Nam Kha bước vào biển hoa Hạ Mạt, giữ khoảng cách mười mét với Giải Diêm.
Khi không có việc gì thì không nói chuyện với nhau, bầu không khí thực sự lạnh lẽo, huống chi Nam Kha là người lắm lời, ngay cả một phút không nói cũng không kìm lòng được. Tự lẩm bẩm một hồi trên đường không nhịn được nữa thì đuổi theo Giải Diêm vài bước, khách khí hỏi: “Tôi chết đột ngột khi thức khuya chơi game, còn anh chết thế nào?”
Giải Diêm liếc nhìn cậu một cái, giọng điệu khá thoải mái: “Tự sát.”
Nam Kha sửng sốt, cậu thật sự không ngờ một kẻ điên cuồng như Giải Diêm sẽ tiêu cực đến mức tự sát. Trong ấn tượng của Nam Kha, người này tự tin, mạnh mẽ, khát máu, tàn nhẫn, hưởng thụ loại trò chơi gϊếŧ chóc này, một kẻ biếи ŧɦái thích hành hạ tiêu diệt người khác làm thú vui, một người như vậy sẽ không bao giờ tự sát.
“Tại sao, anh…”
“Bệnh trầm cảm.” Giải Diêm đã ngắt lời Nam Kha.
Hắn bước đến điểm cao nhất của biển hoa Hạ Mạt, nhìn hai bông hoa bỉ ngạn đen, nghĩ đến những chuyện xưa xửa kia mà có hơi dở khóc dở cười: “Sau khi tự sát bị lôi vào trò chơi Hoàng Tuyền, không ngờ lại cảm thấy cuộc sống không tồi. Năm xưa tự tay tôi gϊếŧ chết chính mình, hiện tại tôi không còn là Giải Ngôn ngây thơ yếu đuối, mà là Giải Diêm thích làm gì thì làm.”
Nam Kha lắng tai nghe thì dứt khoát lắc đầu: “Không phải, anh vẫn là anh, người mà tôi đã thấy. Người mất trí nhớ trên tàu ma mới là anh thật, kẻ sát nhân máu lạnh hiện tại không phải anh.”
“Ha ha, làm sao cậu biết được người kia là thật, còn đây là gì?” Giải Diêm nhướng mày dài: “Có lẽ bây giờ mới là tôi thật.”
Nam Kha không muốn nghe mà như con rùa niệm kinh: “Bạn của tôi là Giải Ngôn, dù cho tôi mới ở bên anh ấy chưa đầy 24 giờ, nhưng tôi nhớ anh ấy cả đời.”
Giải Diêm hừ lạnh một tiếng: “Tên ngu ngốc kia đã chết rồi.”
“Anh nói gì thì nói.” Nam Kha nhún vai, lườm hắn một cái, bước về phía xa hai bước, đột nhiên có một tiếng “đùng” vang lên thật lớn làm mặt đất rung chuyển ba lần.
Nguyên Dương giơ chùy lên, nhìn cái hố sâu mà hắn khoét ra và Giải Diêm đã kịp thời nhảy ra xa, vẻ hân hoan trong đôi mắt không thể nào che giấu được: “8000 vạn a ha ha ha, 8000 vạn! Không ngờ trò chơi này đầy những con dê béo!”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Nam Kha ngạc nhiên: “8000 vạn gì cơ?”
Giải Diêm vừa nghe câu này đã hiểu rõ thân phận của Nguyên Dương: “Mày là người chơi tiền thưởng?”
“Đúng.” Nguyên Dương cầm chùy xông lên, Giải Diêm né trái né phải, chùy sắt đập nát một bụi hoa, đất đá nứt toác, cát bay lên. Hai người cùng tiến rồi lùi, sau mấy chục chiêu thì Nam Kha đã bị hoa mắt.
Nam Kha mặc dù đang rất vội vàng, nhưng cậu ấy biết mấy công phu mèo cào của mình không giúp được gì nên ngoan ngoãn lui về vị trí phía sau.
Giải Diêm nắm lấy cơ hội, rút dao ra cắt vào cổ Nguyên Dương, một dao hai dao rồi ba dao chia nhau trên cổ, cánh tay, mặt của Nguyên Dương, máu bắn tung tóe trên lưỡi dao. Giải Diêm nãy giờ chán nản hồi lâu, tinh thần bỗng phấn chấn lên, hắn ta nở nụ cười thích thú: “Thật tuyệt, thật tuyệt, là màu đỏ.”
Nguyễn Dương dùng gậy đập mạnh xuống: “Đi chết đi!”
Kỹ năng của Nguyên Dương tốt hơn nhiều so với Giải Diêm tưởng tượng, ngoại trừ ba con dao chém tới bất ngờ thì giờ Giải Diêm khó mà làm tổn thương Nguyên Dương dù chỉ một chút.
Nam Kha theo dõi hồi lâu, biết thể lực của hai người kẻ tám lạng người nửa cân, tương đương với nhau. Nếu cứ chiến đấu như thế này thì sẽ so thể lực ai hơn ai kém, ai bị dây dưa đến chết trước.
Ván chơi nào cũng gϊếŧ khắp nơi, chỉ có mình Giải Diêm vượt ải thì tất nhiên sẽ không yếu. Tâm địa lại độc ác, đặc biệt đánh vào các bộ phận quan trọng của con người, nắm đấm cũng mạnh, đánh vào cằm của Nguyên Dương phát ra âm thanh “nứt xương” ê răng. Lợi dụng cơ hội này, Giải Diêm lại đạp tới, vào giữa bụng dưới của Nguyên Dương, Nguyên Dương liền lăn xuống dốc lăn ra xa cả chục mét.
Nam Kha đang định chạy thì không ngờ Nguyên Dương bật dậy, tóm lấy cổ Nam Kha từ phía sau.
Nam Kha không cao cũng không béo, về phương diện hình thể thì hoàn toàn không có lợi thế bị Nguyên Dương túm chặt như con gà: “Đừng nhúc nhích!"
Nam Kha co được dãn được: “Anh hùng tha mạng!”
Nguyên Dương lại hô: “Đừng cử động!”
Nam Kha vẻ mặt bối rối: “Tôi có cử động đâu?”
Nguyên Dương lườm Giải Diêm hét lên: “Đm đã bảo mày không được cử động!”
Giải Diêm đang sải bước dừng lại, ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm vào Nguyên Dương đang thở hổn hển: “Thả cậu ấy ra.”
Nguyên Dương không nghe, thay vì buông ra, hắn ta lại càng cố bóp cổ Nam Kha hơn nữa: “Mày đứng xa ra, không được lại đây, nếu không tao bóp chết nó!”
Nam Kha ngơ ngác rồi, cậu ấy giãy dụa đẩy tay Nguyên Dương ra, cố lắm mới hít được chút không khí, hít một hơi thật sâu nói: “Anh trai, anh hình như bắt nhầm người rồi, tôi với Giải Diêm không phải một hội. Tôi không người của anh ấy, anh ấy cũng không phải người của tôi, hai bọn tôi là kẻ thù mà!”
Nguyên Dương gầm thét: “Ngậm miệng!”
Nam Kha: “Tôi nói đạo lý một lát được không? Anh làm sát thủ kiếm tiền thưởng, có cọng lông nào liên quan tới tôi không? Tôi còn là lính mới ở khu D, một phân tiền thưởng cũng không có, anh gϊếŧ tôi lỗ lắm, tội gì làm mua bán thua lỗ như thế? Huống chi gϊếŧ người không đúng, chúng ta phải thiết lập tam quan thịnh vượng, giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa…”
Nguyên Dương: “Đm câm miệng cho tao!”
Giải Diêm: “Nam Kha!”
Nam Kha rụt cổ lại như một con rùa, con dao bay vụt qua đỉnh đầu cậu ấy, bay ngay giữa cổ của Nguyên Dương.
Nguyên Dương mất mạng bởi một con dao, hai chân Nam Kha mềm nhũn quỳ liệt xuống đất.
“Tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị…” Mắt Nam Kha nhìn thẳng, máu trên môi cậu ấy mất hết: "Anh, anh…”
“Thấy việc nghĩa hăng hái làm.” Giọng Giải Diêm lạnh lùng nói: “Tên đó muốn chết, không phải việc của tôi.”
Nam Kha nhìn Nguyên Dương cả người đang chảy máu tươi, cậu ấy không đành lòng nhìn thẳng nên che mắt rồi hỏi Giải Diêm: “Anh có bật lửa không?”
“Có, bật lửa là đạo cụ cần thiết để phóng hỏa gϊếŧ người, cũng quan trọng như hộp đựng kính áp tròng của tôi.” Giải Diêm lấy chiếc bật lửa ra ném cho Nam Kha, sau đó lấy chiếc kính áp tròng màu đỏ đeo vào.
Ánh trăng chiếu xuống, mây trắng tuôn ra, khuôn mặt hắn tái nhợt mang theo nụ cười nham hiểm xấu xa, con ngươi đỏ ngòm kỳ dị, y như một ma cà rồng.
“Cậu muốn làm gì?” Giải Diêm không nhịn được hỏi, nhìn Nam Kha lấy bật lửa đốt lá.
Nam Kha nói thẳng: “Hỏa táng một chút rồi đốt ít hoa để chôn cho anh ta.”
Giải Diêm khinh thường nói: “Làm điều thừa.”
Nam Kha thắp sáng con đường hoa, bước đến bên cạnh Nguyên Dương lạy ba lạy, nói: “Dù anh không phải người tốt, nhưng... nói thế nào cũng là nhân dân Trung Quốc, còn là đồng bào nữa! Lên đường bình an, kiếp sau làm người tốt, chờ trở về thế giới sống tôi sẽ đốt vàng mã cho nhé, tạm biệt!”
Giải Diêm nâng trán: “Nhàm chán.”
Nam Kha liếc nhìn hắn ta: “Nếu gϊếŧ quá nhiều người sẽ bị quả báo, tôi khuyên anh trở về thế giới sống làm nhiều việc thiện hơn, nửa đêm đề phòng quỷ đến phòng anh.”
Giải Diêm xem thường khẽ cười một tiếng: “Là quỷ thì sợ quỷ làm gì?”
Lang thang giữa thế giới sự sống và cái chết, họ là người hay quỷ? Hay, họ cũng chẳng phải người mà cũng chẳng phải quỷ?
“Nếu anh có thể thở và ăn, thì đương nhiên anh là người.” Nam Kha chỉ vào Nguyên Dương đang cháy hừng hực: “Anh ta mới là quỷ.”
Nam Kha đi đến chỗ hoa tulip đã được thắp sáng bởi chính mình, làm cậu không tin được là đất cũng đang bị đốt cháy.
Nhìn thấy hoa tulip vuông đã bị cháy hoàn toàn, đất cũng bị cháy sạch, thứ lộ ra ngoài thực ra là đá cẩm thạch mà đá này đứng thẳng, rộng khoảng 60cm, chỉ lộ ra một đầu, còn toàn bộ cơ thể vẫn bị vùi trong cát.
“Giải Diêm Giải Diêm, mau tới giúp.” Phát hiện đồ vật nào đó rất ghê gớm, Nam Kha hưng phấn vô cùng, ngay lập tức bắt tay vào đào cát, đào ra đào vào, đào ra cả một khối đá cẩm thạch.
Đó là một bia mộ.
Có tro cốt chôn dưới mộ không?
Nam Kha hai mắt sáng lên, một ý tưởng xẹt qua trong đầu nhanh như chớp: “Đốt hết, đốt hết hoa!” Giải Diêm hiếm thấy ngoan ngoãn phối hợp với cậu ấy, hai người cùng nhau lên đường đốt cháy toàn bộ biển hoa mộng ảo.
Đá rực lửa, khói dày đặc.
Một nghĩa trang ẩn hiện dưới biển hoa nơi có những đàn bướm đủ màu sắc bay lượn mang theo hương thơm ngàn dặm.
Nam Kha và Giải Diêm đã dành một tuần để dọn dẹp nghĩa trang, trong khoảng thời gian này, họ gặp những người chơi khác và giải thích toàn bộ, sau khi giải thích, một vài người sẵn sàng giúp đỡ, bọn họ đã khai quật tất cả hơn 200 tấm bia mộ, nhìn tên gọi, có lẽ là người bản địa sống trên đảo nhỏ hạnh phúc.
Nam Kha nhận thấy rằng có một bia mộ có dòng chữ Cổ Lệ Toa Như Tạp, và bia mộ tách ra từ Cổ Lệ Toa Như Tạp là —— Nạp Toa.
[Ngài đã sống sót thành công trong 14 ngày, hiện còn lại 42 người chơi.]
[Đại quỷ sống sót, tiểu quỷ sống sót, quỷ số 30 chết, quỷ số 40 chết, quỷ số 60 chết, số 110 chết.]
Đảo nhỏ hạnh phúc lớn đến mức đi bộ đến gần cây trường sinh cũng phải mất bảy ngày. May mà đảo nhỏ giàu có, không tồn tại tình trạng vì ăn uống mà tự gϊếŧ lẫn nhau.
Yến Tử cưỡi cổ số 20 hái đào trên cây, Lộc Trạm cùng Giang Ngạn Tuyết đi phía trước thăm dò con đường, cái gọi là cây trường sinh cũng không tìm được nhưng thật ra lại gặp được hai người.
Lộc Trạm lớn tiếng dọa người: “Mấy người số bao nhiêu?”
Bởi vì hai người được thời gian thực nhắc nhở nên không giấu giếm: “Tôi số 70, anh ấy số 80.”
“Hóa ra là đồng bọn à.” Lộc Trạm cười nói: “Tôi là tiểu quỷ, số 20 và số 50 ở đằng kia.”
Số 70 là một bác gái đã lớn tuổi, dáng người rất đầy đặn, ở hoang dã đã nửa tháng mà không thấy bà nhếch nhác bao nhiêu, vẫn ăn mặc đẹp đẽ như cũ. Bà nhìn Lộc Trạm rồi lại nhìn Giang Ngạn Tuyết, hỏi: “Mấy người muốn đi đâu?”
Giang Ngạn Tuyết nói: “Đi tìm cây trường sinh, tìm kiếm bí mật của đảo nhỏ hạnh phúc.”
Bác gái nói: “À, mấy người muốn vượt ải bằng cách giải câu đố sao?”
Giang Ngạn Tuyết nói: “Thế thì sao?”
“Tốt thôi, xem ra chúng ta đạo khác biệt mưu cầu khác nhau rồi.” Bác gái giang hai tay nói: “Ngoài năm quỷ binh đã chết ra, vẫn còn lại bảy quỷ binh, cộng thêm mấy người nữa. Số lượng người chơi chỉ còn 33 người, rất dễ dàng?”
Giang Ngạn Tuyết nở một nụ cười ôn hòa ấm áp: “Màu xui xẻo của tôi năm nay là màu đỏ, không thể thấy máu. Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Lộc Trạm cười khúc khích cũng nói: “33 là con số may mắn của tôi, tôi không thể phá được, vậy nên xin lỗi nha.”
Bác gái hừ lạnh nói: “Giải đố thường khó hơn nhiều so với gϊếŧ người, có đường tắt không muốn đi lại đi đường dài, hết nói với mấy người.”
“One shot thôi.” Số 80 nói: “Đại quỷ, xin chào, còn sống tốt thì đừng tìm đường chết liên lụy chúng ta.”
Giang Ngạn Tuyết cười trong gió nhẹ: “Yên tâm yên tâm, mấy người cũng cẩn nhận nha, coi chừng gặp phải sát nhân.”
Vốn tưởng rằng có thể nhận được sự giúp đỡ, nhưng không ngờ giữa các quỷ binh với nhau cũng chia rẽ. Nhưng mà Lộc Trạm cũng không trông cậy người đông sức mạnh. Cho dù chỉ có mình cậu ta dẫn theo Giang Ngạn Tuyết thì cũng có thể thoát khỏi truy đuổi của các người chơi.
Bây giờ trọng điểm là tìm cây trường sinh, hy vọng mình không đi sai đường.
Chờ chút!
Lộc Trạm sắc mặt kinh ngạc thay đổi, cậu ta đột nhiên nhìn về phía bác gái đang đi tới.
“Móa!” Lộc Trạm thầm mắng: “Những tên khốn nạn kia bị theo dõi mà còn không biết, Giang Ngạn Tuyết. Cậu mau tranh thủ…”
Ba mũi tên sắc nhọn lần lượt nhắm vào tim, trán và bụng của Giang Ngạn Tuyết. Vào lúc nguy cấp, cậu nghiêng đầu để tránh cú đánh chí mạng vào đầu, dùng tay chặn tim, tiện thể dời xuống bụng vạch một cái.
Mũi tên thứ nhất né được, mũi tên thứ hai bắn trúng cánh tay của Giang Ngạn Tuyết, bị yêu đao bên trong đánh tan thành bột, mũi tên thứ ba bị yêu đao chém làm đôi.
Mọi thứ diễn ra trong 2 giây!
Không ngờ có một người thợ khéo ẩn mình giữa các cao thủ, hắn ta làm nó trong môi trường hoang dã này, mài gỗ thành mũi tên, một đòn bắn xa mạnh mẽ.
“Đi.” Giang Ngạn Tuyết kéo Lộc Trạm đang ngẩn người vào trong bụi cây, hai người đi đường tắt lái xe trở về, lấy mắt đo thì có tổng cộng hơn 20 người chơi theo số 70.
Người đàn ông trọc đầu dẫn đầu càng đánh càng hăng, cho dù bị một số người chơi không biết sự thật coi là kẻ phản bội, hắn ta vẫn tiến về phía trước, tinh thần của hắn ta rất đáng khen ngợi, trời đất có thể chứng giám.
“Chu Mật, đi bên phải.”
Chu Mật đột ngột dừng lại, dừng chạy, cô ta cầm một cây nỏ ở tay trái và ba mũi tên ở tay phải. Nhìn thấy ba người chơi xông tới lại bị một người mù đánh cho bầm dập mặt mũi đến gọi mẹ, Chu Mật rút lui giữa chừng.
Cô ta nháy mắt với em gái đeo kính đi theo: “Tôi nhìn ra được, thân thủ tốt nhất trong bọn họ là tên đeo kính râm mù lòa kia. Chúng ta đừng mù quáng bắn tên đó, cậu nói cho mọi người, nghe lệnh của tôi rồi cùng bắn, tập trung tấn công tên mù!”
Em gái đeo kính gật đầu: “Được.”
Một loạt mũi tên.
Lâu Độ cảm giác được gió thổi cỏ lay, cảm thấy không khí có hơi căng thẳng và tan vỡ, khi anh lại chặn được một đấm của người chơi nào đó thì vô thức nấp sau người chơi. Quả nhiên, “vù vù” ba tiếng, người chơi đó hét thảm.
Tiếng bắn cung vẫn tiếp tục, tập trung về phía anh từ mọi hướng. Nếu là cận chiến thì ít nhất cũng có thể xác định được vị trí và cách ra chiêu của đối phương dựa vào hướng gió và âm thanh. Nhưng bắn từ xa, con mắt Lâu Độ không nhìn thấy thì không có chút ưu thế nào, nói thế nào thì đây cũng không phải bom tấn võ hiệp.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ——
“Lâu Độ!” Giang Ngạn Tuyết bước xa chạy tới.
Trong lòng Lâu Độ đập thình thịch: “Đừng tới đây!”
Lộc Trạm ở đằng xa hét lớn: “Một, hai, ba người gỗ!”
Trong chớp mắt tất cả mọi người, đồ vật, hoa lá, cỏ cây, chim bay trên không, mũi tên sắc nhọn, cá lang thang trong nước và người chơi leo trèo trên mặt đất đều bị đóng băng.
Như thể video nhấn vào nút tạm dừng, tất cả đều bất động.
Lộc Trạm giận dữ hét lên: "Nghĩ gì nữa vậy, chạy mau!"
Giang Ngạn Tuyết bổ nhào vào Lâu Độ, nhưng ngạc nhiên vì những mũi tên sắc nhọn đó đã ngừng lại trong không khí, cậu không kịp suy nghĩ tại sao mình lại có thể cử động được. Cậu vội vàng túm Lâu Độ cũng có thể cử động được, gọi Yến Tử đang tự do hoạt động và số 20, dẫn theo Lộc Trạm chạy xa.
“Nhanh, nhanh, nhanh, có mười giây thôi!” Lộc Trạm chạy nước rút 100 mét cũng may thể lực của mấy người không tệ liền trượt xuống dốc. Chỉ trong mười giây ngắn ngủi đã kéo dài khoảng cách đáng kể với người đàn ông hói đầu và những người khác.
“Lợi hại quá!” Hai mắt Yến Tử sáng lên, lộ ra vẻ mặt sùng bái.
Giang Ngạn Tuyết hít sâu một hơi hỏi: “Cái gì thế? Thời gian ngưng đọng hả?”
“Thời gian ngưng đọng thì trâu bò quá rồi, tôi làm sao làm được.” Lộc Trạm thở hổn hển, gõ vào chiếc đồng hồ vẫn đang chuyển động: “Chỉ là đóng băng vật thể chứ không phải đóng băng thời gian.”
Số 20 kinh ngạc: “Vậy cũng ghê gớm nha, siêu năng lực.”
Lộc Trạm trái lại bắt đầu khiêm tốn: “Cũng có rất nhiều hạn chế, chẳng hạn như giới hạn thời gian là 10 giây. Còn nữa, khoảng cách bán kính là 200 mét xung quanh tôi, nếu cậu đứng cách tôi quá 200 mét thì khả năng của tôi sẽ không có tác dụng với cậu.”
“Năng lực của cậu?” Lâu Độ trầm giọng hỏi: “Thì ra cậu là người chơi cao cấp sao?”
Lộc Trạm sửng sốt một hồi, sau đó bật dậy hét lớn một tiếng: “Mấy người đến giờ mới biết hả? Tôi lóng lánh như thế mà không phải người chơi cao cấp chẳng lẽ lại là lính mới ở khu E sao? Trông mặt mà bắt hình dong, ài, quá đáng buồn! Là mất đạo đức hay là mất nhân tính…”
Giang Ngạn Tuyết: “...”
Đùa à!
Cậu không ngạc nhiên lắm khi Lộc Trạm là người chơi cao cấp. Sau khi ở chung với cậu ta thì cậu phát hiện dù Lộc Trạm cố ý cải trang thành tên quỷ thích phô trương vẻ đẹp của mình, nhưng những chi tiết đó lại quyết định cậu ta đúng là thông minh hay giả ngốc.
Về vấn đề tiêu diệt bộ tộc ở đây, anh có cách nhìn
của mình, có thể đoán được Lâu Độ đang nghĩ gì. Lần đầu tiên nhìn thấy ông cụ, cậu ta nhìn như hững hờ “Không bằng để tôi thay ông câu cá” mà dễ dàng để ông cụ mở miệng chỉ rõ con đường. “Ha ha ha, mấy người nhìn không ra cũng không trách được, tại do tôi quá giỏi.”
“Emma,
đừng xấu hổ thừa nhận mà! Kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của tôi đã che giấu hoàn hảo thân phận người chơi cao cấp khiến cho mấy cậu tin sái cổ.”
—— Đương nhiên, vấn đề tự luyến có thể không phải giả.
Cuối cùng, bọn họ đã tìm được cây trường sinh.
Đúng như tên gọi, nó là một cây cổ thụ cực lớn siêu già, có lỗ ở giữa, cũng chính là một ngôi nhà trên cây.
Ngôi nhà trên cây nhìn từ bên ngoài không hề nhỏ nhưng khi bước vào trong thì thật lộn xộn, gần như chẳng có chỗ cho người ta đặt chân. Sách rải rác khắp nơi, phủ đầy bụi, một số trang còn dính máu, nhìn màu sắc thì chúng phải được để lại cách đây không lâu.
Không cần nghĩ cũng biết nơi này đã từng có người ghé qua, mà còn xảy ra ẩu đả đến có người bị thương. Do đánh nhau mà nơi này lộn xộn, dọn dẹp cũng phải mất nửa ngày.
“Cứ tưởng dân tộc này có lịch sử lâu đời nhưng không ngờ chỉ có trăm năm.” Lộc Trạm tiếc nuối ném cuốn sách lịch sử cho Giang Ngạn Tuyết: “Có nghĩa là mới thành lập chưa bao lâu thì đã tiêu đời hết rồi.”
Giang Ngạn Tuyết nói: “Ôn Đóa Na là thánh nữ đời thứ nhất.”
Theo sách ghi chép thì bổn phận của thánh nữ là bảo hộ đất nước và dân tộc. Trong người cô mang vu thuật, che chở cho dân tộc khỏi mưa gió, loại bỏ thảm họa và giải quyết khó khăn, cô được Chân Chủ lựa chọn, từ một cô gái nghèo bình thường trở thành thần hộ mệnh của cả dân tộc.
Thánh nữ am hiểu nuôi dưỡng cổ trùng, có thể sánh ngang với Nguyệt lão buộc dây tơ hồng, ngoài ra còn có cổ trùng trị bệnh cứu người. Cô nuôi một mẫu cổ vương bằng máu thịt của mình, đồ ăn mẫu cổ vương thích ăn nhất là bỉ ngạn đen.
Lâu Độ nói: "Mẫu cổ vương là do thánh nữ nuôi dưỡng, sau này được mụ phù thủy nuôi nấng, chính là con vào cơ thể tôi?"
Lộc Trạm nói: "Câu hỏi đặt ra, tại sao cổ trùng của thánh nữ lại được bà phù thủy nuôi? Mối quan hệ giữa họ là gì? Thầy và trò sao?"
Số 20 đã mệt muốn tắt thở đã kêu khổ trước: "Mấy người đừng nói cho tôi biết, chúng ta còn phải trở lại biển hoa Hạ Mạt để tìm mụ phù thủy."
Lộc Trạm cười tủm tỉm nói: "Nếu như tôi nói, đúng vậy thì sao?"
Số 20 muốn hỏng mất: "Trò chơi chết tiệt này có để mọi người chơi không hả? A a a a, tôi nhớ Đại Bôn của tôi quá!"
Trở về tất nhiên phải trở về rồi, nhưng mà không có phương tiện giao thông nên chỉ có thể đi bằng đôi chân của mình, vì cân nhắc đến sức khỏe của mọi người nên vẫn quyết định nghỉ ngơi qua đêm.
Yến Tử mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn biểu diễn trực tiếp đánh lửa của Lộc Trạm, ngạc nhiên vỗ tay tán thưởng: "Đại ca quá lợi hại."
Lộc Trạm đắc ý: "Đúng thế, anh của em và anh diễn bộ phim "Na Tra và Hồng Hài Nhi: Chuyện chưa kể’ kìa, anh đóng vai tiểu yêu đi theo Hồng Hài Nhi, qua một tuần anh học được cách đánh lửa!"
"Na Tra và Hồng Hài nhi?" Yến Tử chớp mắt bối rối: "Ai là nữ chính vậy ạ?"
Lộc Trạm: "Muốn nữ chính làm gì? Đó là một phim BL hàng thật giá thật!"
"BL là gì ạ?"
"BL là... chờ em lớn lên rồi sẽ biết, ngoan."
Giang Ngạn Tuyết cầm đuốc bước vào ngôi nhà trên cây, cố ý tiến lại gần đυ.ng vào người Lâu Độ, phát hiện đôi mắt Lâu Độ đờ đẫn thì cậu chợt nhớ ra anh hoàn toàn không nhìn thấy gì, dù có ánh sáng hay không cũng không quan trọng.
Làm xong việc vô ích không nhịn được cười cười, Giang Ngạn Tuyết đang định xoay người rời đi thì Lâu Độ đột nhiên nói: “Thật sáng."
Giang Ngạn Tuyết sửng sốt một chút: "Không phải anh nhìn không thấy sao?"
Nói xong còn cẩn thận vẫy tay trước mặt Lâu Độ.
"Nhìn không thấy nhưng rất ấm áp." Lâu Độ nói, từ từ đưa tay ra để cảm nhận ngọn lửa.
Giang Ngạn Tuyết vội vàng tháo bó đuốc: "Cẩn thận bị bỏng tay."
"Tôi có hơi lạnh." Lâu Độ vẻ mặt vô tội, duỗi ra hai móng vuốt vô hại: "Đốt lửa tại đây đi."
Giang Ngạn Tuyết tinh tường cảm giác được có điều không ổn: “Lại trúng độc tình yêu?"
Lâu Độ vừa định nói không phải, đột nhiên não co giật, một bóng đèn sáng lên trong lòng, "thịch" một cái, một ý nghĩ hoang đường nhưng không thể ngăn cản đã chiếm lấy toàn bộ não của anh.
Anh tội lỗi gật đầu, thiếu tự tin "ờ" một tiếng.
Hai đóa hoa mềm mại dán đến.
Mang theo hơi thở thơm tho, lẫn vị ngọt mát của dưa hấu vừa ăn, một hương vị tươi mát.
Giang Ngạn Tuyết hỏi anh: "Được rồi?"
Lâu Độ ngơ ngác gật đầu, mặt đỏ bừng lên.
A a a tôi đang làm gì vậy!!
Ăn đậu hũ người ta lộ liễu thế, sẽ gặp báo ứng đó!!
Lương tâm, cha có lỗi với con. Con thoáng biến mất một lát đi, dù sao cơ hội bây giờ cũng khó có được!
Trời sắp tối, Lâu Độ nằm trên sách ngủ say.
Anh và Giang Ngạn Tuyết tách ra khi còn bé, từ biệt nhiều năm, anh bị bố mẹ sắp xếp cho đi du học, không quay trở lại Trung Quốc cho đến khi tốt nghiệp đại học. Lúc đó anh đã nổi tiếng, các tiểu thuyết xuất bản của anh đều bán rất chạy, chuyển thể từ điện ảnh và truyền hình, chuyển thể từ game, doanh thu và tỉ lệ người xem đều vô cùng ấn tượng.
Là một người có tầm ảnh hưởng ở Kinh Châu, anh xứng đáng được đài truyền hình phỏng vấn và phóng viên phụ trách phỏng vấn anh là Lâm Nguy.
Đó là lần đầu tiên gặp nhau.
Lâm Nguy áo quần bảnh bao, mặc một bộ vest chuyên nghiệp, cư xử lịch sự, chỉn chu lịch lãm, từng cái nhíu mày đều rất thanh lịch. Lâm Nguy xuất thân tốt, trong nhà là dòng dõi thư hương nên có khí chất phong độ của tri thức, đối xử mọi người khiêm tốn lễ độ, dịu dàng có nội hàm.
Lâu Độ đã yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên.
Với những lần trò chuyện và tiếp xúc, Lâu Độ ngày càng thích anh ấy, Lâm Nguy đáp ứng mọi yêu cầu và tưởng tượng của anh cho người bạn đời của mình; từng điểm một của anh ấy đều chạm vào tưởng tượng trên. Anh không thể chờ được muốn gọi điện thoại, dự định sẽ phát triển lâu dài với Lâm Nguy.
Nhưng mà, sự việc phát triển vượt quá dự kiến của Lâu Độ.
Đầu tiên, Lâm Nguy là thẳng, thứ hai, Lâu Độ cũng không phải là người duy nhất, Lâm Nguy người ta ngoại hình bảnh bao có rất nhiều người theo đuổi. Trong đó, người khó đối phó nhất chính là Giang Ngạn Tuyết.
Lâu Độ sẽ không bao giờ quên ngày đó.
Lâm Nguy muốn đi thư giãn sau giờ làm nên giới thiệu Lâu Độ đến Kinh Châu một hộp đêm nổi tiếng ở Tiên Châu.
Chất lượng nơi đó rất cao, dịch vụ cũng tốt, rượu cũng tinh xảo, khắp nơi đều xa hoa. Lâu Độ vốn nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy tuyết và những vì sao, từ thơ ca, bài hát đến triết lý sống, mượn cơ hội này để vun đắp tình cảm. Kết quả là, khi đang uống rượu giữa chừng, Lâm Nguy nói anh ấy muốn giới thiệu một người bạn, kéo một người đàn ông mặc áo đuôi tôm ra khỏi sàn nhảy ồn ào.
Lâm Nguy vô cùng nhiệt tình nói: "Đây là bạn của tôi, Giang Ngạn Tuyết."
Khoảnh khắc nghe thấy ba chữ này, Lâu Độ trừng lớn mắt chó.
Tên nhóc trong trí nhớ không bao giờ phai mờ này còn thanh tú hơn cả thiếu nữ, cậu cao khoảng 1,82 - 1,83 và các đường nét trên khuôn mặt vẫn rất tinh tế, thậm chí còn đẹp hơn trước. Khuôn mặt trong sáng và nụ cười ấm áp bên môi, không nhiệt tình nhưng sẽ không làm cho người ta cảm thấy thờ ơ, một đôi mắt phượng sáng ngời, trong trẻo và động lòng người hơn trước, nhưng lại có thêm vẻ u buồn và nhẫn nại mờ nhạt làm cho người ta khó đoán được.
Lâu Độ không biết có phải mình đã nghĩ nhiều rồi không, cảm giác chỉ thoáng qua liền thôi giống như là ảo giác.
Đáng tiếc chút nghi ngờ ấy cùng với do dự và buồn bã khi gặp đối thủ cũ đều bị chôn vùi bởi một thứ gọi là "tình địch".
Người ta nói giác quan thứ 6 của phụ nữ rất chính xác nhưng thật ra đàn ông cũng không hề kém cạnh khi yêu.
Ít nhất Lâu Độ trước tiên phát hiện ra ánh mắt của Giang Ngạn Tuyết không đúng lắm, tin rằng Giang Ngạn Tuyết cũng nhìn ra tâm địa gian xảo của Lâu Độ rồi.
Bầu không khí đáng ra phải ôn chuyện cũ giữa hai người đã tan vỡ, cuộc chiến không thuốc súng lặng lẽ bắt đầu ở góc Tiên Châu.
Thay đổi, thật sự thay đổi.
Ngoại trừ đối chọi gay gắt, Lâu Độ còn nhìn thấu những thay đổi của Giang Ngạn Tuyết, nghĩ đến cậu nhóc ngây thơ trong sáng kia khi đó lại trở nên già đời và hư hỏng.
Bộ áo đuôi tôm tôn lên những đường cong hoàn hoàn hảo, đôi chân và vòng eo thon nhưng không gầy yếu. Cậu đeo bông tai, ánh đèn nhấp nháy làm những viên kim cương đó lấp lánh, cậu uống rượu không ngớt, hết ly này lại đến ly khác, ngàn chén không say, cậu quá giỏi giao tiếp xã giao, trong lúc trò chuyện nhiều vị khách say xỉn đến bắt chuyện đều được cậu lịch sự xử lý đúng là một tay tình trường già đời.
Lúc nào cậu làm nghề này!!
Lâu Độ biết Giang Ngạn Tuyết đi học sớm, chỉ số thông minh cao, tốt nghiệp đại học năm 20 tuổi. Thế nhưng, cậu không tìm một công việc tốt để làm chủ cuộc sống của mình, thế mà chạy tới một nơi chướng khí mù mịt này làm công việc bán rẻ lương tâm, đúng là —— đắm mình trong trụy lạc, từ bỏ bản thân, không biết giữ mình trong sạch, đáng trách!
Thật ra mà nói, đối thủ một mất một còn sống không tốt, sống ngơ ngác như thế thì anh làm đối thủ lẽ ra phải vui vẻ mới đúng chứ?
Nếu như cậu thích Lâm Nguy thì sao? Chẳng lẽ Lâm Nguy muốn rời bỏ vị trí tổng giám đốc trị giá hơn 100 triệu, đi chọn một con vịt vừa trả tiền đã có thể lên?
Nhưng, Lâu Độ vẫn tức giận!
Có thể chỉ là tiếc rèn sắt không thành thép thôi nhưng giữa đối thủ cũng có thể cùng chung chí hướng, anh không thể trơ mắt nhìn Giang Ngạn Tuyết tự hủy hoại bản thân.
Gió lạnh thổi qua, Lâu Độ tỉnh dậy từ giấc mơ, anh mắt hai mắt ra, một vùng tăm tối.
Nhớ tới chuyện cũ thì anh không khỏi tự hỏi mình, Giang Ngạn Tuyết lâu ngày sinh tình với Lâm Nguy, lúc Giang Ngạn Tuyết khó khăn nhất thì có Lâm Nguy ở bên cạnh cậu, cậu yêu Lâm Nguy thì là chuyện đương nhiên.
Vậy còn mình thì sao?
Có một câu nói: Vừa thấy đã yêu là do nảy lòng ham mê nhan sắc.
Nghĩ lại năm đó, thời điểm nhìn thấy Lâm Nguy thì trong đầu anh bừng sáng cái gì?
Hình như là mặt Giang Ngạn Tuyết.
Lâm Nguy lễ độ, có học thức, khiêm tốn nhã nhặn với mọi người, dịu dàng có nội hàm, nhân duyên với người khác tốt, tốt bụng, thiện lương lại hào phóng...
Trong ấn tượng của anh, Giang Ngạn Tuyết không phải là đứa nhỏ như vậy sao?
Lâu Độ choáng váng.
Chẳng lẽ cái gọi là tình yêu sét đánh của anh dành cho Lâm Nguy là bởi vì... trên người Lâm Nguy có bóng dáng của Giang Ngạn Tuyết?!