Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 57: Hòn Đảo Hạnh Phúc

“Em tên Yến Tử, yến trong "nói cười yến yến", tím trong "tử khí đông lai", em năm nay tám tuổi, bắt được thẻ số 50.”

晏紫: Yến Tử. Yến: rực rỡ, tươi tốt, Tử: tử khí đông lai có nghĩa là may mắn từ phía đông đến

Tóc mái thưa đặc biệt thích trẻ con, dọc đường đi đều nắm bàn tay nhỏ bé của Yến Tử: “Trời ạ! Cô bé nhỏ như vậy đã vào trò chơi Hoàng Tuyền?”

Yến Tử bất đắc dĩ cười cười: “Không còn cách nào, chết sớm thôi mà.”

Người đàn ông đeo kính râm: “Em có thể kiên trì tồn tại trong game này rất giỏi.”

Yến Tử cúi đầu ngại ngùng nói: “Nhờ có các cô chú giúp em.”

“Mọi người xác định là hướng này à?” Tóc mái chó gặm từ xa nhìn rừng trúc um tùm, buồn rầu gãi đầu: “Nơi đó cũng quá tốt để đặt bẫy, chúng ta liều lĩnh xông vào tìm người có thể sẽ bị bao vây tứ phía như sủi cảo không?”

Tóc mái chó gặm

Người đàn ông đeo kính râm nói: “Đại Quỷ tuy rằng trong tay cầm “Thôn Vũ”. Chẳng qua tôi thấy cậu ta chỉ có thể phòng thủ không thể đánh trả, có thể là không thể động đến cấm kỵ làm cậu ta bị hạn chế. Nếu người khác không biết xấu hổ mà đánh hội đồng, thần tiên cũng không thắng nổi.”

Tóc mái thưa: “Hay là vào tìm đi! Nếu Đại Quỷ chết, chúng ta cũng phải chết theo.”

Ba người hợp lại, tính toán sau đó dẫn Yến Tử nhỏ bé đi vào rừng trúc.

Không khí trong lành, dạt dào xanh biếc, lá trúc xào xạc. Cảnh tượng này trong phim võ hiệp nhất định sẽ xuất hiện cả trăm hắc y nhân ẩn núp, chỉ cần đợi đến thời điểm thích hợp, đám người hắc y sẽ nhảy xuống tàn nhẫn gϊếŧ hại nhân vật chính.

Gió mát thổi qua phía sau, cổ của Tóc mái chó gặm chợt lạnh: “Ai đó?”

Một tiếng này làm cho hai người đồng bọn bị dọa căng thẳng nhìn bốn phía. Đừng nói là người, đến bóng quỷ cũng không có.

Tóc mái thưa nổi giận: “Tôi nói cậu có thể đừng tự hù dọa bản thân được không?”

Lời này vừa nói xong. Một mũi tên bắn lén từ nơi xa vụt bay đến, đâm trúng vào giữa đùi của Tóc mái chó gặm.

“A!” Tóc mái chó gặm kêu thảm thiết, khoảng hai mươi mấy người từ bốn phương tám hướng xông ra. Dẫn đầu bọn họ là người đàn ông đầu trọc tối hôm qua bày ra đống lửa nướng cá có số 118.

Tóc mái thưa chú ý thứ bắn trúng Tóc mái chó gặm không phải là mũi tên, mà là cành cây bị dao nhỏ chẻ ra dài khoảng 10cm, trên cành cây có bôi độc. Tuy rằng không có máu, nhưng Tóc chó gặm sắc mặt xanh mét, môi phát tím; không đến nửa phút liền bắt đầu sùi bọt mép cả người run rẩy.

“Số 30!” Tóc mái thưa sợ hãi gọi to cậu ta vài tiếng. Tóc mái chó gặm hoàn toàn không nhúc nhích.

“Đáng ghét!” Người đàn ông đeo kính râm rút dao găm ra, bắt lấy người chơi gần nhất, đâm vào bụng người kia một cách tàn nhẫn. Người dính đầy máu anh ta lại hướng tới người thứ hai mà đâm tới.

Tên đầu trọc tức giận dữ dội: “Lên xử lý bọn nó!”

“Số 20, bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta chạy đi!” Tóc mái thưa vừa nói vừa che mắt của Yến Tử, không ngờ cô bé trong lòng liền hu hu khóc lớn.

Một bé gái tám tuổi nhìn thấy loại chuyện chém gϊếŧ đầy máu me này không khóc mới là lạ đấy!

Tóc mái thưa tay chân luống cuống: “Yến Tử, Yến Tử hiện tại không phải lúc để khóc! Chúng ta phải chạy trốn!”

Yến Tử càng khóc càng hăng hái, nước mắt ào ào chảy xuống, trong miệng lẩm bẩm không nghe rõ: “Trời tối, gió nổi lên! Thỏ Tiên Sinh mau tới cứu con!”

Tóc mái thưa cũng không rảnh nói lời vô ích ôm lấy Yến Tử liền chạy.

Mặt đất đột nhiên rung chuyển.

“Lạch cạch lạch cạch!” m thanh từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn truyền đến, trên mặt mọi người đều mang đầy vẻ nghi hoặc nhìn xung quanh, theo âm thanh ngày càng tới gần. Người đàn ông đầu trọc có thị lực tốt nhất khϊếp sợ la lớn: “Có sói! Rất nhiều, rất nhiều sói !”

Con sói đầu đàn vừa uy mãnh vừa to lớn mạnh mẽ dẫn dắt bầy sói chạy như điên tiến tới. Tất cả mọi người đều sợ vỡ mật, hồn vía lên mây mà hốt hoảng chạy trốn.

Chạy chậm sẽ trực tiếp bị sói cắn rơi đầu, cảnh tượng muốn bao nhiêu máu me có bấy nhiêu máu me.

m thanh cắn xé, nhai nuốt làm cho chân Tóc mái thưa nhũn ra, nghe được tiếng người đàn ông đeo kính râm nôn không dừng lại được.

Yến Tử lau nước mắt nào có một chút gì gọi là sợ hãi? Cô bé tay trái túm lấy Tóc mái thưa đang bị dọa sợ, tay phải bắt lấy người đàn ông đeo kính râm đang nôn dở: “Mau đi thôi!”

Tóc mái thưa dường như đã hiểu: “Yến Tử, Yến Tử,nó nó nó… chúng nó, là, là em, gọi gọi… gọi ra ?”

Yến Tử ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, cái này gọi là "Thỏ Tiên Sinh”, là phần thưởng của em. Hệ thống nói có thể gọi động vật tới giúp em. Chẳng qua có rất nhiều hạn chế, ví như em cần phải khóc, nếu không sẽ không dùng được; ví như em cần phải niệm chú ngữ gì đó “Trời tối gió nổi lên, Thỏ Tiên Sinh mau tới cứu ta!”; lại ví như một lần chơi chỉ hạn chế dùng được một lần.”

Yến Tử huýt sáo một tiếng con sói đầu đàn liền ngoan ngoãn nhảy trở về quỳ rạp trên mặt đất. Yến Tử cố gắng leo lên hướng hai người trưởng thành còn đang trừng mắt nhìn mình nói: “Nhanh đi lên đi ạ!”

Đâu đâu cũng là nhân vật tai to mặt lớn càng làm tôn lên những người ăn hại như họ! Thật đáng ghét mà!!!

Người đàn ông đeo kính râm lâm vào tự ti: “Yến Tử, em vừa rồi nói là khen thưởng. Chẳng lẽ em là người chơi cao cấp!?”

Yến Tử không hiểu chớp chắp mắt: “Người chơi cao cấp là sao ạ?”

“Thẻ tàu của em màu gì?”

Yến Tử không đề phòng lấy ra thẻ tàu của mình.

Hai người tự ti: “...”

Một cô bé tám tuổi là người chơi cao cấp, chính mình là người trưởng thành lại là người thuộc khu D.

Giữa người với người sao lại có thể có chênh lệch lớn như vậy chứ ?

Nhóm người Giang Ngạn Tuyết xuất phát đến phía đông bãi biển bởi vì vị trí ông lão thả câu là phía đông của hòn đảo Hạnh Phúc. Chỉ là nếu đi bộ thì cần phải đi mười mấy tiếng đồng hồ, đến bãi biển cố tình lại không thấy bóng dáng ông lão đâu. Vài người biết rằng không thể gấp gáp, đành phải ngồi xuống yên tĩnh chờ đợi.

Trò chơi trôi qua, đến sáng sớm ngày thứ tư ông lão kia cuối cùng cũng tới.

Lộc Trạm hết sức phấn khởi chạy đến hỏi: “Cụ ông, cháu có thể hỏi một chút chuyện của Thánh nữ được không? Ông biết Thánh nữ làm gì không? Với việc mọi người thờ phụng có quan hệ gì vậy?”

Cụ ông không nói lời nào, lặng lẽ quấn mồi thả câu nhắm mắt chờ cá cắn câu.

Kết quả rất rõ. Cả buổi sáng cụ ông cũng không câu được nửa con cá.

Lộc Trạm cướp lời: “Ông bác của tôi ơi! Để tôi để tôi.”

Cụ ông chậm rãi nói: “Hôm nay là ngày đặc biệt. Ta muốn câu 99 con cá mới được.”

Lộc Trạm: “..."

“Được được được.” Giang Ngạn Tuyết vén tay áo bắt đầu làm: “Vấn đề là ông có bao nhiêu cần câu?”

Cụ ông ung dung thong thả bắt đầu làm khó người khác: “Cần câu chỉ có một.”

Giang Ngạn Tuyết cởϊ áσ khoác ra: “Đã hiểu, cháu xuống biển vớt cho ông.”

Cụ ông dường như đặc biệt vừa lòng với Giang Ngạn Tuyết: “Đúng là có mắt nhìn.” Ông ta lấy ra hai bộ đồ lặn ném cho cậu: “Trước 12 giờ đêm nay, nếu không vớt đủ 99 con cá ta liền đi tìm chết.”

“...”

Xem như ông lợi hại!!!!!!!

Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ rất nhanh đã thay xong đồ lặn, cầm lưới đánh cá của cụ ông xuống biển.

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, hơn nữa Lộc Trạm cũng không từ bỏ, không buông cần câu, còn có biển rộng hỗ trợ. Cuối cùng, đến 10 giờ tối đã vớt đủ 99 con cá.

Cụ ông đặc biệt hài lòng cười đến không khép miệng được.

Giang Ngạn Tuyết nhân cơ hội này hỏi: “Ông lúc buổi sáng đã nói, hôm nay là ngày đặc biệt, là ngày đặc biệt gì vậy?”

“Hôm nay là sinh nhật Thánh Nữ, nhà nhà đều phải dâng lên 99 con cá, 99 cân thịt, 99 cân trái cây lê đào.” Cụ ông nói xong, nhắm mắt lại không nhúc nhích, trong miệng lẩm bẩm: “Trong vong bảy ngày nếu không gom đủ mấy thứ này, ta liền đi tìm chết!”

“...”

Coi như ông tàn nhẫn!!!!!!

Vốn tưởng rằng là trò chơi tìm ra lời giải, kỳ thật là vào trò chơi làm cu li.

Lộc Trạm nói: “Cũng may hòn đảo Hạnh Phúc không phải là đảo hoang. Cây ăn quả cũng không ít, nhưng mà chúng ta phải nhân lúc còn sớm mà đi hái, nếu không sẽ bị người khác hái làm đồ ăn hết. Thịt trên đảo cũng có món ăn dân dã, tôi ở gần biển hoa Hạ Mạt nhìn thấy lợn rừng, một con lợn rừng ít nhất cũng 300 cân, một con liền đủ rồi.”

Dựa vào lời Lộc Trạm nói, đám người Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ đi đến biển hoa Hạ Mạt thử vận may. Với thân thủ của hai người, xử lý thịt không thành vấn đề, tương đối khó chính là cùng người chơi khác giành giật trái cây.

Cây ăn quả vốn dĩ không nhiều lắm, có thể ăn mà không cần phải nấu là thứ đồ ăn mà mọi người chơi đều lựa chọn đầu tiên.

Giang Ngạn Tuyết sử dụng “Thôn Vũ” hung hăng khống chế lợn rừng, dễ dàng không phí chút sức lực. Nhưng tìm kiếm cây ăn quả thì nhiều thời gian hơn thoáng cái đã qua ba ngày, bọn họ chỉ tìm thấy duy nhất một cây đào. Ước chừng chỉ gom đủ 10 cân đào.

Buổi chiều mặt trời ngả về tây, thời gian mặt trời lặn, ba người Giang Ngạn Tuyết vận may tốt tìm được một loạt cây nho, nho dại phát triển tự nhiên. Vừa lúc khát nước khó nhịn, điều trước tiên là hái vài chùm nho tự mình ăn đã.

Quả nho chua chua ngọt ngọt, mùi vị đặc biệt ngon. Lâu Độ ăn hai trái không cẩn thận bị sặc ho chết đi sống lại.

Giang Ngạn Tuyết cũng không nhân cơ hội mà châm chọc mỉa mai, đi đến phía sau Lâu Độ giúp hắn vỗ vỗ lưng: “Anh thế nào rồi?”

Lâu Độ vất vả bình thường trở lại, khó có thể che giấu sự mệt mỏi ở giữa chân mày: “Không sao cả.”

Giang Ngạn Tuyết nói: “Dáng vẻ của anh trông rất mệt mỏi.”

“Tối hôm qua ngủ không ngon.” Giọng nói Lâu Độ bình đạm giống như đang nói sự thật.

“Lâu Độ.”

“Làm sao?” Lâu Độ không biết tại sao trong lòng bối rối không hiểu sao lại khó chịu, tay Giang Ngạn Tuyết đột ngột vươn tới áp trên trán hắn.

Trong lòng Lâu Độ “Ầm” một tiếng, giống như bom nổ tựa ngàn cân!

“Không phát sốt mà.” Giang Ngạn Tuyết lấy tay ra lại sờ sờ trán mình “Mặt anh có chút đỏ.”

Lâu Độ lảo đảo lùi hai bước vội vội vàng vàng hái quả nho: “Trời nắng có hơi gắt.”

Giang Ngạn Tuyết cũng không nghĩ nhiều, cất quả nho vào bên sọt mà Lộc Trạm dùng dây mây đan thành. Nâng sọt lên ước lượng có lẽ khoảng hai mươi cân.

Lại trôi qua hai ngày, bọn họ tìm thấy được mười cân táo, năm cân hạnh, còn có ba mươi cân dưa hấu.

Tổng cộng 75 cân trái cây.

Vào đêm, Lộc Trạm dự định ngày mai đổi đồ trong tay với người chơi khác. Dù sao bọn họ có thêm thịt lợn rừng, điều này đối với người chơi khác mà nói chính là điều hấp dẫn không gì sánh bằng.

Lộc Trạm cười ha ha nói với Lâu Độ: “Làm phiền đại đầu bếp chế biến một chút.”

Đã trải qua nhiều ngày ở chung, cậu ta thấy được tài nấu nướng của Lâu Độ đúng là mỹ vị nhân gian!!

Mỹ vị nhân gian: món ăn ngon và quý

Lâu Độ không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng. Anh dựa vào cây hai tay đan trước ngực giống như đã ngủ.

“Lâu Độ.”

Lâu Độ cực lực kìm nén, anh chưa bao giờ mẫn cảm đối với hai chữ này như vậy. Nói chính xác là từ trong miệng Giang Ngạn Tuyết nói ra hai chữ này giống như mười nghìn cân thuốc nổ trong đầu nổ tung vậy, làm anh từ đầu đến chân đều tê dại.

“Anh đổ mồ hôi.” Giang Ngạn Tuyết hỏi: “Anh rất nóng sao?”

“Không có.” Lâu Độ mở to mắt lại buồn ngủ nhắm mắt lại: “Tối ngược lại có chút lạnh.”

Giang Ngạn Tuyết ngồi xuống bên cạnh Lâu Độ, cởϊ áσ khoác phủ lên người Lâu Độ.

Thân thể Lâu Độ cứng đờ. Anh nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Giang Ngạn Tuyết, nhịn không được muốn nhích lại gần Giang Ngạn Tuyết.

Giang Ngạn Tuyết dứt khoát mở rộng vòng tay: “Có muốn lại đây sưởi ấm một chút không? ”

Lâu Độ nghe được, thoáng ngốc một chút nhìn vòng tay mở ra với mình không chút đề phòng lại vô cùng ấm áp. Anh động tâm một chút, ở nơi Giang Ngạn Tuyết không nhìn thấy lỗ tai đều đỏ cả lên.

“Không không cần.” Anh lúng túng quay mặt đi như không có gì mà ngắm trăng: “Tôi một chút cũng không lạnh.”

“Đều lạnh đến đông cứng rồi vẫn còn cãi bướng.” Giang Ngạn Tuyết cũng không bắt buộc Lâu Độ qua chỗ cậu. Chết vì kiêu ngạo, tự mình không chủ động một chút anh thà rằng bị lạnh chết cũng sẽ không mềm yếu.

Vì thế hiểu rõ Lâu Độ nhất – Giang Ngạn Tuyết trực tiếp nhào tới từ bên hông Lâu Độ mà ôm anh cứng ngắc giống như con koala trực tiếp treo trên người Lâu Độ.

Lâu Độ giật mình máu dồn lên não có chút choáng váng.

Nóng quá đi!!!

Lâu Độ vốn định đẩy Giang Ngạn Tuyết đang bốc đồng trong lòng mình ra triệt để đánh mất suy nghĩ: “Nếu cậu nhiệt tình như vậy, tôi đây cũng không thể không biết tốt xấu đúng không?”, cẩn thận tiếp nhận sự ấm áp đủ để nhấn chìm anh. Anh nhìn Giang Nhạn Tuyết trong lòng ngực không ngừng lẩm bẩm “Nghìn vạn lần đừng buông tay, nghìn vạn lần đừng buông tay....”

Lộc Trạm ngáp một cái quay người đi tiếp tục giả bộ ngủ.

Trời trăng gió mát đặc biệt có thể thống các người cứ tự nhiên—

Thời điểm tờ mờ sáng, Lộc Trạm mở to mắt. Cậu ta thuận thế ngồi dậy, tay phải với vào túi áo mò đến dao găm đang giấu bên trong. Mắt còn đang nhìn Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ ở chung một chỗ cậu ta có chút buồn bực thở dài.

Chơi cái trò chơi cho cậu ta ăn cẩu lương này còn có thiên lý hay không hả!

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, còn 50m nữa Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ đồng thời cảnh giác.

Lộc Trạm thấy vậy “Ầm” một tiếng ngã xuống đất lăn qua lộn lại ngủ hình chữ X.

Giang Ngạn Tuyết gọi cậu ta một tiếng: “Lộc Trạm.”

“Làm sao?” Lộc Trạm lười biếng bò dậy nheo mắt nhìn sương mù mênh mông ở đằng xa: “Aiyo tôi hình như thấy tiên nữ.”

Lâu Độ cầm lấy gậy gỗ trên mặt đất để phòng thân: “Ở trên đảo gặp được mỹ nữ là tiên nữ chiếm tỷ lệ 0.001%, là nữ quỷ chiếm tỷ lệ 99.999%.”

“Rất có lý!” Lộc Trạm giật mình đứng lên, đợi cho người kia đi đến gần, dây thần kinh của cậu ta căng thẳng kêu một tiếng: “Là mấy người à.”

Nam nhân đeo kính râm, tóc mái thưa, còn có Yến Tử.

“Đại ca.” Yến Tử người toàn bùn bổ nhào vào người Giang Ngạn Tuyết: “Số 30 chết rồi.”

【Ngài đã thành công sống 7 ngày, trước mắt còn lại 72 người chơi.】

【Đại quỷ còn sống, Tiểu Quỷ còn sống, quỷ binh số 30 tử vong, số 40 tử vong, số 60 tử vong, số 110 tử vong.】

Tính luôn Đại Quỷ và Tiểu Quỷ trò chơi tổng cộng có 122 người thời gian qua 7 ngày đã chết 50 người. Có thể bọn họ chết trong lúc chém gϊếŧ lẫn nhau, cũng có thể là đυ.ng vào cấm kỵ của trò chơi, giống mấy cái như ngửi thấy mùi hoa ở trong mộng mà chết đi.

Lâu Độ từng nói qua Nam Kha cũng tiến vào trò chơi này, cậu ta số 100; mà cái người oan gia ngõ hẹp biếи ŧɦái Giải Diêm kia cũng tới vừa khéo cũng là quỷ binh cầm trong tay thẻ số 120.

Như vậy tính ra chỉ còn lại số 70, số 80, số 90 chưa lộ diện.

Lộc Trạm nói tóm tắt cho ba người bọn họ nghe kế hoạch đơn giản cùng hành động một lần sau đó mới hỏi: “Còn thiếu 24 cân trái cây. Trong tay mọi người có đồ tích trữ không ?”

Yến Tử vội giơ tay nói: “Em có hai trái đào.”

Tóc mái thưa nói: “Tôi nghe người ta nói ở gần phía tây có dừa, cái đó cũng là trái cây đúng không? Bên ngoài cứng rắn lại nặng cân, không cần bao nhiêu liền có thể gom đủ 99 cân.”

“Không được, không được.” Lộc Trạm liền bác bỏ: “Cụ ông ở gần phía đông, cây dừa gần phía tây, hòn đảo Hạnh Phúc có hình chữ nhật từ phía đông tới phía tây cách nhau 100km. Thời gian cụ ông quy định còn lại 1 ngày, vừa đi vừa về còn phải mang theo trái cây căn bản là không kịp.”

Mấy người nghe xong lời này cũng biết muốn hái dừa là mơ mộng hão huyền, không khỏi buồn rầu.

“Ai nha thiếu chút nữa đã quên.” Giang Ngạn Tuyết đột nhiên vỗ đùi: “Tôi có đạo cụ.”

Người đàn ông đeo kính râm không ôm hy vọng: “Đạo cụ gì mà trong nháy mắt có thể gom đủ 24 cân trái cây?”

“Đương nhiên là 0 giây. Có hàng cần lấy, đảm bảo Truy Tố chất lượng.”

Giang Ngạn Tuyết khi nói chuyện liền ném đạo cụ Truy Tố lên không trung: “Tôi đã đánh mất 24 cân dừa.”

Đạo cụ trên không trung hóa thành một luồng ánh sáng, trong phút chốc trái dừa to như quả bóng “bùm bùm” rơi xuống. Lâu Độ cũng Lộc Trạm chạy nhanh đi đón lấy sợ rằng rớt bể lại bị cụ ông bắt bẻ.

Mấy người con trai chia nhau ra cầm 99 cân trái cây, 99 cân thịt, ngược lại cũng không quá nặng, đi qua mấy đỉnh núi, đi qua vài chỗ đất trống. Rốt cuộc dưới ánh nắng cũng nhìn thấy cụ ông ở bãi biển, Lộc Trạm mệt chết đi sống lại mang theo đồ vật hắn đang cầm mang theo một bụng lửa giận: “Lại để cho người đẹp nhất vũ trụ là tôi đi làm culi, ông là NPC không tim không phổi! Lần này đã hài lòng chưa?”

Cụ ông đương nhiên thỏa mãn, ông chậm rãi đứng lên đem toàn bộ thịt và trái cây ném xuống biển ra dáng ra hình mà lạy ba lạy. Sau đó xoay người nói với những người chơi: “Đi theo ta.”

Đám người Giang Ngạn Tuyết tự nhiên ngoan ngoãn đi theo. Cụ ông đi rất chậm chậm, đến mức Lộc Trạm hận không thể ôm ông chạy cho nhanh.

Đi khoảng hai tiếng đồng hồ, tốc độ cụ ông bỗng nhiên nhanh hơn. Ông bước nhanh về phía biển hoa Hạ Mạt.

Đột nhiên Tóc mái thưa ở đằng sau hét thảm một tiếng “Ai u”. Mọi người quay đầu lại phát hiện cô ngã xuống đất, khuôn mặt vặn vẹo che mắt cá chân.

Người đàn ông đeo kính râm hỏi: “Có chuyện gì với số 10 vậy, chân bị trật à?”

“Không có.” Tóc mái thưa lại xoa xoa thử, thấy không có cảm giác gì, là không thoải mái. Cô thử đứng lên đuổi theo mọi người, trong lòng một trận sợ hãi: “Vừa rồi hình như có thứ gì đó bắt lấy chân của tôi.”

Người đàn ông đeo kính râm thờ ơ hỏi: “Cái gì thế?”

“Trơn nhẵn.” Tóc mái thưa sắc mặt đại biến: “Không phải là rắn đó chứ?”

Vừa dứt lời Lộc Trạm kêu thảm thiết: “Mẹ ơi!”

Lộc Trạm giơ cao chân lên ném ra một cái gì đó vừa dài vừa xanh mơn mởn. Thứ kia ở trên không trung cuộn thành một đoàn lúc rơi xuống đất nâng cái đầu lên phía trước, đầu tam giác đứng thẳng lên, đầu lưỡi màu đỏ phun ra lại rụt trở về.

Người đàn ông đeo kính râm sợ tới mức sắc mặt đột biến: “Là rắn độc!”

Vô số rắn độc từ trong bụi cỏ lao ra trên cành cây, trên thân cây không biết từ lúc nào đã tụ họp hơn trăm con độc xà màu sắc khác nhau. Chúng phun ra nọc độc, vòng qua cụ ông, không hẹn mà cùng lộ ra nanh độc với vị khách không mời mà đến.

Lộc Trạm chỉ cảm thấy sống lưng tê dại. Hồi tưởng lại xúc cảm trơn nhẵn dinh dính trên cổ vừa rồi, cậu ta liền cảm thấy ghê tởm quá sức.

Tóc mái thưa trực tiếp bị dọa đến tê liệt. Cô không sợ người chết, không sợ chơi tự chém gϊếŧ lẫn nhau, nhưng cô sợ rắn!

Giang Ngạn Tuyết cầm kiếm nhắm ngay vị trí bảy tấc của rắn độc, một kiếm hai con một phần thân thể của rắn cứ thế bùm bùm rơi xuống. Rắn độc rất có linh tính, biết người này không dễ chọc, nhao nhao lui đi tìm những quả hồng mềm khác để gặm, một kiếm kia có thể đánh cho rắn độc xuyên thấu bụng. Đám rắn độc lạnh run đành phải xông về phía Lộc Trạm, người vừa nhìn đã cảm thấy rất dễ khi dễ.

Nam nhân đeo rìu chém trái chém phải: “Ông cụ kia có ý gì đây? Ông ta muốn gϊếŧ tất cả chúng ta làm tế phẩm sau đó cống nạp cho Thánh nữ sao?”

Lộc Trạm nói: “Những con rắn này không công kích ông cụ, chẳng lẽ do ông ta nuôi? Vậy đem ông ta làm khiên chắn đi!”

Tóc mái thưa bật khóc thảm thiết: “Đừng!!! Không muốn!!!”

Yến Tử vội vàng chạy tới: “Chị ơi.”

Cả người tóc mái thưa run rẩy cô bắt lấy bàn tay nhỏ của Yến Tử, khóc đến không thể khống chế được mình: “Tôi muốn chết, tôi muốn chết!”

Hai mắt tóc mái thưa nhắm lại, không hề có dấu hiệu gì mà thằng tắp ngã trên mặt đất sắc mặt trắng bệch.

“Số 10, số 10!” Người đàn ông đeo kính râm gian nan bước đến vài bước, lo lắng hỏi Yến Tử “Cô ta làm sao vậy?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Tử trắng bệch nói: “Chết, chết! Chị ấy bị rắn độc cắn.”

Lộc Trạm thở hổn hển cậu ta cắn răng hạ quyết tâm: “Một hai ba Mộc…”

Lộc Trạm dừng một chút nhìn về phía Lâu Độ đang đánh với rắn độc.

Lâu Độ bước nhanh xông tới chỗ cụ ông người đang đứng xem kịch, anh cũng không dựa theo lời Lộc Trạm kéo cụ ông vào trong đám rắn độc mà là bạo lực treo cổ cụ ông lên huýt sáo một cái.

Mắt những con rắn độc bốc lên kim quang lập tức dừng lại. Chúng nó hạ đầu xuống đất, mềm nhũn nằm sắp trên mặt đất, nhao nhao quay đầu bỏ đi.

Lộc Trạm đặt mông ngồi trên mặt đất: “Trời ơi.”

Người đàn ông đeo kính râm nổi trận lôi đình, anh ta hung thần ác sát vọt tới trước mặt cụ ông, mặc kệ tất cả, một quyền đánh tới: “Tôi cmn! Ông có phải cố ý muốn hại chết chúng tôi phải không?”

Trên mặt cụ ông bị ăn một đấm, ông ta cũng không cảm thấy tức giận, chỉ cau mày trầm giọng nói: “Nơi này là thánh điện của Thánh Nữ, các người là người bên ngoài, lại vọng tưởng tham kiến Thánh Nữ, phải chuẩn bị tốt thí luyện.”

Lâu Độ nhìn cụ ông: “Vậy ông là ai?”

Cụ ông trịnh trọng nói: “Bảo vệ Thánh Nữ không bị người ngoài quấy rầy là bổn phận của ta.”

Lộc Trạm vỗ đầu một cái: “À ra là người trông coi đúng không? Vậy ông khẳng định biết rất nhiều chuyện về Thánh Nữ. Mà nói thật, Thánh Nữ tột cùng là người, là thần hay yêu, hay là quỷ thế? Cô ta có kỹ năng gì, cô ta là… Tôi đệt!”

Lộc Trạm trong lúc nguy hiểm khom lưng xuống một cái tránh thoát được châm độc bắn ra từ chính điện dưới chân, vừa vặn giẫm phải đoạn xà, ngã tại chỗ một cái chỏng vó.

Người đàn ông kính râm nổi trận lôi đình: “Lại là bọn họ!”

Tên đầu trọc hoàn toàn trở nên điên cuồng, không gϊếŧ được mấy người lừa gạt mình thì không bỏ qua.

Người đàn ông đầu trọc tung nắm đấm lên đánh: “Cái loại thả sói đến!”

Hai mươi mấy người đồng loạt xông lên, cục diện loạn thành một đoàn, lần nữa biến thành một trận hỗn chiến kịch liệt.

Lâu Độ một hơi quất ngã ba người quay đầu lại phát hiện mình cách Giang Ngạn Tuyết rất xa.

Giang Ngạn Tuyết bất đắc dĩ tuân theo cấm kỵ, chỉ có thể phòng thủ, không thể tấn công bị đánh đến mức liên tiếp bại lui. Tuy rằng kẻ thù không thể đả thương, mảy may đả kích cậu, nhưng cậu cũng không thể đả thương kẻ thù nửa tấc. Điều này rất có lợi cho kẻ địch không ngừng tiến công, chơi xa luân chiến Giang Ngạn Tuyết sớm muộn gì cũng chết.

“xa luân chiến: là hai cánh quân xa thay nhau tấn công làm đối thủ xoay xở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào.

Cùng lúc đó một âm thanh từ xa truyền đến, dẫn đầu chính là Chu Mật: “Tìm được Đại Quỷ rồi!”

Mọi người kinh ngạc, trăm triệu lần không nghĩ tới “Quỷ binh” kia lại chính là đại quỷ bọn họ khổ sở tìm kiếm!

Người đàn ông đầu trọc suýt phát điên: “Đừng lãng phí thời gian vào người khác nữa! Hãy gϊếŧ tên đó cho tôi!"

Giang Ngạn Tuyết thu hồi kiếm, cả người nhảy lên dây leo treo lung tung trên cây. Cậu liên tiếp tránh được tay đấm chân đá của bốn người, trong tay cầm dây leo xuyên qua dưới chân bọn họ lại quấn quanh thắt lưng, cánh tay, cổ, lại từ bên cạnh người đàn ông đầu trọc luồn qua dùng dây leo quấn lấy cổ chân của nam nhân đầu trọc.

Thành thạo đem bảy tám người buộc vào cùng nhau cuối cùng ra sức kéo một dây khiến cho tất cả mọi người đều ngã lung tung khắp nơi.

Lộc Trạm vội vàng nói: “Đại quỷ! Cậu mau đi đi! Cục diện ở đây chúng tôi ứng phó được!”

Giang Ngạn Tuyết đáp ứng, đang muốn cất bước rời đi đột nhiên trọng lực vô hình đè lên người Giang Ngạn Tuyết. Hai chân cậu cứng đơ, hai đầu gối mềm nhũn quỳ thẳng xuống đất.

Giang Ngạn Tuyết thầm kêu không xong, mặt đất bị trọng lực làm cho xuất hiện vết nứt. Cậu dùng tay chống đất có kiếm hỗ trợ chống đỡ cũng không thể phá vỡ nổi, tuy rằng không có thương tổn đến gân cốt nhưng trọng lực là chỉnh thể rơi xuống, ngoại trừ tứ chi chịu áp lực nặng nề, nội tạng cũng bị trọng lực gắt gao nghiền ép.

Lục phủ ngũ tạng đau nhức một trận phổi bị bóp nắn đè ép gần như là hít thở không thông!

Giang Ngạn Tuyết sặc ra một ngụm máu.

“Anh ơi!” Yến Tử kinh hãi thất thanh kêu lên cô bé hoảng sợ nhìn về phía tên đàn ông đứng ở phía sau Giang Ngạn Tuyết, dùng một ngón tay chọc vào lưng Giang Ngạn Tuyết.

Người đàn ông đeo kính râm hít một hơi khí lạnh: “Là trọng lực? Người kia là người chơi cao cấp phải không?”

Người đàn ông trung niên chải tóc dài tư thế thoải mái đứng bên cạnh Giang Ngạn Tuyết dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đặt trên lưng Giang Ngạn Tuyết chậm rãi di chuyển đến bên vai cậu khóe môi gợi lên nụ cười hưng phấn: “Xin chào Thôn Vũ, tôi là Nguyên Dương thuộc khu B.”

Lực đạo của hắn khống chế phi thường tốt không để cho Giang Ngạn Tuyết lập tức chết nhưng cũng không thể để cho Giang Ngạn Tuyết chạy thoát.

“Theo thống kê trò chơi Hoàng Tuyền có tổng cộng 93,72 triệu người chơi, đương nhiên đây vẫn là số liệu năm ngoái. Mỗi vòng trò chơi có sự tham gia của những người mới và mỗi vòng chơi đều có người chơi chết. Trong số chín mươi triệu người chơi này, người chơi cao cấp chỉ có năm vạn người mà tinh anh khu A chỉ có hơn 300 người, về phần từ trong chín mươi triệu người nổi bật siêu tân tinh được khu A chú ý lại chỉ có một mình người.”

“Loại người mang hào quang của thiên tuyển chi tử như cậu tự nhiên sẽ có rất nhiều người sùng bái, hâm mộ muốn xưng huynh gọi đệ với cậu, muốn kéo cậu vào nhóm làm đồng bạn. Nhưng mà cũng có một phần ghen tị với cậu, căm hận cậu. Cậu cũng chỉ là một nNgười mới” tiến vào trò chơi còn chưa được hai tháng. Trò chơi Hoàng Tuyền ảo diệu như thế nào, cậu căn bản không biết. ”

Nguyên Dương kề sát tai Giang Ngạn Tuyết khẽ cười nói: “Người chơi cũng có phân loại người chơi bình thường và người chơi tiền thưởng. Trước đây chính là loại người như các cậu ở trong trò chơi khổ sở cầu sinh, sau này lại là người như ta hưởng thụ trò chơi.”

Trong mắt Nguyên Dương lộ ra vẻ tàn nhẫn ngón tay điểm trên vai Giang Ngạn Tuyết bỗng nhiên dùng sức: “Cậu đã xuất sắc leo lên bảng tiền thưởng rồi, gϊếŧ chết cậu tôi liền có thể lấy được một trăm triệu!”

“Dị không gian!!”

Nguyên Dương giật mình: “Cái gì!?”

Con mồi đến tay trong phút chốc hóa thành ngàn vạn mảnh vỡ ánh sáng biến mất không thấy. Nguyên Dương khó có thể tin nổi sửng sốt ba giây, quay đầu lại nhìn về phía Lâu Độ đang phát động dị năng.

【Cảnh cáo, cảnh báo !】

【Người chơi cao cấp Lâu Độ cao quý, ngài đã vi phạm cấm kỵ “Không được giải cứu cộng sự”. Hình phạt sẽ giáng xuống trong 3 giây nữa.】