Thẩm Văn trừng mắt: ” Cậu không phải thích ăn cháo sao? Để tối xem thử nơi này có cháo hải sản không! “
Khuôn mặt Trang Thâm lạnh nhạt, nóng trọng điểm: ” Tôi có thể ăn thịt. “
Thẩm Văn không nhịn được cười một tiếng, anh đột nhiên có cảm giác hình như mình đang đoạt đồ ăn với cậu: ” Được rồi, nhưng đồ ăn cay tạm thời không được ăn. Ở đây có gà ác hầm, thanh đam…”
Trang Thâm không nói nữa, nhưng lông mày nhíu chặt lại.
Chỉ vì một vết thương nhỏ như vậy mà anh liền tước đoạt quyền lợi ăn những món hợp khẩu vị của cậu. Những thứ này hoàn toàn không cần thiết mà.
Khâu Lăng ngồi một bên, cười cười nghe hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ: ” Cháu nghe thằng bé đi, bị thương ăn uống thanh đậm tốt cho sức khỏe. Thanh niên trẻ thật nhưng mà không thể ỷ vào sức khỏe tốt mà ăn linh tinh được. ‘
Quan hệ hai đứa bé này thật tốt nha.
Bọn nhỏ nên như vậy, ở chung với nhau tạo nên một tình bạn đẹp. Quan tâm che chở lẫn nhau.
Nếu như Trang Thâm nguyện ý nhận y làm thầy thì không gì tốt hơn nữa.
Khâu Lăng nhìn tay trái Trang Thâm quấn băng, ánh mắt thương xót.
Bởi vì tay Trang Thâm bị thương, nên trong khoảng thời gian này tay cũng không thể chơi. Một tay chơi điện thoại thôi cùng rất mệt. Vậy nên Trang Thâm mấy nay đều ở yên trong lớp đọc sách viết chữ.
Thẩm Văn chuyên môn đặt mấy quyển sách có chữ tiếng trung đặt trên cùng, ý cũng để muốn để cậu chọn dễ hơn. Nhưng mà ngược lại bạn cùng bàn của anh lại thích mấy quyển sách tiếng anh.
Thẩm Văn cảm thấy đây là chuyện tốt, ít nhất cậu không chán ghét tiếng anh. Cũng không giống mất người khác vừa mở quyển sách ra dã ngủ.
Trang Thâm lật trang sách tiếng anh đọc. Tưởng Hoài quay đầu hỏi cậu: ” Cậu đọc hiểu mấy quyển sách tiếng anh này à? “
” Hiểu. ” Trang Thâm cũng không ngẩng đầu lên đáp y.
Tưởng Hoài lại nghĩ cậu đang tinh tướng thôi nên không tin lời của cậu: ” Cậu thực sự hiểu à? “
Trang Thâm quét mắt rất nhanh: ” Tôi đọc qua bản tiếng trung. “
Tưởng Hoài nhất thời hiểu ra.
Thảo nào, cậu đã đọc qua bản tiếng trung rồi. Ý trong đó cũng chẳng khác nhau là bao, nếu như không hiểu từ nào cũng có thể nhìn bên dưới mà đoán ra. Xem hiểu một phần là được rồi.
Nên Trang Thâm hiểu được trong sách nói gì cũng không kỳ lạ.
Tưởng Hoài cảm thấy Trang Thâm không vứt bỏ cái danh học tra, trong lòng vui vẻ: ” Sắp đến chuyến du lịch mùa thu rồi! Không biết lần nào đi đâu ha, nghe nói lần trước đi được tổ chức tiệm nướng đấy! Chơi vui lắm! “
Biểu cảm trên mặt Trang Thâm không thay đổi gì.
Chuông vào học vang lên, tiết cuối cùng là tiết toán. Từ Học Hải đi vào lớp, trên mặt y vẫn là nụ cười dịu dàng.
Dưới lớp học sinh trong lớp đều đã biết tin tức không nhịn được hỏi: ” Thầy Từ, tuần này trường tổ chức cho học sinh đi du lịch mùa thu đúng không ạ? “
Từ Học Hải đặt giáo án lên bàn, nghe được đôi ba câu học sinh bên dưới thảo luận với nhau. Cũng không giận dữ, cất giọng nói: ” Yên lặng đã! Thầy sẽ nói với các em! “
Học sinh phía dưới lập tức an tĩnh.
Từ Học Hải: ” Buổi sáng thứ 5, 8h bắt đầu khởi hành. Thứ 6, 5h sẽ quay về trường. Địa điểm sẽ là một nơi có bãi cỏ xanh mát cùng công viên sinh thái. Tối sẽ trở về khách sạn nghỉ ngơi, hai người một phòng. Lúc đó sẽ tiến hành rút thăm chia phòng, các em trước giờ đi tập trung thành hai người một nhóm nhé. “
” Đội hội họa nhớ kỹ hãy mang theo đầy đủ dụng cụ. Đội âm nhạc cũng có thể mang theo nhạc cụ của bản thân. Buổi tối sẽ tổ chức hội trại, các em có thể cùng nhau ca hát. Nhưng buổi tối hơi lạnh, nhớ mang theo áo khoác. Đừng để bị cảm. “
Phía dưới bùng nổ rồi.
Bãi cỏ!!!
Lửa trại, tiệc tối!!!
Trường bọn họ là trường quý tộc. Những dịp du lịch đều là những nơi xa hoa, hơn nữa đều là mỹ cảnh nhân gian. Cũng là nhân cơ hội để học sinh biết đến những nơi mỹ cảnh dân ca ấy.
Không nghĩ đến lần này lại ngoài dự đoán của mọi người. So với những nơi xa hoa kia thì những sân chơi bình thường càng vui hơn!!!
Tưởng Hoài quay đầy nhìn hai người phía sau: ” Hai cậu có đi không? “
Y cảm thấy khả năng Trang Thâm đi rất lớn, Thẩm Văn khẳng định không đi, bởi vì anh không thích tham gia mấy chuyện như thế này.
Từ Học Hải nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của học sinh, trên mặt y cũng rất vui vẻ: ” Sau này lên lớp 12 rồi, muốn cũng không còn cơ hội đi ra ngoài chơi nữa! Nếu được thầy hy vọng các em có thể tham gia hết, hãy xin nghỉ khi thật sự không được nhé! “
Trang Thâm lật sách nói: ” Đi.”
Thẩm Văn thờ ơ gõ máy tính: ” Đi. “
Tưởng Hoài: ” ???? “
Ngày mai có bão à???
Hai người không do dự một chút nào luôn???
Quả nhiên không ai có thể cưỡng lại được sự dụ dỗi của những bãi cổ xanh mát.