Hoạt động gia đình, không có gì ngoài hai từ đơn giản.
Đầu tiên là khởi động, sau đó là đến phần lặn biển.
Mặt nước xanh biếc gợn sóng, Mạnh Ninh đứng trên bờ, âm thầm làm công tác tư tưởng cho bản thân --- quên đi sự cố rơi xuống nước, quên đi sự cố nhặt nội y.
“Biết bơi không?” Giang Trạch Châu liếc sang, tầm mắt hạ xuống, đυ.ng phải ánh mắt của cô, không ai rời đi.
Mạnh Ninh nói, “Biết một chút.”
“Vậy là tốt rồi.”
Anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô cũng vui vẻ phối hợp.
Phía trước, huấn luyện viên bơi lội thổi còi, nhắc nhở mọi người: “Các vị phụ huynh, vòng bơi ở dưới nước, tự mình nhặt lấy.”
Hết người này đến người khác nhảy xuống nước, nước bắn tung toé, khiến tiếng cười ngập tràn muôn nơi.
Giang Du Đinh đứng trên bờ, cái mông nhỏ hơi hếch lên, phần thân trên cong về trước, hai tay lắc lư qua lại. Bộ đồ bơi của cậu bé có màu đỏ đen theo phong cách Người Nhện, như tư thế lặn lại giống như một chú rùa nhỏ.
Cậu đã chuẩn bị cho cú nhảy sắp tới, giây tiếp theo, cả người nhảy xuống nước.
Nước bắn tung toé, cao hơn hai mét.
Mạnh Ninh nhắm mắt.
Cả mặt đều là nước.
Lúc mở mắt, tay phải bị người khác nắm lấy, bên tai vang lên một giọng nói: “Nhảy rồi---”
Còn chưa kịp phản ứng, Giang Trạch Châu đã kéo cô nhảy xuống nước.
Sóng nước lắc lưu, dưới mực nước, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Một khoẻ mạnh gây guốc, một mềm mại trắng nõn.
Giang Trạch Châu không buông tay, Mạnh Ninh cũng vậy.
Cho đến khi Giang Du Đinh trồi lên khỏi mặt nước, hét lớn: “Anh, em muốn chiếc vòng màu hồng.”
Giang Trạch Châu đè nén tiếc nuối nơi đáy mắt, khẽ nâng mắt lên. Năm ngón tay siết chặt chợt thả lỏng, tự do trong nước.
“Đàn ông con trai sao lại muốn màu hồng?”
“Con gái chắc hẳn rất thích màu hồng.” Hiển nhiên, Giang Du Đinh không chọn cho mình, mà chọn cho Mạnh Ninh, “Cô Tiểu Mạnh, cô thích màu hồng hay màu gì?”
Mặc dù Giang Du Đinh còn nhỏ, nhưng cậu rất quan tâm và để ý đến từng chi tiết.
Mạnh Ninh hỏi: “Em thích màu gì?”
Giang Du Đinh: “Đương nhiên phải để con gái làm chủ rồi.”
Ban ngày thì bị thúc giục kết hôn, bị ba mẹ gọi là “gái già”, đại khái chỉ có trong mắt Giang Du Đinh, cô mới là “con gái”.
Mạnh Ninh: “Màu hồng.”
Giang Du Đinh: “Được!”
Rất nhanh, Giang Trạch Châu đã quay lại với một chiếc vòng màu hồng.
Hoạt động gia đình, chính là để phụ huynh tham gia vào quá trình học bơi cùng con trẻ, cảm nhận được niềm vui cũng như khó khăn mà bơi lội mang lại.
Huấn luyện viên dẫn dắt dưới nước, phụ huynh và con trẻ học theo. Những đứa trẻ học cùng Giang Du Đinh đều chạc tuổi cậu, cha mẹ đi cùng đều là người trung niên khoảng ba đến bốn mươi tuổi. Mạnh Ninh và Giang Trạch Châu, xen kẽ vào trong, trẻ đến mức khó hoà nhập.
Đúng lúc nghỉ giải lao.
Giang Du Đinh muốn uống nước, nhưng lười di chuyển, vì thế Giang Trạch Châu đến quầy đồ uống lấy cho cậu.
Có đứa trẻ đi tới, nói với Giang Du Đinh, “Tiểu Giang, đó là ba mẹ cậu sao?”
Giang Du Đinh lắc đầu: “Không phải, đây là anh trai và---”
Dừng một chút, cậu không biết nên giới thiệu Mạnh Ninh như thế nào.
Mạnh Ninh cũng do dự, rốt cuộc nên dùng thân phận gì để giới thiệu mới được.
Đứa trẻ trước mặt chớp mắt, chợt bừng tỉnh: “--- Đây là bạn gái của anh trai cậu sao? Tiểu Giang, chị dâu tương lai của cậu đẹp quá.”
Giang Du Đinh buồn bã.
Cậu bé là một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, ba mẹ quanh năm bận rộn với công việc, vì thế nuông chiều cậu còn hơn cả quản giáo cậu. Tính cách và hành vi của Giang Du Đinh, ở một mức độ nào đó, chịu ảnh hưởng lớn bởi Giang Trạch Châu. Cậu nghịch ngợm nhưng không bướng bỉnh, nghịch ngợm nhưng không gây rắc rối, chỉ thi thoảng đùa giỡn vài trò, phần lớn vẫn rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Cũng vì thế, không nói dối chính là cách đối nhân xử thế cơ bản nhất, cậu luôn tuân thủ theo điều này.
Đối với lời khen của các bạn, Giang Du Đinh rất vui mừng, muốn nói một câu: “Đúng thế, đây là bạn gái của anh trai tớ.”
Nhưng đây là lời nói dối.
Cậu cúi đầu, môi mấp máy rồi mím chặt.
Giây tiếp theo, đầu cậu nặng trĩu, có người xoa tóc cậu, một giọng nói lành lạnh truyền xuống, “Anh cũng thấy cô ấy rất đẹp.”
Giang Du Đinh kinh ngạc ngẩng đầu, “Anh!”
Giang Trạch Châu: “Ừ.”
Anh cầm trên tay hai chai đồ uống, một cho Giang Du Đinh, một cho Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh nhận lấy đồ uống, động tác vặn nắp chai chợt dừng lại, hàng ngàn tâm tư trào dâng, khó nói thành lời.
Cô muốn nặn ra một nụ cười, mới phát hiện cơ mặt của mình không thể vận động, cả mặt tê dại, không chút biểu cảm. Cô đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh.”
Bước chân vội vàng, hấp tấp.
Giang Trạch Châu nhìn theo bóng lưng của cô, đôi mắt lạnh lùng che giấu khao khát chờ cơ hội.
Đứng trước bồn rửa tay.
Mạnh Ninh nhìn lên, thấy cô trong gương, mặt đỏ bừng bừng.
Sau khi nhìn chằm chằm mình trong gương mười giây, Mạnh Ninh đột nhiên xoay người đi vào phòng thay đồ, mở tủ lấy điện thoại ra, gọi cho Thẩm Minh Chi.
Ba tiếng bíp vang lên.
Điện thoại kết nối.
“Chi Chi, cậu đừng nói gì cả, nghe tớ trước đã.” Giọng điệu của Mạnh Ninh rất nghiêm túc và bình tĩnh.
Thẩm Minh Chi chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu này của cô, nhất thời ngạc nhiên và giữ im lặng.
Mạnh Ninh nói: “Hình như, Giang Trạch Châu có tình cảm với tớ.”
Đầu dây bên kia, Thẩm Minh Chi hung hăng trợn trắng mắt. Cô gạt bàn phím bên cạnh sang một bên, tốc độ lời nói không chậm hơn tốc độ gõ bàn phím là bao, “Anh ta đã mời cậu đến tham gia hoạt động gia đình, thì cậu nên đoán được là anh ta có tình cảm với cậu rồi mới phải.”
“……” Mạnh Ninh nhận ra muộn màng, “Vậy sao?”
“……” Thẩm Minh Chi hỏi ngược, “Chẳng lẽ Giang Trạch Châu là người tuỳ tiện mời người khác đi tham gia hoạt động gia đình sao?”
“Không phải.” Mạnh Ninh nhỏ giọng phản bác, “Lúc đó, tớ không chắc cho lắm.”
“Vậy hiện tại sao lại chắc chắn rồi?”
Mạnh Ninh cầm điện thoại, khẽ cười, “Thì, có lý do để chắc chắn.”
Thẩm Minh Chi là người ngoài cuộc, không thể thấu hiểu hoàn toàn cảm xúc của người khác, chỉ biết lắng nghe và cung cấp ý kiến tham khảo. Về phần chi tiết, Mạnh Ninh không muốn nói, Thẩm Minh Chi cũng không hỏi nhiều. Chỉ là: “Ninh Ninh, chúng ta tạm thời không nhắc đến chuyện Giang Trạch Châu thích cậu. Tớ chỉ hỏi cậu, cậu thật sự thích anh ta không? Hay là bởi cậu thích anh ta đã nhiều năm, thích đến mức trở thành một loại chấp niệm?”
Tám năm.
Mạnh Ninh thích Giang Trạch Châu, thích đến tám năm.
Không phải tám ngày, cũng không phải tám tháng.
Cô thích anh, không được đáp lại, thậm chí có phần vô nghĩa. Suốt một thời gian dài, hai người không hề gặp nhau, mọi thứ liên quan đến Giang Trạch Châu, đều là nghe người khác nói.
Trong mắt Thẩm Minh Chi, đây không còn là thích, mà là chấp niệm cầu nhưng không có được.
Mọi người luôn ám ảnh và hoài niệm về những thứ mình không có được hồi còn non trẻ.
Tiếng bước chân từ bên ngoài, từ xa đến gần, rồi dừng lại.
Phòng thay đồ im lặng một cách kỳ lạ.
Ngay cả hơi thở cũng trở nên rõ ràng.
Thậm chí, lời nói của Mạnh Ninh, cũng trở nên vang hơn: “Không phải chấp niệm, tớ rất thích anh ấy, rất rất thích. Đây là năm thứ tám tớ thích anh ấy, tớ đã thuyết phục bản thân quên đi, nhưng sau đó mới phát hiện, thì ra---”
“---Thì ra, điều tớ sợ không phải là anh ấy có đáp lại việc tớ thích anh ấy hay không. Mà là sợ tớ, sẽ quên mất anh ấy.”
Đây là thời đại của thức ăn nhanh, tình yêu xảy ra trong một giây có thể biến mất ở giây tiếp theo. Tình yêu trở thành một thứ hàng hoá có thời hạn sử dụng. Đến một lúc nào đó, khi cảm giác thích chuyển qua chán ghét, mọi thứ sẽ tan thành mây khói.
Tình cảm Mạnh Ninh dành cho Giang Trạch Châu, giống như biển cả vô tận, thời hạn sử dụng thay đổi theo từng đợt thuỷ triều. Thuỷ triều xuống, tình cảm tan biến; Thuỷ triều lên, tình cảm nổi lên.
Tình cảm của cô không điên cuồng, nhưng thấm đậm theo năm tháng.
Thẩm Minh Chi sớm đã quen với sự cố chấp của cô.
Cô ấy khẽ thở dài, mỉm cười an ủi cô như mọi lần: “Vậy thì cứ thích đi. Tớ thấy trong xã hội hiện nay, có rất ít người như Giang Trạch Châu. Nếu thật sự không thể quên, thì cứ tiếp tục thích đi.”
Nhận được sự khẳng định của bạn thân, Mạnh Ninh gật đầu: “Được.”
Điện thoại ngắt máy.
Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mạnh Ninh ném điện thoại vào tủ, khoé miệng và đôi môi cong lên một đường hoàn hảo.
Cửa tủ đóng lại, cô xoay người, khoé mắt hiện lên bóng người lay động ở rèm cửa.
Nhưng chớp mắt một cái.
Không thấy gì cả.
Bên ngoài phòng thay đồ trống trơn, như thể không hề có ai qua lại.
_
Không biết có phải trực giác của Mạnh Ninh sai không, mà thái độ của Giang Trạch Châu đối với cô, không còn nhiệt tình như trước.
Cho dù trước đó cũng không xem như nhiệt tình là bao.
Nhưng hiện tại, càng trở nên tệ hơn.
Mạnh Ninh ngồi xuống cạnh anh, Giang Trạch Châu dứt khoát bế Giang Du Đinh lên, để cậu ngồi giữa hai người. Lúc vận động dưới nước, Giang Trạch Châu cố gắng tránh va chạm thân thể với cô hết sức có thể. Ngay cả khi ánh mắt vô tình chạm nhau, Giang Trạch Châu đều quay mặt đi.
Ánh mắt của anh, có phần chối bỏ.
Mạnh Ninh không đoán ra nguyên nhân.
Sau khi hoạt động kết thúc, Giang Du Đinh đói bụng, chạy vào phòng nghỉ để ăn uống.
Mạnh Ninh: “Giang Trạch Châu---”
Giang Trạch Châu xoay người, sắc mặt lạnh nhạt, “Có chuyện gì sao?”
Ngữ khí thập phần xa cách, hệt như hai người không hề quen biết nhau.
Mạnh Ninh đổi sắc mặt, im lặng nhìn anh rời đi.
…
Trong phòng nghỉ, Giang Du Đinh đang ăn ngấu nghiến.
Còn chưa no, cậu đã nhớ ra Mạnh Ninh, liếc nhìn xung quanh, “Cô Tiểu Mạnh đâu rồi?”
Giang Trạch Châu lấy khăn giấy lau miệng cho cậu, giọng điệu trầm xuống, sắc mặt khó tả, “Không biết.”
Giang Du Đinh đặt chiếc hamburger trên tay xuống, chạy ra ngoài đi tìm Mạnh Ninh.
Tìm kiếm khắp nơi đều không thấy bóng dáng Mạnh Ninh đâu, cậu lại chạy về cạnh Giang Trạch Châu, “Anh, em không tìm thấy cô Tiểu Mạnh, cô ấy đi đâu rồi?”
Giang Trạch Châu im lặng vài giây, khoé miệng hiện lên một vòng cung ảm đạm, “Tìm người cô ấy thích rồi.”
Giang Du Đinh: “Cô Tiểu Mạnh có người mình thích rồi sao?”
Giang Trạch Châu: “Ừ.”
Giang Du Đinh: “Là ai? Anh, anh có quen anh ta không, người mà cô Tiểu Mạnh thích ý?”
“Không.” Giang Trạch Châu đút hamburger vào miệng Giang Du Đinh, không muốn nói tiếp, “Mau ăn nốt đi, đừng lãng phí thức ăn.”
Giang Du Đinh, người ngậm nguyên chiếc bánh, không thể nói lời nào.