Hà Hàng đi đến bên cạnh, từ dưới đất lôi ra mấy bộ camera.
” Nếu không phải mày luôn nhằm vào tao, tao kỳ thực có còn từ từ thưởng thức mày! Nhưng mày đừng trách tao, có trách thì mày hẵn trách bản thân mày tại sao lại luôn đối nghịch với tao! ” Nói đến đấy Phạm Thịnh nghiến răng nghiến lợi thả ra từng chữ. Khuôn mặt hắn từ từ đến gần, sau đó hắn ta nhìn thẳng vào khuôn mặt của cậu mà cười đểu giả: ” Ngày hôm này, tao sẽ từ từ giáo dục mày…”
Hắn ta từ từ đánh giá khuôn mặt của Trang Thâm, du͙© vọиɠ trong mắt nổ tung lan tràn khắp nơi: ” Để cho sau nay mày dám miệt thị, sỉ nhục tao. Tao xem làm sao mày sống khi video sắp quay kia nó lan tràn trên mạng? Mày thứ nghĩ xem? Đến lúc đó đứa nào thảm hơn đứa nào? “
…………………………………………………………………
Thẩm Văn nhận được tin nhắn trả lời của Lưu Phàm: [ Cậu ấy chưa về! Sao thế? ]
Thẩm Văn tắt điện thoại. Anh phát hiện có chuyện gì đó không thích hợp ở đây. Bình thường tuy rằng cậu ấy chậm nhưng không lâu đến vậy. Anh ngồi lại ghế sopha, mở laptop.
Xâm nhập của website quản lý của trường. Thẩm Văn mở camera giám sát ở bên ngoài phòng vẽ tranh.
Tuy hình ảnh không rõ ràng, nhưng anh nhận ra được khuôn mặt của Đoạn Niêm Vi.
Sau khi nhìn thấy hình ảnh Trang Thâm rời đi. Thao tác của anh không ngừng lại, liên tục tìm khắp camera trường học.
Rất nhanh ngón tay lướt bay trên bàn phím đột nhiên dừng lại. Thẩm Văn nhìn hình ảnh trên màn mắt, long mày nhíu chặt. Ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng sắc lạnh.
Hình ảnh cuối cùng ở camera là Trang Thâm đi đến bức tường phía sau trường.
Thẩm Văn có thể đoán được rằng cậu đang tính làm gì, chắc chắn là leo tường ra ngoài.
Anh rời khỏi màn hình, kiểm tra toàn bộ những nơi có camera giám sát.
Camera giám sát bên chợ sỉ bên kia đã bị phá hủy từ lâu, cũng không có ai thay mới.
Camera giám sát ở xung quanh không có thân ảnh ấy.
Thẩm Văn cau mày, mở tìm kiếm định vị của Trang Thâm.
Vị trí Trang Thâm ở không có tín hiệu, nên căn bản không có cách nào để xác định vị trí của cậu.
Thẩm Văn tắt máy tính đi, đứng dậy rời đi.
Ký túc xá nữ sinh.
Ở cửa sổ hành lang, một đống nữ sinh chen chúc nhìn xuống. Vẻ mặt đều là hưng phấn cùng nghi hoăc.
” Tôi con mẹ nó không nhìn lầm đúng không? Người dưới kia là Thẩm Văn? “
” …Chân, chân tôi run rồi…Cậu ấy đến đây làm gì vậy? Không phải muốn tỏ tình với ai đấy chứ? “
” Hôn mê, hôn mê! Trước khi cậu ấy rời đi hãy để tôi nằm mơ một chút. ‘
” Đại thần liệu có gọi tên tôi không? Dù nằm mơ cũng được!!! “
Lúc này, có một âm thanh truyền đến: ” Đoạn Niệm Vi, Thẩm Văn đến tìm cậu?? “
Người trên hành lang đồng loạt quay lại nhìn.
Đoạn Niệm Vi từ trong ký túc xá đi ra, cô ta cố ý thay một cái vai trắng, tóc cùng thả xuống.
Cô ta hơi cúi đầu, nhìn qua thì có phần ngượng ngùng: ” Vừa rồi cậu ấy nhắn tin cho tớ. Nói muốn tìm tớ nói chuyện…”
” Trời ạ!!! Tuyệt đối là tìm cậu tỏ tình! Cậu mau đi đi! Mau đi, nhanh lên! ” Bạn cùng phòng vội càng rục cô ta đi ra ngoài.
Đoạn Niệm Vi xoăn xoăn tóc, trước ánh mắt đố kỵ cùng hâm mộ. Cười một cái nhanh chân xuống lầu.
Trên thực tế, cô ta tuy rằng kích động, khẩn trường đến nỗi hai tay đều run.
Phía dưới nam thần của cô ta đang chờ. Cũng là nam thần của toàn trường.
Thẩm Văn tìm cô ta giờ này. Ngoại trừ tìm cô ta tỏ tình. Đoạn Niệm Vi không nghĩ ra những khả năng nào khác.
Dưới ánh đèn đường, trong tay Thẩm Văn cầm điếu thuốc. Làn khói lượn lờ trước mặt anh, biểu cảm hờ hững, tuy nhiên lại mang theo sự nóng nảy.
Hơn 20 phút.
Anh gửi tin nhắn hơn 20 phút mới nhìn thấy mơ hồ có người đi ra từ ký túc xá.
Đoạn Niệm Vi bước từ từ đến trước mặt anh, khuôn mặt vẫn như cũ cúi xuống. Ngửi được mùi thuốc, cô ta dùng âm thanh dịu dàng nhỏ giọng nói: ” Cậu đừng hút thuốc được không? “
Tay cầm thuốc của Thẩm Văn hơi buông xuống, nhưng không có ý định dập tắt đi. Làn khói nhàn nhạt lượn lờ, trong lòng anh không thoải mái, nhưng cố gắng nhịn xuống.
” Cậu muốn nói gì với tớ vậy? ” Đoạn Niệm Vi nhìn sắc mặt của anh hơi lạ. Nhưng không để ý nhiều, cô ta mong đợi hỏi.
Ánh mặt của Thẩm Văn rất lạnh lẽo, nói: ” Tôi gửi tin nhắn cho cô. Cô không đọc? “
” Hả? ” Đoạn Niệm Vi ngẩng đầu: ” Tin nhắn gì? “
Cô ta nhận được tin nhắn của Thẩm Văn nói có chuyện muốn nói. Nhìn hai lần sau đó lập tức đi thay quần áo, trải tóc. Nhanh chóng chạy xuống vì muốn được nhìn thấy anh. Nên không chú ý điện thoại.
Trên lâu lại truyền đến tiếng nghị luận từ nữ sinh.
Đoạn Niệm Vi đỏ mặt nhìn anh: ” Cậu nói gì, nói lại được không? “
Trong lòng cô ta suy nghĩ về bốn chữ mà Thảm Văn ngại không thể nói ra thành lời…