Kỳ nghỉ xuân đang đến gần, Giang Trạch Châu có rất nhiều việc phải hoàn thành.
Buổi trưa, anh có cuộc hẹn với nhà đầu tư, tình cờ nhà đầu tư lại là bạn tốt lâu năm của ba anh, cũng là người mà từ nhỏ đến lớn anh gọi là “Chú Chu” ----- ba của Chu Dương.
So với mối quan hệ hợp tác và làm ăn, hai người nói chuyện riêng với nhau, giống như cha con hơn.
Chu Dương giống như Giang Trạch Châu, đều là tấm gương các vị trưởng bối lấy ra để giáo dục lớp trẻ.
Giang Trạch Châu là tấm gương về học tập, còn Chu Dương là ví dụ về lười biếng và chơi bời lêu lổng.
Địa điểm ăn cơm là ở Duyệt Giang Phủ.
Ngay khi các món ăn được dọn ra, ba của Giang Trạch Châu nghe tin đã vội tới. Ông và ba của Chu Dương, hai người bạn cũ, cùng nhau tâm tình. Mặc dù Giang Trạch Châu tham dự với tư cách đối tác, nhưng anh vẫn là một bậc vãn bối, không xen vào, chỉ im lặng cúi đầu dùng bữa.
Mỗi lần ba của Giang Trạch Châu và ba của Chu Dương gặp mặt, không thể tránh khỏi mấy câu như thế này: “Thằng nhóc nhà tôi mà bằng một nửa Giang Trạch Châu thì tốt, tôi cũng không đến mức đau đầu như thế.”
Hôm nay, câu nói này vẫn không hề vắng bóng. Nhưng không phải nói với Giang Trạch Châu, mà là nói với Giang Vĩnh Nghiệp.
Thông thường, Giang Vĩnh Nghiệp sẽ không hề khiêm tốn mà thu nhận lời khen này.
Nhưng hôm nay, thái độ lại thay đổi, ông hung dữ nhìn Giang Trạch Châu một cái, nhíu mày kể khổ: “Thằng bé cả ngày chỉ biết đến công việc, qua năm mới là 26 tuổi rồi mà vẫn độc thân. Vì chuyện này, mà mỗi đêm tôi đều phát sầu đến không ngủ nổi.”
“Chuyện này có gì mà phát sầu, trong vòng chúng ta có rất nhiều cô gái trẻ. Nhân dịp năm mới, ông đưa Giang Trạch Châu ra ngoài nhiều hơn, tụ tập ăn bữa cơm với bạn bè, thuận tiện gặp con gái bọn họ.”
----- Bữa cơm tất niên, là một hình thức khác của xem mắt.
Có rất nhiều các bữa cơm tất niên, với người thân trong gia đình, hoặc là đối tác làm ăn, để giữ thể diện và nể mặt đối phương, Giang Trạch Châu căn bản không cách nào từ chối. Trên mặt, anh giữ nguyên một nụ cười lãnh đạm, nhưng khi cha mẹ đôi bên ra hiệu hai người ra ngoài đi dạo, có không gian riêng tư với nhau, Giang Trạch Châu đều ra vẻ không hiểu cách đối nhân xử thế, nói thẳng: “Xin lỗi, tôi còn có việc.”
Nói xong, trực tiếp rời đi.
Thể diện hay nể mặt, anh chỉ có thể hỗ trợ đến đây.
Một chút phối hợp nhiều hơn, đều không có.
Cho dù từng vô tình xem mắt với bọn họ, anh đều không thêm phương thức liên lạc của những người phụ nữ đó.
Chuyện đã trôi qua gần một năm, Giang Vĩnh Nghiệp nhắc lại vẫn thấy tức, “Ông nói xem, đêm giao thừa năm ngoái tôi dẫn thằng bé ra ngoài ăn cơm, kết quả ăn xong không nói một lời, chỉ ném lại một câu--- Tôi còn có việc phải đi. Thật tức chết tôi mà…”
Chú Chu bật cười, “Giang Trạch Châu, như thế là cháu không đúng rồi, ít nhiều cũng phải cho con gái chút thể diện.”
Cho con gái chút thể diện?
Vậy ai cho anh thể diện?
Giang Trạch Châu hơi nhướng mày, bình tĩnh nói: “Cháu đã nói, cháu sẽ không xem mắt. Nếu họ bắt cháu đi xem mắt, chắc sẽ đoán được có chuyện gì xảy ra.”
Gia đình hai bên sắp xếp cho con cái gặp mặt, ít ra cũng phải được sự đồng ý của con cái mới phải?
Nhưng Giang Trạch Châu, không bao giờ đồng ý. Tôn trọng xuất phát từ đôi bên, bọn họ không tôn trọng Giang Trạch Châu, Giang Trạch Châu cũng không thể tôn trọng lại. Bắt ép anh đi, hậu quả ra sao, bọn họ sẽ phải chấp nhận.
Đứa trẻ nào cũng có thời kỳ nổi loạn, nhưng thời kỳ nổi loạn của Giang Trạch Châu đến rất muộn. Hơn nữa, chỉ nổi loạn đúng trong một chuyện --- xem mắt.
Ngữ khí của Giang Trạch Châu, không hề có ý như mình làm sai, thậm chí còn có chút thảo phạt.
Giang Vĩnh Nghiệp đau đầu hơn: “Ông xem, lão Chu, bộ dạng chết tiệt này của nó, sao tôi dám sắp xếp xem mắt chứ?”
Chú Chu bình chân như vại, cười: “Đoán chừng chỉ là cách nghĩ hiện tại của bọn trẻ, không thích nghe theo sự sắp xếp của chúng ta, luôn cảm thấy người chúng ta giới thiệu không đủ ưu tú. Hay là, tôi bảo Chu Dương giới thiệu cho thằng bé?”
Giang Vĩnh Nghiệp lắc đầu: “Lúc trước, mẹ Giang Trạch Châu đã tìm được một cô gái, nói là ngày mai gặp mặt.” Nói đến đây, ông tức giận quay đầu, cầm đôi đũa chỉ thẳng vào Giang Trạch Châu, “Cô bé kia là người mẹ con vừa gặp đã nhìn trúng, nếu con không đi, thì đừng về nhà nữa.”
Giang Trạch Châu ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Đột nhiên thay đổi, Giang Vĩnh Nghiệp nghe vậy vui mừng, “Thật sao?”
Giang Trạch Châu: “Vâng, con không về nhà nữa.”
Thì ra anh gật đầu, không phải gật đầu đi xem mắt, mà gật đầu --- không về nhà nữa.
Giang Trạch Châu nhắm mắt lại, nhặt chiếc khăn ướt Giang Vĩnh Nghiệp ném về phía mình lên.
Anh đạt được ý nguyện, đứng dậy rời đi.
Vừa ra khỏi phòng bao, liền đυ.ng mặt Chu Dương.
Giang Trạch Châu ra hiệu, “Ba cậu ở trong.”
Chu Dương: “Tớ không tìm ông ấy, tớ đến tìm cậu.”
Giang Trạch Châu không có thời gian tán gẫu, “Tớ phải về công ty rồi.”
Chu Dương đi theo anh: “Không phải bàn chuyện làm ăn sao, nhanh vậy đã xong rồi?”
Công việc đã được bàn bạc từ buổi sáng, hôm nay chỉ là một bữa cơm theo đúng lễ nghĩa. Dù sao có ba anh ở đây, không cần tảng băng chày cối như Giang Trạch Châu ở lại, Giang Trạch Châu cũng vui vẻ rời đi.
“Bàn xong từ sáng rồi, đây là bữa cơm ăn mừng.” Giang Trạch Châu nói, “Cậu chưa ăn thì vào đó đi.”
“Thôi bỏ đi, một người ba tớ đã không ứng phó nổi rồi, bên trong còn tận hai người---” Nghĩ đến cảnh đó thôi đã khiến Chu Dương rùng mình, “Năm mới đến rồi, tớ không muốn chọc tức ai.”
“Cậu cũng biết điều đó à.”
Khoé môi Giang Trạch Châu cong lên, nhưng trên mặt không có ý cười.
Buổi trưa, sắc trời nhá nhem.
Không khí ẩm lượt, lạnh đến thấu xương.
Tuyết trắng rơi xuống mặt đất.
Một lúc sau, chiếc ô tô màu đen đỗ trước mặt hai người.
Giang Trạch Châu mở cửa, ngồi vào trong.
Trong xe mở máy sưởi, cách một lớp cửa, gió lạnh hoàn toàn bị cô lập bên ngoài. Giây tiếp theo, cửa xe lại được mở ra. Giang Trạch Châu liếc qua, nhìn chằm chằm vào Chu Dương đang ngồi cạnh, hoài nghi: “Cậu đi theo tớ làm gì?”
Chu Dương nói thẳng: “Chọc giận cậu.”
Giang Trạch Châu muốn nói gì đó, nhưng lại quá mệt mỏi, bèn dựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm nghiền.
Chu Dương thật sự ngồi an phận, từ lúc lên xe đến khi xe dừng lại.
Ngày làm việc cuối cùng.
Tư bản Hoa Duệ, hân hoan với niềm vui của kỳ nghỉ lễ.
Chỉ có duy nhất ông chủ, là lạnh lùng như băng.
Người trên dưới công ty đều hoảng sợ, có người có quan hệ tốt với Chu Dương, thăm dò: “Có phải ông chủ cảm thấy chúng tôi quá buông lỏng không? Nhưng hôm nay chúng tôi không còn công việc nào, chỉ biết ngồi đây tán gẫu.”
“Không liên quan đến mọi người.” Chu Dương cười.
“Vậy ngài ấy…”
“Tuổi tác lớn rồi, không tìm được vợ, nên phiền lòng.”
“……”
Nghe vậy, mọi người nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin, thì thầm to nhỏ.
“Ông chủ không tìm được vợ?”
“Không phải chứ, người như ông chủ, không phải tuỳ tiện phất tay là có thể tìm được bạn gái sao?”
“Nói thật lòng, tôi cảm thấy ông chủ tìm bạn trai cũng được.”
“Hả? Tôi vẫn luôn cho rằng, ông chủ và Chu Dương là một đôi.”
“……”
“…….”
Tin tức càng truyền đi càng xa rời thực tế, Đinh Thanh Vân kịp thời ra tay, ho khan vài tiếng, tất cả mọi người chợt im bặt.
Đinh Thanh Vân: “Đừng tuỳ tiện bàn tán về đời tư của ông chủ.”
Năm tư bản Hoa Duệ mới thành lập, Đinh Thanh Vân đã trở thành trợ lý của Giang Trạch Châu. Lời của cậu, đại đa phần đại diện cho thái độ của Giang Trạch Châu. Vì thế, mọi người lập tức thu lại trí tò mò của mình, không nói chuyện nữa. Bề mặt thì đang bàn về công việc, nhưng trong nhóm riêng tư của công ty, thì vẫn nói chuyện thoải mái.
Sau khi cảnh báo, Đinh Thanh Vân đến phòng trà, pha hai tách cafe rồi mang vào văn phòng.
Trong văn phòng, Giang Trạch Châu đang chuyên tâm làm việc, Chu Dương hoàn toàn không để tâm đến hình tượng mà nằm trên ghế sofa, vừa thấy cậu bước vào thì uể oải nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Rất kỳ lạ.
Nói thật lòng, nếu không phải người hiểu nội tình, đoán chừng sẽ cảm thấy hai người họ thực sự là một cặp.
Con người Chu Dương, phải nói thế nào đây, đẹp phi giới tính, đặc biệt là đôi mắt đào hoa câu dẫn tâm trí người khác. Nếu không có việc gì, anh ta sẽ chạy đến Tư bản Hoa Duệ một chuyến. Thi thoảng, Đinh Thanh Vân đến đưa tài liệu cho Giang Trạch Châu, cũng thấy một Chu Dương đang ngồi trong phòng khách ở nhà anh.
Nhưng, Đinh Thanh Vân hiểu rõ sự tình.
Rốt cuộc vẫn là cửa không đóng chặt, lời nói của Chu Dương và Giang Trạch Châu, vô tình lọt vào tai người đang ngồi ngoài là cậu---
Chu Dương: “Tối mai có rảnh không?”
Giang Trạch Châu liếc qua lịch trình, đáp: “Rảnh.”
Chu Dương liếc nhìn thời gian và địa điểm trên điện thoại, lặp lại: “Bảy giờ tối mai, phòng bao ‘Xuân Nguyệt’ của Duyệt Giang Phủ.”
Thời gian cụ thể đến chính xác.
Tầm mắt của Giang Trạch Châu chuyển từ màn hình máy tính sang Chu Dương.
Hai tay anh chống lên bàn, hơi nghiêng đầu. Ngũ quan anh tuấn sắc lẹm, đôi mắt dài lúc không cười rất nghiêm nghị, trên sống mũi còn đeo một chiếc kính gọng vàng, dưới tròng kính, khí sắc càng thêm lạnh lùng.
Lực áp chế rất nặng.
“Ai kêu cậu hẹn?”
Suy cho cùng vẫn là Giang Trạch Châu, một câu nói liền đoán ra. Chu Dương cũng không giấu anh, “Một cô gái.”
Một cô gái mà cậu vô cùng muốn gặp.
Giang Trạch Châu: “Bạn gái cậu?”
Chu Dương kinh hãi ra mặt: “Câu này không thể nói bừa.”
Biệt danh của tớ không phải là Giang Tiểu Tam.
Giang Trạch Châu: “Bạn gái tương lai của cậu?”
Chu Dương: “Đã nói là không phải!”
Đem chữ “cậu”, đổi thành chữ “tớ” đi, có được không?
Giang Trạch Châu rất khó nghĩ, rốt cuộc là ai, có thể khiến Chu Dương đặc biệt đến tìm anh mời đi dự tiệc. Bỏ qua hai khả năng vừa nhắc tới, Giang Trạch Châu đưa ra kết luận: “Mẹ cậu?”
Đầu lưỡi Chu Dương bị độ nóng của tách cafe làm cho suýt bỏng, anh ta suýt xoa một hồi, nói: “Không liên quan đến tớ!”
Vì thế, Giang Trạch Châu đẩy bàn phím ra, sắc mặt dần nghiêm túc: “Không lẽ, cậu thông đồng với mẹ tớ?”
Thời gian, địa điểm, hoàn toàn trùng khớp với buổi xem mắt mẹ anh gửi.
Chu Dương lắc đầu: “Tớ và dì chưa từng gặp nhau, cũng không gửi Wechat, không tin thì kiểm tra điện thoại tớ mà xem.”
Đương nhiên, Giang Trạch Châu sẽ không kiểm tra điện thoại anh ta, “Vậy cậu có ý gì?”
“Tớ để cậu đi ăn cơm với một cô gái mà thôi, cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?” Chu Dương sẽ không nói dối, nhưng anh biết Giang Trạch Châu không đơn giản như thế. Dáng vẻ cao cao tại thượng kia, cũng không biết bày ra cho ai xem. Loại người này, phải nếm mùi vị khổ cực một chút mới phải.
“Ồ, không đi.”
“Thế này nhé, đây là câu hỏi trắc nghiệm, nhưng có hai sự lựa chọn.” Chu Dương giơ ngón tay lên, “A: Cậu đến ăn cơm với cô gái đó; B: Tớ đánh ngất cậu, đưa đến phòng bao.”
“……”
“C: Tớ đánh ngất cậu, cho cậu cút khỏi thế giới của tớ.” Giang Trạch Châu nhắm mắt, khẽ nói.
“……” Chu Dương phát bực, “Không có C!”
“Dù sao thì ngày mai cậu nhất định phải đi, nếu không, năm mới tớ sẽ không đi đâu cả, chỉ theo cậu. Ăn cơm cũng theo, ngủ cũng theo, tiểu tiện đại tiện cũng đi cùng nhìn cậu.”
Hết sức lưu manh mặt dày.
…
Đối với những lời thô lỗ của Chu Dương, Giang Trạch Châu không chút để tâm.
Anh nghĩ, Chu Dương sẽ không thực sự làm thế.
Kết quả, Chu Dương nói được làm được.
Giang Trạch Châu về nhà, Chu Dương đi theo; Giang Trạch Châu ăn cơm, Chu Dương ngồi cạnh; Giang Trạch Châu ăn một miếng, anh ta cũng làm theo.
Đến mức Giang Trạch Châu mất hết cả khẩu vị: “Cậu có thể đừng làm phiền tớ nữa hay không?”
Chu Dương: “Ngày mai cậu có thể đi ăn hay không? Ăn cơm với một cô gái nhỏ cô đơn mà thôi.”
Giang Trạch Châu buông đũa, lại cầm lên.
Chu Dương: “……”
Giang Trạch Châu cho rằng, đến đây là kết thúc rồi.
Nào ngờ buổi tối, lúc anh cầm quần áo đi vào phòng tắm, Chu Dương cũng chen vào, “Cùng tắm, cùng tắm.”
Giang Trạch Châu mím chặt môi, khuôn mặt tối sầm, không chút biểu cảm. Anh gần như nặn từng câu từng chữ ra khỏi kẽ răng, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Tớ đã nói rồi, chỉ cần cậu không đồng ý, cậu làm gì tớ cũng làm theo, cậu đi tắm tớ cũng tắm cùng.”
“……”
Giang Trạch Châu hít sâu một hơi, một lúc sau lên tiếng, “Được, tớ đi.”
Chu Dương nhướng mày: “Cậu nói rồi đó, không được rút lại!”
“Tớ nói, tớ đồng ý đi. Ngày mai bảy giở ở Duyệt Giang Phủ, tớ đi, tớ đi, được chưa?” Giang Trạch Châu lạnh lùng nói, “Cho nên, cậu có thể cmn cút càng xa càng tốt không?”
“Được, cút liền cút liền.” Chu Dương lăn ra ngoài phòng khách, cửa phòng tắm vừa đóng lại liền lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Thẩm Minh Chi.
Lúc Thẩm Minh Chi nhận được tin nhắn, cô ấy đang nằm xem TV với Mạnh Ninh.
Điện thoại rung lên, cô ấy liếc qua, cơ thể vốn như người không xương lập tức ngồi thẳng dậy, đi tới cạnh Mạnh Ninh, “Ngày mai cậu định đi xem mắt thật à?”
Mạnh Ninh: “Ừm.”
Thẩm Minh Chi: “Ngộ ngỡ, Giang Trạch Châu không đến thì sao?”
Mạnh Ninh: “Không đến… Tớ sẽ ăn cơm ở Duyệt Giang Phủ.”
Thẩm Minh Chi bất lực không nói nên lời, cười khan hai tiếng, “Cậu rất lạc quan.”
Lông mi Mạnh Ninh khẽ run, “Tốt nhất là chuẩn bị tâm lý, Chi Chi, cậu biết không, thực ra tớ có linh cảm, nếu như ngày mai Giang Trạch Châu không đến, có thể chúng tớ cả đời này sẽ không gặp nhau nữa, giống như trước kia vậy.”
Thẩm Minh Chi khựng lại, sau đó nói: “Ninh Ninh, tớ cũng có linh cảm, ngày mai Giang Trạch Châu nhất định sẽ đến.”
Biết cô ấy đang an ủi mình, khoé mắt Mạnh Ninh cong lên một đường, mỉm cười xán lạn: “Mượn vía của cậu nhé.”
Nhưng Mạnh Ninh quả thực không hề ôm chút hi vọng nào.
Cho đến khi tới Duyệt Giang Phủ, cô vẫn cảm thấy, Giang Trạch Châu sẽ không tới. Thôi thì hiếm khi tới một lần, đây dẫu sao cũng là nơi có thức ăn ngon nhất Nam Thành, Mạnh Ninh vẫy tay, cầm thực đơn lên xem, chuẩn bị gọi một lượt.
Gọi xong, nhân viên thận trọng nói: “Tiểu thư, cô đi mấy người ạ?”
Mạnh Ninh: “Một người.”
“Một người không thể ăn hết từng đó đâu.”
“Cũng có thể là hai.”
“Hai người cũng ăn không hết.”
“Ăn hết.”
“……”
“Còn một người chưa tới, có lẽ cô không biết, đối tượng xem mắt của tôi---” Mạnh Ninh dùng thực đơn che mặt, nghiến răng nghiến lợi, cảm xúc bộc phát, “Cao 1m60, nghe nói nặng gần 125kg, một ngày có thể gϊếŧ mười con lợn, mỗi bữa ăn một con.”
Vừa dứt lời.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, nhân viên quay đầu, thấy có người tới liền muốn cao giọng chào hỏi. Giang Trạch Châu ngăn lại, ánh mắt quét qua nhân viên, dừng ở cô gái đang ngồi quay lưng về phía anh.
Mái tóc dài uốn xoăn xoã sau lưng, vòng eo thon thả được tôn lên bởi trang phục cao cấp, vô cùng xinh đẹp.
Bóng hình đó, tựa hồ có chút thân thuộc.
Một giây sau, cô lên tiếng, thanh âm quen thuộc đến mức không thể quen hơn: “Cho nên cô yên tâm, tôi ăn không hết cũng không sao, lát nữa đối tượng xem mắt của tôi đến rồi, sẽ ăn hết mà.”
Nhân viên bị lời mô tả của cô làm cho giật mình: “Dạ?”
Mạnh Ninh đóng thực đơn, chuẩn bị đưa lại cho nhân viên.
Đột nhiên, một giọng nam quen thuộc vang bên tai. Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng, hệt như tuyết rơi ngoài trời, khi nghe kỹ sẽ cảm nhận được ý cười nhàn nhạt bên trong: “Đối tượng xem mắt của cô, có biết cô miêu tả anh ta như thế không?”
“Mạnh Ninh.”
“……”
Giang Trạch Châu lên tiếng, Mạnh Ninh giật mình mất cảnh giác, tay run lên, thực đơn trên tay cũng rơi xuống đất.
Sau đó, cô nhìn thấy Giang Trạch Châu đi tới trước mặt cô, khom người, nhặt thực đơn. Thực đơn cầm trong lòng bàn tay, anh cũng không đứng lên, mà ngẩng đầu đối diện, nhìn chằm chằm vào Mạnh Ninh: “Nếu tôi đoán không lầm, tôi chính là đối tượng xem mắt của cô.”