Thẩm Văn trầm giọng, sắc mặt anh không xấu đến nổi không gì xấu hơn: ” Lúc nãy, cô nói gì với Trang Thâm? “
Đoạn Niệm Vi sửng sốt, sự xấu hổ trong mắt nhanh chóng tan đi. Kinh ngạc lặp lại nhìn anh: ” Trang Thâm…? “
Sự kiên nhẫn của Thẩm Văn không còn tốt như trước nữa, híp mắt nhìn cô. Giọng nói tuy thờ ơ nhưng trong mắt lại vô cùng lạnh nhạt: ” Trang Thâm ở đâu? “
Hạnh phúc từ nãy đến giờ trong đầu cô ta tan biến, Đoạn Niệm Vi nhanh chóng nhớ ra việc hôm nay Phạm Thịnh nhờ mình.
Cô ta biết Phạm Thịnh muốn tìm Trang Thâm đánh một trận. Là người luôn yếu thế trước mặt Trang Thâm. Nên cô ta chắc chắn đứng bên phe Phạm Thịnh.
Đoạn Niệm Vi lúc này mới nhìn kỹ ánh mắt của Trang Thâm. Ánh mắt của anh bây giờ không giống thường ngày, trong ánh mắt ấy bây giờ chỉ còn sự lạnh lùng.
Cảm giác anh mang lại cho người ta bây giờ chỉ là sự lạnh lùng, xa cách. Giữa hai người như có một bức tường dày che chắn ở giữa.
Ánh mắt Đoạn Niệm Vi lóe lên sự hoảng loạn, cô ta giả vờ bình tĩnh: ” Tớ…tớ không biết…”
Tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Văn vì cô ta mà đến, chính cô ta cũng nghĩ như vậy.
Thế nhưng, kết quả lại không phải. Thẩm Văn đến là vì Trang Thâm.
Cô ta nghe được tiếng nghị luận của mọi người từ trên ký túc xá truyền xuống, phía sau cô ta khẽ đổ mồ hôi lạnh.
” Đoạn Niệm Vi. ” Thẩm Văn đột nhiên đến gần, anh rũ mẳ con ngươi hẹp hài. Nhíu mày:
” Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, hôm nay cô nói gì với cậu ấy? “
Đoạn Niệm Vi mở to hai mắt nhìn, cô ta ngây người tại chỗ.
Âm thanh cuả Thẩm Văn như là nước băng ngàn năm: ” Tôi cho cô 30s để suy nghĩ. Suy nghĩ cho kỹ xem nên trả lời thế nào. “
Đoạn Niệm Vi cúi đầu, cô ta không muốn những người phía trên kia cười nhão cô ta.
Đoạn Niệm Vi hít sâu một hơi. Ánh mắt nhìn lên: ” Thẩm Văn, nếu cậu đồng ý hẹn hò với tớ. Tớ sẽ nói cho cậu biết Trang Thâm đang ở đâu. “
Thẩm Văn nghe được câu này, khóe miệng giống như hơi vểnh lrrn: ” Cô nghĩ tôi hẹn hò với cô? “
Đoạn Niệm Vi nắm chặt váy, tim đập loạn xạ.
Cô ta nghe được thanh âm thờ ơ của Thẩm Văn nhưng bên trong lại chất chứa lạnh lùng.
” Cô còn chưa xứng! “
Trong kho hàng vô cùng yên tĩnh, Phạm Thịnh quay đầu liếc nhìn Hà Hàng: ” Tất cả đều tốt hết chưa? “
Hà Hàng nói: ” Được rồi, tất cả đều không vấn đề gì! “
Phạm Thịnh hít một hơi thật sâum đứng lền nhìn về phía Trang Thâm.
Trang Thâm bây giờ đã là nỏ mạnh hết đã. Sau khi hít một hơi khí kia vào, cả buổi tối sức lực của cậu đều như bị bào mòn. Chỉ có thể mặc cho bọn họ trêu đùa.
Đêm này, rốt cuộc có thể đem toàn bộ sự nhục nhã trước kia trả lại toàn bộ cho Trang Thâm. Không gì có thể vui sướиɠ hơn chuyện này.
Phạm Thịnh vươn tay, muốn bóp lấy cằm Trang Thâm.
Nhưng chưa đến một giấy sau, ngón tay bị bắt lất. Nhanh chóng lui về sau vặn một cái.
Một tiếng răng rắc vang lên.
” Đệt. ” Phạm Thịnh hét thảm, tay kia nâng cái ta bị vặn đến trật khớp của mình, hét to: ” Tay của tao!!! “
Hà Hàng đang mải mê chỉnh đạo cụ bị tiếng hét của hắn làm cho hoảng sợ. Lập tức ném đồ vặt trong tay xuống, chạy nhanh đến khống chế Trang Thâm.
Hắn chạy đến gần nhưng chưa kịp đυ.ng vào Trang Thâm đã bị cậu nắm lấy cổ tay kéo xuống. Cậu dựa vào lựng cánh tay dựa vào tường nhanh chong đứng dậy, khiến cho Hà Hàng bối rối không biết phải làm gì.
Làm sao có thể chứ…Làm sao Trang Thâm lại có sức lực lớn như vậy?
Trang Thâm cầm lấy camera nằm trên mặt đấy. Giơ tay đập lên đầu Hà Hàng.
Hà Hàng bị đập vào đầu, đâu đến run rẩy. Con ngươi cô rút, hắn ngẩng đầu.
Hắn ta nhìn thấy tay cầm máy chụp hình của Trang Thâm, bên trên có máu.
Máu từ lòng bàn tay câu chảy xuống…Vậy là rõ, Trang Thâm làm mình bị thương để cố gắng duy trì tỉnh táo?
Máu làm chảy xuống camera, chậm rãi đọng lại một chỗ dưới nền nhà bám bụi. Khuôn mặt cậu càng thêm lạnh lùng.
Trang Thâm đến gần hắn, màu sắc bên trong mắt nhàn nhạt phảng phất một tầng sương mù. Trên mặt cậu chỉ là sự lạnh lùng, người khác không biết khi nhìn vào hoàn toàn không được ra được cậu vừa bị hạ thủ.
” Loại người như bọn mày cả đời chỉ xứng đáng ở dưới đáy của xã hội. “
Thanh âm của Trang Thâm rất lạnh nhưng lại nhẹ nhàng, trong mắt cậu dường như không có tiêu cự. Nhưng lại khiến người nghe lạnh sống lưng.
Hà Hàng quên mất hiện tại cơ thể Trang Thâm không còn như lúc mới bắt đâu. Hắn hoảng sợ chống hai tay xuống đất, lùi về phía sau.
Trang Thâm giơ camera lên, vừa muốn đập xuống. Cổ tay đã bị giữ chặt lại.
” Mau trói nó lại! Nhanh lên! ” Phạm Thịnh dùng sức giữ chặt tay Trang Thâm, từ phía sau chế trụ cậu.
Vừa nãy, cậu đã đem toàn bộ sức lực còn sót lại của cậu dùng hết. Não bộ thiếu dường khĩ, thân thể dường như không còn là của cậu nữa rồi.
Phạm Thịnh cảm nhận được sức khí của Trang Thâm không còn là bao, khuôn mặt vui vẻ.