Nam Kha dựa vào cây cột thở dốc, cậu ấy vừa ho khan vừa đuổi theo: “Tôi nói, anh chờ tôi một chút đi! Tôi đã tám trăm năm không vận động rồi, tôi thật sự chịu không nổi nữa! Giải Diêm, Giải Diêm, coi như tôi van xin anh có được không, chỉ một phút! Không, ba mươi giây, không không không, chỉ mười giây thôi cũng được!”
Nam Kha thân thể rã rời, dựa vào cây cột trượt dài từ trên xuống: “Để cho tôi thở, chỉ ba giây thôi.”
Giải Diêm thật sự dừng lại, việc đó làm cho cậu thực sự vui mừng, sức sống tỏa ra bốn phía xung quanh. Hắn xoay người đi ngược trở về, dáng người vừa cao vừa gầy đi ra từ bên dưới bóng cây, xuất hiện dưới bầu trời trong xanh và ánh nắng rực rỡ, so với người bình thường thiếu sức sống hơn rất nhiều, trên mặt nở nụ cười kỳ quái.
“Bạn nhỏ, cậu còn theo tôi, tôi sẽ băm cậu ra thành trăm mảnh.” Giải Diêm ngồi xổm xuống, nâng cằm Nam Kha mười phần mờ ám, giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo: “Cắt cậu từng miếng từng miếng thịt của cậu xuống, đem xương của cậu toàn bộ nghiền nát, hòa cùng với máu tươi nấu canh…”
“Anh như vậy là không đúng rồi.” Nam Kha nghiêm túc giảng đạo lý với Giải Diêm: “Khổ ải vô biên, quay đầu là bờ”*
*(Dừng làm việc ác, xem mình là ai và đừng quên chính mình)
Khóe miệng Giải Diêm giật giật: “Cậu đùa tôi đấy à?”
“Không có, tôi ban đầu đối với anh có chút thành kiến, nhưng lần trước trong trò chơi ở thuyền U Linh, anh mất trí nhớ nhưng lại là một người rất tốt! Anh lòng mang ước mơ, anh dũng tiến lên phía trước, tôi thật sự rất thích người như vậy!”
Khóe mắt Giải Diêm cũng giật giật: “Đọc truyện tranh cũng quá nhiều rồi đấy.”
Nam Kha tức giận: “Tôi nói thật, Giải Diêm, bỏ tối theo sáng, hối cải để làm người tốt đi, anh có thể!”
“Ngu ngốc”. Giải Diêm xoay người bỏ đi, Nam Kha không thể làm gì khác, chỉ có thể tiếp tục đuổi theo.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng từ trên bổ xuống, Nam Kha sợ tới mức rụt cổ lại, hóa ra là một chiếc phi tiêu vừa lướt qua đỉnh đầu của cậu.
Giải Diêm vẫn còn đang duy trì động tác ném phi tiêu, trên môi nở nụ cười điên cuồng: “Cậu nghĩ tôi đùa với cậu à?”
Nam Kha thiếu chút nữa là bị dọa tiểu ra quần.
“Còn dám đi theo tôi, tôi liền ném phi tiêu vào cổ cậu.”
Nam Kha run rẩy. Cậu ta hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, nhìn thấy Giải Diêm đi càng ngày càng xa, cậu lấy dũng khí, bước nhỏ lộn xộn đi theo.
Đi hai bước, dừng lại, trốn vào phía sau một cây hòe già. Lại đi tiếp hai bước, dừng lại, tránh vào dưới một cái cây xiêu vẹo nhìn lén.
Giải Diêm bị chọc tức tới mức bật cười: “Chán sống rồi đúng không?”
“Anh cho rằng là tôi nguyện ý sao?” Nam Kha vô cùng đau đớn nói: “Tôi không thể động đến cấm kỵ là đi theo anh, không thể rời khỏi anh quá hai mươi mét. Tôi có thể làm sao, tôi cũng rất tuyệt vọng!”
Giải Diêm sửng sốt một chút, quả thực không ngờ sẽ gặp loại cấm kỵ này. Hắn nâng cằm suy nghĩ một chút rồi nói: “Đó là chuyện của cậu, không liên quan gì đến tôi.”
Nói xong, Giải Diêm sải bước dài rời đi, Nam Kha thật sự đáng thương, không thể làm gì hơn là hăng hái tiến lên: “Việc này đối với dân công nghệ cao thật sự không công bằng mà!”
*
Bầu trời âm u, Chu Mật khó chịu dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi, em gái đeo mắt kính ở bên cạnh nghĩ đông nghĩ tây.
Gọi người đang bị không khí đè nén, giằng co đã lâu, Chu Mật không kiên nhẫn nói: “Cao Phong, có thấy không?”
Cao Phong đã không còn là Cao Phong lúc ban đầu, từ một người dẫn đầu trong đám người tự xưng anh đại, biến thành một chân chạy vặt. Chịu đựng mệt nhọc leo lên cành cây dùng kính viễn vọng tìm kiếm tung tích Giang Ngạn Tuyết ở bờ bên kia, còn phải thường xuyên bị mọi người nhạo báng, kể lể một phen.
“Anh Phong cùng Giang đại thần xưng huynh gọi đệ, nói nghe một chút, “Huynh đệ” của ngài đang ở chỗ nào vậy?”
“Anh Phong cùng “Thôn Vũ” kết bạn tám phương, anh thật là lợi hại, mau đi dò đường đi. Bọn này một đám đều là người mới khu E, không giống như anh là người chơi lâu năm, thân kinh bách chiến* đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không sánh bằng không sánh bằng.”
*(Thân kinh bách chiến: trải qua trăm trận đấu)
“Đúng vậy đúng vậy, ha ha ha!”
Cao Phong hận không thể kéo đám khốn kiếp đang châm chọc, mỉa mai mình nhảy xuống biển!
“Sương mù quá dày, nhìn không thấy.” Cao Phong vừa nói xong liền nhảy từ trên cây xuống, ông ta không muốn làm.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Vốn định nói khoác một chút, kết quả chưa đầy 24 tiếng đã bị vả mặt, vả mặt một cách cực kỳ đau! Hắn ta không quan trọng việc mất hết mặt mũi, nhưng cố tình bản thân Giang Ngạn Tuyết cầm trong tay “Thôn Vũ”, lại còn là Đại Quỷ trọng tâm của trò chơi.
Cậu là người được chú ý nhiều nhất, có bản lĩnh nhất trong đám tân binh!!!
Gϊếŧ người trực tiếp qua ải, làm không được.
Không gϊếŧ người đi giải đố, vẫn là không làm được.
Mẹ nó, lão tử không làm!
“Chúng mày đi gϊếŧ Đại Quỷ hay đi giải thử thách để thông qua tao đều mặc kệ, ai muốn cùng chúng mày đi tìm đường chết chứ? Tao đi, chúng mày tự mình chơi đi!”
Cao Phong lập tức bỏ của chạy lấy người.
Mọi người tất nhiên sẽ không bỏ qua người làm công miễn phí, bản thân Chu Mật chướng mắt Cao Phong chỉ nhìn bằng nửa con mắt, nhân cơ hội liền châm ngòi thổi gió.
“Không phải anh là người chơi lâu năm của khu C sao, chúng ta tất cả đều là người nằm mãi ở khu E còn đang trông cậy vào anh! Anh Phong lợi hại như vậy, thành thật mà giúp mọi người dò đường đi chứ?” Chu Mật từ phía sau lưng đẩy Cao Phong một cái, Cao Phong không kịp phòng bị, cả người lảo đảo ngã vào bụi cỏ.
“Đi đi.” Chu Mật vênh váo tự đắc nói: “Nhìn thấy quỷ binh thì gọi chúng tôi.”
Cao Phong chửi thầm một tiếng, chân bước khập khiễng mà đi. Đột nhiên, phía trước cành lá run run, Cao Phong liền tập trung nín thở nhìn: “Ai?”
Người nọ nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy xuống, đứng trước mặt Cao Phong.
Đối phương tuy rằng rất có khí thế, nhưng so với ông ta không cao hơn, thân thể hẳn là sẽ không khỏe bằng ông ta. Cao Phong có tự tin, lạnh lùng hỏi: “Cậu số bao nhiêu?”
Người nọ cong môi cười. Không đợi hắn nói, người theo sát phía sau chạy tới, Nam Kha thở hổn hển hét lên: “Tôi số 93, anh ta là 94!”
“Bạn nhỏ, nói dối là không đúng.” Người nọ trực tiếp ném thẻ số của mình qua.
Cao Phong bắt lấy, ngược lại, khi vừa nhìn thấy trên thẻ vàng ghi số: 120.
“Quỷ binh!?” Cao Phong bộ dạng hốt hoảng, sợ hãi, vội vàng lùi hai bước, quay về phía sau có người mà hô to: “Mau đến đây! Có quỷ binh!”
Đám người Chu Mật nghe thấy liền chạy tới giúp đỡ.
Đột nhiên, thẻ ghi số “120” trong tay Cao Phong không còn nữa. Cơ hồ cùng lúc đó, nơi cổ họng bỗng nhiên đau đớn, giống như bị móng tay cào qua.
Hắn ta không kêu được tiếng nào, chỉ nhìn thấy máu phun ra như suối chảy, bắn tung tóe xuống bụi cỏ bên dưới, hắn ta hoảng sợ trợn to đôi mắt.
Em gái đeo mắt kính sợ tới mức ngồi phịch xuống đất: “Anh, anh, anh ta là… Giải, Giải…”
Tất cả mọi người bị dọa đến choáng váng, thẻ ghi số dính máu giống như con dao nằm trong tay Giải Diêm đang bị hắn chơi đùa. Chu Mật vẻ mặt đầy sợ hãi, quay lại phía sau: “Giải, Giải Diêm, chạy, chạy nhanh!”
Giống như bị đàn sói đói đuổi theo, cùng nhau tản ra, sợ hãi tản ra, khϊếp sợ bỏ chạy, liều mạng chạy trốn.
Giải Diêm cất bước đuổi theo, trên mặt nở nụ cười âm trầm: “Ha ha ha ha ha, quá đẹp, thật là đẹp! Màu sắc đỏ tươi của máu quá đẹp, thật muốn thấy càng nhiều, làm cho thế gian đều nhuộm màu máu đỏ tươi, ha ha ha…”
Da gà của Nam Kha rớt đầy đất.
Mẹ nó thật biếи ŧɦái!
“Giải Diêm, Giải Diêm.” Nam Kha cũng không sợ bản thân mình bị băm thành trăm mảnh, tiến lên một bước ôm chặt Giải Diêm đang đại khai sát giới*: “Đừng, đừng động nữa được không, tôi không còn sức lực.”
(Đại khai sát giới: ám chỉ việc sẵn sàng gϊếŧ chóc những người có mặt trong khu vực đó hoặc khi được giao nhiệm vụ gϊếŧ người mà không cần quan tâm, lo lắng đối thủ mạnh yếu ra sao, chỉ cần thỏa mãn sự khao khát - thèm muốn gϊếŧ chóc của họ là được.)
Giải Diêm quay đầu lại nhìn cậu ta, tay trái cất thẻ vào, tay phải cầm một đoạn cành cây đủ để đâm chết người, đâm lên cổ của Nam Kha — cách động mạch chủ một đoạn không đến 3cm thì dừng lại.
Giải Diêm trong mắt tràn ra sát khí: “Bạn nhỏ, không sợ chết sao?”
“Sợ.” Nam Kha rũ mắt nói. “Con người nếu không sợ chết, còn sống để làm gì!”
Giải Diêm: “…” Hắn vậy mà không còn lời gì để nói.
“Tôi không thể rời khỏi anh quá 20 mét. Nhưng chân tôi thật sự chạy hết nổi rồi, trái phải đều là cái chết, còn không bằng nghỉ một chút đi.” Nam Kha giống như bạch tuộc dính gắt gao vào người Giải Diêm.
Anh có bản lĩnh thì đèo tôi mà đi gϊếŧ người đi, hừ!
Giải Diêm cân nhắc một chút, có thể là do hắn vừa mới gϊếŧ Cao Phong, đã thấy máu, tâm tình không tệ, cho nên không chĩa mũi nhọn về phía Nam Kha nữa, cũng không đem Nam Kha phân thây.
Rốt cuộc cũng thấy Giải Diêm bình tĩnh không chạy loạn, Nam Kha cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ trong chốc lát lại không dám coi nhẹ, rất sợ hắn lại giở trò chạy mất, thân thể của cậu thật sự không chịu nổi.
“Tôi là số 100, anh là số 120, chúng ta đều là quỷ binh, hẳn là phải đi bảo vệ Đại Quỷ. Nếu Đại Quỷ chết, chúng ta liền tiêu đời.” Nam Kha mắt mũi liếc nhìn mà giảng đạo lý: “Không nên tùy hứng, chúng ta đi tìm Đại Quỷ đi?”
Giải Diêm liếc nhìn cậu ta mọt cái: “Ngoại trừ Đại Quỷ, không phải chỉ cần gϊếŧ hết mọi người là xong rồi sao?”
Nam Kha: “....”
Mẹ nó, nội tâm của anh đen tối bao nhiêu mới có thể mặt không đổi sắc mà nói ra những điều điên rồ kinh khủng như vậy!
Nam Kha: “Anh làm sao biết được Đại Quỷ là ai? Nếu như anh cứ gϊếŧ người tùy tiện lung tung, rất dễ gϊếŧ nhầm đồng đội của chúng ta, nếu người anh vừa cắt yết hầu chính là Đại Quỷ, anh đi tìm ai để khóc đây?”
Giải Diêm chỉ muốn gϊếŧ người, không nghĩ đến hậu quả, cho nên không còn lời gì để nói.
Nam Kha dựa vào khí thế đang thắng lợi của mình, thần thanh khí sảng*, cậu ta thừa thắng xông lên nói: “Nói thế nào cũng mặc kệ, phải mau chóng tìm được Đại Quỷ. Còn nữa, hai ta trước tiên đi tìm nhóm người anh Giang hội hợp, người nhiều sức lớn, được không?”
(*Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái, dễ chịu)
Mắt Giải Diêm hiện lên sự khác thường: “Giang Ngạn Tuyết cũng ở đây?”
“Đúng vậy.” Nam Kha có dự cảm chẳng lành, vội bổ sung nói: “Lâu Độ cũng ở đây, hai người họ là cộng sự, như hình với bóng!”
Giải Diêm bưng cằm, kêu người cũng không đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Tác giả có lời muốn nói: Giải Diêm: Vừa rồi gϊếŧ sao có thể là Đại Quỷ, quỷ binh đều có định vị của Đại Quỷ có được không hả!!!!