Chớp mắt một cái, mặt trời đã lên cao.
Mạnh Ninh nhìn về phía xa xăm, đôi mắt như bị ánh sáng xuyên thấu, trong suốt tựa thuỷ tinh, bên trong hiện lên nụ cười rất nhạt.
Một lúc sau, cô trả lời tin nhắn của anh: [ Cảm ơn anh. ]
Giang Trạch Châu: [ Chuyện nên làm. ]
Cất điện thoại đi, Mạnh Ninh quay về phòng đàn để luyện tập.
Dường như trong lòng có tâm sự hoặc là điều gì đó, cho nên lúc luyện đàn, cô thường thất thần mất tập trung. Từ lúc lên dây đàn đầu tiên, cho đến khi kết thúc, chưa tới nửa tiếng đồng hồ.
Mạnh Ninh nhấp một ngụm cafe, thở dài rồi rời khỏi phòng đàn, về phòng ngủ thu dọn đồ đạc, lái xe trở về Vọng Giang Gia Uyển.
Vừa về đến nơi, Mạnh Ninh đã nhận được tin nhắn từ Lưu Bạch.
Lưu Bạch: [ Con đâu rồi? ]
Mạnh Ninh: [ Con về nhà con rồi. ]
Lưu Bạch: [ ? ]
Lưu Bạch: [ Đang là cuối tuần, mẹ không muốn nghe con nói những lời này. ]
Mạnh Ninh: [ ? ]
Lưu Bạch: [ Mẹ hi vọng về sau, cuối tuần con sẽ ra ngoài hẹn hò. ]
Mạnh Ninh bất lực, cong khoé miệng.
Ngay khi chuẩn bị gõ chữ, điện thoại rung lên, Lưu Bạch lại gửi một tin nhắn khác: [ Hoặc về sau, cuối tuần con đi xem mắt. ]
Thật ra, kể từ sau Giang Trạch Châu, Lưu Bạch không giới thiệu bất kỳ đối tượng xem mắt nào cho Mạnh Ninh. Qua một năm, Mạnh Ninh lớn hơn một tuổi, nhưng ba mẹ cô dường như cũng quá mệt mỏi với chuyện này, vì thế dứt khoát mặc kệ, để cô tự quyết định mọi thứ. Dù sao kết hôn hay không, đều là chuyện của cô.
Nhưng hoàng đế không vội thì thái giám vội.
Hàng xóm, người thân bạn bè, cô dì chú bác, đều rất nhiệt tình giới thiệu đối tượng xem mắt cho Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh sợ mẹ cô bị bọn họ tẩy não, lại bắt đầu nối lại công cuộc xem mắt.
Cô nghiến răng, nói thẳng vào vấn đề.
[ Mẹ, thật ra con có bạn trai rồi, mẹ đừng bảo con đi xem mắt nữa. ]
Lưu Bạch kinh ngạc: [ Con có bạn trai từ khi nào? ]
Mạnh Ninh: [ Mới hôm qua. ]
Lưu Bạch: [ Tên là gì? Trông như thế nào? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Người ở đâu? ]
Một loạt câu hỏi như vậy, Mạnh Ninh không biết nên trả lời câu nào trước. Cân nhắc vài giây, cô cúi đầu gõ chữ: [ Anh ấy là người rất tốt. Mẹ, mẹ phải tin tưởng vào mắt nhìn của con. ]
Tĩnh lặng một hồi.
Lưu Bạch: [ Cũng đúng, vậy bảo bối, chúc con tình đầu thuận lợi. ]
Sau đó, bà chuyển cho cô một khoản tiền, chú thích bốn từ “Ngân sách yêu đương”.
Mạnh Ninh dở khóc dở cười.
Cô đặt điện thoại xuống, ngồi trên ghế sofa. Không biết nghĩ đến điều gì, mà biểu cảm trên khuôn mặt một giây sau đã cứng đờ lại.
Giả làm một đôi mà thôi.
Còn thịnh trọng nói với ba mẹ như vậy.
Mạnh Ninh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, muốn thoát khỏi thế giới này.
Cô nằm xuống, loa bluetooth phát ra tiếng nhạc giao hưởng, sóng âm rung động, đến khúc cao trào, Mạnh Ninh đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa.
Mỗi lúc phiền muộn, hãy đi tắm và thả mình trong dòng nước, như thể nó sẽ rửa sạch đi những phiền não.
Tóc ướt, Mạnh Ninh tắt vòi hoa sen, bóp dầu gội xoa đầy bọt, rồi đưa lên tóc.
Bọt trượt xuống, thẳng đứng một hàng, chạm xuống mặt đất.
Tĩnh lặng như tờ.
Ngay cả tiếng nước chảy cũng không có.
Mạnh Ninh dùng mu bàn tay lau mặt, khó khăn mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên, vòi hoa sen không hề nhỏ giọt.
Cô tưởng mình chưa bật, lại gạt cần công tắc.
Không có phản ứng.
Cô gạt đi gạt lại.
Vòi hoa sen bất động, không có một giọt nước nào chảy xuống.
Mạnh Ninh trầm mặc hai giây, trong lòng xuất hiện một khả năng: “Không phải chứ, cắt nước rồi sao?”
Cô dùng khăn tắm quấn đầu, một tay giữ tóc, một tay tìm điện thoại, gọi điện cho ban quản lý. Ban quản lý lịch sự trả lời: “Từ 2 giờ đến 3 giờ ngày hôm nay, toà 7 sẽ cắt nước. Hành lang tầng 1 có dán thông báo, Mạnh tiểu thư, cô không thấy sao?”
Mạnh Ninh thường đi thẳng từ hầm để xe lên nhà, hoàn toàn không biết chuyện này.
Cô khóc không ra nước mắt, “Cắt nước một tiếng sao? Tôi còn đang tắm dở…”
Ban quản lý: “Ít nhất là một tiếng.”
Bọt tan thành nước, trượt xuống các kẽ tóc, chảy dần xuống dưới. Cảm giác ẩm ướt và nhớp nháp khiến cô cảm thấy khó chịu.
Ban quản lý lại hỏi: “Chỉ có toà 7 là cắt nước, những toà khác vẫn hoạt động bình thường. Hay cô thử xem cô có bạn bè nào sống cùng trong tiểu khu, đến nhà họ tắm nhờ được không?”
Khoé miệng Mạnh Ninh giật giật, cười khan một tiếng rồi cúp điện thoại.
Đúng là có một người bạn.
Hơn nữa, còn là bạn trai.
Nhưng, làm sao cô có thể, đến nhà người khác giới, để tắm chứ?
Mạnh Ninh tiện tay lấy một chiếc áo sơ mi trong phòng thay đồ, mặc thêm một chiếc quần short xám, chuẩn bị xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu để mua vài chai nước, quay về gội đầu nốt.
Bước chân cô vội vàng, muốn chạy nhưng lại sợ khăn tắm trên đầu rơi xuống, tư thế đi đứng không ra đâu vào đâu.
Chiếc khăn tắm quá nặng, đi được vào bước thì cổ cô tê nhức, cô hơi cúi đầu đẩy cửa của cửa hàng tiện lợi, vì thế không để ý đến, bên trong cũng có người đang kéo cửa.
Người bên trong cúi đầu xem điện thoại, cũng không nhìn thấy cô.
Cô đập đầu vào l*иg ngực đối phương.
Sự việc quá đột ngột, cú va chạm mạnh khiến Mạnh Ninh không đứng vững, lảo đảo ngã về phía sau, tay buông lỏng khiến khăn tắm rơi xuống đất. Thấy vậy, cô định đưa tay với theo, đột nhiên, có một bàn tay cứng rắn khác----
Ôm lấy sau lưng cô, nâng phần thân trên của cô trở lại.
Nhào vào vòng tay của anh.
Trước khi nhìn rõ mặt người đàn ông, cô đã ngửi thấy mùi thơm tựa tuyết tùng thoảng qua mũi, lạnh lùng mà sạch sẽ.
Rất quen thuộc.
Môi cô mấp máy, định gọi tên anh.
“Sao tóc em ướt thế này?”
Giang Trạch Châu lên tiếng trước.
Cô áp trán vào cằm anh, với khoảng cách thân mật, mái tóc dài của cô cuốn vào giữa hai người, làm ướt đẫm một vùng lớn trên ngực anh. Bàn tay đặt sau lưng cô, chạm vào áo sơ mi đẫm nước, “Người cũng ướt như vậy?”
Mạnh Ninh xấu hổ: “Tôi đang tắm dở thì cắt nước.”
Bên tai vang lên tiếng cười không nặng không nhẹ.
Mạnh Ninh ngại ngùng, không dám ngẩng đầu nhìn anh, vươn tay đẩy ngực anh ra, “Hay là, anh buông tôi ra trước đi?”
Hai người vẫn duy trì tư thế ôm ấp, thân mật và mập mờ.
Nghe vậy, Giang Trạch Châu buông tay, nhìn cô từ trên xuống dưới. Khăn tắm quấn tóc rơi xuống, tóc cô rối bù, một lọn tóc ướt sũng dính vào cổ. Màu đen của tóc hoà cùng màu trắng của da, khác biệt hoàn toàn. Còn mơ hồ nhìn thấy được một chút bọt trắng sót lại.
Nhìn xuống, là chiếc áo sơ mi trắng cô đang mặc, sau khi thấm nước đã lộ ra đường viền của nội y.
Ánh mắt Giang Trạch Châu tựa như vực sâu, không nhìn thấy bóng tối.
Yết hầu không kìm được mà khẽ lăn, lúc lên tiếng, giọng hơi khàn khàn, “Sao lại mặc bộ này đi ra ngoài?”
“Hả?” Mạnh Ninh không phát hiện ra điều bất ổn.
Giang Trạch Châu nhặt chiếc khăn tắm rơi dưới đất lên, đã lấm lem bùn đất, không dùng được nữa. Suy nghĩ vài giây, anh cởϊ áσ khoác, khoác lên người Mạnh Ninh.
Hai tay ấn xuống vai cô, “Mặc vào, đừng cởi ra.”
Mạnh Ninh nghĩ đến điều gì đó, tim lệch đi một nhịp, mặt đỏ bừng.
“Quần áo của anh bị tôi làm bẩn rồi.” Cô nói.
“Còn là hai chiếc.”
“Hả?”
Giang Trạch Châu khẽ nâng cằm, “Chiếc em đang mặc, cũng là của tôi.”
Lúc này Mạnh Ninh mới nhận ra, chiếc áo cô tiện tay với lấy để mặc, hoá ra là của Giang Trạch Châu.
Giang Trạch Châu đứng cạnh, bàn tay đặt trên vai cô đè xuống sâu hơn. Đi được mười mét, Mạnh Ninh mới nhận ra, “Tôi phải vào cửa hàng tiện lợi.”
“Vào cửa hàng tiện lợi tắm rửa sao?” Giang Trạch Châu khẽ nhíu mày.
“Mua nước.”
“Mua nước để tắm?” Anh hơi nhướng mắt, như cười như không nói, “Chắc phải mua năm thùng nhỉ?”
“……”
“Qua chỗ tôi tắm đi, toà của tôi không cắt nước.”
Mạnh Ninh trầm mặc, “Có làm phiền đến anh quá không?”
Giang Trạch Châu bình thản đáp: “Bạn gái làm phiền bạn trai, là chuyện bình thường.”
Mạnh Ninh: “Nhưng…”
Chúng ta là giả.
Bốn từ tiếp theo, cô không nói ra.
Đợi một lúc không thấy cô nói tiếp, Giang Trạch Châu quay đầu lại, “Sao thế?”
Cũng chính vào lúc này, Mạnh Ninh mới nhận ra, trong mắt anh không chỉ có lạnh lùng xa cách, khi chuyên chú nhìn người khác, thần sắc còn mang theo vài phần uể oải và buông thả. Như câu dẫn, như vô hình quyến rũ đối phương.
Mạnh Ninh cân nhắc vài giây, nói: “Tôi không mang quần áo để thay.”
Giang Trạch Châu: “Chúng ta đi lấy quần áo trước, rồi qua bên tôi tắm.”
Mạnh Ninh: “Ừm.”
_
Căn hộ của Giang Trạch Châu, thiết kế tương tự với căn của Mạnh Ninh.
Mặt bằng rộng rãi, ba phòng ngủ hai phòng khác. Nhưng căn nhà của anh, nói sao đây? Giống như chiếc xe của anh, mang đậm mùi hương của Giang Trạch Châu. Lạnh lẽo tối giản, gọn gàng sạch sẽ như căn hộ mẫu.
Ngay cả kệ đặt dầu gội trong phòng tắm cũng không có lấy một vết dơ.
Sạch sẽ đến á khẩu.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách truyền tới.
Cùng lúc đó, điện thoại trên bàn rung lên.
Giang Trạch Châu cầm lên mở khoá, là tin nhắn của Chu Dương.
Chu Dương: [ Cậu ở nhà không, tớ chán quá, đến nhà cậu xem phim nhé? ]
Giang Trạch Châu: [ Ở nhà, nhưng đừng tới. ]
Chu Dương: [ ? ]
Chu Dương: [ Nếu tớ nhất quyết tới thì sao? ]
Giang Trạch Châu rót một cốc nước, nhấp vài ngụm, chẩm rãi trả lời: [ Bất tiện. ]
Chu Dương: [ Có gì mà bất tiện? Nhà cậu đâu có phụ nữ. ]
Giang Trạch Châu: [ Có phụ nữ. ]
Chu Dương cả kinh, im lặng vài giây, làm như không có chuyện gì xảy ra: [ Cậu đừng có lấy dì bảo mẫu ra làm lý do. ]
Giang Trạch Châu hừ lạnh: [ Bạn gái tớ ở đây, cậu đừng đến. ]
Phía trên cùng của giao diện trò chuyện hiển thị “Chu Dương”, lúc sau lại hiển thị “Đối phương đang nhập văn bản…”, sau đó cuộc nói chuyện vẫn dừng lại ở câu cuối cùng mà Giang Trạch Châu gửi tới.
Một lúc sau, Chu Dương dường như cảm thấy không có lời nào diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, liền dứt khoát gọi điện. Anh ta gào lên: “Cậu tìm bạn gái khi nào?”
Giây phút bấm trả lời cuộc gọi, điện thoại vẫn nằm trong lòng bàn tay, chưa đưa đến bên tai, loa ngoài cũng không bật, vậy mà giọng nói của Chu Dương vẫn lớn đến giật mình.
Một lúc sau.
Giang Trạch Châu áp máy lên tai, “Làm sao?”
Chu Dương: “Cậu cmn tìm bạn gái ở đâu?”
Giang Trạch Châu nhàn nhạt đáp: “Xem mắt.”
Chu Dương thắc mắc, “Không phải cậu mới chỉ xem mắt một lần thôi sao?”
Giang Trạch Châu: “Ừ.”
Chu Dương hít sâu một hơi, “Mạnh Ninh?”
Giang Trạch Châu: “Ừ.”
“Khoan đã…” Chu Dương quay cuồng, “Không phải cô ấy thích người khác à, tại sao cậu và cô ấy lại ở bên nhau?”
“Cô ấy thích người khác thì sao, thích bao năm mà vẫn không thành đôi, chứng tỏ hai người họ không có duyên phận.”
Rèm cửa trong phòng khách chỉ kéo nửa, một bên là ánh sáng, một bên là bóng tối. Khuôn mặt chìm trong bóng tối của Giang Trạch Châu toát lên kẻ lạnh lùng kiêu ngạo, anh uể oải nhếch mày, tự cho mình là đúng, “-----Huống hồ, tớ không quan tâm cô ấy thích ai, tớ thích cô ấy, hiện tại cô ấy là bạn gái tớ, vậy là đủ rồi.”
Nghe nói người mà thời niên thiếu chúng ta thích mà không có được, sẽ vương vấn cả một đời.
Từ trước đến giờ, Giang Trạch Châu chưa từng biết thế nào là thích mà không có được, Mạnh Ninh là người đầu tiên trong cuộc đời anh, cũng là người duy nhất. Chỉ cần cô xuất hiện, Giang Trạch Châu liền bị nhốt trong hai chữ vương vấn.
Anh không muốn bị nhốt nữa.
Anh muốn đưa cô thoát khỏi sự vương vấn kia.
Để những thứ không có được thời niên thiếu trở thành quá khứ, bởi suy cho cùng, không ai có thể sống mãi trong những năm tháng đã qua.