Đã vào giữa hè, nắng đẹp dịu lòng người, ánh mặt trời soi vào đáy mắt cô, toả ra một ánh sáng rực rỡ rõ ràng.
Mạnh Ninh ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt của Giang Trạch Châu như đang đánh giá. Anh tuấn tú lãnh đạm, không nhìn ra chút biểu cảm nào.
Môi cô mấp máy, giữa răng và môi phát ra một âm thanh rất khẽ, “Anh…”
Lại một lần nữa, rơi vào tĩnh lặng.
“Sao thế?”
Giang Trạch Châu khom lưng cúi xuống, đầu hơi nghiêng, lỗ tai kề sát vào cô, tựa hồ chăm chú lắng nghe. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, theo động tác của anh, áo cũng đổ xuống, vô thức chạm vào mái tóc vương trên vai của Mạnh Ninh.
----- Khuy áo quấn quanh tóc cô, một cử động nhỏ cũng đủ kéo căng da đầu cô.
Mạnh Ninh hừ nhẹ vì đau.
Nghe giọng cô, Giang Trạch Châu muốn đứng thẳng người dậy, nhưng không ngờ, cổ tay anh bị giữ lại.
Mạnh Ninh vội nói: “Đừng cử động!”
Bởi vì lời nói của cô, Giang Trạch Châu giữ nguyên tư thế cúi người, không hề cử động, “Sao vậy?”
Mạnh Ninh khẽ nói, “Tóc tôi vướng vào cúc áo anh rồi.”
Giang Trạch Châu cau mày: “Cái gì?”
Mỗi một động tác của Mạnh Ninh đều rất chậm rãi, chậm rãi duỗi tay, chậm rãi thu hồi tầm mắt, tìm ra nơi vướng mắc khiến hai người không thể động đậy.
“Đừng cử động.”
Là ra lệnh, nhưng ngữ điệu rất dịu dàng.
Giang Trạch Châu đứng im, yên lặng chờ cô.
Một ngọn tóc quấn quanh khuy áo, muốn gỡ ra sẽ hơi mất công.
Giang Trạch Châu chống tay lên tay vịn của hai bên ghế, khom lưng cúi đầu nhìn cô. Khuôn mặt cô nhỏ hơn lòng bàn tay anh, trắng trẻo nõn nà, không hề có trang điểm.
Không cần hoài nghi, Mạnh Ninh thực sự rất đẹp,
Đẹp đến mức, khiến người ta khó quên.
“-----Được rồi.” Mạnh Ninh gỡ xong tóc, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Giang Trạch Châu vẫn giữ nguyên tư thế, nếu nhìn từ đằng sau, có cảm giác như anh đang ôm cô vào lòng. Tư thế thập phần ám muội.
“Giang Trạch Châu.” Cô khẽ gọi.
“Ừm?”
“Anh thực sự từng nghe Cello Concerto in B Minor sao?” Cô cố gắng bỏ qua sự thân thiết giữa hai người vào lúc này, một lòng muốn giải quyết khúc mắc.
Giang Trạch Châu khẽ động môi, chuẩn bị nói.
Tiếng bước chân “lạch bạch---” vội vàng từ ngoài truyền tới.
Cánh cửa bị đẩy ra.
Giang Du Đinh một tay giữ chiếc ô tô đồ chơi, một tay chống eo thở dốc.
“Cô, cô Tiểu Mạnh…”
Cái bóng bao phủ trên người cô rời đi, thay vào đó, thứ rơi xuống lòng cô là ánh sáng của bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ.
Trong lòng Mạnh Ninh, không phải là không mất mát, nhưng rất nhanh đã mỉm cười: “Tiểu Giang.”
“Em đến muộn rồi.” Giang Du Đinh buông thõng vai bước tới, tỏ ra rầu rĩ vì mình đã làm sai, “Cô Tiểu Mạnh, thật xin lỗi, vừa rồi em đi lấy đồ chơi anh trai mua cho em, vì vui quá nên em đã ngồi trong xe chơi một lúc.”
“Không sao, chỉ muộn năm phút mà thôi.”
“Nhưng, làm người thì phải đúng giờ.” Cậu bé nghiêm mặt nói, “Em đến muộn, đáng bị phạt.”
Hiếm có đứa trẻ nào nghiêm túc như cậu bé.
Mạnh Ninh đi tới trước mặt cậu, hơi ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt cậu và thương lượng, “Nếu em đã đến muộn năm phút, thì lát nữa chúng ta học bù năm phút này, được không?”
Giang Du Đinh: “Được ạ.”
Giang Du Đinh phải lên lớp, Giang Trạch Châu đương nhiên cần rời đi. Lúc đóng cửa, Giang Du Đinh lên tiếng.
“Anh ơi.”
“Ừ.” Anh uể oải đáp.
“Anh phải đi rồi sao?”
“Không.”
Giang Du Đinh vô cùng hưng phấm, “Vậy tối nay anh ăn cơm ở nhà?”
Giang Trạch Châu: “Ừ.”
Giang Du Đinh nắm tay thành quyền, nhỏ giọng yeah một tiếng.
Ban đầu, phòng luyện đàn là để Giang Trạch Châu sử dụng, hiệu quả cách âm thuộc hạng nhất. Chỉ cần đóng cửa, bên ngoài sẽ không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Giang Trạch Châu đứng ngoài cửa một lúc, đưa tay lên xoa chiếc khuy áo mới vướng tóc cô, nụ cười nhàn nhạt bỗng hiện trên môi.
…
Mùa hè ngày dài đêm ngắn.
Năm giờ tan học, ngoài trời vẫn còn sáng. Hoàng hôn kéo tới, hệt như một bức tranh lửa cháy bập bùng.
Như thường lệ, sau khi lớp học kết thúc, Mạnh Ninh sẽ dặn dò Giang Du Đinh phải chăm chỉ luyện tập, không được lơ là, nếu gặp khó khăn thì gọi điện cho cô. Giang Du Đinh gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn đáp lời.
Giang Du Đinh lưu luyến, “Cô Tiểu Mạnh, hay là cô đừng về vội, ở lại ăn cơm đi?”
Mối quan hệ giữa gia sư và học sinh, là mối quan hệ thuê mướn đơn giản nhất.
Một người góp tiền, một người góp sức; Một người kiếm tiền, một người học đàn, không hề dính dáng đến tình cảm. Ngay từ lúc nhận lương, Mạnh Ninh đã thẳng thắn về vấn đề này, mặc dù ý định ban đầu của cô là gặp Giang Trạch Châu.
Mạnh Ninh cho dù mang đồ ăn vặt đến cho Giang Du Đinh cũng không nghĩ đến phải nhận lại cái gì, cô chưa từng coi đây là một cuộc giao dịch, cho đi sẽ nhận lại. Trước giờ cô luôn độ lượng hào phóng, nhưng lại sợ người khác đối xử không tốt với mình.
Nợ ân tình là khó trả nhất.
Cô rất sợ nợ ân tình.
Ngay cả khi đối phương cũng giống như cô, không bận tâm đến những tiểu tiết như thế này, nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn mâu thuẫn và lo sợ. Càng huống hồ, nếu ở lại nhà họ Giang ăn cơm, nhất định phải ăn cùng với ba mẹ Giang.
Dùng bữa với trưởng bối, Mạnh Ninh không biết sẽ thành ra thế nào.
Mạnh Ninh: “Vậy thì phiền phức lắm.”
Giang Du Đinh kéo góc áo cô, “Không phiền phức, chỉ thêm đôi đũa thôi mà!”
Thật biết cách học theo lời nói của người lớn.
Mạnh Ninh cúi xuống, cố gắng tìm lý do thoái thác.
Chưa kịp nói, đã có tiếng bước chân vang lên từ cầu thang.
Hai đường thẳng song song, cùng đi về một hướng.
Giang Trạch Châu bước xuống dưới lầu, dừng trước mặt hai người, dáng vẻ thẳng tắp. Tư thế của anh buộc Mạnh Ninh phải đứng thẳng dậy, nhưng vẫn thấp hơn anh một cái đầu.
Giang Trạch Châu: “Về sao?”
Mạnh Ninh: “Ừm.”
Giang Du Đinh đứng giữa hai người.
Thấy không thể giữ Mạnh Ninh lại được, cậu bé bèn cầu cứu anh trai, “Anh xem, đã muộn như vậy rồi, hay là chúng ta mời cô Tiểu Mạnh ở lại ăn cơm, có được không?”
Nghe xong, ánh mắt của Giang Trạch Châu rơi xuống Mạnh Ninh.
Im lặng một hồi.
Ngoại trừ Giang Trạch Châu, hai người còn lại đều đang đợi.
Giang Du Đinh đợi Giang Trạch Châu mở miệng mở lời.
Còn Mạnh Ninh thì sao?
Cô đang đợi lời mời của anh, hay đang đợi anh giúp cô thoái thác?
Trong đầu lúc này, là hai âm thanh đang tranh cãi. Một người nói: “Nếu như Giang Trạch Châu mở lời, hình như tôi không thể nói không.” Người còn lại thì nói, “Nhưng anh ấy là Giang Trạch Châu, sao có thể mời cô ở lại dùng bữa cùng?”
Bất luận là loại nào đi nữa, thì có một điều không thể thay đổi được. Cô dường như đã mắc kẹt với nguyên tắc của cuộc đời này, chỉ cần đối mặt với Giang Trạch Châu, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
“Mạnh Ninh.” Anh lãnh đạm nói, “Buổi tối nếu không có việc gì, thì ở lại ăn đi.”
Hai âm thanh trong tâm trí cô, đồng loạt giương cờ trắng đầu hàng.
Sống lưng cô như lá cờ đang đung đưa trên không, mềm mại dịu dàng, khẽ nói: “Được.”
Nguyên tắc, thực sự mỗi người một khác.
Nếu đã thích, sẽ không có đạo lý nào cả.
_
Nhà họ Giang kinh doanh ăn uống, dinh thự Duyệt Giang nổi tiếng nhất ở Nam Thanh cũng là một trong những cơ nghiệp của Giang gia.
Nhân sinh vốn không mười phân vẹn mười, cuộc sống giàu có sung túc thì phải đánh đổi tương đương, đó là sự cô đơn của Giang Du Đinh vào mỗi bữa cơm.
Ba mẹ cậu bé ra ngoài kiếm tiền, anh trai cũng chuyển đi từ sớm, trong nhà chỉ còn lại Giang Du Đinh.
Sau khi Mạnh Ninh biết chuyện, l*иg ngực dâng lên sự chua xót, trái tim trở nên ngột ngạt khó tả.
Giang Du Đinh hoàn toàn không bận tâm về chuyện này, cậu xua tay gắp thức ăn vào miệng, nuốt xuống rồi mới nói, “Một mình em ăn, không có ai tranh giành cả, tốt mà.”
Giang Trạch Châu cười: “Cho nên chiều cao và cân nặng của em bằng nhau rồi.”
Mặc dù Giang Du Đinh là người cao nhất trong số các bạn cùng lứa tuổi, nhưng cậu cũng là người béo nhất trong số đó.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Ninh nhìn thấy hai anh em trêu đùa nhau, cảm thấy rất thú vị.
“Anh, em vẫn đang lớn mà.” Giang Du Đinh không hề bực bội, ăn từng miếng lớn.
“Ừ, định lớn đến mức 100kg à.”
“… Dù 100kg thì em vẫn rất đẹp trai.”
“Tự tin là tốt.”
“……”
Giang Du Đinh nhìn chằm chằm vào Giang Trạch Châu, đôi mắt đỏ lên, như thể giây tiếp theo sẽ rơi nước mắt.
Giang Trạch Châu cau mày, bình thường nói đến chuyện này, cậu bé đều đáp “Anh đang đố kị vì em đẹp trai hơn anh chứ gì”, hôm nay sao lại mỏng manh đến mức sắp khóc thế này.
Tên quỷ này, học được cách bán thảm rồi.
(*) Bán thảm: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ việc tỏ ra đáng thương để lấy sự thương hại.
Mắt anh lạnh lại: “Giang Du Đinh.”
Giang Du Đinh lập tức trèo xuống ghế, chạy đến bên Mạnh Ninh, cáo trạng nói, “Cô Tiểu Mạnh, cô xem kìa, anh trai em hung dữ làm sao.”
Mạnh Ninh bật cười.
Kết quả, câu tiếp theo của Giang Du Đinh là, “Anh trai em hung dữ lắm, không giống anh họ em, con người đặc biệt dịu dàng, lại vừa đẹp trai vừa cao ráo. Quan trọng nhất là, anh ấy vẫn còn độc thân.”
“……”
“……”
Thì ra đây mới là mục đích của bữa cơm.
Giang Trạch Châu ngồi bên quan sát, sắc mặt gần như ngưng tụ, “Giang Du Đinh, náo loạn đủ chưa?”
Giang Du Đinh quay đầu, cơ thể run lên, nhận ra anh trai mình đang tức giận thì không dám nhiều lời, thu mình trở về chỗ, đút thức ăn vào miệng.
“Đừng ăn no quá, tối còn có lớp tập bơi.” Giang Trạch Châu nhắc nhở.
“……” Giang Du Đinh thấp giọng, “Vâng.”
Dạy dỗ Giang Du Đinh xong, Giang Trạch Châu thu hồi tầm mắt, liếc sang Mạnh Ninh.
Anh hỏi: “Không ngon sao?”
Nhận ra rằng anh đang nói chuyện với mình, Mạnh Ninh đáp: “Không có, rất ngon.”
Giang Trạch Châu: “Tôi thấy cô ăn rất ít.”
Mạnh Ninh thực sự không động đũa nhiều, nhưng cô không ngờ Giang Trạch Châu sẽ để ý đến. Là phép đãi khách, hay thật sự chú ý, cô cũng không biết.
Đột nhiên, Giang Trạch Châu cầm đũa lên, gắp thức ăn vào bát cô.
“Món này khá ngon, thử xem.”
Mạnh Ninh như người say rượu, đầu óc cuồng quay không rõ. Sau khi buộc bản thân bình tĩnh trở lại, cô cầm đũa nếm thử.
“Đúng là rất ngon.”
“Ngon thì ăn nhiều chút.”
“Được.”
…
Sau bữa tối, Giang Du Đinh còn lớp học bơi, Mạnh Ninh cũng phải trở về nhà.
Ngay khi cửa lớn mở ra, tài xế đã đứng chờ sẵn, nhìn trái ngó phải rồi hoài nghi: “Phu nhân và tiên sinh không có ở nhà sao?”
Giang Du Đinh: “Đều không có.”
Tài xế dừng một giây, hiểu ra: “Vậy họ đến thẳng bể bơi sao?”
Giang Du Đinh: “Họ đến thẳng bể bơi làm gì?”
Tài xế thở dài, “Tiểu thiếu gia, hôm nay là ngày bơi lội gia đình, không phải là cậu quên rồi chứ?”
Đúng là Giang Du Đinh đã quên mất. Lúc này, hai mắt cậu đỏ lên, không hề giả bộ, gấp gáp đến độ tay chân loạn xạ, “Phải làm sao đây, hình như ba mẹ ra ngoại thành cả rồi? Cháu biết tìm ai tham gia hoạt động gia đình cùng đây.”
“Hừm…” Tài xế cân nhắc vài giây, giương mắt liếc nhìn Giang Trạch Châu và cả Mạnh Ninh đang đứng cạnh anh, nhanh chóng lại bình tĩnh nói, “Đây không phải là gia trưởng có sẵn hay sao?”
Mạnh Ninh đang cúi đầu, xem bản đồ để xác định vị trí.
Vừa ngước lên, đã có ba cặp mắt nhìn thẳng vào cô.
Liên kết đến cuộc trò chuyện ban nãy, trong đầu cô hiện lên một khả năng, nhưng không chắc chắn mà dùng ngón tay chỉ vào mình, “Tôi, tôi tham gia hoạt động gia đình?”
Nói xong, lại tự mình phủ định, “Nhưng tôi không phải người nhà cậu bé, không thích hợp lắm thì phải?”
“Có gì mà không thích hợp chứ, cô đứng cạnh đại thiếu gia chính là trai tài gái sắc, không ai có thể nghi ngờ. Tiểu Giang, cậu nói có phải không?”
Tài xế nháy mắt với Giang Du Đinh, Giang Du Đinh rất nhanh nhạy, vội vàng tiếp lời, “Đúng thế, cô Tiểu Mạnh, cô đi cùng em đi. Các bạn khác đều có người đi cùng, em chỉ có anh trai… Cô đơn làm sao.”
“……”
“Nhưng…”
Hiện tại, Mạnh Ninh đối với bể bơi, có bóng ma tâm lý.
Kể từ lần rơi xuống nước rồi làm rơi quần áo, cô cứ thấy bể bơi là lại đi đường vòng. Còn để cô tham gia hoạt động gia đình gì chứ? Hơn nữa, còn cùng với Giang Trạch Châu.
Phải rồi.
Giang Trạch Châu.
Giang Trạch Châu sẽ không đồng ý đâu.
Anh không thích bị ràng buộc với con gái. Lúc còn đi học, có tin đồn anh và nữ sinh nọ ở bên nhau, ngày hôm sau lập tức có người đính chính rằng không có chuyện đó. Con người của Giang Trạch Châu, sẽ không yêu đương, cũng ghét nhất là bị mọi người coi anh và cô gái khác là bạn trai và bạn gái.
Giang Trạch Châu ghét nhất, là ở cạnh con gái, còn bị hiểu lầm là bạn trai và bạn gái.
Nghĩ đến đây, Mạnh Ninh quay đầu, đυ.ng phải ánh mắt mờ mịt của người nào đó.
Giang Trạch Châu nhìn cô, khẽ hỏi: “Đi cùng nhé?”