Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau

Chương 23

Sự khác biệt lớn nhất giữa xem mắt và tự do yêu đương chính là-----

Tự do yêu đương là nam nữ ở bên nhau trước, rồi mới ra mắt người nhà, sau đó còn phải hỏi ý kiến cha mẹ xem có hài lòng hay không.

Còn xem mắt, thứ tự hoàn toàn đảo ngược. Cha mẹ hỏi thăm tình hình đối phương trước, hài lòng, mới gặp mặt. Nếu như cha mẹ không hài lòng, có thể lược bớt tình tiết gặp mặt, duyên phận đến đâu kết thúc, không có hai chữ về sau.

Cha mẹ hai bên, add Wechat, hoàn thành bước xem mắt đầu tiên.

Bước xem mắt thứ hai.

Ngô Miểu cất điện thoại, nhẹ giọng hỏi: “Lát nữa Mạnh Ninh sẽ tới sao?”

So với sự chủ động và nhiệt tình của Ngô Miểu, Lưu Bạch không còn sảng khoái như lúc add Wechat nữa. Giọng nói thay đổi hoàn toàn: “Ninh Ninh có chuyện gấp, không thể đến được.”

Mạnh Xuyên nhìn qua, trong mắt là vẻ khó hiểu và hoang mang.

Ngô Miểu có chút thất vọng: “Vậy sao.”

Lưu Bạch: “Hay thế này đi, bà gửi cho tôi một tấm ảnh của con trai bà, tôi đưa Ninh Ninh xem. Nếu con bé đồng ý, chúng ta sắp xếp thời gian cho hai đứa gặp mặt?”

Ngô Miểu: “Cũng được.”

Chào hỏi đơn giản xong, điện thoại Lưu Bạch rung lên, bà cất điện thoại rồi kéo Mạnh Xuyên rời đi.

Ra khỏi sảnh tiệc, bà mới nghe máy: “Ninh Ninh, con đến rồi à?”

Mạnh Ninh: “Con đến rồi, nhưng tìm chỗ đỗ xe rất khó, chắc con phải gửi xe ở một trung tâm mua sắm gần đây.”

Lưu Bạch: “Con tìm trung tâm mua sắm đi, chúng ta qua đó ăn cơm.”

Mạnh Ninh sửng sốt: “Không phải ăn ở Duyệt Giang Phủ sao?”

Gió lạnh bên ngoài thổi tới, Lưu Mạnh mím đôi môi lạnh băng của mình: “Không ăn nữa, trong đó quá nhiều người, nhà chúng ta đến chỗ khác ăn.”

Cửa xe và màn hình điện thoại đồng thời bị đóng lại, Lưu Bạch thất vọng, “Đáng lẽ tôi nên nghe lời ông, không nên coi dịp này thành một cuộc xem mắt.”

Mạnh Xuyên cười.

Lưu Bạch nói: “Nhưng Ninh Ninh sắp 25 tuổi rồi mà vẫn độc thân, tôi có thể không lo sao?”

Mạnh Xuyên: “Vừa rồi ai mới nói, cho dù con bé qua 25 tuổi, thì vẫn là con bé chọn đàn ông?”

Lưu Bạch: “Không sai, là con bé chọn đàn ông. Nhưng con bé cả ngày chỉ ở nhà, tìm đâu ra đàn ông để mà chọn?”

Lưu Bạch nhắm mắt, đột nhiên lấy lại tinh thần, “Con trai của bà Ngô đó, tôi thấy không tệ đâu, vừa cao ráo vừa đẹp trai, sự nghiệp lại thành công.”

Trong lòng Mạnh Xuyên có điểm hoài nghi, bây giờ mới nói ra, “Ban nãy bà ấy muốn gặp Ninh Ninh, sao bà không đồng ý?” Dừng một chút, ông cố tình đùa, “Nói không chừng, bà ấy sẽ là thông gia tương lai của bà, là mẹ chồng tương lai của Ninh Ninh.”

Tiếng trêu đùa lấp đầy khoang xe.

Một bên từ chối xem mắt, một bên lại add Wechat của Ngô Miểu.

Ngay cả Lưu Bạch cũng cảm thấy bản thân khó hiểu, nhưng không nhịn được mà nói: “Cậu con trai đó, thực sự rất đẹp trai.”

Mạnh Xuyên lắc đầu: “Bà nhìn người qua tướng mạo sao?”

Lưu Bạch chính trực đáp: “Đúng thế, tôi luôn nhìn mặt đầu tiên. Nếu không năm xưa, sao tôi có thể ở bên ông chứ? Còn không phải vì ông đẹp trai à.”

“……”

Mạnh Xuyên nghẹn lời, đột nhiên, không tìm ra lý do để phản bác.

“Hơn nữa, ông nhìn Ninh Ninh mà xem? Chưa đâu vào đâu cả. Ninh Ninh giống tôi, tiêu chuẩn cao, lại kén chọn. Trước đây tôi giới thiệu cho con bé nhiều người như vậy, không phải đều cự tuyệt sao?” Lưu Bạch suy nghĩ chu đáo, “Con trai nhà người ta còn chưa gặp, đã gặp mẹ của đối phương trước tiên, như thế quá giống một cuộc hôn nhân sắp đặt.”

Mạnh Xuyên cười: “Ừ, bà nói đúng.”

Xe dừng ở bãi đậu xe của trung tâm thương mại.

Trong thang máy bãi đậu xe, một nhà ba người vô tình gặp nhau.

Mạnh Ninh khoác tay Lưu Bạch, hỏi: “Ăn gì hả mẹ?”

Lưu Bạch: “Ăn đồ nướng.”

Mạnh Ninh: “Được.”

Ngẫu nhiên vào một nhà hàng thịt nướng, Mạnh Xuyên ngồi một mình, đối diện là hai mẹ con Mạnh Ninh và Lưu Bạch.

Ăn được nửa bữa, Lưu Bạch hắng giọng, lấy điện thoại ra. Lúc bà mở khoá đưa cho Mạnh Ninh, đầu óc Mạnh Ninh vang lên hồi chuông cảnh giác, di chuyển sang chỗ khác, kéo giãn khoảng cách.

Lưu Bạch: “……”

“Con làm gì thế?”

“Mẹ, không phải mẹ muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho con sao?” Mạnh Ninh đã quá quen thuộc với hàng loạt hành động này của mẹ, giả vờ hắng giọng, lấy điện thoại ra, mở màn hình, bên trong là một bức ảnh của người đàn ông lạ mặt nào đó.

Mạnh Ninh giáng đòn phủ đầu, “Con không muốn.”

Lưu Bạch kiên định như mọi lần: “Con muốn.”

Mạnh Ninh: “Không muốn.”

Lưu Bạch: “Con muốn.”

Cứ thế, lặp đi lặp lại vài lần.

Mạnh Ninh đứng dậy muốn rời đi, khuỷu tay lại bị giữ chặt, miễn cưỡng ngồi về chỗ, “Con cứ nhìn đi đã.”

Ba cô ngồi đối diện cũng lên tiếng, “Ninh Ninh, mẹ cũng vì muốn tốt cho con. Trước tiên, con cứ xem thử đối phương trông như thế nào. Xem xong rồi quyết định vẫn chưa muộn.” Dừng chút, ông nói, “Chỉ là xem ảnh, đâu bắt con dùng bữa với cậu ta.”

Mạnh Ninh không phản bác được nữa.

Bất đắc dĩ nhận lấy điện thoại, khoảnh khắc nhìn thấy người trong bức ảnh, sắc mặt Mạnh Ninh cứng đờ lại.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ nhìn thấy ảnh của Giang Trạch Châu, trong điện thoại của mẹ cô.

Bàn tay cầm điện thoại lạnh toát, không có độ ấm.

Là một bức ảnh chụp trộm, Giang Trạch Châu mặc quần áo ở nhà màu xám, vẻ mặt mệt mỏi và lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía ống kính. Cách một lớp điện thoại, cũng có thể cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của anh.

Mạnh Ninh rủ mắt, không nhìn rõ được cảm xúc.

Nhưng ít nhất, không giống bất cứ lần nào như trước kia, từ chối ngay tại chỗ.

Lưu Bạch đánh giá sắc mặt cô, so sánh tiêu chuẩn chọn bạn đời ban đầu của cô với điều kiện của Giang Trạch Châu, vô tình đều trùng khớp. Bà thận trọng nói: “Không phải con thích đàn ông cao 1m85 sao, cậu ta vừa hay cao 1m85; Còn lớn hơn con hai tuổi, hình như là đàn anh của con ở trường Trung học; Sự nghiệp thành công, tự mở công ty riêng. Ninh Ninh, nếu con không phản cảm, mẹ và mẹ cậu ta sẽ sắp xếp thời gian, cho hai đứa gặp mặt?”

Từ trước đến nay, nhắc đến hai từ “xem mắt”, Mạnh Ninh đều cự tuyệt đủ đường.

Đây là lần đầu tiên.

Mạnh Ninh nắm chặt tay thành quyền, đồng ý: “Được.”

Lời nói vừa dứt, Lưu Bạch và Mạnh Xuyên nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ bàng hoàng.

_

Ăn trưa xong, ba người trở về nhà.

Trên đường đi, Lưu Bạch chăm chú vào điện thoại, âm thanh tin báo vang lên không ngừng.

Bà đang nói chuyện với Ngô Miểu, hai người mới quen đã thân, nói về công việc, các môi quan hệ xong thì nhắc đến con cái-----

Lưu Bạch: [ Gần đây Ninh Ninh đi lưu diễn quốc tế, hôm nay mới trở lại. Dàn nhạc giao hưởng rất nhiều việc, đoán chừng khoảng thời gian này sẽ không rảnh. ]

Ngô Miểu: [ Cuối năm rồi, chắc con trai tôi cũng bận. ]

Hai bên gia đình thảo luận rất lâu, cuối cùng ấn định thời gian chính thức là ngày hai mươi bảy. Mạnh Ninh và Giang Trạch Châu đều được nghỉ phép hàng năm vào ngày hôm đó.

Hẹn thời gian xong, chỉ còn lại bước thông báo cho đương sự.

Phản ứng của Mạnh Ninh rất bình tĩnh, vừa xem TV vừa đáp: “Con biết rồi.”

Còn bên kia---

Ngô Miểu lo lắng nhíu mày.

Đã hai tháng, kể từ lần cuối gặp đứa con trai bảo bối Giang Trạch Châu của bà. Vốn dĩ hàng tháng đều có một ngày hai mẹ con gặp nhau, nhưng hai tháng không gặp, là bởi Ngô Miểu luôn kiếm cớ cả nhà bốn người ăn tối, để lừa Giang Trạch Châu đến xem mắt.

Trên thực tế, đó không hẳn là một cuộc xem mắt. Ba của bên nữ, có quan hệ hợp tác lâu năm với nhà họ Giang. Hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm, là chuyện thường tình.

Giang Trạch Châu đẩy cửa phòng bao bước vào, ánh mắt quét qua một lượt, cuối cùng, cúi đầu nở một nụ cười mỉa mai.

Trong bữa ăn, mọi thứ đều bình thường.

Người khác hỏi gì, anh trả lời đó, ga lăng lịch sự, không có điểm chê.

Ngô Miểu và Giang Vĩnh Nghiệp đều cho rằng Giang Trạch Châu đã thay đổi, nghĩ thông suốt, chấp nhận chuyện xem mắt.

Kết quả là một tháng sau, Ngô Miểu gọi điện bảo anh về nhà ăn cơm, Giang Trạch Châu bình tĩnh nói, “Gần đây con sẽ không về nhà ăn cơm, mẹ cũng đừng gọi cho con nữa.”

“Còn nữa, mẹ---”

“Chuyện của con, con tự có tính toán. Nếu mẹ thực sự không có gì làm, có thể quản con trai út của mình một chút, thằng bé lại vừa đuổi một giáo viên Cello nữa rồi.”

“……”

Thanh âm lãnh đạm, lửa giận tích tụ.

Đây là lần đầu tiên, Giang Trạch Châu nói xong, không đợi bà trả lời đã trực tiếp ngắt máy.

Cuối cùng, Ngô Miểu mới nhận ra, con trai bà đang tức giận vì chuyện bà tự mình làm chủ trong lần xem mắt trước đó. Ngay cả khi tức giận, Giang Trạch Châu cũng lãnh đạm như thế, không nhìn ra cảm xúc.

Không cãi vã, không đối đầu, anh dùng hành động thực tế của mình, để thể hiện sự bài xích và chán ghét các buổi xem mắt.

Nghĩ đến đây, Ngô Miểu mệt mỏi xoa lông mày.

Suy nghĩ một hồi, bà quyết định nói ra sự thật, vì thế nhắn tin cho Giang Trạch Châu.

_

Kỳ nghỉ Tết Dương lịch, nơi náo nhiệt nhất không phải trung tâm thương mại, mà là quán bar.

Sàn nhảy đông đúc, âm nhạc chói tai, ánh đèn rực rỡ muôn màu, khói bụi trong không trung đều đang khiêu vũ. Đám người đông đúc, ánh mắt câu dẫn, hơi thở hoà quyện thành từng đợt, tạo thành một màn đêm vừa khơi gợi vừa ám muội.

Cánh cửa dẫn vào quán bar ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, những ngọn đèn trên tường được thắp sáng bởi thứ ánh sáng xanh đỏ mờ ảo.

Kẻ tới người lui, khi đơn độc khi có đôi.

Trên chỗ ngồi tầng hai, tầm quan sát rất tốt, có thể nhìn rõ từng gương mặt bước vào. Chu Dương ngồi đó, nửa người cúi xuống, một tay vịn lên thành ghế, thi thoảng quay đầu nói vài câu---

“Mái bằng, mặt búp bê, chân váy xếp ly, trông khá ngoan hiền.”

“Đi cùng một nhóm nữ sinh, chắc là độc thân.”

“Vừa nhìn đã biết là kiểu cậu thích.”

Nửa ngày không có hồi đáp, Chu Dương bất lực, gọi lớn tên anh, “Giang Trạch Châu---”

Từ đầu hè năm ngoái, Chu Dương đã liên tục giới thiệu đối tượng cho anh, không có ngoại lệ, đều là dạng con gái ngoan hiền điển hình.

Thi thoảng là quán bar, thi thoảng là hội bạn bè tụ tập, anh ta đều dẫn con gái đến trước mặt Giang Trạch Châu. Khuôn mặt cô nào cũng xinh đẹp sống động, ngại ngùng đỏ mắt, đôi mắt nhìn về phía anh với vẻ ái mộ. Nhưng ánh mắt Giang Trạch Châu lại lạnh lùng tựa núi tuyết phủ ngàn năm.

Thi thoảng là giới thiệu qua điện thoại.

Chu Dương gửi một bức ảnh của cô gái nào đó cho anh, hỏi: “Thích không? Thích thì giới thiệu cho cậu.”

Không cần hoài nghi, ánh mắt của Chu Dương thực sự rất tốt. Cô gái nào cũng xinh đẹp hơn cô gái trước.

Chỉ là Giang Trạch Châu đặt điện thoại xuống, trước mắt và trong tâm trì, đều không phải là khuôn mặt của cô gái trong ảnh, mà là một khuôn mặt của người khác----- ngũ quan xuất chúng lại đoan trang, mang theo vẻ thẹn thùng của thiếu nữ. Khí chất lạnh lùng ưu nhã, hệt như cơn mưa mù đất Giang Nam.

Sau khi ý thức được mình đang nhớ đến ai, Giang Trạch Châu rơi vào trạng thái hoảng loạn không rõ nguyên do.

Chuyện hoảng loạn hơn vẫn còn chưa tới.

Đêm hôm đó, anh đặt vé máy bay đêm, bay tới Giang Thành.

Không có ai đặc biệt, cũng không có ai là độc nhất vô nhị, cô là người Giang Thành, lạnh nhạt tựa cơn mưa mù Giang Nam, không thể bình thường hơn.

Thế nhưng, Giang Trạch Châu ở lại Giang Thành suốt hai tháng, cuối cùng nhận ra, anh không bao giờ có thể tìm được một Mạnh Ninh thứ hai.

Vì thế, anh trở về Nam Thành.

Hai tiếng trước, vừa xuống máy bay, Chu Dương đã đón anh và đưa về quán bar, mặc kệ anh có đồng ý hay không.

Chu Dương quay đầu, nhìn thấy Giang Trạch Châu đang ngẩn người, chợt tức giận, “Đã đến quán bar rồi mà cậu còn suy nghĩ về công việc à? Giang Trạch Châu, làm ơn, trong đầu cậu có thể có thứ gì khác không. Cả ngày ngoại trừ công việc thì là công việc, cậu cứ thế này, bao giờ mới tìm được đối tượng?”

Giang Trạch Châu định thần, “Không phải suy nghĩ về công việc.”

Chu Dương: “Vậy cậu đang nghĩ gì?”

Giang Trạch Châu nhấp một ngụm rượu, khẽ nói: “Không có gì.”

Người phục vụ bưng đĩa hoa quả lên, bên cạnh có một hộp nĩa. Giang Trạch Châu đặt ly rượu xuống, lúc cầm nĩa, màn hình điện thoại cũng sáng lên.

Một tin nhắn gửi tới từ mẹ anh.

Tay cầm nĩa của anh đổi thành cầm điện thoại.

Mở tin nhắn ra-----

[ Ngày 27, có một buổi xem mắt. Đối phương là một cô gái rất ưu tú, biết chơi đàn Cello. Nếu thành công, thì có một người bạn gái. Nếu không thành công, xem như con tìm giáo viên Cello cho em trai. ]

Ánh sáng màn hình chiếu lên đường quai hàm lạnh lùng của anh.

Trong không gian ánh sáng và bóng tối đan xen, khuôn mặt của Giang Trạch Châu, thâm trầm khó đoán.

Chu Dương cắn một miếng dư hấu, thấy anh nhìn chằm chằm vào điện thoại, cũng quay đầu nhìn sang, bắt được hai từ khoá quan trọng.

Xem mắt.

Đàn Cello.

Anh ta không có lý do để cười, trong đầu chợt loé lên một người nào đó, vì thế nói như thể đang dỗ dành: “Biết chơi đàn Cello sao, nói không chừng, đối tượng xem mắt của cậu là em gái họ Mạnh kia đó.”

“……” Đôi mắt Giang Trạch Châu hơi nheo lại, tràn đầy vẻ nguy hiểm.

Chu Dương bất cần nói: “Cậu xem, người cậu thích trước đây chơi đàn Cello, bây giờ lại có thêm một người chơi đàn Cello khác, hợp tình hợp ý cậu biết bao. Đặc biệt còn là người mà mẹ cậu giới thiệu, chắc chắn không có bạn trai, càng không có đối tượng yêu thầm, trong sạch vô cùng. Một chuyện tình đẹp, cứ thế mà phát triển thôi.”

Giang Trạch Châu lạnh mặt: “Có thể im miệng không?”

Chu Dương dường như không ý thức được sự nguy hiểm, nói tiếp, “Tớ nói thật mà, cô gái kia đã rời đi bao lâu rồi chứ. Cậu mới quen biết cô ấy được vài ngày, hà cớ phải nhớ mãi không quên như thế? Thật sự muốn vì cô ấy mà cả đời không kết hôn sao?”

Tình trạng gần đây của Giang Trạch Châu, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vô cùng sa sút và chán chường.

Toàn bộ tâm tư đều cống hiến cho công việc, theo lý mà nói, đây là điều tích cực và đáng ghi nhận. Nhưng, anh lại cắt đứt mọi hoạt động giải trí, thanh tâm quả dục, hệt như người vô hồn.

Chu Dương đã thử làm mọi cách để chọc tức Giang Trạch Châu, làm loạn nhà cửa của anh, lấy micro hát lạc giọng trong lúc anh ngủ, thậm chí còn làm ướt tài liệu của anh…

Nhưng Giang Trạch Châu.

Anh dọn dẹp nhà cửa mà không nói một lời, bị đánh thức cũng dậy tắm rửa và làm việc, tài liệu ướt thì anh ra lệnh cho cấp dưới in một bản khác.

Hệt như một con robot vô cảm.

Dù có dùng đầu ngón chân để đoán, anh ta cũng có thể đoán ra được nguyên nhân ------ bị tổn thương rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Dương vẫn không hiểu, “Cậu mới quen cô ấy bao lâu, cộng lại chưa đầy một tháng phải không? Sao cứ như thể cậu và cô ấy yêu nhau mười năm rồi bị đá vậy.”

Giang Trạch Châu đang gửi tin nhắn trả lời mẹ anh: [ Không đi, mẹ đừng vì chuyện xem mắt mà làm phiền con, con không có tâm tư. ]

Tia sáng vụt qua, chiếu lên khuôn mặt anh.

Đôi môi anh mím chặt, mắt nhìn nơi xa xăm như đang hồi ức.

Ánh sáng thay đổi màu sắc, từ xanh lam mờ ảo sang màu cam mơ hồ. Khuôn mặt lạnh như băng của Giang Trạch Châu ẩn dưới ánh đèn màu cam, vô thức trở nên dịu dàng một chút. Khoé miệng anh cong lên, thanh âm lãnh đạm phát ra: “Tớ đã gặp cô ấy, từ rất lâu rồi.”

Chu Dương sửng sốt.

Ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng, giọng nói của Giang Trạch Châu, cũng như tan vào trong bóng tối. Gần như, không nghe rõ tiếng thở dài của anh, “Chỉ đáng tiếc, cô ấy không nhớ tớ.”