Xuyên Vào Sách Làm Pháo Hôi

Chương 54

Một tay túm lấy cổ áo cậu, đem người quẳng vào góc tường, lại gần nói: ” Mày còn muốn chống trả? Muốn thì cũng phải xem mày bây giờ ra con mẹ gì rồi. “

Hà Hàng cầm một sợi đậy di đếm, đưới sự giúp đỡ của Phạm Thịnh trói chặt cậu.

” Rầm ” một tiếng, cánh cửa đổ xuống.

Bọn họ dừng lại, theo phản xạ mà quay đầu lại nhìn về phía cửa.

Một chiếc xe ô tô tải to đùng hiện ra, dưới thân xe là những mảnh vỡ bị nó không chút do dự mà nghiền nát.

Cánh cửa xe tải mở ra, một đôi chân dài vươn ra tiếp theo đó người trong xe nhảy xuống. Người ấy đi nhanh đến, một cước đá bay Hà Hàng.

Phạm Thịnh mờ mịt mở to hai mắt y như hắn không biết chuyện gì đang xảy ra. Chưa đến một phút sau đó, Thẩm Văn cần lấy thứ gì đó ở góc nhà đập thẳng lên vai hắn. Vật đó cứng như sắt như thép một lần nữa đập thẳng lên đầu hắn.

Thẩm Văn hiện giờ so với Trang Thâm còn đáng sợ hơn. Trong mắt anh chất chứa những tàn nhẫn, hung ác nhất. Phạm Thịnh sợ hãi tột độ mà cầu cứu. Hắn ta nghi ngờ chỉ một lát nữa thôi hắn sẽ chết trong tay của Thẩm Văn.

Thẩm Văn đập mấy quyền, góc áo nhẹ nhàng bay theo từng chuyển động động của anh.

Thẩm Văn dừng lại.

Góc táo bị hai ngón tay nhẹ nhàng kéo lấy.

Hai ngón tay dính máu. Thẩm Văn vô thức nắm lấy bài tay ấy đặt trước mặt mình nâng niu ngắm nhìn.

Da thịt phần giữa tay bị đâm thủng, trên miệng vết thương vẫn còn những giọt máu chảy dài.

Con ngươi trong mắt anh run lên, nâng mắt nhìn người đối diện.

Sắc mặt Trang Thâm tái nhợt, màu sắc trên cánh môi nhợt nhạt. Cậu nhẹ nhàng nhích lại gần anh.

Tựa trên vai anh, Trang Thâm mất hết sức lực. Đem trọng lượng cơ thể mình đặt hết lên người anh. Thanh âm của cậu vẫn như thế vẫn nhạt nhạt, thờ ơ lạnh lùng nhưng bây giờ lại không có chút lực nào, thanh âm ấy trở lên vô lực, hơi thở gấp gáp nói với anh: ” Thẩm Văn, đưa tôi đi đi…”

Thẩm Văn ôm lấy người trong lòng, hoảng hốt nhanh chóng chạy về phía xe.

Mấy cảnh sát đến sau đã đem hai người vốn nằm dưới đất tống vào trong xe. Một vị cảnh sát đi qua bên này, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: ” Thẩm Thiếu…”

” Đến bệnh viện gần nhất! ” Thẩm Văn lạnh lùng lên tiếng, thanh âm ấy bây giờ hoàn toàn không còn sự lường biếng thong dong như ngày thường nữa: ” Dùng tốc độ nhanh nhất! Nhanh lên! “

” Vâng! “

…………………………………………………………………………………

Bên trong phòng bệnh cao cấp nhất, Trang Thâm mở mắt nằm trên giường.

Trên người cậu ngoại trừ mệt mỏi rã rời bên ngoài vì vừa mới ngủ dậy, thì cậu cảm nhận được thứ thuốc mê bên trong cậu đã biến mất hết.

Cậu vừa mới ngọ ngoạy ngồi dậy thì hộ lý bên ngoài đã mở cửa bước vào: ” Đừng động, cẩn thận vết thương. “

Cửa phòng bị mở ra, Trang Tham nhìn về phía cửa. Thẩm Văn dứng ở cửa. Sắc mặt lạnh lùng, kết hợp với sắc màu chủ đạo trắng bên trong bệnh viện càng cho người ta cảm giác xa cách.

Trang Thâm ngồi trên giường để hộ lý kiểm tra vết thương sau đó mới rời đi.

Thẩm Văn đi đến rót cho cậu một cốc nước: ” Uống nước! “

” Cảm ơn! ” Cổ họng Trang Thâm khô khốc, uống một ngụm nước mới khá hơn một chút: ” Tôi ngủ bao lâu rồi? “

” Năm giờ! ” Thẩm Văn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh: ” Hiện tại mới bốn giờ sáng. “

Trang Thâm đặt cốc nước xuống, cúi đầu nhìn.

Tay trai của cậu được quấn băng vải, thao tác cũng không được tiện.

Thẩm Văn dựa vào ghế, nhìn cậu vài lên mới mở miệng: ” Tôi khi trước hình như có nói với cậu. Nếu như có ai đó tìm cậu gây sự cậu có thể nói chuyện đó với tôi. “

Ánh mắt Trang Thâm chuyển từ băng vải về phía anh: ” Đây chỉ là mẫu thuẫn giữa tôi và Phạm Thịnh, không liên quan đến cậu. “

” Nếu như hôm nay tôi không đến, cậu làm gì? ” Tham âm của Thẩm Văn tựa như đang kiềm nén một thứ gì đó. Giọng nói ấy hiện tại không lạnh, không nhạt. Không nghe từ giọng nói nhận ra được anh đang cảm thấy thế nào. Liệu anh có cảm thấy giận không?

Trang Thâm dựa đầu vào thành giường nói: ” Tôi thua nên chỉ có thể mặc cho cậu ta muốn làm gì thì làm. Đó chính là quy tắc ban đầu rồi. “

” Hai tên đó dùng thủ đoạn dơ bẩn mà cũng có thể coi là quy tắc? ” Lần này thanh âm của Thẩm Văn khàn khàn, đôi mắt anh tối lại, rõ ràng anh đang giận: ” Cậu nguyện ý để bọn họ khai tử? “

” Không muốn, nhưng tôi thua. “

Người như Phạm Thịnh chuyên dùng mấy thủ đoạn dơ bản, cậu cũng đã gặp qua không ít. Sẽ không giống như Thẩm Văn tức giận.

Nhưng cậu không cam lòng.

Cho dù không cam lòng, cậu cũng không muốn trở thành con người như Phạm Thịnh.

Cái lúc mà cậu đến nơi Phạm Thịnh hẹn mang ý muốn kết thúc mọi chuyện. Cậu đã cảm nhận được sự nguy hiểm đang rình rập mình. Nhưng cậu không hy vọng sẽ có người đến cứu mình. Nếu như vì vậy mà người đó gặp nguy hiểm cậu không gánh nỗi nhân tình này.