Đoạn Niệm Vi từ trong bóng tối như bắt được ánh sáng của đời mình, theo bản năng nắm lấy vội vàng cầu cứu: ” Ba! Ba mau mời luật sư! Con không thể ở đây được đâu ba ơi! Con không chịu được nhưng nơi như thế này….”
Vừa nghĩ đến chuyện mình bị tạm giam ở đây, thanh âm của Đoạn Niệm Vi như bị nghẹn lại.
Ba Đoạn tuy nóng nảy, nhưng cũng là người làm anh có điều gì mà chưa gặp qua? Ông rất nhanh đi đến phía Trang Thâm, lễ độ mở miệng: ” Bạn học Trang, chuyện này bác đã nghe rõ đầu đuôi câu chuyện. Căn bản Đoạn Niệm không biết những chuyện mà hai cậu bạn kia thông đồng với nhau để làm, khi con bé truyền lời cho cháu cũng không ác ý gì. Con bé cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Bình thường đều là một cô bé thành thật, khôn khéo. Chuyện này, bác xin cháu có thể tự giải quyết với nhau có được không? Dù gì hai đứa cũng là bạn cùng lớp, ngày ngày nhìn thấy nhau…”
” Thành thật? ” Phạm Thịnh đứng đành sau nghe được những câu cầu tình của ông, không cho ông chút mặt mũi nào, trực tiếp nói: ” Ngày đầu tiên, cô ta không muốn ngồi cùng với Trang Thâm, cố ý để tôi làm hư bàn ghế của cậu ta. Sau này báo tường ở lớp bị hư cũng là cô ta dẫn đầu nhắm vào Trang Thâm. Biết tôi muốn đe dọa Trang Thâm, cũng là cô ta nguyện ý dẫn cậu ta đi ra khỏi trường. Vậy mà ông lại dùng những từ như vậy để miêu tả một đứa con gái như vậy? “
Sắc mặt Đoạn Niệm Vi trắng nhợt: ” Phạm Thịnh, cậu đang nói cái gì vậy hả? “
Phạm Thịnh cười đểu châm chọc cô ta, thái độ vô cùng rõ ràng. Có chết cũng phải chết hết: ” Cô hoảng sợ cái gì chứ? Sao? Nghe được những chuyện chính mình đã làm khiến cô sợ thế cơ à? Bây giờ đến lúc phải nói cô còn cấm tôi đấy à? “
Trong lòng hắn ta bây giờ chỉ còn lửa giận.
Hận trước đây hắn ta không xử lý tốt mọi thứ cũng hận chính mình không suy nghĩ kỹ càng.
Nhưng hiện tại đã không còn gì để cứu vãn được nữa rồi, hắn ta chắc chắn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Nhưng hắn ta không cam tâm. Hiện tại, hắn ta đã không còn ai chống lưng cho mình! Nếu đã như vậy cho dù bất kỳ ai cũng đừng hòng tốt hơn hắn ta.
Có thể kéo thêm một người nữa chịu tội chung với mình, trong lòng hắn thoải mái hơn rất nhiều: ” Suy cho cùng, chuyện này nếu không phải do cô dụ cậu ta đến, Trang Thâm sẽ đến sao? Nói đi cũng phải nói lại, công lao của cô trong chuyện này lớn nhất đấy! “
Đoạn Niệm Vi không nghĩ đến những lời ác độc này có thể xuất phát từ một nam sinh từng thích cô ta. Đoạn Niệm Vi từ khi sinh ra đã được cưng chiều mà lớn, những chuyện này sao cô ta có thể chịu được? Cô ta khóc lớn: ” Tôi không có….Cậu đừng nói linh tinh…”
Phạm Thịnh cười trừ một tiếng: ” Chuyện này, ngay từ đầu kẻ đầu sỏ là cô! Tôi nói không sai chứ? “
Đoạn Niệm Vi hét lên, bịt chặt lấy lỗ tai không ngừng khóc.
Tại sao mọi chuyện lại trở lên như vậy?
Cô ta chỉ muốn dạy dỗ cho Trang Thâm một chút thôi mà? Tại sao, tại sao có thể lớn chuyện đến cỡ này chứ? “
Phạm Thịnh hiện tại mới ý thức được chuyện gì, nếu như ban đầu hắn ta không làm những chuyện kia với cậu. Nếu nhưu ban đầu không gây sự với Trang Thâm thì hắn ta sẽ không có liên quan gì đến cô ta….
Trang Thâm cùng Thẩm Văn từ trong đồn cảnh sát đi ra. Những thứ cần dùng Trang Thâm đều đã chuẩn bị tốt, sẽ không có chuyện gì bất trắc.
Năm nay bắt đầu xử phạt nghiêm trọng tất cả các án kiện có hành vi dâʍ ɭσạи vị thành niên. Phạm Thịnh dính phải thứ này, chắc chắn sẽ trở thành tiêu biểu xử phạt năm nay.
Ba người xong việc liền đi đến một nhà hàng, vừa ngồi xuống. Khâu Lăng không nhịn được nhìn tay Trang Thâm: ” May mắn là tay trái. Nếu không…không thể vẽ được…”
” Tay phải tuy rằng không có việc gì cũng không thể vẽ. ” Thẩm Văn kéo ghế ngồi xuống: ” Trong khoảng thời gian này nên ít cử động tay, để tránh không chú ý lại chấn thương. “
Khẩu Lăng gật đầu: ” Nên bảo vệ tốt đôi tay này. “
Y hiền từ nhìn hai gười: ” Hai con quen biết, thầy cũng an tâm rồi! Chỉ là Tiểu Trang…Thẩm Văn, con nhớ kỹ bình thường để ý thằng bé. “
Hai người đều ngầm hiểu mà nhìn nhau, Thẩm Văn gật đầu: ” Vâng. “
Cho dù hiện tại Trang Thâm không phải học trò của Khâu Lăng, nhưng trong lòng Khâu Lăng đã xem như nhận cậu thành một nửa học trò của y. Một mầm mống tốt như vậy, y không muốn thiên phú của cậu bị chôn vùi đi như vậy.
Hơn nữa, Thẩm Văn còn đứng chung với y trên một chiếc thuyền. Như vậy có thể khiến cho Trang Thâm sớm ngày đồng ý vào hiệp hội mỹ thuật.
Ở nhà hàng này thao tác gọi đồ đều được thực hiện trên máy tính bảng. Thẩm Văn lướt lướt mấy món: ” Gà xào cay cùng đầu cá hoa tiêu đều cay, không tốt với vết thương của cậu bây giờ. Nếu không trưa nay cậu ăn tí cháo nhé? Sẽ thanh đạm hơn! “
Trang Thâm: “…Không cần! “