Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 58: Hòn Đảo Hạnh Phúc

Không gian kỳ lạ của Lâu Độ chỉ có thể duy trì được 3 phút, đột nhiên lại thoát khỏi sự đè nén của trọng lực. Giang Ngạn Tuyết dùng hết sức lực toàn thân để nằm trên mặt đất, tốc độ chậm lại trong phút chốc.

Những gì Nguyên Dương nói ra đã vượt xa mong đợi của Giang Ngạn Tuyết.

Cậu hiểu rõ, trò chơi Hoàng Tuyền có yêu cầu về việc lựa chọn người chơi. Không phải bất kì người chết nào cũng có đủ tư cách để tham gia trò chơi. Nhưng có một điều mà cậu không biết, đó chính là người chơi cũng được phân hai loại: người chơi bình thường và người chơi tiền thưởng, nhìn hình thức là biết nội dung, việc chủ yếu của người chơi sau là sẽ chuyên đi săn, gϊếŧ người chơi trước, kiếm lấy cái được gọi là tiền thưởng.

Đột nhiên nhớ tới Minh Tương Chiếu đã từng nói rằng nếu ở thế giới sinh tồn này có thể tích lũy một ngàn tỷ, có thể chuộc thân với trò chơi Hoàng Tuyền và hoàn toàn tự do.

Vốn tưởng rằng những con số khổng lồ ấy là điều viển vông, không ngờ trong trò chơi thực sự có phương thức kiếm tiền như vậy.

Ôi! Nói thì dễ vậy, chứ người chơi tiền thưởng cái gì, bảng tiền thưởng nỗi gì, đều có mục đích là để con người điên cuồng mà tàn sát lẫn nhau.

3 phút trôi qua rất nhanh, không gian kỳ dị được xua tan đi, Giang Ngạn Tuyết lại đứng yên ở chỗ ban đầu.

Nguyên Dương vừa rồi còn ở đó không biết đã chạy đi đâu. Vì việc ban nãy mà những người chơi đã chạy trối chết, náo loạn đến mức gà bay chó sủa, bởi những con rắn độc canh giữ điện thánh nữ đã quay trở lại làm cho khung cảnh trở thành một mớ hỗn độn, chướng khí mù mịt.

Kéo dài đến gần mười phút đồng hồ, toàn bộ hành trình ông lão đều xem cuộc vui.

Yến Tử và Lộc Trạm may mắn sống sót, người đàn ông đeo kính râm… tháo kính râm xuống.

Kính râm không hiểu sao lại chạy đến trên mặt Lâu Độ.

Lâu Độ thờ ơ: “Mặt trời chói quá!”

Theo ông lão đi vào thánh điện, ở trung tâm điện đặt một pho tượng nữ nhân được thờ phụng. Ông lão quỳ trên tấm bồ đoàn, vái lạy ba lần, miệng lẩm bẩm:

“Thánh nữ phù hộ độ trì cho tộc ta. Mưa thuận gió hòa. Sứ mệnh của thánh nữ là bảo vệ tộc ta, bảo vệ đất đai ta.”

“Sứ mệnh?” Lộc Trạm khoanh chân ngồi xuống.

“Thánh nữ là một người phải không?”

Lão ông:

“Không phải! Thánh nữ là con cưng của thần Allah.”

Lão ông nhướng mày:

“Tên húy của thánh nữ tôn quý, mấy người ngoại hương các ngươi xứng đáng được gọi?”

“Này, tôi hơi nóng tính đấy nhé!” Lộc Trạm hai tay chống nạnh: “Được một người sáng nhất hệ mặt trời như tôi gọi tên là vinh hạnh của thánh nữ nhà các người đó!”

Giang Ngạn Tuyết bước đến bên cạnh ông lão:

“Nạp Toa cũng từng nói, Ôn Đóa là bảo bối được Chân Chủ nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối, tôn quý ra sao, thiện lương thế nào…”

Ông lão mở to hai mắt.

Giang Ngạn Tuyết lặp lại:

“Nạp Toa.”

Gằn từng chữ:

“Cổ Lệ Tô Như Hợp.”

Giang Ngạn Tuyết cắn rõ ràng từng từ:

“Ôn Đóa Na.”

Ông lão vẫn cau mày, rốt cuộc cũng nổi trận lôi đình: “Đừng có vô lễ.”

Giang Ngạn Tuyết làm ra vẻ vô tội:

“Tôi chỉ gọi tên Ôn Đóa Na thì là vô lễ? Thế nào là vô lễ?”

Lão ông tức giận, toàn thân phát run:

“Những kẻ dám gọi tên húy của thánh nữ sẽ bị thiêu sống trên cọc.”

Những ngọn nến xung quanh vụt tắt ngay lập tức, bốn phía thánh điện tối đen như mực.

Lộc Trạm:

“Tôi nói này, sao có thể nói trở mặt là trở mặt luôn như thế hả? Giang Ngạn Tuyết, Lâu Độ, Yến Tử, mọi người ở đâu?”

Giang Ngạn Tuyết có cảm giác dường như mình không còn ở trong thánh điện nữa, tứ phía đen như mực, giơ tay cũng không thấy được năm ngón. Một cơn gió nhàn nhạt thoáng lướt qua, không thật lắm, cũng không dữ dội nhưng vô cùng lạnh lẽo.

Thắt lưng siết chặt một cách khó hiểu, dường như có vật gì quấn lên, giống như bị một sợi dây thừng đang buộc chặt, lần lượt quấn quanh eo, tay, chân và cổ. Tay chân của anh buộc phải nhấc lên, giống như bị trói vào một cây thánh giá vô hình.

“Lâu Độ?”Giang Ngạn Tuyết thử gọi một tiếng.

Không ai đáp lại.

Giang Ngạn Tuyết giật giật cánh tay phải, lưỡi dao sắc bén dễ dàng cắt đứt sợi dây thừng nhưng sợi dây như được hồi sinh, mới khi nãy bị cậu cắt đứt lại ngay lập tức buộc lại.

Cứ tiếp tục như vậy cũng sẽ không có tác dụng gì, có lẽ, ở nơi mà Giang Ngạn Tuyết không nhìn thấy, một đống rơm đã bắt đầu được châm lửa.

Giang Ngạn Tuyết dựa theo phương hướng mà cảm giác lạnh lẽo truyền tới, tức giận vung dao lên.

Một tiếng kêu thê lương, không giống con người vang lên. Yêu đao cắt ngang bóng tối, giống như một bức màn khổng lồ bị xé toạc. Cậu vẫn đang đứng ở điện thánh nữ.

Lộc Trạm bị rơm rạ chôn sống, trên người đàn ông đeo kính râm số 20 bốc cháy, đang lăn lộn trên mặt đất. Yến Tử đang vội vàng giúp dập lửa.

“Đậu xanh rau má, định làm lông à?”

Số 20 gương mặt xám xịt, có bao nhiêu chật vật, có bấy nhiêu thảm hại.

“Lão già chết tiệt kia đâu rồi?”

Số 20 miệng nói thế nhưng thực ra trong lòng vẫn còn rung mình sợ hãi. Nếu không phải do dao diệt yêu chém sắt như chém bùn, còn có thể chém gϊếŧ Quỷ Hồn thì chắc hắn coi như đã nộp mạng ở chỗ này.

Ông lão kia nhìn mặt mũi có vẻ hiền lành nhưng thực ra không phải là điều gì tốt đẹp, khắp nơi đều gây khó dễ, đều là hãm hại, đều là hố! Không phải để cho người ta vớt cá mà chính là để cho người ta chuẩn bị cống phẩm. Đưa bọn họ đến điện Thánh Nữ cũng không báo trước một tiếng, làm cho bọn họ suýt chôn nữa chôn thân ở ổ rắn độc. Vào điện Thánh Nữ đã đành, chỉ vừa mới nói một câu “Ôn Đóa” thì ngay lập tức muốn đem họ đi thiêu sống.

Ngược lại, Lộc Trạm lại rất bình tĩnh: “Ôn Đóa là thánh nữ phải không?”

Yến Tử nói: "Thánh nữ không phải là có chức vụ rất thiêng liêng sao? Thân phận rất tôn quý đúng không, toàn tộc đều trông cậy vào thánh nữ phù hộ đúng không? Vậy tại sao con gái của tộc trưởng còn dám cướp chồng với cô ấy?”

Lâu Độ từ nãy đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng:

“Chức thánh nữ có ích lợi, bề ngoài hào quang sáng ngời, sau lưng lại phải vứt bỏ rất nhiều thứ. Nếu đã là thánh thì phải thuần khiết không tỳ vết, không chỉ là tinh thần, đến trinh tiết cũng phải sạch sẽ.”

Trong lòng Lộc Trạm ngầm hiểu ý:

“Thánh nữ không thể kết hôn sao?”

“Đúng là như vậy.” Giang Ngạn Tuyết nói: “Nếu không phải vì hạn chế này, với thân phận thánh nữ tôn quý của cô ấy, muốn cái gì mà không thể chiếm được?”

Lộc Trạm đột nhiên nở nụ cười:

“Cô còn nhớ không Ôn Đóa? Ba mẹ cô ruồng bỏ cô, ném cô đi vì cô không phải con trai, rồi cuối cùng, đứa con ấy lại xoay mình một cái trở thành thánh nữ. Ha ha, đáng đời, hối hận đến mức xanh cả ruột rồi chứ?”

Yến Tử nói:

“Nếu đã biết Ôn Đóa chính là thánh nữ, so với lão già kia, không phải mẹ Ôn Đóa mới càng hiểu rõ cô ấy chứ? Chúng ta nên đi tìm mẹ của Ôn Đóa đúng không?”

“Đúng, đi thôi!”

Giang Ngạn Tuyết nhìn Yến Tử và Lộc Trạm đi ra ngoài trước, quay người lại nhìn số 20 rồi mới ra ngoài, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên Lâu Độ đang đeo kính râm.

“Cơ thể không thoải mái sao?” Giang Ngạn Tuyết chú ý tới Lâu Độ đang đổ mồ hôi.

“Không phải là không thoải mái, chỉ là hơi nóng một chút thôi.”

Lâu Độ giả vờ lấy tay quạt gió.

“Bọn họ đều đi rồi, cậu còn chưa đi sao?”

Giang Ngạn Tuyết chần chừ một lát rồi mới dảo bước đuổi theo. Đi được một đoạn, trong lòng cậu cứ bất an quay đầu lại, thấy Lâu Độ cũng đang đi theo phía đằng xa xa, không có gì bất thường.

Cậu dừng bước, lặng lẽ chờ Lâu Độ đang loạng choạng bước đến gần mình. Cậu nín thở để Lâu Độ lướt qua người.

“Lâu Độ.” Giang Ngạn Tuyết gọi anh.

Lâu Độ hình như hoảng sợ, anh ngoảnh lại nhìn, lại quay đầu nhìn về phía trước, đột nhiên không biết mình đang ở đâu.

Giang Ngạn Tuyết nói với anh ta từ xa: "Hôm nay thời tiết không tệ, ánh nắng khá rạng rỡ."

Lâu Độ “Ừm” một tiếng: “Rất tốt.”

Giang Ngạn Tuyết lẳng lặng đến gần anh, sắc mặt nghiêm nghị, giọng nói trầm thấp:

“Ngày hôm nay trời khá nhiều mây, mây đen giăng rất dày.”

Lâu Độ giật mình.

“Mắt anh bị sao vậy?”

Thanh âm của Giang Ngạn Tuyết khẽ run lên, nhìn thẳng vào đôi mắt không hề có tí tập trung nào của Lâu Độ.

Lâu Độ hốt hoảng che mắt lại, khô khốc nói:

“Là di chứng. Tôi ở biển hoa Hạ Mạt bị sâu cắn, chắc là sâu có độc.”

Giang Ngạn Tuyết không nghe vào được một chữ nào.

Lâu Độ nói: “Không sao hết, dù sao trò chơi kết thúc là lại tự hồi phục thôi.”

“Cậu trúng độc sớm như vậy quả thật không đáng, hơn thế, hết lần này đến lần khác vẫn cứ cố ý sử dụng “Dị không gian” sau khi đã trúng độc.”

Giang Ngạn Tuyết quan sát hai mắt Lâu Độ không có tổn thương bên ngoài:

“Là vì không thể phạm phải điều cấm kị sao? Vậy điều cấm kị là gì? Dị không gian hay vẫn còn điều gì khác?”

Lâu Độ ngắt lời cậu:

“Cậu đừng có suy nghĩ lung tung, chắc là do trận giao chiến vừa rồi đã đυ.ng phải đầu thôi.”

Giang Ngạn Tuyết nhận được lý do giải thích như vậy liền nở nụ cười:

“Đang làm phim hay viết tiểu thuyết thế? Đυ.ng phải liền mù mắt, coi mình là Hạ Tử Vi sao?”

Lâu Độ cũng không muốn dây dưa vấn đề này, anh đoạt lại kính đeo lên, không chờ đợi một chút nào mà bước đi. Giang Ngạn Tuyết níu hắn lại, thanh âm lạnh lùng:

“Phía trước có hố.”

Lâu Độ: “…”

Giang Ngạn Tuyết kéo anh sang một bên, nhưng không buông tay mà vẫn nắm lấy cổ tay Lâu Độ đi về phía trước. Dựa theo tốc độ bình thường, Giang Ngạn Tuyết đi không nhanh nhưng đối với một người mù mà nói, thì có chút sợ hãi.

“Tin tưởng tôi!” Giang Ngạn Tuyết nói.

Lâu Độ hơi sững sờ, khóe môi không kìm được mà cong lên một chút, anh không do dự nữa mà sải bước, phó mặc cho Giang Ngạn Tuyết dẫn đi.

Khi tìm được Nạp Toa, trời đã tối và đang mưa phùn, Nạp Toa đang ngồi bên hồ, thấy có người đến, bà sẽ khóc:

“Ôn Đóa của tôi, cuộc đời của tôi.”

Lộc Trạm chờ bà khóc một hồi mới hỏi:

“Con gái bà là thánh nữ, ngay cả tộc trưởng cũng phải cúi đầu quỳ lạy ba cái trước cô ấy nhưng con gái tộc trưởng lại dám cướp nhười của thánh nữ, có phải vậy không?”

Chỉ với một câu nói đã thành công ngăn chặn được tiếng khóc của Nạp Toa, Bà nhìn về phía Lục Trạm, một tia bối rối xẹt qua mắt bà, từ tiếng khóc lớm đổi thành tiếng nghẹn ngào.

Dù sao bà ấy cũng là phụ nữ trung niên, nên cho dù Lộc Trạm có điên cuồng mà nổi giận tàn phá đến tận trời thì thật sự cũng không lỡ ra tay. Đúng lúc đang khó xử, Giang Ngạn Tuyết bước tới, mặc kệ người ta là nam hay nữ, cậu túm lấy cổ áo, nói:

“Tôi vốn tưởng rằng bà là một người mẹ đáng thương, đau đớn khi mất đi đứa con gái yêu quý của mình. Xem ra lòng dạ bà thực sự chẳng hề tốt đẹp gì.”

Lưỡi dao kề ngay trên cổ Nạp Toa, chỉ đợi Giang Ngạn Tuyết nhẹ rạc một cái, đầu bà ta sẽ rơi xuống.

Sắc mặt Nạp Toa thay đổi ngay lập tức:

“Đừng, đừng, đừng, tôi, tôi không cố ý, tôi...”

Giang Ngạn Tuyết tàn nhẫn:

“Nói thật.”

“Ta, ta cũng không muốn như vậy!”

Nạp Toa khựng một cái, ô ô khóc rống lên:

“Ai bảo Ôn Đóa là thánh nữ, cho dù có yêu A Bố đến đâu, tình yêu giữa hai đứa cũng là điều không thể, vì dân tộc ta, vì hàng vạn tộc nhân, con bé hoàn toàn không thể kết hôn, tuyệt đối không.”

“Để cho con bé từ bỏ, chúng tôi đã lên kế hoạch, để chị em tốt nhất của Ôn Đóa, cũng chính là con gái của tộc trưởng đi cầu tình với A Bố, cưỡng chế A Bố với con gái của tộc trưởng thành hôn, tôi cũng không còn cách nào khác, vì đây là quyết định của mọi người, vì tộc mình, cũng là muốn tốt cho chính bản thân Ôn Đóa.”

Số 20 hừ lạnh nói:

“Đem sự hưng thịnh của cả tộc đè lên người một cô gái, vậy mấy tên trưởng lão kia thì để làm gì?”

“Người ngoài cuộc như cậu thì biết cái gì?” Nạp Toa ngược lại, kích động nói: “Ôn Đóa là người được Chân Chủ lựa chọn, Chân Chủ ban cho con bé pháp thuật tối cao, sứ mệnh của nó chính là bảo vệ dân tộc chúng ta, lẽ ra con bé nên vì dân tộc mà dâng hiến cả cuộc đời, vứt bỏ thứ tình yêu nam nữ ấy, còn hiện giờ thì là cái gì đây?”

Nạp Toa lạnh giọng nói:

“Đàn ông là thứ ích kỉ và nhanh thay đổi nhất trên đời này, chân trước cùng người ta thề non hẹn biển, vừa xoay mặt liền cùng người ta chung giường chung gối. Nếu hắn thật sự yêu Ôn Đóa, hắn sẽ kết hôn với con gái tộc trưởng sao? Sẽ bị trúng kế mà điên cuồng theo đuổi con gái tộc trưởng ư? Tôi đây là vì muốn tốt cho Ôn Đóa, không để cho con bé ngày càng lún sâu rồi cuối cùng lại làm khổ chính bản thân mình.”

Lộc Trạm thật sự không nói nên lời.

Nạp Toa lại nói:

“Nhưng tôi không ngờ rằng, Ôn Đóa không chịu nổi đả kích này, đột nhiên bỏ đi mất, sau đó cũng không thấy trở về.”

“A Bố đang ở đâu?” Lâu Độ hỏi: “Anh ta cùng con gái tộc trưởng chung sống hòa thuận cả đời rồi?”

Nạp Toa lại nói:

“Mặc dù con gái của tộc trưởng làm những việc đó vì mọi người ép buộc, nhưng trong lòng thì cảm thấy hổ thẹn. Dù thật sự yêu A Bố sâu sắc nhưng lại sợ Ôn Đóa trả thù. Ngày thứ hai sau đám cưới, cô ấy và A Bố đã cùng bỏ trốn. Bọn họ vượt biển, đi thật xa, có thể A Bố đã đưa cô ấy về quê mình cũng nên.”

Giang Ngạn Tuyết buông Nạp Toa ra, trực tiếp hỏi:

“Ôn Đóa không phải là cô gái ôn nhu thiện lương sao? Lòng không thù hận, cho dù bị cướp đi bạn trai cũng không mang hận, cô ấy cũng không phải kẻ độc ác như Cổ Lệ Tô Như Hợp.”

“Cậu!” Nạp Toa thật sự tức giận: “Dù sao con gái của tộc trưởng và A Bố đã cùng nhau cao chạy xa bay rồi, sự thật chính là như vậy.”

Giang Ngạn Tuyết: “Chúng tôi đã đến nhà tộc trưởng, không chỉ tìm được gia phả, còn thấy tộc quy. Quy định của dân tộc các ngươi là không được rời khỏi hòn đảo này, cho dù nữ tử xuất giá cũng chỉ có thể gả cho người dân tộc mình, trừ khi là người ở nơi khác đến bằng lòng ở rể. Nói cách khác, cho dù Ôn Đóa thật sự muốn gϊếŧ cả nhà tộc trưởng, con gái tộc trưởng cũng tuyệt đối không được rời khỏi quê hương.”

Nạp Toa đứng hình.

Số 20 không thể chịu đựng được nữa:

“Bà bị nghiện nói dối có phải không? Muốn bị đánh thì cứ nói thẳng ra. Mẹ nó, tôi đang lo không có chỗ trút giận đây.”

Lộc Trạm cũng không còn kiên nhẫn: “Đi dạo chút thôi, đem bà ta sang điện Thánh Nữ rồi cho rắn độc ăn.”

Nạp Toa nghe xong, cũng bắt đầu vùng vẫy, ra sức thoát khỏi sự trói buộc của Lộc Trạm, rốt cuộc thì ngã rầm một cái, kinh hoàng lắc đầu nói: “Không không không, không được! Tôi không đi, không đi!”

Nạp Toa lăn lộn trên đất, không ngừng khóc thét lên:

“Hắn chết rồi, chết rồi! A Bố đã chết rồi!”