Mỗi người đối với quá khứ, đều có một khoảnh khắc nhớ mãi không quên.
Giang Trạch Châu nhớ Mạnh Ninh.
Trong khán phòng của trường học, cô là người chơi Cello chính, một mình toả sáng.
Dàn nhạc giao hưởng trực thuộc trường, đã đạt được rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi toàn quốc. Người học nhạc, khí chất thoát tục, tao nhã đoan trang. Nữ sinh mặc lễ phục thiết kế cao cấp, dáng người mảnh mai, đi qua khán phòng, thu hút vô số ánh mắt kinh ngạc.
Tiết mục trước đó nhàm chán và buồn tẻ, học sinh ngồi dưới khán đài cũng không quan tâm. Người trên sân khấu thì biểu diễn, người dưới khán đài thì nói chuyện, không ai làm phiền đến ai. Cho đến khi trong đám đông, có một người cảm thán kêu lên, “Dàn nhạc giao hưởng tới rồi!”
Màn biểu diễn cuối cùng, luôn thuộc về dàn nhạc giao hưởng.
Người biểu diễn lần lượt bước lên sân khấu, người cầm nhạc cụ, người cầm nhạc phổ.
Hội diễn dịp Tết hoành tráng, chỗ ngồi trên khán đài được sắp xếp từ lớp mười hai đến lớp mười, theo thứ tự từ xa đến gần.
Năm cuối, ngồi trên hàng ghế đầu tiên.
Giang Trạch Châu là chủ tịch hội học sinh, ngồi ở vị trí đẹp nhất trên hàng đầu tiên. Anh vừa đi ra khỏi phòng nghỉ bỏ hoang, bụi bặm vương nơi chóp mũi, anh cúi đầu kéo cổ áo ngửi, thấy không có mùi gì kỳ lạ thì tâm tình mới trở nên tốt hơn.
Anh buông tay, vô thức ngẩng đầu lên, chợt trông thấy cô gái đang ôm chiếc đàn Cello ngồi trong góc.
Những cô gái khác đều sáng rực như lửa, tươi cười với khán giả dưới sân khấu, còn cô là lạnh lùng tĩnh lặng. Một tia sáng rơi xuống người cô, toàn bộ khán phòng tối om, chỉ duy nhất nơi cô toả sáng.
Nhưng cô vẫn hờ hững cúi đầu, một tay ôm đàn Cello, một tay cầm cung đàn, sẵn sàng biểu diễn bất cứ lúc nào.
Bên tai, Chu Dương nghiêng người nói nhỏ: “Nghe nói cô ấy là tân hoa khôi của trường chúng ta, khuôn mặt thuần khiết tựa mối tình đầu. Thế nào, đẹp chứ?”
Cho đến tận bây giờ, Giang Trạch Châu vẫn nhớ câu trả lời của mình.
Một câu trả lời giống như ma xui quỷ khiến.
Anh nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Đúng là rất đẹp.”
Đến bây giờ.
Chu Dương thậm chí còn không nhớ được tên Mạnh Ninh, còn Giang Trạch Châu thì nhớ rất rõ từng chi tiết của ngày hôm đó.
Chu Dương có chút không dám tin: “Cậu gặp cô ấy bao giờ? Sao tớ lại không biết?”
Trước khi lên Đại học, quỹ đạo cuộc sống của hai người gần như trùng lặp. Cùng trường, cùng lớp, nhà cũng cùng một tiểu khu. Bạn bè của Chu Dương ở khắp nơi trên thế giới, Giang Trạch Châu không biết tất cả bọn họ. Nhưng Chu Dương thì quen hết những người bạn xung quanh Giang Trạch Châu.
Giang Trạch Châu: “Trung học.”
Chu Dương hít sâu một hơi: “Bao nhiêu năm rồi, cậu còn nhớ sao?”
Từ trung học đến nay, đã gần mười năm, ngày tháng tốt nghiệp cũng đã sắp qua từ lâu. Những ngày tháng phấn đấu theo đuổi ước mơ đó, Chu Dương nghĩ lại, thậm chí anh ta còn không nhớ nổi khuôn mặt của bạn cùng lớp.
Chu Dương cố gắng tìm kiếm trong đầu, “Bạn cùng lớp của chúng ta?”
Giang Trạch Châu: “Đàn em.”
“Cậu quen biết đàn em từ bao giờ? Hồi trung học không phải cậu chỉ tập trung tham gia các cuộc thi sao? Lúc đó ngày nào cậu cũng ở trong lớp, gọi cậu đi chơi bóng, cậu cũng không đi.”
“Ngược lại, tớ thường chạy đến toà nhà của lớp mười và lớp mười một. Không thể phủ nhận, đàn em trường chúng ta rất xinh đẹp, giọng nói cũng ngọt ngào, lúc gọi tớ là đàn anh thì càng ngọt hơn.”
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa.
Trôi qua bao năm, đều đã thay đổi cả rồi.
Ban đầu, lúc phân ban xã hội và ban tự nhiên, Chu Dương và Giang Trạch Châu đều chọn ban tự nhiên, một lớp toàn là nam sinh. Nhưng Chu Dương mỗi ngày đều chạy đến ban xã hội giao lưu, lúc khai giảng, còn qua hẳn toà nhà của các đàn em để chơi.
Anh ta có một cái miệng hại nước hại dân, luôn biết cách khen ngợi các cô gái, lời mật ngọt thì ai mà không thích nghe, vì thế nữ sinh vây quanh nhiều vô kể.
Nghĩ đến đây, Chu Dương dừng một lúc, trong lòng dần hiện lên một suy nghĩ khó tin.
“Đàn em này, không phải là----”
Anh ta kéo dài giọng, đảo mắt nhìn Giang Trạch Châu.
Chu Dương kìm nén cú sốc đang trào ra trong lòng, chậm rãi nói từng câu từng chữ, “---Môt trong những người ái mộ tớ, hồi trung học chứ?”
Người ái mộ.
Một trong những.
Chu Dương rất cẩn trọng, cũng rất bảo thủ, dùng từ “người ái mộ” chứ không phải từ nào khác.
Ngay sau đó, Chu Dương nhìn thấy sắc mặt của Giang Trạch Châu, càng lúc càng xấu đi.
“……”
“……”
Im lặng một hồi.
Giang Trạch Châu uống cạn ly rượu, mất kiên nhẫn nhìn Chu Dương.
Không khí xung quanh Giang Trạch Châu, tựa hồ bao phủ bởi băng tuyết.
Chu Dương thu lại nụ cười, mất tự tin nói: “Thì, có khả năng không?”
Giang Trạch Châu đứng lên, nhìn xuống anh ta, chế nhạo một tiếng: “Bớt dát vàng lên mặt, cô ấy không liên quan gì đến cậu.”
Nói xong, liền sải bước rời đi.
Chu Dương nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, biết anh không nghe thấy nhưng vẫn lẩm bẩm: “Cậu cũng bớt dát vàng lên mặt đi, cô ấy không liên quan đến tớ, thì cũng không liên quan đến cậu! Cậu so với tớ cao quý là bao chứ!”
_
Thẩm Minh Chi phát hiện, Mạnh Ninh gần đây cười thầm rất nhiều.
Ví dụ như, lúc đang nghịch điện thoại, cô sẽ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào một điểm trong không trung rồi cười; Ví dụ như, đang ăn cơm, cô sẽ chống tay lên cằm rồi cười; Ví dụ như, ăn xong ra ngoài đi dạo, cũng vô thức bật cười.
Buổi tối trở về nhà, Mạnh Ninh cầm đồ ngủ, chuẩn bị đi tắm rửa, trước mắt bỗng tối sầm lại.
Thẩm Minh Chi đứng chắn cửa phòng tắm, hai tay khoanh trước ngực, cằm hơi nhếch lên, “Cậu mau nói thật đi.”
Mạnh Ninh: “Nói gì?”
Thẩm Minh Chi nghiêm túc: “Có phải, cậu mua vé số trúng năm triệu không?”
Mạnh Ninh: “……”
Thẩm Minh Chi: “Vậy tại sao cậu cứ cười suốt thế?”
Khoé môi Mạnh Ninh cong lên, “Rõ vậy sao?”
Thẩm Minh Chi: “Cũng không quá rõ.”
Mạnh Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Minh Chi: “Nhưng bất kỳ ai có mắt đều có thể nhìn ra.”
Mạnh Ninh rủ mắt, đầu tiên là nhụt chí, sau đó nụ cười nhẹ nhàng lại hiện lên.
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
“Thật sự trúng số à?” Thẩm Minh Chi sửng sốt.
Mạnh Ninh bất lực, nhìn lên và nói, “Tớ và Giang Trạch Châu sẽ xem mắt.”
Đối với Thẩm Minh Chi, điều này còn khó tin hơn cả trúng số.
Thẩm Minh Chi kinh ngạc trợn tròn mắt: “Cái gì?”
Mạnh Ninh lặp lại một lần nữa, câu chữ nhấn nhá rất rõ ràng, “Tớ nói, tớ và Giang Trạch Châu, sẽ xem mắt.”
Có lẽ đúng là người ngoài cuộc tỉnh táo, Thẩm Minh Chi đánh đúng trọng tâm, “Không phải lúc trước cậu nói, Giang Trạch Châu sẽ không xem mắt sao? Thế nào lại thành hai người xem mắt rồi?”
“Mẹ tớ và mẹ anh ấy hẹn nhau.”
“Xem mắt không phải đều do ba mẹ hẹn sao?”
“Nhưng mà…”
Khoé môi Mạnh Ninh vẫn cong lên, chỉ là trong mắt, đã mất đi sự tươi sáng.
Ba mẹ Giang Trạch Châu sắp xếp cho anh xem mắt nhiều vô số kể, cục diện lần nào cũng y chang. Nhưng Giang Trạch Châu đều nhắm mắt bịt tai, mỗi khi hỏi đến, đều là hai từ --- Không đi.
Mạnh Ninh biết rõ.
Niềm vui khi được xem mắt với anh quá lớn, đến nỗi khiến cô gần như quên mất rằng, Giang Trạch Châu vốn dĩ không chịu sự quản giáo của ba mẹ, cũng không thể nào đi xem mắt theo lời ba mẹ.
“Nhưng gia đình hai bên đã hẹn xong rồi.” Cô cố gắng tìm một lý do khô khan và sơ sài, không chỉ thuyết phục Thẩm Minh Chi, mà còn thuyết phục chính mình.
“Hôm nay đã 22, còn cách buổi xem mắt năm ngày nữa, khó tránh khỏi nhiều thay đổi.”
“Anh ta sẽ không giữ lời hứa.”
“Tiền đề của việc giữ lời hứa là thực hiện một lời hứa khác, cậu đã từng nghe Giang Trạch Châu đích thân đồng ý hay chưa?”
“……”
Bất luận Mạnh Ninh tìm lý do gì, Thẩm Minh Chi đều có căn cứ để phản bác, thậm chí lời nói của cô ấy còn có sức thuyết phục hơn.
Đột ngột im lặng.
Đèn chùm trong phòng tắm lan toả rực rỡ, sắc ấm dâng trào, nhưng không chạm đến đáy mắt Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh buông thõng vai, rủ mắt, nhẹ nhàng nói: “Tớ biết, anh ấy nhất định sẽ không đi, nhưng vẫn còn năm ngày. Năm ngày đó, cứ để tớ ôm hi vọng và chờ đợi đi.”
Giống như một giấc mộng kê vàng, rõ ràng cô biết là mơ, nhưng vẫn đắm chìm không lối thoát.
Lòng Thẩm Minh Chi đau tê dại, cố nén chua xót nơi đầu mũi và khoé mắt, hít sâu một hơi. Cô ấy nói, “Ninh Ninh, để tớ thử xem.”
Rất nhiều năm về trước, Thẩm Minh Chi cũng từng nói vậy.
----- “Để tớ thử xem.”
Cũng chính câu nói này, đã dẫn đến cuộc gặp chính thức đầu tiên giữa Mạnh Ninh và Giang Trạch Châu.
Bao năm trôi qua, Thẩm Minh Chi một lần nữa lặp lại câu nói đó.
Nhưng Mạnh Ninh trước sau như một, không xem là thật. Có điều, cô không biểu hiện rõ ràng, chỉ khẽ mỉm cười, cầm quần áo và xoay người vào nhà tắm.
Năm tháng trung học, Mạnh Ninh có thể thường xuyên nhìn thấy Giang Trạch Châu, dáng người cao ráo của anh được bao quanh bởi đám đông. Nhưng ở Nam Thành rộng lớn, Mạnh Ninh chỉ có thể nhìn thấy Giang Trạch Châu trên những trang bìa tạp chí, hoặc các kênh truyền thông tin tức.
Sự gặp gỡ giữa người với người, không dựa vào duyên số tình cờ, mà dựa vào sự nỗ lực của con người.
Thẩm Minh Chi sẵn sàng là người đứng ra tạo điều kiện cho cuộc gặp gỡ của họ.
Ngày hôm sau là thứ Hai.
Thẩm Minh Chi lái xe đến phố bar.
Nơi nổi tiếng nhất trên phố bar, chính là “Việt Sắc” do Chu Dương làm chủ.
Đến trước cửa, nhân viên ngăn cô lại, lịch sử hỏi cô có hẹn trước hay chưa.
Thẩm Minh Chi đeo khẩu trang, giọng nói có chút khàn: “Tôi quen ông chủ của các cậu.”
Người quen biết Chu Dương quá nhiều, nhân viên mỉm cười: “Cô là bạn của ông chủ sao?”
“Không phải.” Thẩm Minh Chi nói, “Tôi là tổ tông của anh ta.”
“……” Nhân viên nghẹn lời.
“Chu Dương có ở đây không?”
Trông dáng vẻ như nhìn thấy “người điên” của nhân viên, Thẩm Minh Chi dứt khoát đứng sang một bên, lấy điện thoại ra và gọi cho Chu Dương.
Cuối tháng một, gió lạnh đìu hiu, bàn tay đông cứng của cô ấy đỏ lên, đôi môi không tự chủ được mà run rẩy. Điện thoại kết nối, cô ấy run giọng nói, “Chu Dương, anh có ở quán bar không?”
Chu Dương vừa đỗ xe, hai tay đút vào túi quần, âm thanh trên điện thoại truyền qua tai nghe Bluetooth. Nghe thấy giọng Thẩm Minh Chi, anh nói đùa, “Tổ tông, tìm anh có việc gì?”
“Có chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Anh đang ở đâu?”
“Bên ngoài.”
“……”
Lại một cơn gió lạnh thổi qua.
Thẩm Minh Chi lạnh đến mức răng cũng run lên.
Chu Dương mỉm cười, dừng bước, nhìn người đứng cách mình hai ba mét, cao giọng: “Hướng hai giờ, quay đầu lại.”
Thẩm Minh Chi làm theo, trợn trắng mắt nhìn Chu Dương, “Quay trái quay phải không được sao? Nhất định phải nói là hướng hai giờ?”
Hai năm không gặp, cô dường như không thay đổi gì cả.
Chu Dương bật cười, đi tới trước mặt cô, đứng ở cửa chắn gió, hất cằm về phía cửa chính của quán bar, hỏi: “Bên ngoài lạnh như vậy, sao không vào trong ngồi?”
“Không có hẹn.” Nói đến đây, cô ấy hung dữ lườm Chu Dương, “Tôi nói tôi là tổ tông của anh, nhưng bọn họ không tin.”
Chu Dương khoác vai Thẩm Minh Chi bước vào trong, ánh sáng và bóng tối xoẹt qua, ý cười trên môi anh cũng hạ xuống.
Hai người lên thẳng chỗ ngồi tầng hai.
Chu Dương: “Uống gì?”
Thẩm Minh Chi: “Nước khoáng.”
Câu trả lời ngoài dự đoán, khiến Chu Dương bất ngờ: “Không uống rượu sao?”
Thẩm Minh Chi lắc đầu, cầm chìa khoá xe lên, ra hiệu: “Tôi lái xe đến đây.” Nói xong, dường như đoán được anh ta sẽ nói gì tiếp theo, vội vàng ngăn lại trước, “Và không có nhu cầu tìm tài xế.”
Chu Dương bĩu môi, kêu nhân viên mang hai chai nước lên.
“Nói đi, sao đột nhiên tới tìm anh?”
“Có chuyện nhỏ muốn làm phiền đến anh.” Thẩm Minh Chi đối mặt với Chu Dương, nói thẳng: “Giang Trạch Châu có một buổi xem mắt vào thứ Sáu, địa điểm tại Duyệt Giang Phủ, đến lúc đó anh hãy dẫn anh ta tới.”
Chu Dương vừa mới mở nắp chai ra uống, ngụm nước chợt kẹt nơi cổ họng, khiến anh ta ho khan không ngừng.
Thẩm Minh Chi đưa giấy cho anh ta, “Phản ứng này của anh là thế nào?”
Chu Dương cầm giấy lau mặt, “Không phải chứ, tại sao em lại hỏi anh về chuyện của Giang Trạch Châu?” Anh ta nhíu mày, sắc mặt kinh hãi không gì bằng, “Có lẽ nào, em chính là người xem mắt với Giang Trạch Châu?”
Qua một giây, anh ta lại tự mình phủ nhận, “Không đúng, anh nhớ người kia biết chơi đàn Cello. Em không biết mà, phải không?”
Thẩm Minh Chi nói thật: “Là bạn của tôi, cô ấy xem mắt với Giang Trạch Châu.”
Chu Dương xua tay, “Bảo cô ấy chết tâm đi là vừa, Giang Trạch Châu sẽ không đi xem mắt đâu.”
Thẩm Minh Chi: “Đúng là Giang Trạch Châu sẽ không đi xem mắt, nhưng nếu anh gọi Giang Trạch Châu ra ngoài ăn tối, anh ta chắc chắn sẽ đi.”
Đây là lý do vì sao Thẩm Minh Chi tìm đến Chu Dương.
Giang Trạch Châu không đồng ý đi xem mắt, nhưng sẽ không từ chối lời mời của Chu Dương.
Ánh sáng và bóng tối giao thoa, đáy mắt Chu Dương như bị phủ một tầng sương mù mịt. Anh ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Minh Chi, trong lòng rối rắm, không biết nên nói gì.
Thẩm Minh Chi đọc được một tia khuyên can hiện lên từ đôi mắt anh ta, khuyên đối phương đừng lãng phí công sức.
“Bạn của tôi, họ Mạnh, tên Mạnh Ninh.” Giới thiệu ngắn gọn, sợ anh ta không nhớ được, Thẩm Minh Chi bổ sung, “Mùa hè năm ngoái, cô ấy từng làm giáo viên Cello cho em trai Giang Trạch Châu.”
Nửa câu đầu, đầu óc Chu Dương quả thực trống rỗng. Nửa câu sau vừa thốt ra, Chu Dương liền buột miệng: “VL.”
Nhờ vào phát ngôn này, Thẩm Minh Chi khẳng định, anh ta đã ghi nhớ Mạnh Ninh.
Bởi vì có chuyện cần nhờ, ngữ khí của Thẩm Minh Chi nhẹ xuống, “Thứ Sáu, anh làm Giang Trạch Châu đến xem mắt, được không?”
Chu Dương bối rối gật đầu.
Mọi chuyện đã thành, Thẩm Minh Chi không lưu lại thêm, trực tiếp rời khỏi quán bar. Trong lòng Chu Dương có điềm, đợi cô ấy đi rồi, anh ta chạy vào phòng vệ sinh và gọi điện cho Giang Trạch Châu.
“Giang Trạch Châu, có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào?”
Giang Trạch Châu đang tăng ca, bận đến sứt đầu mẻ trán, không có tâm tư đùa giỡn, “Đều không muốn nghe.”
Chu Dương làm như không nghe thấy, kiêu ngạo nói: “Cầu xin tớ đi, chỉ cần cậu cầu xin, tớ sẽ nói cho cậu tin tốt.”
Mau cầu xin tớ đi, cầu xin rồi tớ sẽ nói cho cậu biết, đối tượng xem mắt của cậu chính là người cậu thích. Nếu không, tớ chỉ có thể lừa cậu đến xem mắt mà thôi.
Giang Trạch Châu lạnh lùng nói: “Tạm biệt.”
Tiếp đó là tiếng tút tút kéo dài.
Chu Dương nhìn cuộc gọi đã bị treo, mặt không biểu cảm: So với việc tự giác đi xem mắt và gặp đối phương là duyên nhận đã định từ lâu, cậu quả nhiên thích hợp bị ăn một gậy rồi đưa đến nơi xem mắt.