Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 54: Hòn Đảo Hạnh Phúc

Yến Tử sắc mặt thay đổi một bước vọt tới trước mặt Giang Ngạn Tuyết: “Anh mau chạy! Quản trị viên, thẻ hơi cay!”

Một tia sáng lóe lên, Yến Tử ném tấm tấm thẻ về phía đám người Chu Mật.

Tấm thẻ nổ tung trong không khí, làm vô số hạt bụi bay ra, hiệu quả giống hệt như ở thế giới sống. Có ba người chơi bị đánh gục ngay tại chỗ, một phen nước mắt nước mũi gào khóc.

“Cậu ta cư nhiên lại là đại quỷ!” Đôi mắt Cao Phong sáng lên, trong lòng không thể phân biệt được khϊếp sợ hay mừng như điên. Mừng như điên cũng chia làm hai loại cảm xúc, loại thứ nhất là như trúng xổ số, vừa lên đã gặp được pháp bảo chiến thắng đại quỷ, gϊếŧ chết đại quỷ ông ta có thể nhanh chóng thông qua. Loại thứ hai, ông ta chỉ đơn thuần không vừa mắt người này, đoạt hết ánh đèn sân khấu trong khu rừng sương mù, làm bản thân ông ta năm lần bảy lượt mất mặt.

Về phần cảm xúc nào tốt hơn không quan trọng, quan trọng là gϊếŧ chết được đại quỷ.

“Đi!” Cao Phong giơ nắm đấm về phía Giang Ngạn Tuyết, Giang Ngạn Tuyết nghiêng người tránh thoát dễ dàng. Sau mấy cú đấm liên tiếp, Giang Ngạn Tuyết né không tốn chút sức lực; ngược lại Cao Phong lại mệt thở hồng hộc.

“Nhìn không ra tiểu tử cậu thật sự có tài, tôi đánh cậu nhiều đấm như vậy, sao cậu không đánh trả?” Cao Phong rốt cuộc vẫn còn chỉ số thông minh, ông ta nở một nụ cười giảo hoạt chợt nhận ra: “Ồ, chẳng lẽ do điều cấm kỵ không thể đánh lại sao ?”

Lời này vừa nói ra những người khác đã phát điên.

Nếu không đánh trả đó chẳng phải chỉ là bao cát sống sao ?

“17, 18, 19, chúng ta ba người cùng lên!”

Một đấm, một đá, một chiêu lại một chiêu đánh hơn mười phút bọn họ đột nhiên ý thức được vấn đề.

Đại quỷ không đánh trả được, không thể đánh người, nhưng mà… Bọn họ cũng không đánh được đại quỷ!

Chiêu thức là bị đại quỷ bắt được hoặc bị đại quỷ tránh né, nếu như không phải có điều cấm kỵ hạn chế như vậy sơ hở trăm phần trăm bọn họ đã sớm bị đại quỷ nghiền chết một trăm lần.

Một người chơi bị trúng hơi cay khóc lóc nói: “Cậu ta rốt cuộc là thần thánh phương nào? Không thể đánh bại thì làm thế nào đây?”

“Cậu ta nhìn yếu đuối như vậy, sao có thể lợi hại được như vậy ?

“Không thể, không thể nào! Tôi là người có đai đỏ Taekwondo đó!”

“Quản trị viên, thẻ đạn!” Số 19 không thể nhịn được nữa rốt cục lấy át chủ bài của mình, tấm thiệp ở trong tay hắn hóa thành ánh sáng vỡ tan trong tay ngưng tụ thành những viên đạn trên không bắn về phía Giang Ngạn Tuyết.

Ngay khi tất cả mọi người cảm thấy nhất định sẽ thắng, trai giới tắm rửa nghênh đón phát thanh thông quan trò chơi, chỉ nghe một tiếng “Keng” giòn vang, một luồng sáng xanh nhạt lóe lên trước mặt Giang Ngạn Tuyết, viên đạn vốn nên bắn trúng tim vậy mà bị cậu chém thành hai nửa!

Số 19 kinh hãi trợn tròn mắt: “Cậu…”

Lưỡi kiếm trong suốt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, thanh kiếm quỷ không dính chút máu tanh nào, đủ để gϊếŧ thần gϊếŧ quỷ đang nằm trong tay Giang Ngạn Tuyết.

Lộc Tuấn Sinh hét lên: “Thôn Vũ!?”

Cô gái đeo kính sững sờ tại chỗ: “Cái gì??”

Mọi người đều kinh hãi!

“Cậu ta, cậu ta, cậu ta, cậu ta là siêu tân tinh nhảy từ khu D sang khu C trực tiếp lên khu B?” Cằm Chu Mật thiếu chút nữa vì sợ hãi mà rớt xuống, cô máy móc nhìn Cao Phong người được xưng là “anh em kết nghĩa”.

Người sau hoàn toàn trợn tròn mắt, đầu gối mềm nhũn, thẳng tắp quỳ rạp xuống đất.

Trò chơi đầu tiên kết thúc là đánh giá khu D, căn bản không ở khu E. Cậu sang vòng thứ hai liền kích hoạt “Checkmate”, sau đó được thăng cấp lên người chơi cao cấp. Đánh giá của tất cả trò chơi đều không thua kém hạng A, được các ông lớn ở khu A chú ý đến.

Người như vậy, nếu như không phải chỉ số thông minh nghịch thiên, thì chính là vũ lực nghịch thiên, nếu không nữa thì chính là độc ác và khát máu. Nghe nói, nếu mỗi ván game kết thúc chỉ có một mình mình qua ải, vậy đánh giá tuyệt đối sẽ không thấp hơn A.

Làm sao bây giờ đây? Vốn tưởng đại quỷ là một con gà yếu đuối kết quả người ta là một ác ma chặn gϊếŧ thần! Vốn tưởng rằng là gà đồng ai ngờ vừa xuất hiện lại là một vương giả.

So với ý nghĩ không thực tế là gϊếŧ chết đại quỷ thì phí đầu óc giải đố vẫn an toàn hơn!

Thật quá khó khăn!

Ngay khi những người này còn đang sững sờ, năm người chơi phía sau lần lượt xông tới, trên tay mỗi người đều cầm một cây gậy gỗ bất chấp tất cả chạy tới đây.

Giang Ngạn Tuyết vừa định dùng mưa gọt cây gậy thành tăm xỉa răng đột nhiên nghĩ đến “Không phạm tới điều cấm kỵ”, đánh phải thu hồi ý nghĩ trong đầu dùng tay không né tránh.

“Thật không công bằng!” Yến Tử tức nghiến răng nghiến lợi.

Năm người chơi đều không phải túi rượu, mỗi bước di chuyển đều khá điêu luyện Giang Ngạn Tuyết chậm chạp không đánh trả, người chịu thiệt vẫn là cậu.

Lộc Tuấn Sinh nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đến giúp!”

Hắn giương nanh vuốt xông tới, không ngờ Giang Ngạn Tuyết phản ứng rất nhanh tiện tay bắt lấy một người chơi chặn giúp mình, nắm đấm của Lộc Tuấn Sinh vừa vặn nện vào bụng người của mình.

Người đó chết không nhắm mắt: “Năm ngoái tôi mới mua một chiếc đồng hồ…”

“Xin lỗi, xin lỗi, sai lầm, sai lầm, tôi không am hiểu đánh nhau!” Lộc Tuấn Sinh quẫn bách xin lỗi, lại đánh thêm một chiêu vừa vặn đập trúng đầu một người khác.

Bạn bè: Trong trái tim tôi có một nỗi buồn…

Giang Ngạn Tuyết thừa dịp này, bắt lấy cổ tay Yến Tử, sử dụng đạo cụ “Không gian di dộng”.

Không ngờ Lộc Tuấn Sinh nhào tới từ phía sau ôm con gấu của Yến Tử nên bị Giang Ngạn Tuyết mang theo cùng nhau xuyên qua.

Cái gọi là không gian di động tương tự như dịch chuyển tức thời, ngoại trừ vị trí dịch chuyển là ngẫu nhiên, có thể trên mặt đất cũng có thể ở dưới biển.

Trên biển!

Khi con người ta không may mắn dùng đạo cụ cũng không thể sử dụng tốt bất kỳ đạo cụ nào.

Rất may, áo poncho của thiết bị trò chơi được làm bằng chất liệu đặc biệt có tác dụng cơ thể ở mọi nơi, ngoại trừ nước ở một số nơi toàn bộ cơ bản đều không bị ướt. Hơn nữa Giang Ngạn Tuyết bơi rất tốt nên dễ dàng đưa Yến Tử trở lại bờ.

Yến Tử nặng nề đứng dậy, giẫm lên bãi cát mịn tức giận đùng đùng chỉ vào Lộc Tuấn Sinh bị sóng xô lên bãi biển: “Sao anh lại đi theo?”

Lộc Tuấn Sinh dùng nước biển rửa mặt tung tăng đi theo Giang Ngạn Tuyết làm cho Yến Tử tức giận ngay tại chỗ: “Ai Demy Nice…”

“Dừng lại, dừng lại!” Lốc Tuấn Sinh giơ tay đầu hàng, tay kia lật túi áo lấy thẻ ra cho bọn họ xem “Các cậu các cậu, tôi là quỷ binh!”

“Nói dối.” Yến Tử nói: “Anh rõ ràng là số 4, chính anh tự nói!”

“Làm ơn đi em gái, anh là người duy nhất rút ra được quỷ bài trong những con số mà họ đã báo cáo. Tất nhiên anh sẽ phải theo đám đông nói ra số rồi!” Lộc Tuấn Sinh nhún vai: “Đại Quỷ không phải cũng nói mình là số 2 sao? Há há! Thật sự là tâm linh tương thông, thông minh như vậy! Có thể nói tôi biết tên cậu là gì không? Mọi người đều cùng một nhóm, cũng không thể xưng hô đại quỷ và tiểu quỷ đúng chứ?”

Giang Ngạn Tuyết nhìn hắn ta, khoé môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười vô hại: “Trước khi hỏi tên tôi, cậu không định nói tên thật của mình sao?”

Vẻ mặt tươi cười của Lộc Tuấn Sinh đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu lên liền thấy Giang Ngạn Tuyết nửa điểm công kích cũng không có, trong mắt tràn đầy ôn nhu thân thiết nhưng làm cho người khác không hiểu sao phát hoảng, áp lực vô hình nắm lấy trái tim, Lộc Tuấn Sinh một trận ớn lạnh.

Có phải cậu ta là quỷ đội lốt thiên thần à?

“Anh bạn.” Lộc Tuấn Sinh nuốt nước bọt cẩn thận hỏi: “Còn nhớ không?”

Giang Ngạn Tuyết không phủ nhận: “Ừ.”

“Được rồi nếu như trí nhớ của cậu tốt như vậy khẳng định đã gặp tôi ngoài đời. Tên tôi là Lộc Trạm, ngôi sao điện ảnh từng tham gia bốn bộ phim điện ảnh, năm bộ phim truyền hình cộng thêm ba chương trình tạp kỹ, nhân vật tốt nhất là nam số ba. Chà tôi cũng không nổi tiếng đến vậy, chỉ có một triệu người hâm mộ thôi! Nhưng mà đó là do khán giả và đạo diễn không có tầm nhìn. Một anh chàng đẹp trai tư thế oai hùng hiên ngang như tôi không hot khắp vũ trụ quả thực thiên lý khó dung!”

Giang Ngạn Tuyết: “…”

Giang Ngạn Tuyết hảo tâm nhắc nhở: “Nếu như cậu thật sự muốn nổi tiếng, trước tiên rời khỏi gia tộc Táng Ái đi, đối với thẩm mỹ hiện tại mà nói, bộ dạng này quá mức cay mắt.”

“Cậu không hiểu, cái này gọi là thời trang.” Lộc Trạm lắc qua lắc lại mái tóc màu cầu vồng của mình: “Này mới điên rồ tuyệt vời chứ! Sở dĩ tôi mai danh ẩn tích, bởi vì tôi dù sao cũng là nhân vật công chúng, nếu người chơi thèm muốn nhan sắc và sự nghiệp đang lên cao của tôi, làm tôi phát điên lên, không chuyên tâm chơi trò chơi, vậy thì phải làm sao bây giờ? Trò chơi Hoàng Tuyền cũng không phải không có mặt mũi muốn chúng ta cướp ánh đèn sân khấu của người khác đúng không!”

Giang Ngạn Tuyết: “...”

“Anh à, có người ở đằng kia.” Yến Tử căn bản không nghe hắn ta nói nhảm, thị lực của cô bé siêu tốt, chỉ vào ông lão câu cá trên bến tàu phía xa.

Giang Ngạn Tuyết nói: “Đi xem một chút.”

Lộc Trạm lo lắng: “Ôi, tôi đã thẳng thắn thú nhận, cậu cũng nói tôi biết tên cậu đi!”

“Giang Ngạn Tuyết.”

“Được rồi!” Lam Trạm nhảy nhót đuổi theo.

Ngồi trên bờ đê dài từ bờ ra mặt nước là một ông lão đội nón khoảng chừng hơn tám mươi tuổi, râu và tóc đều bạc phơ. Ông ngồi vào nếp buộc lại mồi câu rồi ném cần câu ra bình tĩnh và vững vàng.

“Là NPC!” Lộc Trạm thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ tiền lại gần nói chuyện: “Hà, ông ơi! Lộc Tuấn Sinh đẹp trai nhất vũ trụ đang nói chuyện với ông này!”

Xấu hổ ra mặt.

Ngay cả Yến Tử cũng không dám nhìn thằng.

Cũng may NPC không có tình cảm, ông quay đầu lại nhìn Lộc Trạm, nở nụ cười hiền lành: “Thanh niên đến hòn đảo Hạnh Phúc tìm hạnh phúc sao?”

“Vâng.” Lộc Trạm cười hì hì nói: “Con làm chó độc thân 26 năm đã đủ rồi, con muốn tìm hạnh phúc! Ông có thể nói cho con biết con có thể lấy vợ ở đâu không?”

Không ngờ ông lão nhấc cần câu lên nhặt được dòng chữ: “Ta có duyên gặp nhau qua ngàn dặm, nhưng không có phận gặp nhau!”

Giang Ngạn Tuyết kéo Lộc Trạm đang nói không dừng, miệng hỏi: “Người đó có thể không có duyên với tôi, nhưng tôi không thể buông cậu ta.”

Lộc Trạm nhìn Giang Ngạn Tuyết- tên này còn có thể nói bậy hơn cả mình.

Ông lão nghe cũng thở dài nặng nề, ông nhanh chóng thu hồi cần câu, mồi câu không còn cá cũng không câu được.

“Người trẻ tuổi, tình yêu lâu dài là chuyện tốt, kiên trì cũng không phải chuyện xấu.” Ông lão buộc lại mồi rồi lại thả câu, đợi chừng mười phút thì phao cá chuyển động, ông phấn khích kéo lên, vẫn không câu được cá.

Ông lão cau mày không để ý đến Giang Ngạn Tuyết, tiếp tục buộc mồi câu, câu cá. Lặp đi lặp lại năm sáu lần, mỗi lần cá đều ăn mồi rồi bỏ chạy.

Đầu Lộc Trạm gần như mọc cỏ: “Hiện tại ông có thể dừng câu được không?”

Giang Ngạn Tuyết nói: “Có thể trò chơi đặt ra độ khó đi. Nếu ông ấy không bắt được cá thì không thể nói tiếp.”

“Vậy nếu hôm nay ông ấy đặc biệt không may không câu được, chúng ta còn ở đây tốn thời gian?” Lục Trạm lười biếng nằm xuống thở dài nói: “Còn không bằng tôi giúp ông ấy câu!”

Giang Ngạn Tuyết nghi hoặc: “Cậu biết câu cá?”

“Cắt.” Lộc Trạm đắc ý: “Đây cũng không phải là khoe khoang nha, lúc tôi quay bộ phim《Bạch Tố Trinh đại chiến Nhϊếp Tiểu Thiến》, không khổ sở học câu cá một tháng sẽ không trở về!”

Giang Ngạn Tuyết trước tiên không chửi bới về cái tên của bộ phim mà đi hỏi ông lão xem có thể mượn cần câu hay không, ông lão vui vẻ chấp nhận.

Yến Tử không hiểu, âm thầm đi đến bên cạnh Lộc Trạm hỏi: “Bạch Tố Trinh và Niếp Tiểu Thiến đều là nữ đúng không? Nam chính là ai?”

Lộc Trạm thành thạo trói mồi câu: “Bộ phim này không có nam chính.”

“Tại sao?”

“Bởi vì vở kịch này là hoa huệ*. Em vẫn còn nhỏ, em không hiểu đâu. Ha ha.”

*bách hợp

Tác giả có chuyện muốn nói: bản cập nhật thứ hai, hôm nay đã hoàn thành 9000 chữ.

Cảm ơn tất cả các bạn đã cung cấp dinh dưỡng của mình, moah moah !