Mạnh Ninh trở về nhà.
Xe đỗ dưới hầm, hồi lâu không tắt máy. Tiếng nhạc trong xe lặng lẽ vang lên, đều là những bản tình ca Hongkong đầy da diết.
Bài hát kết thúc, cô tắt máy xuống xe.
Chìa khoá chạm sượt qua điện thoại, màn hình sáng lên, có vài tin nhắn chưa đọc, Mạnh Ninh vừa mở giao diện tin nhắn vừa đi vào thang máy.
Thẩm Mạnh Chi: [ Hoạt động gia đình có tiếp xúc thân thể không? ]
Mạnh Ninh suy nghĩ rồi trả lời: [ Không có. ]
Thẩm Minh Chi: [ Vậy cậu chẳng phải tay không trở về sao. ]
Mạnh Ninh: [ Không hề. ]
Thẩm Minh Chi: [ ? ]
Mạnh Ninh: [ Giang Trạch Châu mua cho tớ một bộ đồ bơi. ]
Thẩm Minh Chi: [ Cậu có biết, khi một người đàn ông mua quần áo cho phụ nữ, có nghĩa là gì không? ]
Mạnh Ninh: [ Có nghĩa, anh ta rất có tiền. ]
Thẩm Minh Chi cạn lời: [ ? ]
Thang máy đến nơi, Mạnh Ninh bước ra, mở cửa bằng vân tay rồi bước vào phòng. Trong lúc thay giày, gửi cho Thẩm Minh Chi một tin: [ Còn có thể có nghĩ gì nữa? ]
Thẩm Minh Chi: [ Hoặc là anh ta muốn nhìn thấy cậu mặc bộ đồ đó. ]
Thẩm Minh Chi: [ Hoặc là anh ta muốn cậu cởi bộ đồ đó. ]
Mạnh Ninh trầm mặc vài giây, nghiêm túc trả lời: [ Còn thiếu một khả năng, hoặc là anh ta muốn tớ mặc bộ quần áo này và biến mất khỏi thế giới của anh ta mãi mãi. ]
Thẩm Minh Chi: [ ? ]
Cuối cùng, Thẩm Minh Chi cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, vội vàng gọi sang.
Mạnh Ninh nhìn chiếc điện thoại đổ chuông, chục giây sau bấm từ chối nghe. Tâm trạng hiện tại của cô, thực sự không thích hợp để nói chuyện với bất cứ ai.
Cô khịt mũi, tốc độ gõ chữ chậm lại, đôi mắt cũng nhoè đi, phải dùng mu bàn tay để lau nước mắt. Một câu nói, mất một phút mới gõ xong.
[ Chi Chi, tâm trạng tớ đang không tốt, không muốn nói chuyện. Cậu để tớ bình tĩnh một chút, ngày mai sẽ giải thích cho cậu. ]
Gửi xong tin, cô ném điện thoại lên tủ lối vào, mệt mỏi bước vào phòng khách rồi ngã xuống ghế sofa.
Cô năm nay 24 tuổi rồi.
Đây là năm thứ tám cô thích Giang Trạch Châu.
Bảy năm trước, từ đầu đến cuối đều trì trệ không bước, là cô yêu đơn phương.
Cho đến gần đây-----
Mạnh Ninh tưởng rằng, mọi thứ đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp. Giang Trạch Châu gọi tên cô, Giang Trạch Châu cười với cô, anh khen cô xinh đẹp trước mặt người khác, cũng không phủ nhận cô là bạn gái của anh…
Nhưng ngờ đâu, cô chỉ vào phòng vệ sinh một chút, mọi thứ đã thay đổi.
Lại một lần nữa, trở về vạch xuất phát.
_
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Ninh bị chuông điện thoại đánh thức.
Điện thoại không đặt chế độ im lặng, đổ chuông hết lần này đến lần khác.
Mạnh Ninh không mở mắt, đưa tay sờ lên đầu giường, một lúc lâu sau mới tìm thấy điện thoại, áp lên tai nghe: “Alo?”
Thẩm Minh Chi: “Mở cửa.”
Ý thức và cơ thể Mạnh Ninh đều không tỉnh táo, “Cửa nào?”
Thẩm Minh Chi: “Tớ đang đứng trước cửa nhà cậu, mau mở cửa.”
Mạnh Ninh “…Hả?”
Nửa phút sau, Mạnh Ninh đầu bù tóc rối ra mở cửa.
Thẩm Minh Chi xách theo túi lớn túi nhỏ bước vào, sau khi dễ dàng tìm được phòng bếp thì nhét đồ đạc vào trong tủ lạnh. Xong xuôi, lại thuận tiện làm một chiếc bánh sandwich cho Mạnh Ninh.
Sandwich rất nhanh đã hoàn thành.
Mặt khác, Mạnh Ninh cũng vừa đánh răng rửa mặt xong.
Thẩm Minh Chi đưa sandwich cho cô, “Ăn đi.”
Mạnh Ninh ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm chân, chống cằm lên đầu gối, ngửa đầu nhìn Thẩm Minh Chi. Đối mặt với bàn tay đang đưa ra của cô ấy, Mạnh Ninh hồi lâu cũng không có phản ứng.
“Còn chưa tỉnh?” Thẩm Minh Chi nhíu mày.
“Ừm.”
“Hôm qua mấy giờ mới ngủ?”
“Sáu giờ.”
Thẩm Minh Chi sửng sốt, bàn tay trống rỗng.
Mạnh Ninh cầm lấy bánh sandwich, cắn một miếng, nhai vài lần rồi nuốt xuống. Cô thở dài, “Sáu giờ sáng nay tớ mới đi ngủ.”
Bây giờ là chín giờ sáng.
Đồng hồ sinh học của Mạnh Ninh không khác học sinh tiểu học là bao, sáu giờ sáng thức dậy, mười giờ tối đi ngủ. Cho dù năm đó xuất ngoại du học, cô cũng không phải lo lắng về chuyện lệch múi giờ. Ngày đầu tiên đến nước ngoài, cô đã thϊếp đi lúc mười giờ tối theo giờ địa phương.
Một người từ trước đến nay luôn ngủ sớm dậy sớm, đột nhiên sáu giờ sáng mới ngủ, kết hợp với tin nhắn Mạnh Ninh gửi tối qua, Thẩm Minh Chi thận trọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Mạnh Ninh khẽ đáp: “Nếu như, người cậu thích đối xử với cậu lúc nóng lúc lạnh, cậu sẽ làm thế nào?”
Thẩm Minh Chi không chút do dự: “Tớ sẽ tẩn chết anh ta.”
Im lặng một lúc.
Thẩm Minh Chi đột nhiên hiểu ra, “Giang Trạch Châu đối xử với cậu lúc nóng lúc lạnh sao?”
Mạnh Ninh rủ mắt, giọng nói rầu rĩ: “Ừm.”
Thẩm Minh Chi: “Không phải hai người tham gia hoạt động gia đình với nhau sao? Thế nào lại trở thành, lúc nóng lúc lạnh rồi?”
Mạnh Ninh: “Tớ cũng không biết.”
Bàn tay nắm chặt chiếc sandwich dần nới lỏng, chiếc sandwich trượt khỏi lòng bàn tay và rơi xuống. “Bịch” một tiếng, chia năm xẻ bảy. Tiếp theo đó, là những giọt nước mắt trên khoé mi cô. Nhẫn nhịn suốt một đêm, nước mắt trượt dài nơi gò má không sao kiểm soát.
“Chi Chi, cậu biết không, thà rằng anh ấy không mời tớ, thà rằng anh ấy từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt với tớ, còn hơn là…” Cô nghẹn ngào, không nói nên lời.
Thẩm Minh Chi cúi xuống ôm lấy cô, lúc này, lời an ủi cũng không bằng một cái ôm.
Mạnh Ninh nức nở: “Tớ mệt quá, Chi Chi, tớ thật sự rất mệt.”
Cô không nói từ bỏ, cũng không nói không thích nữa, chỉ lặp đi lặp lại một câu --- “Tớ thật sự rất mệt”.
Mạnh Ninh cũng không biết vì sao, mặc dù tối qua đã bị Giang Trạch Châu đối xử lạnh nhạt như vậy, nhưng khi về đến nhà, lại không có cảm giác gì nhiều. Có lẽ bởi vì, ông trời đã cho cô quá nhiều quá nhiều thứ, cho nên không có được Giang Trạch Châu, đối với cô mà nói, cũng chẳng là gì.
Đoạn tình cảm này ngay từ ban đầu đã là âm thầm đơn phương, dù không thể ở bên Giang Trạch Châu, cũng không sao cả. Tất cả là chuyện riêng của cô, là cô khư khư cố chấp tiếp tục thích anh. Tình cảm của cô, vừa cô đơn lại vừa dũng cảm.
----- Cô tự an ủi mình như vậy.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Thẩm Minh Chi, khoé mắt cô không khỏi đỏ lên, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Trước mặt người thân, người ta không cần tỏ ra mạnh mẽ, có thể yếu đuối, có thể mềm mỏng, có thể rơi lệ như một đứa trẻ.
Không biết bao lâu sau, Mạnh Ninh khóc mãi, rồi ngủ thϊếp đi.
Thẩm Minh Chi lấy chăn trong phòng ngủ đắp cho cô, do dự hồi lâu, cầm điện thoại ra ban công, bấm gọi cho một số điện thoại đã phủi bụi trong danh bạ.
Tầng thứ tám tòa sáu và tầng thứ tám toà bảy của Vọng Giang Gia Uyển ở trên cùng một đường nằm ngang, khoảng cách ở giữa hàng chục mét và không có vật cản.
Ban công đối diện ban công.
Thẩm Minh Chi đang đứng trên ban công của tầng tám toà bảy, đầu bên kia của hàng ngang, là tầng tám toà sáu-----
Chu Dương đang mắng Giang Trạch Châu ra trò.
“Giang Tiểu Tam, cậu cmn thật sự làm tiểu tam sao? Lại còn cả đêm không về?”
“Cậu đã bao tuổi rồi! Hai mươi sáu! Học ai không học lại học tớ?”
“Cả đêm không về thì thôi, lúc về lại nồng nặc mùi rượu!”
“Cậu khai thật cho tớ biết, có phải cậu và cô gái kia đã làm chuyện đáng xấu hổ gì không?”
Giang Trạch Châu vừa mở cửa nhà, một trận mắng chửi đã đổ xuống đầu. Vốn dĩ đầu đang đau nhức, tâm trạng cũng đạt đến cực hạn, mặt mày tái mét, dùng sức đóng mạnh cửa lại.
“Ầm---“ một tiếng.
Chu Dương cảm giác như mặt đất đang di chuyển.
Anh ta vô thức lùi lại, “Có gì thì từ từ nói chuyện, tuyệt đối không được động tay động chân, càng không được hạ thủ vào mặt.”
Giang Trạch Châu mặt lạnh như băng, lười để ý đến anh ta, xoay người đi vào phòng tắm.
Chu Dương muốn nói gì đó, điện thoại chợt đổ chuông, anh ta lấy điện thoại ra muốn bấm từ chối, nhưng vừa thấy tên người gọi tới thì đầu ngón tay liền run lên. Giây tiếp theo, anh ta ra ban công, hắng giọng một chút rồi mới trả lời.
Giọng điệu vừa bất cần vừa cợt nhả, “Alo, ai đấy?”
Giả vờ như không quen biết.
Kể từ lần cuối cùng cả hai nói chuyện điện thoại, đã qua vài năm rồi.
Thực ra, Thẩm Minh Chi không muốn liên lạc với anh ta chút nào, nhưng vì Mạnh Ninh, cô ấy không thể ngồi im một chỗ. Chỉ là không ngờ, Chu Dương lại không lưu số điện thoại của cô.
“……” Ngữ khí cô khô khan, “Là tôi, Thẩm Minh Chi.”
“Ôi, đây không phải là tổ tông của anh sao?”
“Đúng, là tôi, tổ tông của anh.”
“……”
Chu Dương gần như tức đến bật cười, im lặng vài giây, anh ta hỏi: “Tổ tông, tìm anh có việc gì?”
Thẩm Minh Chi chưa bao giờ vòng vo tam quốc với anh ta, trực tiếp hỏi: “Giang Trạch Châu có bạn gái chưa?”
Chu Dương không hiểu: “Em tìm anh để hỏi về ai? Giang Trạch Châu?”
Thẩm Minh Chi: “Ừ.”
Chu Dương: “Không phải chứ, em hỏi về Giang Trạch Châu làm gì? Chẳng lẽ, em nhìn trúng cậu ấy rồi?”
Thẩm Minh Chi: “Anh không cần biết, chỉ cần nói cho tôi, Giang Trạch Châu đã có bạn gái chưa?”
Vài năm trước, hai người chia tay không mấy hoà bình, không ngờ Thẩm Minh Chi đột nhiên gọi điện tới, để hỏi thăm về Giang Trạch Châu. Chu Dương nghĩ không thông, nhưng vẫn trả lời, “Cậu ấy chưa có, em muốn làm gì?”
“Vậy anh ta có bạn cᏂị©Ꮒ không?”
“……” Chu Dương sửng sốt trước từ ngữ thô lỗ của cô ấy, “Em đang nói cái gì đấy? Con gái con đứa, có thể nói chuyện văn minh chút không?”
“Xin lỗi, để tôi đổi cách hỏi. Mối quan hệ nam nữ của Giang Trạch Châu, có hỗn loạn như anh không?”
“Không hề, Giang Trạch Châu đàng hoàng hơn anh rất nhiều. Cậu ta là một người đàn ông tốt, 800 năm có một, là học viên ưu tú của hội đàn ông có đạo đức, gặp được cô gái tốt còn không dám nhìn thẳng, giữ mình trong sạch.”
“……”
“Này.” Chu Dương trả lời trong một giây, mới nhận ra có điều gì đó không ổn, “Thế nào gọi là hỗn loạn như anh? Anh đâu có nam nữ ngủ tạp, mỗi lần chỉ yêu đương một người bạn gái, hơn nữa không yêu người phụ nữ trong lòng có người khác.”
Một câu nói, hai tầng nghĩa.
Chu Dương quay đầu, nhìn về phía phòng tắm, ánh mắt thâm độc hận không thể xuyên thủng cửa.
Thẩm Minh Chi không nghe ra ý của anh ta, chỉ hỏi: “Vậy, bạn gái cũ của Giang Trạch Châu là người thế nào?”
Lúc nóng lúc lạnh, không nằm ngoài vài trường hợp.
Một là, anh ta độc thân, là một cao thủ tình trường, quen với việc thao túng các cô gái như thế.
Hai là, anh ta có bạn gái, đôi bên không quan tâm đến nhau.
Ba là, bạn gái cũ quay về, làm xáo trộn cảm xúc của anh ta.
Hai trường hợp đầu tiên đều loại trừ, chỉ còn lại trường hợp thứ ba.
Chu Dương: “Cái gì mà bạn gái cũ? Anh đã nói rồi, cậu ta là học viên ưu tú của hội đàn ông có đạo đức, chưa từng yêu đương.”
Ba cái đều không phải, tình huống này mới càng tồi tệ hơn.
Dù là Thẩm Minh Chi, cũng không thể giải mã được tình hình hiện tại.
Chu Dương hỏi: “Em gọi điện thoại cho anh, ngoài Giang Trạch Châu thì vẫn là Giang Trạch Châu, em không thể hỏi thăm anh chút sao? Tốt xấu gì cũng phải hỏi anh đã ăn gì chưa chứ?”
Trước giờ, Thẩm Minh Chi lợi dụng xong anh ta liền bỏ chạy, rất vô tình chốt hạ một câu: “Anh ăn shit đi.”
Vừa dứt lời,
Liền cúp máy.
Chu Dương nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chớp mắt hồi lâu, vẫn chưa phản ứng lại.
“Tớ gọi bữa sáng, ăn cùng không?” Đột nhiên, sau lưng vang lên giọng nói của Giang Trạch Châu.
Chu Dương tức điên người, vô thức nói: “Tớ không ăn shit, cậu đi mà ăn.”