Xuyên Vào Sách Làm Pháo Hôi

Chương 64

Ngày đầu tiên của chuyến du lịch mùa thu khởi thành đến bãi cỏ xanh mát ấy. Trước đó mọii người ai cũng trong trạng thái hứng phấn suốt một ngày. Nhưng sau khi lên xe, 8h ai cũng nửa tỉnh nửa mê. Ngáp ngắn, ngáp dài.

Trang Thâm đi cùng với Lưu Phàm lên xe, Lưu Phàm tìm được chỗ ngồi đang tính gọi Trang Thâm ngồi cùng, Thì Tưởng Hoài đi đến kéo Lưu Phàm qua một bên: ” Lại đây, ngồi chung với tôi đi! “

Lưu Phàm chỉ chỉ Trang Thâm, còn chưa mở miệng Tưởng Hoài đã nói: ” Chỗ kia giữ cho Thẩm Văn, lát cậu ấy đến. “

Lời này vừa nói ra, các nữ sinh vốn còn đang mơ ngủ lập tức nhao nhao kích động, tỉnh ngủ không ít.

Thẩm Văn cũng đi ư?

Thẩm Văn là một nhân vật diệu kỳ, 30 phút làm xong bài thi số học. Một người khi nhắc đến lời khen không ít hơn 5. Đối với anh tham gia những hoạt động này vô cùng buồn chán.

Trong sự chờ đợi của tất cả mọi người, Thẩm Văn chậm rãi bước lên xe.

Anh đứng cửa nhìn lướt qua, ở cạnh ghế ngồi cửa có một nữ sinh luôn mong ngóng anh. Đứng dậy: ” Nếu không cậu ngồi đây nhé? “

Thẩm Văn nhẹ nhàng đáp: ” Cảm ơn, tôi ngồi cùng bạn cùng bàn của tôi. “

Nữ sinh dừng một lát, biểu cảm trên mặt đột nhiên nổ tung.

Thẩm Văn nói cái gì?!

Thẩm Văn muốn ngồi cùng người nào cơ? Nói rõ chút coi?

Thẩm Văn tìm được thân hình của Trang Thâm, bước danh đến ngồi cạnh cậu.

Trang Thâm đeo tai nghe! Tai nghe màu trắng dán chặt lên tai cậu, làn da trắng nõn nhuộm màu nắng từ ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào.

Thấy anh đi đến, Trang Thâm liếc nhìn anh.

Thẩm Văn thuận miệng hỏi: ” Đang nghe cái gì vậy? “

Hắn bình thường cũng thấy Trang Thâm thay đeo tai nghe, anh cảm thấy chỉ có âm nhạc mới làm gợi lên hứng thú bạn ngồi bàn của anh.

Trang Thâm đang nghe tiếng anh, buồn chán nên ngồi nghe, cậu nghe đến đâu trong đầu hiện lên nghĩa đến đó. Đây cũng coi như là một phương pháp rèn luyện.

Trang Thâm gỡ tai nghe xuống, trả lời anh: ” Một khúc dương cầm thôi “

Thẩm Văn nhíu mày: ” Cậu còn nhớ lần trước chúng ta đến hội đấu giá không? “

Trang Thâm không trả lời chỉ nhìn anh.

” Cậu chắc không biết rõ về địa vị của thầy Khâu. Đừng nói hiệp hội mỹ thuật ở Giang Thành. Địa vị của thầy cũng rất cao trong nên mỹ thuật thế giới. Mấy bức họa ngày đó ở hội đấu giá cũng thông qua thầy để đem đi bán đấu giá. Có sự giúp đỡ của thầy, cậu không cần thi đại học cũng có thể đi thẳng trên con đường này. ” Thẩm Văn chậm rãi nói: ” Tỷ như những bức vẽ, chỉ tùy tiện vẽ lên cũng có thể lên đến trăm vạn. “

Trang Thâm: ” … “

Cậu đương nhiên biết.

Thẩm Văn không phải dùng 10 triệu để mua bức tranh kia sao?

Thẩm Văn nói tiếp; ” Thầy Khâu còn rất muốn nhận cậu làm học trò. “

Trang Thâm rũ mắt, nghĩ đến năm lần bảy lượt Khâu Lăng muốn dò xét cậu.

Cậu đối với những chuyện này không có nhiệt tình như Khâu Lăng, cậu không muốn làm cho Khâu Lăng thất vọng.

Thời gian dù sơm, cậu cũng không có ý định gia nhập hiệp hội mỹ thuật.

Thanh âm của Trang Thâm rất lạnh nhạt: ” Để tôi suy nghĩ thêm. “

Thẩm Văn cũng chỉ nói một lần, cũng không muốn Trang Thâm vì chuyện cũ mà đồng ý với anh.

Dưa hái xanh không ngọt, nếu như Trang Thâm không đồng ý. Dù cho Khâu Lăng hay anh có nói đến một vạn lần cũng chỉ vậy thôi. Chính vì vậy Thẩm Văn không khuyên Trang Thâm quá nhiều.

Hơn một tiếng sau, xe đã đến nơi có đồng cỏ xanh mát ấy.

Mọi người xuống xe, Từ Học Hải hưng phấn đứng trước mặt học sinh của mình bắt đầu nói: ” Trò chơi đầu tiên ngày hôm nay là trượt cỏ, mọi người đứng theo đội của mình rồi theo thầy cùng đi. “

” Tôi thích chơi trượt cỏ!!! ” Tưởng Hoài khoác dây tai nghe lên trên cổ, quay lại nhìn về phía Trang Thâm cùng Thẩm Văn.

Hai người không nhanh không chậm, so sánh với mọi người đang sôi nổi phía trước có thể thấy được sự cách biết rõ ràng.

Lưu Phàm đứng bên cạnh y, biểu cảm trên mặt lộ ra vẻ có gì đó sai sai: ” Tôi sao lại nghe được mấy nữ sinh kia nói…tình cảm của Thẩm Văn cùng Trang Thâm rất tốt nhỉ? “

” A, đúng vậy! ” Tưởng Hoài suy nghĩ cách hai người tiếp xúc với nhau: ” Là vô cùng tốt mới đi! Tôi lần đầu tiên biết Thẩm Văn có thể quan tâm một người đến vậy! “

” Là loại quan tâm bạn bè sao? ” Lưu Phàm thử dò hỏi.

” Bộ còn loại quan tâm nào nữa à? ” Tưởng Hoài hoàn toàn không để ý gì.

Lưu Phàm cảm thấy y rất khó hiểu, đưa ra cái post cho y xem: [ Tôi hình như hôm nay ăn chanh rồi! Thẩm Văn chính miệng nói với tôi: Tôi muốn làm bạn cùng bàn của tôi! Làm cái gì mà làm chứ? Cậu mau nói rõ chút đi mà!!! ]

Bên dưới bình luận nổ như đại bác:

[ Tai! Tai! Tai! ]

[ Tôi muốn hỏi bạn của cậu ấy xem họ phát biểu như thế nào! ]

[ Đừng chỉ nói mà không làm! Nhanh làm! ]