn.”

Nhất thời, trong phòng bao chỉ còn tiếng động đũa.

Mạnh Ninh cúi đầu ăn, Giang Trạch Châu lại gắp đồ ăn cho cô, không lâu sau, thức ăn trên đĩa đã chất thành đống, mà Giang Trạch Châu vẫn còn đang tiếp tục. Mạnh Ninh ngăn anh lại: “Đủ rồi, đủ rồi.”

Giang Trạch Châu: “Món nào cũng phải thử chứ?”

Mạnh Ninh không nói nên lời.

Giang Trạch Châu: “Còn một món chưa gắp cho cô.”

“……”

Cô không nên gọi nhiều món như vậy.

Đầu ngón tay cầm đũa của Mạnh Ninh buông lỏng, cô hạ đũa xuống, cầm đôi mới lên, cũng gắp thức ăn vào đĩa trước mặt Giang Trạch Châu, “Anh cũng ăn nhiều vào, tôi thấy anh chưa động đũa chút nào.”

“Không có khẩu vị.”

“Anh… đã ăn trước khi tới sao?”

“Ừm.”

“Tại sao?” Rõ ràng là tới đây ăn cơm, tại sao lại dùng bữa trước.

Giang Trạch Châu khẽ nói, “Bởi vốn dĩ, tôi chỉ định ở lại năm phút rồi đi luôn.”

Trong phòng bao có đồng hồ, kể từ lúc hai người đến đây, đã nửa tiếng trôi qua.

Mạnh Ninh vô thức hỏi: “Vậy anh sao…” vẫn ở đây?

Cô nói một nửa, đột ngột dừng lại.

Giang Trạch Châu dường như đoán được nửa câu sau của cô là gì, giọng anh rất trầm, hỏi ngược: “Cô rất muốn tôi rời đi?”

Mạnh Ninh lập tức đáp: “Không phải.”

Sau đó, không còn cuộc đối thoại nào nữa.

Một bàn đồ ăn, Mạnh Ninh và Giang Trạch Châu không sao ăn hết, Giang Trạch Châu kêu người gói lại.

Mạnh Ninh lo lắng: “Anh muốn mang về ăn sao? Nhưng một mình anh, ăn hết không?”

Giang Trạch Châu liếc cô một cái, tựa như vô ý nói: “Mang về nhà, có lẽ đủ cho tôi và Tiểu Giang ăn hai ngày.” Dừng một chút, anh nói, “Cô còn nhớ Tiểu Giang không?”

Mạnh Ninh nghe được vài tia mỉa mai bên trong, khiến cô vô thức cảm thấy tội lỗi, “Giang Du Đinh gần đây vẫn chăm chỉ luyện đàn chứ?”

Giang Trạch Châu: “Thằng bé lại vừa đuổi đi một giáo viên Cello khác rồi.”

Mạnh Ninh bắt được từ khoá: “Lại?”

Giang Trạch Châu: “Cô không phải bị thằng bé chọc tức nên mới rời đi sao?”

Mạnh Ninh phản bác: “Không phải đâu, vốn dĩ tôi chỉ dạy cậu bé tạm thời, ban đầu đã nói học trong ba tháng, đợi kỳ nghỉ hè kết thúc, giáo viên Cello cũ của cậu bé quay lại, tôi có thể rời đi.”

“Giáo viên trước đó của thằng bé mang thai, sức khoẻ không tốt, cho nên xin nghỉ việc rồi.”

“Vậy Tiểu Giang…”

“Sau đó có tìm giáo viên khác…” Giang Trạch Châu chế nhạo, “Học nghệ thuật mà, đại khái chưa từng chịu khổ, không ngờ gặp phải một đứa trẻ 9 tuổi, mới nếm trải vị đắng đầu đời.”

Câu nói đùa của anh, còn lạnh lẽo hơn cả nhiệt độ bên ngoài.

Mạnh Ninh mỉm cười xu nịnh.

“Tiểu Giang tuy có chút nóng nảy, nhưng cậu bé rất tôn trọng giáo viên. Hẳn là lúc lên lớp, hai người xảy ra mâu thuẫn gây bất đồng đi?”

“Không rõ.”

“Anh không hỏi Tiểu Giang sao?”

“Chọc tức giáo viên rồi đuổi đi, có gì đáng hỏi?”

“Liên tục thay đổi giáo viên, không phải là chuyện tốt.” Mạnh Ninh lo lắng, “Chỉ cần tìm được một giáo viên thích hợp, việc học đàn sẽ không còn là phiền phức, mà trở thành thú vui đáng tận hưởng.”

“Đúng là thằng bé có thích một giáo viên.”

“Là ai, tôi có quen không? Nếu quen, tôi có thể giúp mọi người liên kết với nhau.”

“Cô ấy tên Mạnh Ninh.”

Mạnh Ninh sững sờ.

Giang Trạch Châu nói: “Thằng bé đã nhận định cô, cho nên đều không vừa lòng với các giáo viên khác, cứ tìm đến sẽ lại đuổi đi. Tôi hỏi thằng bé, rốt cuộc có muốn học nữa không. Thằng bé nói muốn, nhưng với điều kiện cô là giáo viên của nó.”

Nửa đoạn trước, kết hợp phân tích tình huống, rất phù hợp với phong cách của tiểu ma vương hỗn thế Giang Du Đinh.

Tuy nhiên, chỉ có nửa đầu là đến từ miệng của tiểu ma vương. Còn nửa câu sau, hoàn toàn là phong cách nói chuyện của đại ma vương hỗn thế trước mặt. Thẳng thắn hùng hồn, bịa đặt vô cùng hợp tình hợp lý.

Không hổ là đại ma vương hỗn thế.

Quan trọng nhất là, làm bất cứ điều gì mà mặt cũng không đổi sắc.

Nghe xong, Mạnh Ninh rõ ràng rơi vào bối rối.

Đối với Mạnh Ninh, tiền bạc không thể lôi kéo cô, nhưng bài tình cảm mới là vũ khí sát thương.

“Nhưng tôi thật sự không có thời gian dạy cho thằng bé.” Mạnh Ninh khó xử, “Sắp tới có một nhóm thực tập sinh đến dàn nhạc, hơn nữa lần thăng chức nghệ sĩ trưởng ba năm một lần cũng là năm nay…”

“Ừm, tôi biết cô rất bận, nhưng nếu thi thoảng có thời gian rảnh rỗi, có thể đến thăm thằng bé không?” Giang Trạch Châu dừng lại, sau đó nhắm mắt, khoé môi cong lên một nụ cười, vài phần châm chọc vài phần bất lực. Yết hầu khẽ lăn, anh chậm rãi nói, “Nửa năm nay, thằng bé không gặp cô, rất nhớ cô.”

Không chỉ Giang Du đinh.

Giang Trạch Châu cũng vậy.

Nửa năm không gặp, anh phát hiện, mình nhớ cô điên cuồng.

Nhớ nhung một người phụ nữ trong lòng có người khác, không phải phong cách của Giang Trạch Châu.

Suốt nửa năm qua, anh đã cố gắng lý trí và tỉnh táo hết sức có thể, để kìm nén những cảm xúc không nên có.

Cuối cùng, vừa nhìn thấy cô, liền thất bại trong gang tấc.

Mạnh Ninh không quan sát được sự thay đổi của anh, đôi mắt cô cong lên, nụ cười hệt như trong ký ức của anh, tựa như mưa mù Giang Nam, mùa xuân nở rộ trong bóng tối.

“Được, qua Tết tôi sẽ dành thời gian đế thăm Tiểu Giang.”

“Tết không có thời gian sao?”

“Khá bận, năm nay ở lại Nam Thành đón Tết, có rất nhiều việc phải làm.”

Nhà họ Mạnh đã định cư ở Nam Thành từ lâu, nhưng không quên được đạo lý “lá rụng về cội” chảy trong máu người Trung Quốc. Mỗi dịp Tết đến xuân về, mọi người đều trở về quê. Gia đình Mạnh Ninh cũng không ngoại lệ.

Khoé môi Mạnh Ninh chậm rãi cong lên, lúc cô cười nhẹ, khiến Giang Trạch Châu vô thức nghĩ đến một câu thơ --- Trang điểm đậm hay nhạt đều đẹp khuynh thành.

(*) Bài thơ của Tô Đông Pha.

Anh chưa bao giờ thấy cô cười tươi, nhưng dáng vẻ cười nhẹ của cô, đã xinh đẹp vô cùng.

Mạnh Ninh nói: “Bác cả tôi đã đón ông bà nội đến đây, nói rằng muốn ăn Tết ở Nam Thành. Chắc khoảng vài ngày nữa tôi sẽ đến nhà bác cả ở vài ngày, cho nên cả dịp Tết sẽ rất bận.”

Giang Trạch Châu: “Lúc nào cô hết bận thì liên lạc cho tôi cũng được.”

Mạnh Ninh hiếu kỳ, cô đến thăm Giang Du Đinh, không phải trực tiếp liên lạc với cậu bé là được rồi sao? Liên lạc cho Giang Trạch Châu làm gì?

Đang tự hỏi, điện thoại trong túi đổ chuông.

Là chị mẹ gọi điện tới.

Mạnh Ninh quay đầu, hai mắt đối diện với Giang Trạch Châu.

Giang Trạch Châu: “Nghe luôn ở đây đi.”

Mạnh Ninh: “Ừm.”

Cũng không biết vì sao, tiếng micro của điện thoại cực kỳ lớn. Ngay khi kết nối, giọng nói của Lưu Bạch đã vang lên toàn bộ phòng bao.

“Ninh Ninh, con đã gặp mặt Tiểu Giang kia chưa? Có phải thằng bé rất đẹp trai?”

Phía đối diện, Giang Trạch Châu hơi cúi đầu, sắc mặt khó phân biệt được, nhưng độ cong khoé miệng rõ ràng là vui vẻ.

Mặt Mạnh Ninh nóng bừng, nắm chặt điện thoại, muốn đổi chủ đề: “Mẹ, con và Giang Trạch Châu đang ăn tối ở Duyệt Giang Phủ.”

Lưu Bạch bắt đầu quở trách, “Ăn cái gì mà ăn? Khuôn mặt đó của Tiểu Giang, để mà so với đồ ăn thì ----- vừa đẹp hơn, vừa ngon hơn. Con ăn ít thôi, đâu phải là chưa từng ăn cơm? Tranh thủ ngắm nhìn Tiểu Giang nhiều chút, một người đàn ông đẹp trai như vậy, rất khó gặp được.”

Trong khoé mắt, ý cười của Giang Trạch Châu càng rõ ràng hơn.

Mạnh Ninh gần như phát điên, bó tay đến cực điểm.

Đột nhiên, bàn tay của người nào đó đưa ra trước mặt.

Cô ngây người, Giang Trạch Châu khẽ nhướng mày, “Để tôi nói chuyện với dì.”

Đầu dây bên kia dường như nghe thấy giọng nói của Giang Trạch Châu, lập tức thu lại ngữ khí kích động vừa rồi, giọng điệu trở nên tao nhã và bình tĩnh. Chỉ là trước khi nói chuyện còn hắng giọng một cái, vô tình vạch trần hành vi của bà, “Tiểu Giang à?”

Giang Trạch Châu cầm lấy điện thoại, đặt bên tai, “Chào dì, là con, Giang Trạch Châu.”

Lưu Bạch: “Tiểu Giang, bữa cơm hôm nay thế nào?”

Giang Trạch Châu: “Cũng được ạ.”

Lưu Bạch: “Ăn xong có an bài gì không? Dì nghe nói, người trẻ tuổi bây giờ xem mắt xong, đều đi xem phim gì đó.”

Đôi mắt Mạnh Ninh mở to, chứa đầy sự kinh ngạc và bất lực không sao kể xiết.

“Chúng con…”

Giọng nói nhẹ nhàng biến mất trong không khí, giây tiếp theo, lại bị thanh âm lành lạnh của Giang Trạch Châu đè xuống, “Mạnh Ninh, lát nữa có muốn đi xem phim không?”