Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau

Chương 17

Trên đỉnh đầu Giang Trạch Châu là ngọn đèn hành lang, ánh đèn trắng phủ xuống khuôn mặt anh.

Cũng vào lúc này, Mạnh Ninh mới phát hiện ra, thực chất anh không phải là mắt một mí, mà có một lớp mí lót. Khi nhìn xuống, sẽ hiện ra một đường cong mỏng.

Có lẽ do cô im lặng quá lâu, Giang Trạch Châu lại hỏi: “Buổi tối còn bận gì sao?”

Mạnh Ninh kìm nén nhịp tim đang trào dâng của mình, “Tôi không mang theo đồ bơi.”

Không phải trả lời, nhưng lại là trả lời.

Giang Trạch Châu giải quyết thay cô: “Có thể mua.”

Mạnh Ninh mím môi, trầm mặc vài giây rồi đáp, “Vậy… đi thôi.”

Giang Trạch Châu: “Được.”

Giang Du Đinh gào thét vì vui mừng.

Tài xế ra hiệu: “Mau lên xe thôi.”

Mạnh Ninh đi đến cạnh Giang Trạch Châu, thương lượng: “Tôi lái xe đến đây, không ngồi cùng mọi người đâu.”

Trong gara chỉ có các loại xe thuộc ba tông màu đen, trắng và xám. Chiếc xe màu hồng của Mạnh Ninh đỗ cạnh, hiển nhiên bắt mắt.

Lúc đỗ xe, Giang Trạch Châu đương nhiên đã trông thấy. Anh giả bộ như không có chuyện gì, hỏi cô: “Đã đánh lại chìa khoá chưa?”

Mạnh Ninh: “Nửa tiếng là đánh xong rồi.”

Giang Trạch Châu: “Khá nhanh.”

Hầm để xe kín mít, tiếng xe nổ vang lên. Giang Du Đinh hưng phấn chạy lên xe trước, vẫy tay với Giang Trạch Châu và Mạnh Ninh ở phía sau: “Anh, hai người mau lên!”

Giang Trạch Châu điềm nhiên đáp: “Biết rồi.”

Đi thêm vài bước là tới xe của Mạnh Ninh, Giang Trạch Châu đi tới bên ghế lái, mở cửa cho cô.

“Tôi sẽ bảo tài xế lái chậm, cô đi theo sau cẩn thận là được.”

Giang Trạch Châu của hôm nay, ga lăng hơn thường, gần như đến mức nhiệt tình. Trong lòng Mạnh Ninh thoáng rung động, tiếp nhận mọi sự tiếp đãi đặc biệt, “Được.”

_

Ngoài trời đang mưa nhẹ.

Những hạt mưa to tựa hạt đậu rơi xuống tấm kính chắn gió, trượt tứ phía.

Tài xế nhà họ Giang lái xe ổn định, lại chu đáo, bảo trì tốc độ. Lúc đến đèn xanh đèn đỏ, cũng không cố vượt vài giây cuối, từ tốn dừng lại trong vạch kẻ quy định, luôn chắc chắn rằng xe của Mạnh Ninh đang theo sau.

Đèn xanh đèn đỏ ẩn sau màn mưa, tầm nhìn trước mắt cô trở nên mơ hồ.

Hết lần này đến lần khác, cảnh tượng ngoài cửa vừa rồi lại hiện về. Lời mời của Giang Trạch Châu, không nặng cũng không nhẹ: “Đi cùng nhé?”

Là… thích sao?

Rõ ràng anh biết, lời mời này mang ý nghĩa như thế nào. Anh là người ghét những hiểu lầm không đáng có với con gái, nhưng lại chủ động mời cô.

Nhưng yêu thầm, là một ánh mắt của anh cũng có thể bù đắp thời gian lâu tựa trời đất.

Mạnh Ninh không dám đa tình, bèn gọi điện cho Thẩm Minh Chi, cầu giúp đỡ.

Thẩm Minh Chi nghe xong, không lập tức trả lời câu hỏi của cô mà cười lạnh: “Tối hôm qua ai đã nói, sẽ không bao giờ thích Giang Trạch Châu nữa?”

“……” Mạnh Ninh nghẹn lại.

“Người đó không thể nào là tớ rồi nhỉ?”

Mạnh Ninh khẽ nói: “Có thể quên đi không?”

Thẩm Minh Chi chế nhạo, “Mạnh Ninh, cậu có thể có chính kiến chút không? Là chính cậu đã nói, không có ai dị ứng với mấy thứ đó cả, tớ thấy có mà dị ứng với cậu!”

Nhắc tới chuyện này, Mạnh Ninh trở nên tự tin hơn, “Giang Trạch Châu quả thực dị ứng với những thứ đó, có em trai anh ấy làm chứng.”

Thẩm Minh Chi ngẩn người: “Hả?”

Mạnh Ninh: “Giang Trạch Châu không lừa tớ, cũng không kiếm cớ để từ chối tớ, anh ấy thực sự dị ứng.”

Thẩm Minh Chi trầm mặc vài giây, “Cho nên? Chỉ vì anh ta không lừa cậu, cậu liền cùng anh ta tham gia hoạt động gia đình gì đó sao? Cậu mới bao nhiêu tuổi, đã làm mẹ của người ta rồi?”

Mạnh Ninh sửa lại, “Là chị dâu thì đúng hơn.”

Thẩm Minh Chi gần như tức giận đến bật cười, cười xong lại quay về với vẻ bất lực: “Tớ rất muốn ghi lại cảnh tối qua, cậu đã thề rằng không bao giờ thích Giang Trạch Châu nữa.”

Mạnh Ninh chột dạ, do dự hồi lâu cũng không thể phản bác.

Thẩm Minh Chi lặp lại lời cô nói ngày hôm qua: “Cậu thực sự không tin tớ sao?”

Mạnh Ninh đỏ mặt, không thể tiếp tục cuộc trò chuyện, bắt đầu viện cớ, “Alo, có nghe thấy tớ nói gì không?”

Thẩm Minh Chi: “Nghe thấy, rất rõ.”

Mạnh Ninh cố tình lắp bắp: “Hả? Có, có nghe rõ, rõ không-----”

Thẩm Minh Chi cạn lời: “Mạnh Ninh, cậu giả vờ làm cái gì? Tín hiệu rất tốt, khỏi diễn.”

Mạnh Ninh không diễn nổi nữa, dứt khoát ném lại một câu, “Cậu nói gì cơ, sao tớ không nghe được nhỉ?”

Giây tiếp theo, Mạnh Ninh liền cúp máy.

Đối mặt với cuộc gọi vừa gián đoạn, Thẩm Minh Chi nghiến răng, “Đồ xấu xa!”

_

Thứ Bảy là hoạt động gia đình thường kỳ ở bể bơi.

Để phù hợp với giờ giấc làm việc của phụ huynh và người nhà, bể bơi đặc biệt bố trí hoạt động gia đình vào tối thứ Bảy. Vì thế, bể bơi đã chuẩn bị bữa tối đặc biệt. Khi sự kiện kết thúc, phụ huynh và con nhỏ có thể dùng bữa tại sảnh bên ngoài.

Bể bơi nằm trong trung tâm mua sắm.

Đúng lúc Mạnh Ninh không có đồ bơi, có thể thuận tiện mua một bộ.

Suy cho cùng, Nam Thành không phải thành phố ven biển, không có cửa hàng đồ bơi chuyên dụng. Muốn mua đồ bơi, phải đến cửa hàng bán đồ nội y.

Mạnh Ninh xấu hổ, không có lá gan để Giang Trạch Châu đi cùng cô. Vì thế sau khi đỗ xe, cô giả vờ bình tĩnh và nói, “Mọi người lên trước đi, tôi tự đi mua đồ bơi.

“Tiểu Giang lên trước rồi.” Giang Trạch Châu ra hiệu, nâng cằm về phía hai người một lớn một nhỏ cách đó không xa.

Mạnh Ninh im lặng: “Còn anh?”

Giang Trạch Châu lãnh đạm đáp: “Đi cùng cô.”

Khoé miệng Mạnh Ninh hơi cong lên, giọng điệu có chút miễn cưỡng, “Thật ra, anh không cần đi cùng tôi.”

Giang Trạch Châu nâng cổ tay lên, liếc nhìn đồng hồ: “Còn sớm, chúng ta đi mua đồ bơi trước, sau đó lên tìm Tiểu Giang.”

Ngữ khí của anh nhàn nhạt, mang theo khí thế không thể từ chối. Mạnh Ninh mím môi, “Được.”

Rất nhanh đã tìm thấy một cửa hàng bán nội y, Giang Trạch Châu dừng lại ở lối đi của trung tâm thương mại, “Tôi đứng đợi bên ngoài.”

Bên trong trưng bày các thể loại đồ lót, có cả bảo thủ có cả hở hang, màu đỏ nồng nhiệt như lửa, màu trắng ngây thơ quyến rũ, mà đen ma mị câu dẫn. Những khách hàng đi lại trong cửa hàng, đều là phụ nữ. Một người đàn ông như Giang Trạch Châu, không thể hoà nhập vào thế giới đó.

Mạnh Ninh mỉm cười, “Tôi sẽ cố gắng nhanh một chút.”

Đồ bơi được đặt ở một góc trong cửa hàng, biết cô có ý định mua đồ bơi, nhân viên bán hàng đã nhiệt tình quảng bá những bộ mới nhất năm nay. Mí mắt Mạnh Ninh khẽ động, ánh mắt quét qua mấy bộ bikini, cuối cùng dừng ở một bộ màu trắng.

Hai dây thắt qua cổ, ôm lấy ngực, lộ ra bờ vai và xương quai xanh, may mà phần eo không hở ra ngoài, bên dưới thiết kế theo kiểu chân váy, thuần khiết vô cùng.

Nhân viên bán hàng không ngần ngại khen ngợi: “Bộ đồ bơi này rất phù hợp với người có khuôn ngực đầy đặn, vòng eo nhỏ và làn da trắng như cô.”

Đối với kỹ năng lấy lòng bán hàng này, Mạnh Ninh không mấy để tâm, cô hỏi: “Có size của tôi không?”

Nhân viên: “Có, tôi tìm giúp cô.”

Một lúc sau, nhân viên tìm thấy kích cỡ phù hợp, đưa cho Mạnh Ninh để cô thử đồ.

Bên ngoài phòng thử đồ, nhân viên hỏi: “Có vừa không ạ?”

Mạnh Ninh: “Rất vừa.”

Không lớn không nhỏ, vừa khít.

Mặc thử xong, Mạnh Ninh cầm ra quầy thu ngân thanh toán.

Nhân viên lại nói: “Đã thanh toán rồi ạ.”

Mạnh Ninh: “Ai thanh toán?”

Quầy thu ngân hướng về phía cửa sổ kính, có thể nhìn rõ người đàn ông đang đứng bên ngoài.

“Là bạn trai của cô, anh ấy rất đẹp trai, đối xử với cô lại hào phóng.”

Quần áo trong trung tâm thương mại, giá trên mác gấp vài lần giá trị thật của quần áo. Trong thời đại mua sắm trực tuyến tiện lợi, rất ít người sẵn sàng đến trung tâm mua sắm để mua những bộ đồ hào nhoáng như thế.

“Vừa rồi cô thay đồ ở bên trong, anh ấy đã chuyển thẻ cho nhân viên của chúng tôi, nói thanh toán bằng thẻ của anh ấy.” Nói một nửa, nhân viên lại trêu chọc, “Bạn trai của cô khá ngượng ngùng, không dám đi vào, chỉ đứng ngoài quẹt thẻ thanh toán.”

Giây tiếp theo.

Giang Trạch Châu quay lại, ánh mắt lạnh lùng hướng vào trong.

Hai đôi mắt bất chợt chạm nhau, Mạnh Ninh nâng bộ đồ bơi trong tay lên, khuôn miệng biểu thị: Cảm ơn.

Giang Trạch Châu nhướng mày, cũng làm khẩu hình đáp: Chuyện nên làm.

_

Đúng vào thời gian ăn tối cuối tuần, trung tâm mua sắm đã đông nghịt người, thang máy cũng quá tải.

Bể bơi ở tầng trên, đợi thang máy quá lâu nên hai người đã đi thang cuốn lên.

Mạnh Ninh nói: “Thực ra anh không cần thanh toán, chỉ là một bộ đồ bơi mà thôi.”

Bởi tiếng ồn xung quanh, Giang Trạch Châu dường như không nghe rõ lời cô, đột nhiên bước đến cạnh, hơi cúi đầu uống, “Cô nói gì? Xin lỗi, tôi vừa nghĩ đến công việc, không nghe rõ.”

Mạnh Ninh tựa hồ đã quen với cách tiếp cận đột ngột của anh, không hề nhượng bộ, thậm chí còn ghé vào tai anh, “Tôi nói, bộ đồ bơi này là tôi mặc, không cần anh thanh toán.”

“Là tôi làm phiền cô tới đây.”

Thang cuốn đến nơi, hai người đồng thời nhấc chân trái hạ xuống.

Giang Trạch Châu dừng một chút, ra vẻ vô tình lên tiếng, “Cô đến tham gia hoạt động gia đình với chúng tôi, bạn trai cô sẽ không để ý chứ?”

Mạnh Ninh khó hiểu: “Bạn trai nào cơ?”

Giang Trạch Châu nhấn mạnh: “Buzz trên Wechat.”

“……” Cuối cùng đã tìm được cơ hội để giải thích, Mạnh Ninh bất lực cười một tiếng, “Đó là trò đùa của bạn thân tôi, là con gái, buzz cũng do cô ấy cài đặt cho tôi.”

“……”

Giang Trạch Châu nhướng mày.

Thật sự giống như lời Chu Dương nói.

Đại khái là bởi phần lớn thời gian, Chu Dương đều không đáng tin cậy, nhưng không ai hiểu rõ suy nghĩ giữa các cô gái hơn anh ta.

Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.

Chính là đạo lý này.

Mạnh Ninh liếc qua đánh giá sắc mặt Giang Trạch Châu, có vẻ như anh không nghiêm túc lắng nghe cho lắm, chỉ bình tĩnh “Ồ” một tiếng rồi không nói nữa.

Mạnh Ninh cũng im lặng.

Lối rẽ là bể bơi.

Giang Du Đinh đứng đợi hai người ở cửa mãi, vừa nhìn thấy đã vội vàng kéo hai người vào phòng thay đồ và thúc giục, “Mau thay quần áo đi, mười phút nữa là bắt đầu rồi!”

“Được.”

“Biết rồi.”

Âm thanh đầu tiên được trả lời bởi Mạnh Ninh, dịu dàng như nước.

Âm thanh thứ hai thuộc về Giang Trạch Châu, lãnh đạm không cảm xúc.

Phòng thay đồ của nam và nữ ở cạnh nhau, ngăn cách một tấm rèm, hai người bước vào trong.

Giang Trạch Châu vừa định cởϊ qυầи áo, điện thoại trong túi bỗng vang lên. Anh buông góc áo xuống, thò tay vào túi quần, lấy điện thoại ra.

Người gọi là Chu Dương.

Thần sắc thản nhiên như thường, anh ấn máy trả lời: “Chuyện gì?”

Chu Dương: “Cậu đang ở đâu?”

Giang Trạch Châu: “Bể bơi.”

Chu Dương: “Bể bơi trong tiểu khu của cậu à? Tớ đến tìm cậu đây.”

Nghe ngữ khí của anh ta, Giang Trạch Châu nhíu mày, “Cậu chạy đến nhà tớ rồi?”

Chu Dương không có chút xấu hổ nào khi tự tiện xông vào nhà người khác, uể oải đáp: “Nhà của cậu không phải là nhà của tớ à?” Đổi chủ đề, anh ta nói: “Tớ xuống tìm cậu đây.”

“Đang tham gia hoạt động gia đình cùng Tiểu Giang, không có ở nhà.”

Chu Dương sửng sốt: “Ngoài trời mưa sao băng à? Cậu mà lại tham gia hoạt động gia đình với Tiểu Giang?”

Giang Trạch Châu mặt không biểu cảm, mở cửa tủ, ném điện thoại vào trong.

Tiếng điện thoại va vào tủ đựng quần áo làm bằng thép.

“Ầm” một tiếng, vang dội.

Anh bật loa ngoài, giọng nói của Chu Dương vọng lên tủ quần áo, “Không phải chứ, một mình cậu đến hoạt động gia đình sao? Người khác không phải đến với người nhà à? Đợi chút, cậu mau gửi địa chỉ cho tớ, tớ đến viện trợ hai người ngay.”

“Chu Dương.” Chiếc áo sơ mi cởi ra, cả bộ tây phục cũng được cất gọn qua một bên. Một tay Giang Trạch Châu ấn vào gáy, một tay cầm điện thoại áp tai, giọng điệu trầm xuống, “Rảnh quá thì đi ngủ đi, đừng làm phiền tớ.”

“Thế nào gọi là làm phiền, tớ đang quan tâm cậu.”

“Không cần.”

“Cậu không cần, Tiểu Giang cần, thằng bé cần người bầu bạn.”

Giang Trạch Châu chậm rãi nở nụ cười, “Ai nói thằng bé cần cậu? Nó đã có người bầu bạn rồi.”

Chu Dương ngửi thấy mùi drama, “Không phải chứ, cậu tìm phụ nữ tham gia hoạt động gia đình cùng sao?”

Giang Trạch Châu: “Ừ.”

Im lặng.

Chu Dương sửng sốt.

Một lúc sau, anh ta trầm giọng thăm dò, “Người phụ nữ đó, không phải là Mạnh…”

“Là Mạnh Ninh.” Giang Trạch Châu không chút do dự, nói tên Mạnh Ninh.

“Giang Trạch Châu, cậu---”

Ngữ khí của Chu Dương, vừa điên cuồng, lại bất lực.

“Rất khó hiểu sao?” Tay đặt sau gáy của Giang Trạch Châu dần buông lỏng, trong mắt hiện ra một tia tranh đoạt. Anh nói một cách lãnh đạm và nhanh chóng, ngay cả một chữ cũng không thừa, “---Tớ muốn theo đuổi Mạnh Ninh.”