Anh nghiêng đầu nhìn về phía Trang Thâm, cậu ngồi trên ghế sopha. Đầu nhìn phía anh, đôi mắt nhắm lại. Cậu…đang ngủ.
Cũng không biết cậu ngủ từ lúc nào, Thẩm Văn xoa xoa ngón tay. Hơi bất đắc dĩ đến gần cậu.
Trang Thâm cũng không phát hiện, cả người cậu đều thả lỏng dựa vào sopha mà ngủ.
Dưới ánh đèn, cổ áo mở rộng hiện rõ đường nét xương quai xanh cùng đường nét cơ thể mảnh khảnh bên dưới.
” Trang Thâm? ” Thẩm Văn đi đến bên cạnh cậu, khẽ gọi một tiếng.
Người trên ghế sopha không có phản ứng. Thẩm Văn có thể nhìn thấy rõ tàng từng tấc da trên khuôn mặt cậu, cái cổ mảnh mai, lông mi cong dài. Khuôn mặt tinh xảo không tì vết.
Thẩm Văn không biết phải làm sao, cứ như vậy mà đứng nhìn cậu. Chỉ nhìn thôi nhưng chắc biết thế nào mà cảm thấy cơ thể hơi nóng.
Anh đến gần hơn, nâng giọng gọi cậu: ” Bàn ngồi cùng bàn, dậy đi nào! “
Lông mi Trang Thâm hơi rung, nhưng cậu vẫn như trước không tỉnh.
Thẩm Văn ngắm nhìn nhan sắc khi ngủ của Trang Thâm, trong đầu chợt léo lên suy nghĩ không biết anh đánh thức cậu dậy thì có bị ăn tát không nhỉ?
Tiếng hít thở của Trang Thâm rất nhỏ, cậu tựa vào ghế sopha ngủ không chút phòng bị khiến người nhìn cảm thấy cậu như một đứa trẻ. Tháo xuống lớp mặt lạ thờ ơ hàng ngày, cậu trở lên mềm mại làm người ta khó tin.
Thẩm Văn không biết mình có phải bị cái gì nhập hay không, mà nhẹ nhàng đưa tay ra.
Dịu dàng nhẹ nhàng khom người ôm lấy cậu, đem người bế như công chúa.
Anh mới vừa đi được hai bước, người vốn ngủ yên trong ngực khẽ độn. Hình như ngọ ngoạy muốn đứng xuống. Thanh âm của Thẩm Văn rất thấp, anh nhỏ giọng dỗ dành cậu: ” Ngoan, đừng nhúc nhích! Tôi đưa cậu về phòng! “
Trang Thâm dường như nhận ra được giọng nói của anh, khẽ tựa vào vai anh, an tĩnh mà ngủ.
Trên xương quai xanh truyền đến cảm giác ấm áp. Hầu kết của Thẩm Văn không tự chủ được mà giật giật, đột nhiên anh cảm thấy khát nước.
Trong nháy mắt, anh rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao mấy phút trước anh lại cảm thấy nóng.
Không phải bởi vì điều hòa để nhiệt độ quá cao. Mà là bởi vì…người kia đang ở đây!!!
…………………………………………………………………..
Sáng sớm, cậu bị đồng hồ sinh học của bản thân đánh thức. Trang Thâm theo bản năng mở mắt. Cậu muốn vén chăn lên, lại phát hiện tay mình sờ đến vật gì đó.
Có nhiệt độ, còn có hơi nặng…hơn nữa sờ vào rất săn chắc.
Trang Thâm theo bản năng nhấc chấn đá bay người kia xuống đất.
” Đệt? “
Trang Thâm nghe được một thanh âm khàn khàn, giọng nói ấy vẫn còn ngái ngủ nhưng vẫn nghe ra được nghi ngờ bên trong.
Thanh âm quen thuộc truyền vào tại làm cho cậu nhanh chóng tỉnh ngủ, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.
Thẩm Văn vẫn còn đang nằm trên thảm, khuôn mặt ngái ngủ hiện ra trước mặt cậu. Rõ ràng anh vẫn còn đang mơ ngủ, mắt hơi nhắm nhìn lên người đang ngồi trên giường.
Hai người yên lặng nhìn nhau hai giây.
Thẩm Văn ngồi xuống, một tay đặt lên thành giường.. Ngửng mặt lên nhìn cậu, đường nét khuôn mặt hoàn toàn được phô ra: ” Lần trước thì vặn tay tôi, lần này lại đá tôi xuống giường? Nào cậu nói đi, cậu có ý kiến gì với tôi à? “
Trang Thâm: ” … “
” Tôi không nghĩ sẽ đắp chung chăn với cậu. ” Trang Thâm hơi mất tự nhiên giảng thích: ” Tôi không quen người khác ôm mình ngủ. “
” Cũng không trách cậu được. ” Thẩm Văn từ dưới đất đứng lên, nhìn đồng hồ: ” Vẫn còn sớm, cũng đủ để ăn sáng rồi đi học. “
Anh lường biếng ngồi trên giường, vươn tay xoa xoa sau gáy.
Ngày hôm qua không khí giữa anh và Trang Thâm trở lên tốt hơn, nhưng vừa mới dậy cậu đã đạp cho anh một phát.
Hai người chậm rãi đi đến lớp, lúc này đã có khá nhiều người đến lớp.
Thẩm Văn ngồi xuống, mấy học sinh trong lớp ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong ánh mắt đều cùng một điểm giống nhau chính là nghi ngờ.
Thẩm Văn vô cùng tự nhiên mở sách, anh chẳng có phản ứng gì. Nhưng những thứ như vậy lại khiến học sinh khác lại nghi ngờ nặng hơn, nhỏ giọng thảo luận.
” Thẩm Văn với Đoạn Niệm Vi thật sự yêu nhau à? “
” Hôm qua, thực sự Thẩm Văn có đi đến ký túc xá nữ sinh tìm Đoạn Niệm Vi mà. Hai người còn nói chuyện với nhau rất lâu nữa cơ. Tuy là Đoạn Niệm Vi nói Thẩm Văn không nói gì. Nhưng nghĩ đi, Đoạn Niệm Vi như vậy chắc là đến hỏi han quan tâm cậu ấy. “
” Không lẽ lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy à? “
Sau đó không lâu, Đoạn Niệm Vi cũng đi vao lớp. Cô ta nhìn thấy Thẩm Văn cùng Trang Thâm ngồi dưới cuối lớp. Ngồi vào bàn sau đó gục mặt xuống môi không tự chủ được mà mím chặt.
Đêm qua sau khi nghe được câu trả lời của Thẩm Văn. Chỉ với hai từ không xứng đó đã khiến cô ta tủi hờn muốn khóc lớn.
Nhưng ở sau lưng có rất nhiều người cô ta, cô ta không thể khóc nên chỉ có thể nhịn xuống.
Thẩm Văn nói như vậy với cô ta rồi. Đương cô ta càng không thể nào nói cho anh biết Trang Thâm được ở đâu. Vậy mà, ngày hôm nay khi cô ta nhìn Trang Thâm cậu lại giống như không xảy ra chuyện gì hết. Xem ra lúc đánh nhau với Phạm Thịnh, Trang Thâm không bị thương.