Thẩm Văn thở dài, vốn anh muốn nói chuyện giáo dục cậu lại một chút nhưng không hiểu sao ý nghĩa ấy lại bị đè xuống. Thanh âm của anh dịu đi: ” Cậu không thua, tôi giúp cậu thắng. “
” Nhưng tôi vẫn hy vọng sau này xảy ra những chuyện như vậy, hy vọng cậu có thể nói với tôi một tiếng. ” Thẩm Văn nhìn thẳng về phía cậu: ” Có được không? “
Trang Thâm hơi cử động tay đang bị quấn băng, cậu không trả lời anh.
Ánh mắt Thẩm Văn rơi trên mặt cậu, anh ngồi im đợi câu trả lời của cậu.
” Tôi không muốn nói cho cậu biết là vì tôi sợ làm phiền cậu…” Trang Thâm rất ít khi nói chuyện này với người ngoài.
Cậu nhíu chặt lông mày, như là đang gặp một bài toán khó. Khó đến nỗi cậu không làm được. Cũng như những chuyện như vậy rất khó để cậu mở miệng.
Cậu từ trước đến giờ vẫn là dạng người cho dù có xảy ra chuyện gì cũng chỉ biết làm một mình.
” Không phiền. ” Thẩm Văn cắt đứng lời nói của cậu: ” Tôi rất lo lắng cho cậu. “
Trang Thâm ngẩn người, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cởi bỏ lớp lười biếng thường ngày, bỏ đi sự thờ ơ trong thanh âm của mình. Âm thanh của Thẩm Văn có chút trầm nhưng người nghe vẫn nhận ra được sự dịu dàng trong giọng nói ấy: ” Cho nên từ nay về sau, đừng để cho tôi phải lo lắng nữa có được không?
Lần đầu tiên có người nói với Trang Thâm những câu như vậy, người ấy nói rất lo lắng cho cậu.
Đã trả qua mấy chục năm dù cho là sinh hoạt hay học tập. Cậu đều trải qua một mình, tất cả mọi chuyện đều do bản thân tự mình làm, tự mình quyết.
Không có chuyện gì cần phải kiêng kị, nên chuyện gì cũng trở lên dễ dàng.
Đứng phía sau cậu luôn không có một ai, nên mọi khi làm bất cứ điều gì cậu không cần lo bản thân sẽ làm cho người đó đau khổ lo lắng.
Như vậy cũng rất tốt, chí ít mọi chuyện đều có thể tùy tiện mà làm. Cậu không cần lo lắng bất cứ thứ gì.
Thế nhưng, tại sao khi Thẩm Văn nói ra câu này trong lòng cậu lại có những cảm xúc rất kỳ lạ đến như vậy…?
Thì ra trên đời này thật sự sẽ có người lo lắng cho cậu…
Trang Thâm chậm chạp nâng mắt nhìn thẳng Thẩm Văn, một lúc sau cậu mới nói: ” Được. “
Cửa phòng bệnh vang lên những tiếng gõ cửa, là cảnh sát đến.
Quá trình lập biên bản rất nhẹ nhàng. Trang Thâm chỉ cần trả lời mấy cậu, cảnh sát nói cho cậu biêt: ” Người đả thương cậu có vẻ như khi làm rơi camera dưới đấy không quên tắt, nên đã thu lại toàn bộ những chuyện xảy ra ở hiện trường. Bằng chứng, chứng cứ đều đầy đủ, không thể nào cứu được nữa. “
Thẩm Văn gật đầu: ” Nhớ điều tra thật kỹ gia đình cậu ta. “
Cảnh sát: ” Vâng. “
Bình truyền nước của Trang Thâm hết, hộ lý liền chạy qua giúp cậu rút ra. Sau đó nói cho cậu biết một số điều cần phải chú ý.
Tay của Trang Thâm bị thương, muốn trèo tường nhảy vào trường là điều không thể. Nên Thẩm Văn đưa cậu về nhà anh.
Không biết có phải tác dụng của thuốc hay không, nhưng Trang Thâm cảm thấy bản thân không còn sức, người cậu mềm nhũn đầu ốc mệt mỏi.
Trên xe, Thẩm Văn rũ mắt nhìn cái đầu đang tựa trên vai mình, không biết cậu ngủ từ khi nào. Không hề có chút phòng bị với người bên cạnh.
Trang Thâm vừa định đem đầu của mình dựa sang bên kia thì bỗng có một tay nhẹ nhàng đặt đầu cậu về chỗ cũ.
Thẩm Văn nghiêng đầu nhìn cậu nói: ” Ngủ đi, lát nữa đến nơi tôi gọi cậu dậy. “
Trang Thâm ngọ ngoạy: ” Không cần. “
” Sợ tôi đem cậu đi bán à? ” Thanh âm của Thẩm Văn rất nhẹ, nhưng lại nghe ra được phần nào trêu chọc ẩn trong đấy: ” Yên tâm, người cậu có xíu thịt bọ, còn chẳng được mấy cân! Có đem đi bán cũng chẳng được bao nhiêu, cơ mà cũng không có giá để bán! “
Lời đến miệng không thể nói ra, Trang Thâm dứt khoát không nói chuyện nữa. Đầu vẫn tựa trên vai anh không nhúc nhích.
Chuyển động của xe ổn định, không rung lắc. Nhiệt độ điều hòa lại phù hợp.
Trang Thâm nhắm mắt chẳng bao lâu đã tỉnh ngủ mất.
Xe dưới lại dưới lầu, Trang Thâm dụi dụi mắt bước ra ngoài, theo anh đi thẳng vào nhà.
” Cậu ngủ phòng tôi đi, tôi đi sang phòng bên trải ga giường. ” Thẩm Văn mở cửa phòng mình ra: ” Ngày hôm qua, dì giúp việc mới tổng vệ sinh lại. Tôi chưa nằm lên đâu. “
Trang Thâm nhìn tay anh: ” Cậu biết trải ga giường? “
Thẩm Văn: ” … “
Anh nhìn kém cỏi đến thế cơ à?
Trang Thâm nói: ” Tay tôi không tiện, ngủ cùng cũng được. Mỗi người một chăn không vấn đề gì đâu. “
Thẩm Văn không nhanh chóng trả lời, anh yên lặng nhìn cậu.
Thẩm Văn không ngờ Trang Thâm sẽ nói ngủ chung một giường. Nếu so sánh với thái độ lúc nào cũng lạnh lùng của cậu, nhìn đã biết chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra.
Mấy chuyện như này sao Thẩm Văn có cách để từ chối? Thẩm Văn nhẹ nhàng nâng khoé môi: ” Vậy được, nghe lời cậu! “
Có lẽ vì trước đó đã ngủ trên xe. Nên khi ngồi trên giường, Trang Thâm hoàn toàn không thấy buồn ngủ.
Thẩm Văn từ trong phòng tắm đi ra, lại đi thẳng đến phía giường mình. Bước chân của anh dần dần chậm lại.