Lâu Độ vội vàng hỏi: “Chết như thế nào?”
Nạp Toa run rẩy phảng phất như máu bị ngâm trong băng; bà ta sợ hãi lùi lại lắc đầu bất lực.
Hiện tại không phải là thời gian để thông cảm với NPC, Lâu Độ nghe được vị trí tiến lại gần Nạp Toa hai bước: “Người duy nhất có động cơ gϊếŧ người là Ôn Đóa Na sao?”
Cái tên này vừa xuất hiện Nạp Toa liền trợn mắt; nếu Lâu Độ không kịp đỡ, bà ta khẳng định đã ngất ngay tại chỗ.
“Là… là…” Nạp Toa che đi khuôn mặt không còn chút máu của mình, run rẩy nói: “Tôi thấy, tôi tận mắt chứng kiến… Ôn Đóa Na dùng dao cắt từng miếng thịt trên người A Bố, thậm chí còn cẩn thận rửa sạch máu, ngâm thịt đầy máu vào trong bình rượu, đập nát xương… Phải! Chính là Ôn Đóa Na gϊếŧ A Bố, mang theo xương cốt của A Bố đi rồi!”
Yến Tử đã bị dọa đến mức hôn mê, được số 20 kịp thời ôm lấy.
Nạp Toa khóc đến hai mắt tối đen sợ đến mức hồn phi phách tán: “Đừng hỏi tôi nữa! Hãy đi đến cây Trường Sinh, đi tới nơi đó xem! Đừng hỏi tôi nữa!”
Tình huống lúc này của Nạp Toa gần như đã mất trí nên cũng không hỏi được gì.
Cũng may Nạp Toa chỉ rõ vị trí của cây Trường Sinh, tuy không có toạ độ chính xác nhưng mấy ngày nay bọn họ đã đi gần hết phía đông của hòn đảo Hạnh Phúc, ở đây không có cái gọi là cây Trường Sinh nên phải tiến về phía tây.
Buổi tối lúc ngủ Yến Tử nằm bên đống lửa, Lộc Trạm tự mình ngủ, số 20 thì nhìn về phía xa canh chừng.
Lâu Độ dựa vào cây đeo kính râm màu đen, cũng không nhìn ra anh đang ngủ hay thức.
Màn đêm im ắng thậm chí không có tiếng kêu của côn trùng.
Cơn nóng tra tấn người lại tới Lâu Độ không chịu nổi mà tự ôm lấy mình, tim đập nhanh, hô hấp cũng có phần bị tắc nghẽn. Anh đỡ thân cây, miễn cưỡng đứng lên dựa vào cảm giác của mình mà đi về phía trước hai bước. Cơn nóng trong cơ thể nháy mắt biến mất lại chuyển thành rét lạnh, lạnh đến mức khiến anh rùng mình.
Anh hít một hơi thật sâu, gió lạnh tràn vào phổi khiến anh ho dữ dội. Cảm giác lúc lạnh lúc nóng này kéo dài vài phút. Vốn tưởng rằng cuối cùng nó cũng giảm bớt, kết quả lại xuất hiện một cơn đau đớn quỷ dị từ cơ thể.
Dày đặc trùng trùng điệp điệp khi thì nhẹ nhàng lúc thì kịch liệt giống như có một con sâu đang gặm nhấm máu thịt trong cơ thể anh.
Con sâu đang ở bên trong giày vò kêu gào thống khổ. Anh cắn răng nhịn xuống, một tia tanh ngọt tràn ngập trong khoang miệng.
“Lâu Độ?”
Cả người Lâu Độ giật mình, đau đớn trong cơ thể càng thêm kịch liệt, anh không khống chế được mà lên tiếng, đầu váng mắt hoa. Ngay khi anh sắp ngã xuống thì có một cánh tay xuất hiện đỡ lấy anh.
Là Giang Ngạn Tuyết. Lâu Độ biết rõ hơi thở của Giang Ngạn Tuyết.
Hơi thở càng gần, con sâu kia càng trở nên điên cuồng, đau đớn càng lúc càng tăng, du͙© vọиɠ trong lòng càng nhiều. Lâu Độ sợ hãi quay lưng đi run rẩy nói: “Không có việc gì, tôi đi vệ sinh.”
“Sao anh lại đổ mồ hôi nhiều như thế?” Giang Ngạn Tuyết bắt lấy cánh tay của Lâu Độ qua lớp vải mỏng manh, cậu có thể thấy được Lâu Độ đang run, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng.
“Anh nói rằng anh ở biển hoa Hạ Mạt bị sâu cắn, là loại sâu gì?” Giọng nói của Giang Ngạn Tuyết dần lạnh đi nhưng cũng không sắc bén: “Có phải là một loại cổ trùng giống như bọ rùa thất tinh không? Hẳn phải gọi nó là tình cổ mới đúng. Anh đã có từng gặp mụ phù thuỷ chưa?”
Lâu Độ cắn môi không nói lời nào, dường như đang nhịn đau.
“Chui vào trong cơ thể anh chính là mẫu trùng vương.” Giang Ngạn Tuyết nhìn sắc mặt Lâu Độ trắng bệch không biết nên cười nhạo hay nên tức giận: “Mấy ngày nay anh đều một mực nhịn sao?”
Lâu Độ không nói lời nào.
Giang Ngạn Tuyết: “Anh cảm thấy trùng vương đang ở đâu? Đơn giản như thế. vậy mà anh vẫn chịu đựng đau đớn sao?”
Lâu Độ nhịn một trận đau đớn, toàn thân chảy mồ hôi nhễ nhại, khàn giọng nói: “Hai chúng ta cũng không phải người yêu của nhau. Tôi làm sao có thể chiếm tiện nghi của cậu được?”
Giang Ngạn Tuyết bật cười một tiếng.
Vẻ mặt Lâu Độ khó hiểu, anh nói sai ở đâu sao?
Không đợi anh hiểu rõ, đột nhiên trước mắt sáng lên, kính đen bị lấy đi. Ngay sau đó, một đôi môi mềm mại xuất hiện chặn lại miệng đang định nói chuyện của anh.
Mềm mại, có chút lạnh cùng một chút… ngọt ngào.
Đầu óc Lâu Độ ù đi!
Đối mặt với tang thi cùng ác ma, sắc mặt của anh vẫn không thay đổi, nhưng lúc này lại sợ tới mức hồn phi phách tán.
Đôi mắt của anh không thể nhìn thấy, các giác quan được phóng đại vô số lần. Xúc cảm kỳ diệu này làm cho anh kinh hãi, một tia lạnh lẽo lại mang theo hương vị ngọt ngào làm cho anh giật mình. Tâm trí quay cuồng, chỉ khi anh thực sự rõ ràng anh đang ở đâu, sự mềm mại kia lặng lẽ rời đi.
Đau đớn, nóng lạnh, bồn chồn trong người tất cả đều biến mất.
“Có gì mà xấu hổ, cũng không phải là chưa hôn ai bao giờ đâu.” Giang Ngạn Tuyết trả lại kính râm cho Lâu Độ.
Lâu Độ đã trợn mắt há hốc mồm đến mức muốn biến thành tượng đá. Anh biết Giang Ngạn Tuyết đang ám chỉ vụ hô hấp nhân tạo của “Thuyền U Linh”. Lúc đó do mất hồn mất vía, sự sống và cái chết đều mơ hồ trong khoảnh khắc, chỉ là muốn cứu người, ngược lại… Không có thời gian để quan tâm đến điều gì khác.
Sau khi bình tĩnh lại đầu óc Lâu Độ giật giật ma xui quỷ khiến nói: “Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi.”
Nhìn thấy bộ dạng chua ngoa của anh, Giang Ngạn Tuyết nở nụ cười: “Nhìn ngài uỷ khuất như vậy, thiếu gia tôi cũng vừa trao nụ hôn đầu cho nhà văn lớn ngài Lâu, cũng là người tình trong mộng của vô số cô gái đấy. Thật xin lỗi!”
Hừ anh tưởng rằng có mình không mất nụ hôn đầu à! Đây cũng là lần đầu của tôi được chưa?
Đồng thời bên tai Lâu Độ đỏ lên, trong lòng cũng có chút khó chịu. Anh dựa theo cảm giác của mình tiến lên một bước tay trái nắm lấy cổ tay Giang Ngạn Tuyết, tay phải nâng gáy Giang Ngạn Tuyết hôn nhẹ một cái.
May mắn không có hôn sai chỗ.
Giang Ngạn Tuyết giật mình: “Tại sao?”
Lâu Độ mỹ kỳ danh viết: “Lấy nhiều một chút để củng cố.”
*Mỹ kỳ danh viết: xuất xứ từ tác phẩm “Đằng dã tiên sinh” của Lỗ Tấn nghĩa là tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó để che dấu mục đích thật sự.
Giang Ngạn Tuyết: “...”
May mà tình cổ chỉ cần trao đổi nước bọt là đau đớn có thể biến mất, không phải điên cuồng muốn bọn họ trao đổi chất lỏng kia!