Nơi Phạm Thịnh hẹn Trang Thâm nằm bên ngoài trường học ở một khu chợ chuyên bán sỉ lẻ.
Trang Thâm không có xin phép, nên trực tiếp đi đến cửa sau, không suy nghĩ leo tường nhảy ra khỏi trường học.
Người ra vào chợ bán sỉ này so với người đứng cửa trường học mỗi khi tan trường còn đông hơn.
Ven đường đi vào đều là mấy cửa hàng nhỏ, không khí xung quanh đều bao bọc bởi mùi đồ ăn.
Xung quanh những hàng quán ấy không thiếu những thanh niên, thiếu niên mới lớn. Không phải mua đồ ăn vặt thì cũng là mua đồ giá rẻ.
Trang Thâm nhìn một vòng quanh chợ, cũng không tìm được bọn Phạm Thịnh. Ngay lúc này, điện thoại di động của cậu hiện sáng.
Là tin nhắn của Phạm Thịnh: [ Đi về phía trước, rẽ vào ngõ đầu tiên. ]
Lúc đầu, Trang Thâm không tin tường vào những lời mà Đoạn Niệm Vi nói. Cho đến khi nhận được tin nhắn của Phạm Thịnh.
[ Trên tay tao có một ít ảnh của Chu Lưu. ]
[ Nếu mày chịu ngoan ngoãn đi đến đây, những bức hình này cũng sẽ ngoan ngoãn nằm bên trong máy tao. Nếu không….tao không cam đoan chỉ mình tao nhìn thấy chúng. ]
Trang Thâm hiểu rõ lần này Phạm Thịnh tìm đến cậu là muốn thanh toán những chuyện trong quá khứ.
Không phải chỉ là lần trước, nên nhân cơ hội trả thù lại. Nhưng cậu vạn lần không ngờ Phạm Thịnh còn lôi kéo những người không liên quan vào cuộc. Trang Thâm không muốn vì mình mà những người khác phải chịu tổn thương.
Đây là chuyện cá nhân của mình cậu và Phạm Thịnh, muốn kết thúc thì chính tay cậu sẽ đặt dấu chấm hết cho câu chuyện này.
Trang Thâm đi vào không bao lâu đã nhìn thấy Phạm Thịnh.
Phạm Thịnh đứng trước mặt cậu. Trên đầu hắn vẫn còn quấn khăn trắng do bị đánh trước đó. Lần trước hắn ta bị người đánh đến chấn động não, những vết thương còn chưa phục hồi lại. Thế nhưng, hắn ta không chịu nhẫn nhịn mà lại tìm cậu gây sự. Đúng là con người đáng khen.
Phạm Thịnh nhấc mắt nhìn cậu, trong mắt hắn ta không che giấu sự ác độc nham hiểm bên trong: ” Từ khi khai giảng đến giờ, hai người chúng ta đều có tư thù. Cũng nên một lần thanh toán toàn bộ rồi. “
Biểu cảm trên khuôn mặt của Trang Thâm vẫn như vậy, thờ ơ lạnh nhạt: ” Được. “
Sự hưng phấn trong ánh mắt của Phạm Thịnh tăng mạnh, giọng nói của hắn cao lên: ” Tao đến đếm ba, sau số ba trận đấu của tao với mày bắt đầu. Một — hai — ba! “
Tiếng đếm vừa dứt, Phạm Thịnh lao thẳng đến trước mặt Trang Thâm. Câu giơ tay lên, bắt lấy cổ tay hắn. Dùng một tay nắm hắn vặn ngược ra sau, tay y vẫn chế trụ cánh tay hắn ta. Một chiêu đè thẳng hẳn xuống đấy.
Phạm Thịnh đau đến nổi phải kêu lên một tiếng.
Động tác của Trang Thâm rất nhanh, cậu dùng đầu gối kiềm chặt lưng hắn ta. Phạm Thịnh tuy rằng ở thế yếu, hắn ta quỳ thẳng trên mặt đất. Nhưng hắn lại không gì sợ hãi, hắn ta ngẩng đầu quay lại nhìn cậu. Khuôn mặt nhìn Trang Thâm lộ ra nụ cười rất đắc ý, hắn ta hoàn toàn không có ý gì tốt.
Trang Thâm ngay lập tức ý thức được điều gì đó không đúng, vừa định quay đầu lại. Đầu đã đυ.ng phải thứ gì đó.
Khuỷnh tay cậu phản xạ đánh một chiêu ra sau, kỳ quái người nọ không tránh.
Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng: ” Xịt “
Một làn sương trắng trước mắt qua đi, Trang Thâm nhìn Phạm Thịnh cùng người phía sau. Não bộ của cậu phản ứng kịp nên không ý thức đươc Phạm Thịnh sẽ bất ngờ đánh như vậy.
Trang Thâm hơi thở dốc, nhưng cậu không còn hít thế như lúc bước vào. Cậu cố gắng khí thở một cách bình thường.
Nhưng cơ thể mới nhận được một chút không khí thì não bộ đã tê rần.
Phạm Thịnh từ dưới đất bỏ dạy, hắn ta cười đến toe toét, âm thanh của hắn ta the thé: ” Trang Thâm, mày không nghĩ đến Trang Thâm mày cũng có ngày sai lầm như hôm nay đúng không? Thế nào? Cảm giác bị người khác đánh? Tao khuyên mày nhé, bớt bớt lại. Nếu không, tao không chắc có đánh mày thành tàn phế hay không. “
Trang Thâm nhìn người phía sau.
Người xịt lúc nãy chính là Hà Hàng. Trong ánh mắt hắn ta chứa đầy thù hận, nhìn thẳng vào Trang Thâm ngược lại rất hả hê.
Cửa nhà kho đã bị khóa lại, ở nơi vắng vẻ như thế này chắc chắn sẽ không có ai đến cứu cậu. Trang Thâm chắc chắn không trốn thoát được.
Phạm Thịnh cười thành tiếng: ” Trang Thâm, mày có phải đang muốn ta xóa ảnh của Chu Lưu không? Được, tao xóa nha! Nhưng không dễ như vậy! Mày muốn tao xóa, mày phải lấy thứ gì đó ra mà đổi. “
Trang Thâm trường mắt, dưới ánh đèn đôi mắt ấy như thú dữ.
Cậu vừa nãy hít phải khí đấy, cậu đoán chắc thứ này có khả năng gây tê liệt thần kinh. Cậu có thể cảm giác được, sức lực của cậu bắt đầu cạn kiệt. Tay cậu như bị nhũn ra, não bộ cũng bắt đầu mất dần ý thức.
Phạm Thịnh đến gần cậu, ánh mắt của hắn ta mang theo sự điên cuống: ” Nghe nói mày bị bầu thành hoa khôi giảng đường? Ồ, ánh mắt của bọn nó xem ra cũng không đến nỗi vứt đi. Gương mặt này của mày lớn lên rất đẹp. Mày biết không? Nhìn khuôn mặt này của mày, tao miễn cưỡng cũng lên được đấy. “