Thiếu niên ngồi mép gường anh có làn da như tuyết trắng, khuôn mặt tinh xảo. Tóc trên đầu có lẽ vì mới được sấy khô nên hơi loạn. Cậu cúi thấp đầu, an tĩnh nhìn vào màn hình điện thoại di dộng. Cậu hiện tại bỏ đi lớp lạnh lùng bên ngoài, trở nên vô cùng mềm mại vô hại.
Ngồi trên giường của anh. Mặc đồ ngủ của anh.
Thẩm Văn đột nhiên cảm thấy hơi nóng, trong lòng không hiểu sao hơi ngứa.
Anh đi đến ngồi bên cạnh Trang Thâm, nhìn cậu hỏi: ” Tắt đèn đi ngủ nhé? “
Trang Thâm nhàn nhạt đáp lại: ” Cậu ngủ đi, tôi ngồi một lát nữa! “
” Ngủ không được sao? ” Thẩm Văn dừng lại, nghĩ đến lúc trên xe cậu ngủ được một giấc nên cũng hiểu: ” Chỗ này có máy tinh….quên mất tay cậu hiện tại không thể chơi game. Không thì xuống phòng khách xem phim nhé? “
Thẩm Văn nhìn cậu suy nghĩ không biết Trang Thâm có thể chơi cái gì.
Trang Thâm nâng mắt nhìn anh: ” Cậu không ngủ à? “
Thẩm Văn: ” Ừm. “
Không biết nguyên nhân như thế nào nhưng hiện tại không hiểu sao anh lại rất phấn chấn. Mặc dù trước đó có hơi mệt mỏi.
Trang Thâm trả lời anh: ” Tôi sao cũng được. “
Thẩm Văn đứng lên lấy điện thoại di động của mình, nhìn về phía cậu: ” Muốn xem cái gì? “
Thẩm Văn đứng trước mặt Trang Thâm. Vai rộng chân dài, trên người là kiểu đồ ngủ đơn giản màu xám, nhìn qua rất ấm áp.
Trang Thâm nhìn anh nói: ” Muốn nhìn cậu vẽ! “
” Muốn nhìn tôi vẽ? ” Thẩm Văn nghe vô cùng rõ ràng, hơi sửng sốt.
” Nếu không muốn cũng được. ” Trang Thâm dời mắt.
Hình ảnh ấy nháy mới hiện ra trong đầu, cậu theo bản năng mà nói ra.
Nhưng nhìn thấy anh có vẻ không muốn, trong lòng cậu không hiểu sao lại không vui. Thế nhưng, những lời như vậy lại không để nào nói ra khỏi miệng.
Thẩm Văn luôn như cậu, nhin thấy cậu rũ mắt, nhìn thấy dưới mi mắt có một cái bóng nhỏ. Anh nhịn không được cong cong khóe môi: ” Đương nhiên có thể, đi sang phòng bên cạnh. “
Trong phòng vẽ hơi lạnh, Thẩm Văn lấy giá vẽ cũng một số cọ đặt lên bàn, sau đó mới hỏi cậu: ” Muốn tôi vẽ cái gì? ‘
” Tùy cậu đi! ” Trang Thâm nhàn nhạt đáp lời.
Với vấn đề này cậu không quá cầu kỳ.
Thẩm Văn lười biếng đứng đấy, đèn phòng chiểu lên người khiến cả người Thẩm Văn bị bao bọc bởi một ánh sáng trắng, đôi mắt của Thẩm Văn như biết cười: ” Sao cũng được đúng không? “
Trang Thâm nói anh vẽ gì cũng được được, rõ ràng là không phải muốn học vẽ mà chỉ muốn anh vẽ tranh.
Trong lòng hiện lên suy nghĩ này, Thẩm Văn cầm chặt bút vẽ.
” Nếu không…vẽ cậu nhé? ” Trang Thâm nhìn anh không nhúc nhích. Cậu đang đợi câu trả lời từ anh, một câu trả lời hợp ý.
Tay Thẩm Văn không động.
” Cậu chưa từng vẽ bản thân mình? ” Trang Thâm không đợi anh trả lời trong đầu đã có lý do.
Thẩm Văn: ” … “
Anh vẽ bản thân mình làm cái gì???
Trang Thâm cũng nghĩ đến vấn đề này: ” Vậy lấy ảnh của cậu ròi vẽ cũng được, gì cùng được chỉ cần là cậu. “
Thẩm Văn có hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn gật đầu: ” Được, tất cả đều nghe cậu! “
Anh mở điện thoại di động ấn vào thư viện ảnh rồi đưa cho Trang Thâm: ” Cậu giúp tôi chọn một tấm đi. “
Vì để Trang Thâm hài lòng hết mức có thể, anh gì cũng không phản đối.
Trang Thâm cầm lấy bắt đầu lướt thư viện ảnh của anh.
Đứng có đầu thư viện là một bức ảnh tự chụp. Bên trong là một phụ nữ, thoạt nhìn có thể đoán chừng ba mươi tuổi. Khuôn mặt rất gầy, nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Bên dưới đều là ảnh của một cậu bé.
Bức ảnh cuối cùng trong thư viện là một đứa trẻ mới sinh được y tá ôm trong ngực. Khuôn mặt đứa trẻ ấy rất nhỏ, cả người đều đỏ hỏn giống như bất kỳ đứa trẻ mới sinh nào. Mắt nhỏ li ti vẫn luôn nhắm nghiền lại.
…Đây là Thẩm Văn lúc mới sinh?
Vậy người kia chắc là mẹ của Thẩm Văn.
Trang Thâm chậm rãi lướt sang bức ảnh khác.
Nửa giờ qua đi, Thẩm Văn dựa vào bàn, yên lặng nhìn cậu chọn ảnh: ” Vẫn chưa chọn xong sao? “
Cậu thiếu chút nữa thì đã quên mình qua đây để xem anh vẽ, tay chọn ảnh của Trang Thâm dừng lại.
Trang Thâm ngoan ngoãn ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại chăm chú chọn ảnh.
Trang Thâm ừ một tiếng, lại lướt thêm một chút mới chọn một tấm ảnh: ” Cái này. “
Thẩm Văn cúi đầu nhìn sang.
Đây là bức ảnh khi anh còn đang học tiểu học. Lúc đó là trong lần thi đấu bắn cung lần đầu tiên ở trường. Khuôn mặt thiếu niên khi ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ mang theo sự non nớt bất kỳ đứa bé nào cũng có. Đứa bé trong ảnh nghiêng đầu nhìn chăm chú về phía bia bắt.
Nhìn thấy hình ảnh khi còn bé của mình. Thẩm Văn nhận lấy điện thoại mà nghĩ anh đúng là người bạn cùng bàn tốt nhất trên thế giới mà. Ngay cả mấy tấm hình khi còn bé của mình cũng tùy ý cho người khác xem tự nhiên.
Thẩm Văn vẽ cũng rất nhanh, không lâu lắm y đã vẽ xong những bước đâu tiền. Thêm chút bóng, chỉ hơn 30 phút đã hoàn thành.