Lộc Trạm thật sự không khoác lác, ném cần câu ra đợi năm phút, liền có cá cắn câu, cậu ta thành công câu được một con cá cho vào giỏ. Ông lão cuối cùng cũng lên tiếng.
“Người trẻ tuổi không cần phải lo lắng, nếu như cậu đã cố chấp không thể buông bỏ được người ta, vậy thì hãy đi đến biển hoa Hạ Mạt để tìm phù thuỷ đi! Mụ phù thuỷ sẽ cho cậu hạnh phúc như cậu muốn.”
Lâu Độ cũng đang ở biển hoa Hạ Mạt.
Giang Ngạn Tuyết lập tức lên đường đến biển hoa Hạ Mạt.
Trên đường gặp phải vài cao thủ cùng nói nhảm, đám người Giang Ngạn Tuyết thuận lợi đến biển hoa.
Núi non ngát hương, ngút ngàn chân trời. Ba người bước vào trong những bụi hoa, Lộc Trạm nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, không chừng phấn hoa này có độc.”
Giang Ngạn Tuyết gật đầu đồng ý, cả ba cùng đi lêи đỉиɦ núi nhìn xuống dưới.
“Đừng nói phù thuỷ, ngay cả một căn nhà cũng không có.” Lộc Trạm nhăn mặt bỗng nghĩ đến cái gì đó: “Này, các cậu nói thử xem, chúng ta đốt hết những bông hoa này thì sẽ như thế nào?”
Giang Ngạn Tuyết: “Đốt núi thì ngồi tù.”
Yến Tử: “Phù thuỷ sẽ tức giận nhảy ra mắng anh.”
“Ha ha ha ha ha, đó không phải điều chúng ta cần à?” Lộc Trạm cười hì hì mở túi: “Ai có bật lửa không?”
“Không có.”
“Được rồi.” Lộc Trạm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, l*иg ngực căng lên, gân cổ hét lớn: “Cháy rồi!!! Biển hoa bốc cháy, mẹ nó toàn bộ đều bị thiêu rụi rồi, người đâu tới mau!!!”
Một tiếng này - khiến cho đầu óc Yến Tử ong ong.
Cùng lúc đó, một bà lão lưng còng, không biết từ đâu chui ra, vọt tới bên cạnh đám người Giang Ngạn Tuyết; đôi mắt đυ.c ngầu lồi ra trừng cậu ta: “Ở đâu, cháy chỗ nào? Ở đâu!?”
Giang Ngạn Tuyết: “…”
Yến Tử: “…”
Cái này cmn cũng được à?
Lộc Trạm lập tức ôm đầu khóc, đáng thương nắm lấy cánh tay phù thuỷ, khóc đến đứt ruột: “Tôi yêu cô ấy nhiều như vậy, tại sao cô ấy lại phản bội tôi! Vì cô ấy tôi có thể từ bỏ tất cả mọi thứ, tôi không thể làm gì nếu không có cô ấy, xin hãy giúp tôi, xin hãy cho tôi hạnh phúc!”
Phương pháp này đúng nhưng hiệu quả không khả quan lắm.
Dựa theo chế độ bình thường mà nói, phù thuỷ là NPC nên tận tâm tận lực trợ giúp người chơi. Nhưng hết lần này tới lần khác… mụ phù thuỷ cũng bắt đầu khóc, còn lăn lộn khắp nơi.
Lộc Trạm khóc đến choáng váng.
“Xong, toàn bộ đều xong rồi, hu hu hu. Ngày này không thể kết thúc, mất tất cả. tất cả đều đã kết thúc!”
Giang Ngạn Tuyết bắt được mấu chốt: “Mất cái gì?”
Mụ phù thuỷ điên cuồng khóc đến muốn chết đi sống lại: “Cổ của ta, mẫu cổ của ta!”
Yến Tử hỏi: “Mẫu cổ là cái gì?”
“Là thứ có thể làm cho người ta hạnh phúc!”
Dáng vẻ của mụ phù thuỷ trông rất giống phù thuỷ truyền thuyết phương Tây. Mặt nhăn nhúm, mũi vừa nhọn vừa dài, vậy nên bà ta khóc đặc biệt âm u đáng sợ.
Yến Tử chân thành an ủi nói: “Mẫu cổ mất, vậy lại nuôi con khác là được mà?”
“Ngươi thì biết cái gì!” Mụ phù thuỷ tức giận hét lên: “Mẫu cổ là tình cổ chí tôn, là vương của vạn cổ, là cổ trùng độc nhất vô nhị trên trời dưới đất! Chúa ơi, thánh nữ, con xin lỗi ngài!”
Giang Ngạn Tuyết lãnh khốc vô tình ngắt lời NPC đang khóc say sưa: “Tình cổ là cái gì?”
Mụ phù thuỷ nói: “Những si nam oán nữ khát vọng tướng mạo để ở bên nhau tới nơi này, ta liền gieo tình cổ cho bọn họ. Một công một mẹ, hai cổ trùng được nuôi ở trong cơ thể, từ nay về sau sinh tử không bỏ, âm dương bất ly, vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Trong cổ trùng ta nuôi dưỡng, hai cổ vương một công một mẹ, chúng nó phụ trách sinh ra ngàn vạn tình cổ con. Giờ thì tốt rồi, mẫu cổ bị mất, nó… Ôi, ôi!”
Mụ phù thuỷ sắc mặt đại biến: “Nó nó nó, nó nhất định đi tìm công vương!”
Giang Ngạn Tuyết có một dự cảm chẳng lành: “Mẫu cổ vương trông như thế nào?”
Phù thuỷ cũng không làm khó bọn họ, từ trong áo choàng lấy ra quyển sách ảnh. Giang Ngạn Tuyết vừa nhìn, không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên sụp đổ.
Mô tả trong bức tranh giống hệt như “bọ rùa thất tinh” khổng lồ đã chui vào cơ thể của cậu.
Đương nhiên ngoại trừ hoa văn có khác biệt rõ ràng, nói cách khác trong cơ thể Giang Ngạn Tuyết không phải là sâu mẹ.
Chẳng lẽ là công?
Giang Ngạn Tuyết hỏi: “Bị tình cổ chui vào cơ thể có triệu chứng gì không? Tác dụng phụ gì đó?”
“Tình cổ, tình cổ đương nhiên là phát tình.” Mụ phù thuỷ hung hăng lườm cậu một cái: “Cần trao đổi nước bọt mới có thể giảm bớt sự thống khổ không thể diễn tả!”
Giang Ngạn Tuyết: “…”
Trò chơi này không ngờ lại có yếu tố 16+, tôi có thể đi đâu báo cáo đây? Online chờ, rất gấp!
Lộc Trạm nghe nửa ngày, nắm bắt chính xác mấu chốt hỏi: “Bà vừa rồi nói thánh nữ, thánh nữ làm gì?”
Lần này mụ phù thuỷ không trả lời, bà ta chỉ cúi đầu không ngừng lẩm bẩm: “Mẫu cổ, xong rồi, xong rồi, tất cả đều xong rồi, không muốn sống nữa, không còn mặt mũi gặp người nữa, hu hu hu hu…”
Con đường này không qua nổi, rút lui!
Ba người không hẹn mà cùng rời khỏi biển hoa Hạ Mạt, Giang Ngạn Tuyết không tìm được Lâu Độ ở đây. Cũng không ngoài ý muốn, dù sao Lâu Độ cũng là người sống có thể di chuyển được.
Lúc đi lại đυ.ng phải năm người. Chính xác là năm người đang nằm.
Bọn họ nằm ngổn ngang trên mặt đất, nở nụ cười trên môi, thể xác và tinh thần thả lỏng giống như đang ngủ. Lộc Trạm lần lượt đi kiểm tra mạch đập, phát hiện bọn họ đã sớm chết.
Chết trong mộng đẹp, trong tay đều cầm hoa ở biển hoa Hạ Mạt.
Yến Tử sợ hãi một trận, may mà lúc đó cô bé không có đυ.ng vào.
Giang Ngạn Tuyết lấy thẻ số của năm người này, sử dụng chúng để ngụy trang thân phận.
Đảo mắt trời đã tối, ba người dứt khoát tìm một chỗ nhóm lửa nướng nấm. Đốt lửa sẽ bại lộ vị trí, không bao lâu liền bị một số người chơi khác vây quanh.
“Số của ba người các cậu là gì?” Người đàn ông đầu trọc hỏi.
Giang Ngạn Tuyết: “12.”
Yến Tử: “13.”
Lộc Trạm: “15.”
Lấy thẻ số ra để chứng minh sự trong sạch.
Mấy người cũng nói rõ số của mình. Nếu là “đồng minh”, có thể ngồi xuống với nhau mà không có bất kỳ sự đố kỵ nào.
Đúng lúc này có ba người khác chạy tới, nhìn thấy bữa tối toàn người trước mặt đều choáng váng, ánh mắt đảo một vòng rơi trên người Giang Ngạn Tuyết, lại nghi ngờ rời đi.
“Này, các người là số bao nhiêu?”
Cô gái với mái tóc ngố nói: “Số 11.”
Cô gái với mái tóc chó gặm nói: “Tôi 14.”
Người đàn ông đeo kính râm nói: “Tôi 101.”
Đầu trọc cười nói: “Nếu đã là đồng minh, vậy thì ngồi xuống đi. Chỗ này của chúng tôi đang nướng cá rất tươi.”
Ba người nhìn nhau, nhăn nhó ngồi xuống lại không hẹn cùng nhau mà nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết.
【Xin chúc mừng bạn và đại quỷ hội ngộ, “vua” của bạn cách bạn 159,39 cm. 】
Người đàn ông đeo kính râm cau mày ho khan hai tiếng, rồi nháy mắt với mái chó gặm: Học sinh kia chính là đại quỷ?
Mái chó gặm: Nhìn khoảng cách, có lẽ là vậy.
Tóc ngố: Cậu ta gầy như vậy, tôi nghĩ cậu ấy mới 20 tuổi?
Mái chó gặm: 18.
Người đàn ông kính râm: Không ngờ lại bảo vệ một thằng nhóc yếu ớt, thật là khó khăn.
Tóc ngố: Cuộc sống của chúng ta quan trọng, cuộc sống của cậu ta cũng quan trọng, một thứ cũng không thể thiếu, có thể làm gì bây giờ? Đương nhiên là liều mạng!
Mái chó gặm nhìn người xung quanh: Tôi còn không biết mình đã rơi vào hang sói, mẹ nó đây là người mới đúng không?
Tóc ngố: Oh my god! Đừng!
Củi đốt trong đống lửa bùng lên, đầu trọc trực tiếp chia sẻ cá nướng với bạn đồng hành, lên kế hoạch cho hành động tiếp theo.
Một người phụ nữ trung niên nói: “Chỉ cần gϊếŧ đại quỷ là có thể vượt qua. Ai thèm đi giải quyết câu đố?”
“Đúng vậy, số 23 nói đúng!”
“Thời gian chơi có một tháng, một tháng còn không thể tìm được đại quỷ để gϊếŧ chết sao? Trò chơi này dễ thật đấy.” Số 99 cười hì hì nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết “Đúng không người anh em?”
Giang Ngạn Tuyết: “... Đúng thế.”
Người đàn ông đeo kính râm: Haizz.
Tóc chó gặm: Sớm muộn gì cũng xong.
Đầu trọc nói: “Trọng điểm đại quỷ là ai, bộ dạng như thế nào, không quản như thế nào gặp thì liền phải gϊếŧ, chờ đại quỷ biến thành quan can ti lệnh, chỉ mình hắn mà đối đầu với một trăm người chúng ta, tuyệt đối không có phần thắng.”
* Quan can ti lệnh: tướng không binh, cấp quản lí mà không có nhân viên
Lộc Trạm cười hì hì tiến đến bên cạnh 99, không chút khách khí mà để tay lên vai cậu ta, vỗ đến mức số 99 sắp bay luôn. Giang Ngạn Tuyết cảm thấy cậu không thích hợp làm minh tinh; ngược lại thích hợp làm dịch vụ khách hàng, nhân viên bán hàng, nhân viên quảng cáo, thành tích của cậu tuyệt đối gϊếŧ chết cả công ty.
“Ha ha ha ha quá khen quá khen, tôi cũng không lợi hại như vậy! Nói đến phù thuỷ, tôi cũng đã gặp qua rồi, bà lão kia bộ dáng thật khủng bố, tôi cũng không muốn nói nhiều với bà ta. Tôi còn thấy một NPC ăn mặc kỳ lạ, nhưng cô ta giống như là bị điên, không thể giao tiếp.”
Lộc Trạm kích động hỏi: “Cậu gặp cô ấy ở đâu?”
“Bên kia.” Số 99 chỉ về phía Đông nói: “Có một hồ nước ngọt ở đó. Nước uống của chúng tôi là lấy từ đó; thời gian chơi ở đây phụ thuộc vào đó mà.”
Đầu trọc tâm tư nhạy cảm liếc Lộc Trạm một cái nói: “Tiểu tử, cậu hỏi cái này làm gì chúng ta không phải muốn gϊếŧ đại quỷ trực tiếp thông quan sao? Tìm NPC hoặc bất cứ thứ gì đều quá dư thừa.”
Lộc Trạm buồn rầu thở dài nói: “Không phải chỉ muốn nổi bật một chút sao, tranh thủ kiếm chút điểm tích lũy trước khi hoàn thành trò chơi. Tôi đã tiêu gần hết số điểm của mình ở thế giới sống.”
“Ai gϊếŧ đại quỷ thì của người đó.” Người phụ nữ trung niên nói: “Mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình, ai gϊếŧ thì tính cho người đó.”
Lúc này ba người chơi khác từ xa chạy tới, trên người một người thì vết máu loang lổ đặc biệt chật vật, một người coi như sạch sẽ đỡ đồng đội khác bị thương ở chân. Ba người thở hổn hển tiến lại gần, làm cho đầu trọc bị dọa sợ.
“61, 62, 63 sao các cậu bị như vậy?”
“Đừng nói nữa, chúng tôi bị số 70 và 90 phục kích, thiếu chút nữa là toi rồi.” Số 61 nhảy lên dựa vào thân ngồi xuống.
Số 62 vội vàng uống cạn ly nước đồng đội đưa cho, thở hổn hển rồi mới chậm chạp nhìn về phía mấy người đang tụ tập bên đống lửa: “Bọn họ là…”
Người đàn ông đầu trọc giới thiệu: “Sinh viên đại học số 12, cô bé số 13, mái tóc smart là 15, em gái này là số 11, mái chó gặm là 14, ông chú đeo kính là 101.”
Số 64 đang gặm cá nướng sửng sốt: “Hả ? Không đúng! Tôi nhớ số 101 là một cô gái.”
Sắc mặt của ba cường giả đại biến.
Người đàn ông đầu trọc vốn đang lười biếng trong nháy mắt cảnh giác: “Cậu không nhớ lầm chứ?”
Số 63 kiên định chắc nịch: “Không sai được, tôi đã thắng cuộc thi trí nhớ mà!”
Người đàn ông đầu trọc lập tức chạm và cây gậy sau lưng, trong mắt lộ ra một tia lạnh lùng: “Các người đến tột cùng là ai?”
Trong phút chốc bầu không khí vốn hài hoà trở nên khẩn trương cứng ngắc, lúc nào cũng có thể bùng nổ. Ánh mắt của ba mươi mấy người đồng loạt rơi xuống trên ba người giả mạo, người đàn ông đeo kính râm tự biết không thể gạt được: “Mẹ nó!”
Hắn cầm một thanh gốc đang cháy trong đống lửa đập vào mặt người đàn ông đầu trọc.
“Bọn họ là quỷ binh! Là kẻ thù!” Cho dù lão đầu trọc sớm đã có chuẩn bị, vẫn bị tia lửa bén qua mắt một chút, đau như thiêu đốt, không biết mình có bị mù không.
“Lên!” Người phụ nữ trung niên ít nhất cũng nặng 200 cân, lấy hình thể trực tiếp đè cô gái mái ngố chỉ được 90 cân, đè đến mức mái ngố trợn tròn mắt không nhấc lên được, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lộc Trạm nắm tay trên không trung, một tờ giấy màu vàng tươi hiện ra: “Bay cao, bay cao!” Cậu ta một tay vỗ giấy lên lưng người phụ nữ trung niên trong phút chốc người phụ nữ đó giống như khinh khí cầu chậm rãi bay lên, cô ta hoảng sợ mở to hai mắt, tay chân tựa như một con rùa bốn chân hướng lên trời, vụt bay lên cao, theo gió biển thổi bay đi.
“Cậu!” Người đàn ông đầu trọc nhìn thấy rõ ràng, tức giận nói: “Tên đầu smart và chúng là một nhóm, mau gϊếŧ chúng đi!”
Mái ngố bị ép đến sặc. Bởi vì thiếu oxy mà đầu váng, mắt hoa, tai ong ong, giống như một con cá bị nước biển dạt trôi vào bờ gần chết, thở hổn hển.
Mái chó gặm lo lắng nói: “Này, số 10, cô có thể cử động được không?”
“Quản tốt mình đi, số 30, tôi, tôi có thể làm được.” Mái ngố đỡ mặt đất miễn cưỡng đứng lên, hai người chơi cầm tảng đá một trái một phải ném về phía lưng và đầu cô.
Mái ngố đầu óc choáng váng dùng khí lực từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ cũng chỉ có thể ứng phó được một người, cô trong nháy mắt tránh được, né được dùng hai tay tiếp lấy tảng đá đập xuống đầu. Nhưng sau lưng vẫn chưa truyền đến đau đớn, ánh sáng xanh chói lọi, gió thổi bay mái tóc xõa trên vai cô, viên đá vốn nên đập vỡ gan và túi mật của cô đã bị cắt thành mảnh tám khối.
Mái tóc ngố không thể tin vào mắt mình: “Cậu, cậu,…”
Giang Ngạn Tuyết dùng mũi giày nhấc cành cây bị gãy trên mặt đất lên. Một cú đá nhanh mạnh từ chân phải khiến cho cành cây bị gãy trong nháy mắt bắn về phía ba người chơi đang dây dưa với mái chó gặm, chuẩn xác đánh rơi hung khí trong tay ba người kia.
Mái chó gặm chết lặng, người đàn ông đeo kính râm cũng trợn tròn mắt tại chỗ.
Hoá ra, hoá ra cậu không phải là một tiểu công tử thân thể yếu đuối dễ bị ức hϊếp sao? Cậu còn có năng lực như vậy!
Người đàn ông đeo kính râm cảm động tới mức khóc ngay tại chỗ: “Ô ô ô ô ô không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài mà, chẳng qua tầm nhìn của tôi quá hạn hẹp ô ô ô…”
Mái chó gặm cũng rưng rưng nước mắt: “Trò chơi Hoàng Tuyền đối xử với tôi thật không tệ!”
Mái ngố: “Vốn tưởng rằng muốn chúng ta đi bảo vệ cậu ta kết quả ngược lại, cậu lại đi bảo vệ chúng ta. Thật hổ thẹn mà.”
Nam nhân đầu trọc thiếu chút nữa tức hộc máu: “Ta f*ck… Tất cả chúng nó đều là một nhóm.”
Mặc dù thân phận của Giang Ngạn Tuyết bị bại lộ nhưng những người chơi khác đều có chút kiêng kỵ không dám lại gần. May mà bọn họ cho rằng Giang Ngạn Tuyết là một quỷ binh, nếu như biết cậu là một đại quỷ, sợ là cái gì cũng không để ý, sẽ như một đàn ong vỡ tổ vây quanh cậu.
Đột nhiên một bóng đen từ trên trời rơi xuống.
Trong đầu Giang ngạn Tuyết đồng thời vang lên âm thanh loli:【Chúc mừng bạn đã thành công trong việc hội tụ với đồng đội của bạn, xin vui lòng đi bên nhau, chơi game vui vẻ nhé ! 】
Người nọ rốt cuộc không còn mặc âu phục giày da nữa mà là mặc đồng phục tác chiến dã ngoại do trò chơi cấp. Giang Ngạn Tuyết cho rằng anh từ trên trời rơi xuống, không nghĩ tới trên tay anh còn cầm đồ. Sắc trời tối om khiến Giang Ngạn Tuyết không thấy rõ, cậu chỉ biết Lâu Độ là cố ý nhảy xuống vững vàng bên cạnh mình, sau đó trên thắt lưng không hiểu sao lại căng lên. Cả người không hiểu sao lại bị bắn ra ngoài.
Tất cả chỉ diễn ra trong năm giây!
Giang Ngạn Tuyết sững sờ một lúc mới nhận ra thứ quấn quanh mình là cây trúc. Sở dĩ cậu bị bật ra là bởi vì Lâu Độ từ rất xa kéo cây trúc này qua, hơn nữa độ dẻo dai của trúc rất tốt, chỉ số kí©ɧ ŧɧí©ɧ có thể so với tàu lượn siêu tốc.
“Giang Ngạn Tuyết!” Lộc Trạm hét lên, liều mạng nhảy lên cây trúc giống như một con lười nắm chặt không buông cùng Giang Ngạn Tuyết bay đi.
Một pha nguy hiểm này khiến cho mọi người bất ngờ không kịp đề phòng.
Người đàn ông đầu trọc cũng từng ở biển hoa Hạ Mạt, gã ta từng gặp Lâu Độ, nói chuyện với anh, gã sửng sốt hơn mười giây rồi mới phản ứng lại: “Số 1, mẹ nó cậu điên rồi à? Người vừa rồi là quỷ binh!”
Trước khi quy tắc trò chơi được công bố, gã đã biết thẻ số của Lâu Độ. Cho nên Lâu Độ tuyệt đối không phải giả mạo, anh xác thực là số “1”, không phải là quỷ binh!
“Câm miệng!” Lâu Độ phiền não phủi bụi trên quần áo: “Đừng nói cậu ấy là quỷ binh, cho dù cậu ấy là đại quỷ, các người cũng đừng mơ tưởng đến một sợi tóc của cậu ấy!”
Người đàn ông đầu trọc nổi trận lôi đình: “Mẹ nó, mày ăn cây táo rào cây sung, lại còn bị sắc đẹp mê hoặc! Tao sẽ phơi bày mày ra ngoài ánh sáng!”
Người đàn ông đầu trọc hất tay liền xuất hiện một cái kèn to bằng bàn tay xuất hiện, gã nổi giận đùng đùng dùng hết sức bình sinh hét lên một cách điên cuồng: “Số 1 đã phản bội!”
m thanh như tiếng sấm vang vọng khắp hòn đảo Hạnh Phúc.
Nam Kha từ trong rừng cây chen ra bị tiếng phát thanh này làm cho trong lòng run lên. Cậu ấy cũng lấy ra thẻ đạo cụ loa, ỷ mình trẻ tuổi cường tráng, dùng giọng nói cao gấp đôi người đàn ông đầu trọc: “Số 118 phản bội!! Ông ta và quỷ binh có quan hệ không thể diễn tả, cố ý vu oan hãm hại để gieo rắc mối bất hoà!!”
Tên đầu trọc tức giận nói: “Ngậm máu phun người!”
Nam Kha nói đến cao hứng, không để ý đến gã: “Mọi người nhất định không nên tin ông ta, số 118 là phản đồ!!! Tôi thề với Chúa không nói dối mọi người. Nếu tôi có nói dối nửa lời, hãy để tôi kiếp sau không thể kết nối với wifi!!”
Mái chó gặm: “Tôi thấy ông cũng ác quá đi?”
Toàn bộ hòn đảo —
Số 8: “Tôi tin đó.”
Số 9: “+1.”
Số 45: “Thì ra là số 118 phản bội, thật không biết xấu hổ.”
102: “Khi tôi thấy ông ta, tôi sẽ cho ông ta sống không bằng chết.”
Lâu Độ đá những tia lửa ra ngoài khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn không chịu nổi, anh quay đầu lại nói: “Huyền Miêu, đi thôi.”
“Thần tượng, chào anh Giang giùm tôi.” Nam Kha cười cười chỉ vào bóng người đang chạy trốn trong rừng sâu: “Không thể phạm phải cấm kỵ, không có biện pháp.”
Lâu Độ trong nháy mắt chần chừ cuối cùng vẫn gật đầu: “Cậu… Cẩn thận.”
“Yên tâm, tôi có cách giải quyết.” Nam Kha vui vẻ phất tay chạy về phía sâu trong rừng.
Lâu Độ đến gần con đường, tìm thấy Giang Ngạn Tuyết cùng Lộc Trạm trong rừng trúc.
Ba người sáu mắt nhìn nhau, không khí không hiểu sao có chút xấu hổ.
Vẫn là Lộc Trạm phá vỡ trước: “Này? Anh có phải tiểu thuyết gia Lâu Độ không?”
Lâu Độ ánh mắt trầm xuống: “Cậu là Lộc Trạm?”
“Ha ha, anh biết tôi? Chúa ơi, tôi nổi tiếng vậy sao? Ha ha ha? Tôi chắc chắn là người được chọn, một siêu sao Hollywood tương lai!”
Lâu Độ quyết đoán lườm cậu ta một cái: “Fan não tàn của cậu từng gửi tin nhắn riêng cho tôi, muốn anh đóng vai diễn viên opera Kayle. Thái độ tự kỷ của anh ngược lại rất phù hợp với nhân vật này.”
“Ha ha ha, phải không? Cảm ơn anh đã khen ngợi, nhưng so với Kayle, tôi vẫn thích bác sĩ sát nhân biếи ŧɦái Andrea hơn. Nhân vật này là thử thách nhất, tôi có thể đóng vai nam giả nữ!”
Lâu Độ vuốt kính: “Chưa đâu vào đâu cả, đều ở rất xa.”
Lộc Trạm cười hỏi: “Số 10, 20 và 30 đâu?”
Lâu Độ: “Đi lạc rồi.”
“Đợi một lát.” Ánh mắt Lộc Trạm trở nên lạnh lẽo, cậu ta liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới Lâu Độ vài lần, tựa tiếu phi tiếu cười nói: “Anh, anh là số 1 đúng không? Anh có biết tôi là số mấy không? Anh có biết cậu ấy số mấy không?”
Giang Ngạn Tuyết đi ra khỏi rừng trúc, quả nhiên nhìn thấy hồ nước ngọt, nguồn nước vẫn còn khá trong và sạch sẽ. Cậu uống một chút nước để giải khát, căn bản không nghe hai người phía sau nói chuyện.
“Tuỳ.” Lâu Độ nói một câu không rõ ràng, ngược lại khiến Lộc Trạm người đang đặt câu hỏi trở nên mơ hồ.
Mắt thấy Giang Ngạn Tuyết sắp đi, Lộc Trạm cũng không tùy tiện, vội vàng đuổi theo.
Lâu Độ nhìn thấy không hiểu sao cảm thấy phiền lòng. Anh lấy nước hồ rửa mặt, lại uống thêm vài ngụm để nhuận phổi. Nhưng trong cơ thể vẫn như lửa đốt, nhất là sau khi thấy Giang Ngạn Tuyết và Lộc Trạm.
Không hiểu sao lại nóng như vậy!
Giang Ngạn Tuyết nói: “Số 99 nói với tôi rằng đã gặp NPC ở đây, chúng ta nghỉ ngơi một chút.”
“Tôi hiểu, ôm cây đợi thỏ.” Lộc Trạm cười ha hả nằm xuống bên cạnh Giang Ngạn Tuyết: “Chúc ngủ ngon.”
Lộc Trạm ngủ rất nhanh, chỉ chốc lát sau hô hấp đã vững vàng.
Lâu Độ nhìn Giang Ngạn Tuyết hỏi: “Số của cậu là bao nhiêu?”
Giang Ngạn Tuyết không che giấu, lấy thẻ bài ra cho anh coi.
Lâu Độ cười lạnh một tiếng: “Vận khí thật tốt.”
“Quá khen.” Giang Ngạn Tuyết thu lại thẻ ma, thở ra một hơi.
Lâu Độ liếc về phía Lộc Trạm: “Cậu ta thì sao?”
Giang Ngạn Tuyết: “Quỷ binh?”
Lâu Độ: “Ồ.”
Bảo sao lại ghen tuông?
Trời hừng sáng, mặt trời lên cao, Lộc Trạm tỉnh rồi lại ngủ, cũng không biết qua bao lâu. Cậu ta dụi mắt ngồi dậy, phát hiện Giang Ngạn Tuyết không còn ở bên cạnh, trong nháy mắt tỉnh táo, đang muốn gọi người, liền phát hiện Giang Ngạn Tuyết cùng Lâu Độ đứng bên bờ hồ nhìn chằm chằm một lão bà tạo hình kỳ lạ.
Không, đó là NPC nữ.
Lộc Trạm vội vàng đứng dậy.
Trang phục của NPC thoạt nhìn rất doạ người, giống như trang phục của dân tộc thiểu số, khuôn mặt được vẽ vô cùng có hồn, căn bản không nhìn ra bộ dạng ban đầu. Bà quỳ xuống đất không ngừng thở dài: “Anh ấy sẽ không trở lại, thực sự sẽ không bao giờ trở lại nữa.”
Giang Ngạn Tuyết nói với Lộc Trạm: “Tên bà ấy là Nạp Toa.”
Lâu Độ hỏi: “Bà ấy nói “Anh ấy” là ai?”
Nạp Toa nói: “Là một vị khách nước ngoài, anh ấy tên A Bố, cao lớn tráng kiện, tính cách thẹn thùng thành thật, rất lễ phép với mọi người, cũng rất yêu Ôn Đoá Na.”
Lộc Trạm: “Ôn Đóa Na là…”
“Một đứa trẻ tội nghiệp.” Nhắc tới Ôn Đóa Na, Nạp Toa bắt đầu lau nước mắt: “Cha ghét bỏ con bé không phải con trai, sinh ra đã ném xuống hồ. Con bé ấy rất đáng thương, tôi đã cứu nó đưa về nhà, nuôi nấng và dạy con bé cách đọc cách viết. Con bé đặc biệt thông minh hiếu thảo, là một cô gái ấm áp và tốt bụng.”
Giang Ngạn Tuyết hỏi: “Bà vừa nói A Bố sẽ không trở về, chuyện gì đã xảy ra với anh ta?”
Lộc Trạm không chút do dự nói: “Không phải thay lòng đổi dạ đó chứ, cùng người khác cao chạy xa bay?”
Nạp Toa vừa nghe lời này, nước mắt chảy dài tại chỗ, bà ôm mặt khóc rống.
Lộc Trạm đùa giỡn quá trớn: “Không phải đoán trúng rồi đó chứ?”
Lâu Độ nói: “Vậy Ôn Đoá thế nào rồi?”
“Con bé mất tích.” Nạp Toa khóc không thành tiếng: “Có người nói, con bé không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ bị A Bố phản bội, chạy ra biển, cũng có người nói, con bé vượt biển đi tìm A Bố.”
Giang Ngạn Tuyết bày ra vẻ mặt của bác gái bát quái ven đường hỏi: “Nghe nói trên đảo có một loại sâu gọi là tình cổ có thể làm cho một nam một nữ yêu nhau đến chết đi sống lại. Ôn Đóa cũng không nghĩ tới hạ cổ cho A Bố?”
“Hai người là thật lòng yêu nhau, căn bản không cần tình cổ đến làm bà mối, Ôn Đóa nhận định A Bố là người mình yêu, A Bố cũng móc tim móc phổi cho Ôn Đoá Na. Bọn họ là một đôi trời sinh, là một đôi được Chân Chủ Allah chúc phúc, tôi đều thấy hết mà.” Nạp Toa thấp giọng khóc thút thít: “Đáng tiếc, Ôn Đóa không có xuất thân hiển hách, không có gia thế cao nhân thượng đẳng. Ở trước mặt tài phú cùng quyền quý, con bé vẫn thua, thua tộc trưởng cầm minh châu trên tay.”
Lộc Trạm: “Nói cách khác, tên cặn bã A Bố bỏ Ôn Đoá Na rồi ở với con gái tộc trưởng. Làm sao để đến nhà tộc trưởng thế? Nói đi cũng phải nói lại, hòn đảo Hạnh Phúc chính là một hòn đảo hoang, không ai có nhà, dân tộc các người đều lấy trời làm nóc đất làm nhà sao? Tất nhiên, nếu đó là thiết lập trò chơi tôi không nói.”
Cho dù là NPC, cũng nghe ra lời này của Lộc Trạm không dễ nghe. Nạp Toa nhíu mày, cũng không khóc nữa, nổi giận đùng đùng chỉ về phía Tây: “Nhà tộc trưởng ở bên kia, các người đi được rồi!”
Giang Ngạn Tuyết vẫn không nhúc nhích, cậu khoanh chân ngồi trên mặt đất, thờ ơ nói: “Chồng của mình bị người ta cướp đi, Ôn Đóa liền nuốt xuống cục tức này?”
Nạp Toa tự ti nói: “Bằng không còn có thể làm sao bây giờ, chúng tôi không có quyền cũng không có thế.”
“Không quản được con gái tộc trưởng còn không thể trả thù tên cặn bã kia? Giang Ngạn Tuyết cố ý khoa trương làm ra một động tác cắt cổ họng, rầm rầm nói: “Sử dụng cổ trùng gì đó làm cho A Bố ngày đêm dày vò, muốn sống không được muốn chết cũng không xong.”
Nạp Toa nghe lời này liền tức giận: “Cậu nghĩ rằng Ôn Đóa sẽ giống như người phụ nữ độc địa Cổ Lệ Tô Như Hợp kia sao? Cô ta chính là được Chân Chủ Allah nâng niu trong lòng! Còn con bé chỉ biết khóc một mình, tự trốn bên hồ thương tâm, sẽ không làm tổn thương bất kì ai, càng sẽ không oán hận bất luận là kẻ nào!”
Lộc Trạm: “Mẹ kiếp, hoá ra là một Thánh Mẫu Bạch Liên Hoa!”
Lâu Độ hỏi: “Cổ Lệ Tô Như Hợp là ai? Con gái tộc trưởng đã cướp đi A Bố, hay là người mẹ vứt bỏ Ôn Đóa Na? ”
“Đúng.” Nạp Toa thừa nhận: “Đó là mẹ đẻ của Ôn Đóa Na.”
Lộc Trạm nâng cằm nói: “Tóm lại, trước tiên đi tìm tộc trưởng? ”
Giang Ngạn Tuyết đứng dậy: "Đi thôi.”
Lộc Trạm vội vàng đuổi theo.
Lâu Độ sắc mặt lãnh đạm, ánh mắt không rõ.
Ba người một đường chạy tới phía Đông, đi ngang qua bãi đất trống an toàn giữa biển hoa Hạ Mạt và rừng rậm sương mù, tiếp tục đi về phía trước, bọn họ đến một mảnh thảo nguyên dài vô hạn.
Bầu trời trong xanh như được gột rửa, thảm cỏ thảo nguyên xanh mướt như một tấm chăn, đứng ở chỗ này quả thực khiến lòng người sảng khoái, từng lỗ chân lông đều được thả lỏng, chóp mũi bao bọc bởi hương cỏ xanh thơm ngát cùng ánh mặt trời. Buổi chiều mệt mỏi, nếu nơi này không phải là trò chơi Hoàng Tuyền, mà là thế giới sống yên bình, vậy nhất định phải nằm trên mặt đất, hưởng thụ sự thoải mái khi nhìn thấy trâu dê với gió thổi qua đồng cỏ.
Lâu Độ đi đến bên cạnh Giang ngạn Tuyết, không đầu không đuôi hỏi: “Có biết cưỡi ngựa không?”
Giang Ngạn Tuyết từ tốn nói: “Không.”
“Chờ thông qua trò chơi, tôi dẫn cậu đến trường đua ngựa.” Lâu Độ nhìn Giang Ngạn Tuyết, tròng kính trong suốt phản chiếu bầu trời quang cùng áng mây trắng trôi vạn dặm “Tôi dạy cậu.”
Giang Ngạn Tuyết khẽ cười một tiếng, cũng không thấy ngại: “Được rồi.”
Cũng không biết đi bao lâu, rốt cục, phía trước xuất hiện một dãy phòng ốc được xây dựng bằng trúc, đa phần quy mô là hai hoặc ba tầng. Căn nhà cũ kỹ, mạng nhện giăng kín khắp nơi, bụi bặm xông vào mũi, sặc đến đau đầu.
Ở sảnh chính trong căn nhà lớn nhất ở nơi dễ thấy nhất, ba người Giang Ngạn Tuyết Nhìn thấy ảnh gia đình tộc trưởng. Không quan trọng có bao nhiêu người trong bức ảnh gia đình, điều quan trọng là ngày được đánh dấu bên dưới.
Bức ảnh được chụp vào ngày 1 tháng 5 năm 323.
“Tôi khinh!” Lộc Trạm kêu một tiếng: “Ông lão câu cá kia có một tờ báo, là tờ báo buổi tối ngày 1 tháng 9 năm 740, chênh lệch hơn bốn trăm năm, ông lão kia, còn có phù thủy biển Hoa Mạt, còn có Nạp Toa kia, rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”
Giang Ngạn Tuyết đi về phía hậu viện, Lộc Trạm vội vàng đuổi theo.
“Ảnh cưới.” Giang Ngạn Tuyết đưa một khung ảnh cho Lâu Độ đi theo sau, bức ảnh là một cô gái trẻ, chụp chung với một người đàn ông cao lớn.
Này là ngày 19 tháng 7 năm 325, sau khi chụp ảnh gia đình.
Lộc Trạm suy đoán: “Có lẽ chủng tộc của bọn họ tương đối đặc thù, người dân đều rất trường thọ, sống ba bốn trăm năm không thành vấn đề sao?”
“Còn những người khác thì sao?” Lâu Độ hỏi từ trong tâm: “Toàn bộ đảo Hạnh Phúc chỉ còn lại ba người Nạp Toa bọn họ, những người khác trong tộc thế nào?”
Lộc Trạm không cho là đúng nói: “Ba người bọn họ thân thể tốt, cho nên sống lâu nhất.”
Lâu Độ cười lạnh một tiếng: “Một dân tộc chỉ còn lại có ba người già yếu bệnh tật, là cố ý muốn diệt tộc chứ?”
“Ai, chuyện thiên nhiên này, ai nói chính xác được chứ? Anh Lâu, tại sao anh cứ bực bội khi tôi nói chuyện? Tôi có xúc phạm anh ở đâu không?”
Lâu Độ nghẹn một tiếng, đỡ kính xuống: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Phải không?” Lộc Trạm hai tay đút túi, nhảy nhót theo sát Giang Ngạn Tuyết xa xa.
Lâu Độ: “...”
Thật tức giận!
A a a a a a! Vì cái gì mà nóng như vậy!
Lộc Trạm bỗng nhiên quay đầu lại, cười hì hì nói: “Anh muốn nói dân tộc bọn họ trong một đêm tất cả mọi người đều chết, chỉ còn lại có ba NPC kia đúng không?”
Lâu Độ hiện tại chán ghét Lộc Trạm: “Ý tôi là…”
Lộc Trạm: “Hoặc là trong khoảng thời gian bốn trăm năm trống rỗng kia, tộc nhân của tộc bọn họ lần lượt chết già, chỉ còn lại ba NPC vẫn còn sống, cho nên ba người bọn họ là nhân vật mấu chốt, đúng không?”
Lâu Độ nhíu mày.
Nụ cười của Lộc Trạm rực rỡ: “Có ý tưởng thì nói thẳng đi, cần gì phải nhắm vào tôi? Tôi không gϊếŧ cha mẹ anh hay cướp vợ anh đúng không?”
Lâu Độ: “...”
Thao !
Giang Ngạn Tuyết lục tung tủ, gõ khắp nơi, quả nhiên bật ra một cái ám cách, bên trong chứa một cuốn gia phả đầy bụi.
Cậu thật sự may mắn vì trò chơi Hoàng Tuyền thông tình đạt lý, không viết chữ tộc người ta lên gia phả, mà là quan tâm đến tri thức văn hóa của người chơi, viết chữ Hán mà mọi người đều biết.
Từ trước ra sau, hẳn là tổ tiên của gia tộc tộc trưởng.
Giang Ngạn Tuyết đẩy cửa đi ra: “Dù sao cũng phải tra ra bí mật của phù thủy, ông lão, và sự bất tử của Nạp Toa, còn có thánh nữ mà mụ phù thủy nhắc tới, tình cổ, những thứ này đều phải biết rõ ràng.”
“Không sai.” Lộc Trạm một giây cũng không chậm trễ, lon ton đuổi theo: “Vẫn nên đi tìm một quả hồng mềm, tôi thấy xem ra vẫn là đi bờ biển bắt ông lão kia, đánh một trận, xem ông ta có nói hay không.”
Lâu Độ không thể nhịn được nữa, anh cố nén một bụng lửa giận, mấy bước đuổi theo Lộc Trạm, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu làm gì mà cứ bám lấy Giang Ngạn Tuyết? Cậu ấy đi chỗ nào cậu cũng đi theo à, cậu có ý gì?”
Lộc Trạm bị bộ dáng hung thần ác sát của Lâu Độ làm cho hoảng sợ, cậu ta vô tội lắc đầu: “Không thể đυ.ng tới điều cấm kỵ, tôi không thể rời khỏi đại quỷ quá mười mét, làm sao vậy?”
Lâu Độ: “...”
Mẹ nó xấu hổ!
Lộc Trạm bối rối: “Anh Lâu, anh đang nghĩ gì vậy?”
“Trùng hợp.” Lâu Độ ngoài cười nhưng trong không cười: “Cấm kỵ của tôi là không thể rời khỏi đại quỷ vượt qua năm mét, phía sau chờ đi!”
+559 số chữ test H