Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 53: Hòn Đảo Hạnh Phúc

Giang Ngạn Tuyết nói: “Đừng để cho da dính nước mưa, mau chóng thoát khỏi khu rừng này càng sớm càng tốt.”

“Cái này không cần cậu nói.” Sắc mặt Cao Phong không dễ nhìn, lời thoại của mình bị Giang Ngạn Tuyết cướp mất, ông ta tự nhiên sẽ không vui.

Người phụ nữ mặc áo len đen chướng mắt dáng vẻ hất cầm sai khiến của Cao Phong liền châm chọc mỉa mai nói: “Nếu ông đã có biện pháp, vậy hãy dùng trí tuệ đưa chúng tôi ra ngoài đi?”

Lộc Tuấn Sinh vội vàng vỗ mông ngựa: “Anh Phong anh Phong, anh nhất định có biện pháp!”

Nếu chỉ là đi bộ bình thường ra khỏi khu rừng, Cao Phong đương nhiên có cách, ông nói: “Xác định phương hướng dựa vào rêu trên thân cây, rêu thường phát triển ngược sáng.”

Cao Phong chỉ về phía trước, đi trước một bước nói: “Đi thẳng về phía đông thì có thể ra ngoài.”

Mọi người nhìn nhau, nhao nhao đi theo Cao Phong.

Yến Tử ngẩng đầu nhìn Giang Ngạn Tuyết: “Anh à, chúng ta cũng phải đi sao?”

Giang Ngạn Tuyết nắm lấy bàn tay nhỏ của Yến Tử: “Đi thôi.”

Đi bộ khoảng một giờ, một số người chơi không thể chịu đựng được nữa buộc phải quỳ gối thở hổn hển. Ngược lại tiểu Yến Tử lại có thể lực không tệ, đi theo Giang Ngạn Tuyết cả một đường cũng không kêu mệt.

“Còn, còn chưa tới sao?” Một người chơi mệt mỏi thở hổn hển, nôn nóng hỏi: “Còn bao lâu nữa?”

Một cô gái bi quan nói: “Chẳng lẽ chúng ta sẽ mãi mãi không thể thoát ra sao?”

“Câm miệng!” Cao Phong mệt đến mức mồ hôi nhễ nhại, trong lòng sốt ruột: “Ai có dao? Chỉ cần chặt hết tất cả mấy cái cây này!”

Người phụ nữ mặc áo len màu đen cười nhạo: “Này. tôi nói ông nghiêm túc đấy chứ? Ở đây ít nhất cũng có hơn một ngàn cây, đợi ông chặt xong thì chúng ta đều đã chết đói rồi.”

“Cũng không thể nói như vậy, anh Phong cũng là nghĩ cho mọi người.” Một người chơi nam nhân cơ hội nịnh nọt, xám xịt tiến đến đứng xếp hàng trước mặt Cao Phong.

Cao Phong rất đắc ý: “Tin tôi, đi theo tôi, tôi liều mạng già này cũng có thể giúp các người thông qua. Không tin tôi, tôi cũng không mang nổi, các người tự sinh tự diệt…”

Giang Ngạn Tuyết đột nhiên hét lên: “Đừng ngồi!”

Thì ra là cô gái đeo kính có tính cách nhút nhát kia sức lực không chống đỡ nổi, lảo đảo đặt mông ngồi trên mặt đất. Giang Ngạn Tuyết lên tiếng nhắc nhở đã không kịp, hai người chơi gần cô sợ tới mức lùi lại một bước dài, cô gái đeo kính cũng trợn tròn mắt, che mặt khóc tại chỗ: “Không không không tôi không muốn chết!”

Trên mặt đất tích tụ những vũng nước sâu cạn khác nhau, cô gái đeo kính cứ thế ngã phịch xuống mặt đất, nước bắn tung toé dính vào mắt cá chân và cổ tay trần của cô.

Mọi người trợn to hai mắt, sắc mặt tái nhợt.

Da của cô gái không bị ăn mòn!

Cô ngồi trong vũng nước mắt đỏ hoe nhìn vô cùng đáng thương.

Lộc Tuấn Sinh sững sờ: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Trong lòng Giang Ngạn Tuyết chợt hiểu ra, cậu ngồi xổm xuống đưa tay lau một phen phần nước đọng trên mặt đất.

Yến Tử sắc mặt đại biến: “Anh à!”

Cao Phong: “Này bạn nhỏ, cậu muốn chết à!”

Năm ngón tay của Giang Ngạn Tuyết đều hoàn hảo, đừng nói là ăn mòn, ngay cả rách da cũng không có.

“Xem ra nước rơi trên mặt đất không có độc.” Giang Ngạn Tuyết nói: “Từ trên trời rơi xuống thì có độc, nhưng khi rơi xuống đất thì lại không độc.”

Cao Phong bĩu môi nói: “Mẹ nó thật tà môn!”

Đúng lúc này trong rừng cây đột nhiên nổi lên sương mù, tuy không dày đặc nhưng bởi vì có mưa, phạm vi trước mắt có thể thấy được rút ngắn rất nhiều, chẳng mấy chốc trong tầm mắt chỉ còn lại năm thước.

“Yến Tử?” Giang Ngạn Tuyết kêu một tiếng cố gắng tiến về phía trước.

Đột nhiên, mặt đất bắt đầu rung lắc dữ dội. Giang Ngạn Tuyết bất ngờ không kịp đề phòng, đập mạnh xuống đất. Mưa nhỏ tí tách vẫn đang rơi, Giang Ngạn Tuyết để ngăn ngừa nọc độc dính vào da không thể ngẩng đầu, cậu nhìn về phía trước; trong tầm nhìn hạn chế có thể cảm giác được mặt đất đang chuyển động.

Đây không phải là một trận động đất!

Mặt đất giống như bộ phận của một con quái vật khổng lồ, có thể là tay hoặc chân, cũng có thể là lưng. Con quái vật đang di chuyển làm rung chuyển cả khu rừng.

Giang Ngạn Tuyết nhất thời nghĩ đến cái lưỡi của bà ngoại trong 《 Thiến Nữ U Hồn 》liền cảm thấy một trận buồn nôn.

* Thiến nữ u hồn (chữ Hán phồn thể: 倩女幽魂, Hán Việt: Thiến nữ u hồn, tựa tiếng Anh: A Chinese Ghost Story) là một bộ phim thần thoại - kinh dị - hài hước - tình cảm của điện ảnh Hồng Kông phát hành vào năm 1987

Theo mặt đất nhúc nhích, vị trí của Giang Ngạn Tuyết có sự sai lệch rất lớn; hơn nữa sương mù giăng đầy khiến cậu không không thể nhìn rõ trước mắt, đột nhiên dưới chân trống rỗng, cả người lăn xuống sườn núi.

Mưa không biết đã ngừng từ khi nào, Giang Ngạn Tuyết bị ngã đến choáng váng đầu óc, cậu đứng lên mới phát hiện không phải mưa tạnh mà là cậu đã ra khỏi khu rừng sương mù!

Chỉ cách cây ngoài cùng chưa đến ba mươi cm.

Đột nhiên lưng của Giang Ngạn Tuyết lạnh lẽo, cậu nghe thấy tiếng kêu “biết rồi, biết rồi” giống như tiếng ve kêu. Tiếng kêu của loài côn trùng to lớn này thật sự khiến da đầu người ta tê dại, huống chi âm thanh kia càng lúc càng gần, tựa như đang nằm sấp trên gáy của Giang Ngạn Tuyết.

Giang Ngạn Tuyết nổi da gà ngã xuống đất, quay người lại ra tay cực kì nhanh và sắc bén.

Đạo quang màu xanh biếc cắt ngang trong không khí, chuẩn xác cắt con sâu màu đỏ thành hai nửa.

Con sâu đại khái to bằng quả trứng gà, bề ngoài trông rất giống con bọ rùa thất tinh, bị cắt làm đôi nhưng lại không chết mà giống như một đống máu loãng, trực tiếp dính vào Thôn Vũ, lướt dọc theo lưỡi kiếm trực tiếp chui vào lòng bàn tay Giang Ngạn Tuyết.

“...” Mẹ kiếp cái thứ đồ chơi gì thế này!!

Giang Ngạn Tuyết thu hồi lại kiếm cẩn thận nhìn tay mình, dị vật rõ ràng đang bò dưới da, theo xương tay trèo lên cánh tay, sau đó lại bò lên xương quai xanh, vòng qua cổ.

Quả thực khiến người ta sởn tóc gáy, ghê tởm từ tận đáy lòng!

Ngay khi Giang Ngạn Tuyết tính toán định lấy con sâu bằng con dao, dị vật kia đã biến mất. Trên người không có gì khác thường, không đau không ngứa, không có chỗ nào bị gì cả.

Tuy rằng nhưng mà — đây tuyệt đối không phải là một con sâu bảo mệnh!

Trong cơ thể cất giấu một **, Giang Ngạn Tuyết cả người không được tự nhiên. Cùng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng la hét trong rừng: “Anh ơi, anh ơi, anh đang ở đâu?”

Là giọng của Yến Tử.

Rừng rậm sương mù không phải là rừng cây hoang dã đơn thuần, dưới tình huống có vũ khí bên cạnh, căn bản không thể xác định phương hướng bước ra ngoài. Nói trắng ra, đây là một cái mê cung, nếu không thể ghi nhớ con đường mình đã đi, thì sẽ không bao giờ ra được.

Giang Ngạn Tuyết nhặt một cành cây trên mặt đất, vẽ ra con đường đã đi qua trong một giờ, sau đó lại vẽ ra con đường của trận “động đất” vừa rồi, bao gồm cả việc chính mình vừa vặn đi đến sườn núi lăn ra khỏi sương mù.

Sau khi bôi bôi một hồi, đại khái cậu vẽ một tấm bản đồ đơn giản mười mét vuông, Giang Ngạn Tuyết thử từ điểm xuất phát của mình vòng vào trong, lặp đi lặp lại mười mấy lần ước chừng mất khoảng hai mươi phút.

Cậu phủi đống đất bụi trong tay quyết định đi vào khu rừng. Tất cả lộ trình đều khắc sâu trong đầu, cậu có thể mạnh dạn đi về phía trước, xuyên qua sương mù ma, rốt cuộc tìm được Yến Tử cùng năm người chơi khác.

“Anh!” Yến Tử kinh ngạc nhảy dựng lên, ngón tay út chỉ về phía tây: “Lộc Tuấn Sinh bọn họ ở bên kia.”

Dứt lời Cao Phong vừa lúc mang theo Lộc Tuấn Sinh xuyên qua sương mù, tới chỗ Giang Ngạn Tuyết, nhìn quanh một vòng phát hiện thiếu hai người.

Lộc Tuấn Sinh nói với vẻ mặt tiếc nuối: “Vừa rồi động đất hai người chơi kia đã chết rồi.”

Giang Ngạn Tuyết không có thời gian để thương tiếc, cậu nhìn mọi người nói: “Tôi đã tìm thấy đường ra ngoài, hoặc là đi theo tôi hoặc là tự mình đi.”

“Cậu tìm được đường rồi?” Lộc Tuấn Sinh và Cao Phong đồng thanh.

Tuy nhiên, Giang Ngạn Tuyết không trả lời họ mà quay người rời đi. Yến Tử nghĩ cũng không nghĩ tới cứ thế vội vàng đuổi theo. Trong lòng những người khác tuy rằng có hoài nghi, nhưng lúc này không còn cách nào khác, chỉ có thể đuổi theo nhìn một chút.

Đi về phía trước cây cối có hình thù kỳ lạ, không biết rẽ bao nhiêu khúc cua, huống chi là vài ngã rẽ ở cùng một chỗ. Đại khái đi khoảng nửa giờ, bọn họ bước ra khỏi khu rừng sương mù.

“Hallelujah, cuối cùng cũng ra rồi!” Mấy người chơi đã hoàn toàn tê liệt ngồi trên mặt đất thở dốc.

“Này, anh bạn, làm sao cậu biết đường ra thế ?”

“Tôi đã ra ngoài một lần, chỉ cần ghi nhớ con đường đi là được.” Giang Ngạn Tuyết chỉ vào bản phác thảo trên mặt đất. Mọi người nhìn nhìn, tất cả đều chết lặng.

“Mẹ kiếp, anh bạn này trâu bò thật!”

“Tiểu bằng hữu, cậu lợi hại nha!”

“Đây chẳng lẽ là thần đồng trí nhớ trong truyền thuyết?”

“Xin chào.” Người phụ nữ áo len màu đen nhiệt tình đi lên chào hỏi: “Tôi là Chu Mật.”

Không đợi Giang Ngạn Tuyết lên tiếng, Cao Phong đã vỗ mạnh lưng cậu một cái, thuận thế khoác tay lên vai Giang Ngạn Tuyết cười to như nuốt chửng sơn hà nói: “Tiểu bằng hữu này rất có bản lĩnh, con đường này tôi cũng đã sớm nghĩ ra rồi. Không ngờ lại bị cậu đoạt trước, ha ha ha!”

“...”

Không khí đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.

Chu Mật trợn trắng mắt: “Ồ, mã hậu pháo!”

* Mã hậu pháo: 马后炮 《象棋术语, 借来比喻不及时的举动。》mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng); nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)。

Một người chơi khác cũng nói: “Anh làm thế nào mà nghĩ ra được, nói tụi tôi biết đi.”

Cao Phong câm nín.

Yến Tử bĩu môi nhỏ của mình nói: “Chú à, nói dối sẽ bị sói xám ăn tươi nuốt sống đấy!”

“Con nhãi!” Cao Phong hận không thể một quyền đấm chết nhãi ranh này.

Không nghĩ tới một câu nói của mình lại phản tác dụng, tất cả mọi người đều trừng mắt với ông ta, Cao Phong tức muốn hộc máu cươi lạnh nói: “Được, được, cậu lợi hại, mua được cả lòng người!”

Cao Phong là người vô cùng thể diện, muốn có tự tôn, tình thế lần này, ông ta hoàn toàn mất mặt, lòng tự trọng bị hung hăng chà đạp, ông ta làm sao nhịn được nói: “Đám ngu ngốc các người, cậu ta một đứa trẻ lông còn chưa mọc đủ có ích lợi gì? Sở dĩ có thể thoát khỏi khu rừng sương mù hoàn toàn do may mắn! Trí nhớ tốt thì thế nào, trò chơi Hoàng tuyền không chỉ kiểm tra trí tuệ mà mọi phương diện đều phải làm tốt nhất, bằng không chỉ có chết!”

“Cậu biết tôi là ai không? Người chơi cũ ở khu C kia, cậu có biết tôi là ai không? Theo báo cáo của máy chủ tháng trước, Giang mỗ, người đi thẳng từ khu D sang khu B trở thành người chơi cao cấp chưa từng có tiền lệ trong lịch sử, đó chính là anh trai của tôi! "

Giang Ngạn Tuyết: “???”

Cao Phong càng nói càng hăng ôm ngực ngẩng cao đầu không chút gượng gạo: “Cậu mang theo yêu đao vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, khí chất! Người chắn gϊếŧ người, Phật ngăn gϊếŧ Phật, tiên chắn tru tiên! Hai bọn tôi nhất kiến như cố, cùng nhau gϊếŧ địch, hoàn thành trò chơi một cách dễ dàng, chúng tôi còn gặp nhau ở thế giới thực, uống rượu và hát karaoke cùng nhau tốt như anh em ruột thịt.”

*Nhất kiến như cố: Thấy như đã quen. Chỉ sự rất hợp ý.

“…” Giang Ngạn Tuyết ở trong lòng cười nhạo, dựa vào cọc gỗ yên lặng nhìn ông ta bốc phét.

Lộc Tuấn Sinh hai mắt sáng lên: “Thật sao? Không hổ là anh Phong, có thể quen biết đại nhân siêu tân tinh kia!”

“Chờ một chút.” Chu Mật lạnh lùng nói: “Ông đừng cứ Giang mỗ này Giang mỗ nọ, rốt cuộc cậu ta tên gì?”

Cao Phong rốt cuộc cũng bị nghẹn lại, ông ta nháy mắt chột dạ, lương tâm cắn rứt đắc ý nói: “Anh tôi rất nổi tiếng trong trò chơi Hoàng Tuyền, tôi không thể tiết lộ tên của cậu ấy. Bằng không gặp phải loại gà mờ ở khu E như các người còn không phải sẽ làm phiền cậu ấy sao.” Cao Phong đắc ý khoe khoang nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết: “Đúng không, bạn nhỏ?”

Giang Ngạn Tuyết: Ha ha.

“Ông cứ ảo tưởng tiếp đi!” Chu Mật vặn vẹo eo thon ngồi xuống tại chỗ. “Đừng nghe ông ta nói nhảm, mọi người nói chính sự đi! Trước khi vào trò chơi, mọi người đã đi vào một không gian bí ẩn và rút thẻ đúng không?”

Giang Ngạn Tuyết thờ ơ trong nháy mắt tập trung chú ý, cậu và những người chơi còn lại không hẹn mà cùng ngồi chung một chỗ.

“Có.” Lộc Tuấn Sinh nói.

“Có.”

“Tôi cũng thế.”

Chu Mật: “Mọi người rút ra cái gì vậy? Của tôi là số 3.”

Cao Phong: “77.”

Yến Tử: “50.”

Lộc Tuấn Sinh: “4.”

Sau khi nghe mọi người báo số, Giang Ngạn tuyết kinh ngạc vì lá bài của mình, thứ mà cậu rút ra là chú hề, một lá bài ma!

Bất kể là tốt hay xấu, không giống với người khác thì chắc chắn không phải điều tốt, chỉ có thể ở bên cạnh, cậu tại chỗ nói: “Số 2.”

Nhớ lại số lượng thẻ và số người chơi rút ra, trên hòn đảo Hạnh Phúc này số người chơi ít nhất phải lên đến ba chữ số.

Lần đầu tiên có nhiều người chơi như vậy chơi một trò chơi.

Giang Ngạn Tuyết gần như có thể dự đoán được sự phức tạp của trò chơi và sự bối rối giữa người chơi.

*

Lâu Độ nghe một loạt “thất bại khi tải” từ tiểu Loli, đám mây hình thành trên đầu anh.

Ngươi muốn làm cái gì?

Lấy thẻ trong túi ra phía trên là con số “1” vàng óng cũng không biết dùng để làm gì.

Nhìn xung quanh là một biển hoa đủ màu sắc đặc biệt ngoạn mục.

Lâu Độ đứng giữa bụi hoa hồng Champagne nhìn thấy người những người chơi đứng trong biển hoa chừng ba mươi người. Ở đây có hoa chuông, hoa oải hương, hoa hồng đỏ, lan hồ điệp, tulip hồng, violet, dành dành, lưu ly…

Từng mảng thơm ngát bay thẳng vào mũi. So với loại trò chơi vừa đến đã thập phần quỷ dị, một lời không hợp liền chạy trốn thì nơi này quả thực giống như thiên đường, người chơi tự nhiên có thể thả lỏng tinh thần lẫn thể xác, có mấy người chơi có trái tim thiếu nữ thậm chí còn hái hai bông hồng đỏ kiều diễm, mỏng manh, ướŧ áŧ cứ thế cầm gần mũi ngửi.

“Đẹp quá!” Người chơi nữ cười đi xuyên qua bụi hoa. “Trò chơi này thoải mái như vậy sao?”

Một người chơi nam lo lắng nói: “Cẩn thận, để ý coi chừng có bẫy.”

Trò chơi Hoàng Tuyền sẽ không tốt bụng đến mức cho người chơi nghỉ dưỡng miễn phí.

Toàn bộ biển hoa có hình bán nguyệt trông giống như ngọn đồi với diện tích lớn. Lâu Độ đi tới đi lui, ở trong một đám hoa rực rỡ này nhìn thấy mấy đóa bỉ ngạn đen trồng ở trên đỉnh đồi.

Trong bụi hoa vạn hoa đỏ tươi, mấy gốc hoa màu đen này đặc biệt đột ngột và rực rỡ.

Lâu Độ kìm lòng không được đi qua, anh không có nghiên cứu gì về hoa; nhưng bởi vì quan hệ nghề nghiệp, ngược lại thu thập được một ít ngôn ngữ về hoa “Hắc Ám Hoa Hệ”.

Black Mantra - tình yêu và sự trả thù bất tận, tình yêu tuyệt vọng và cô đơn.

Những bông hoa tuyệt vọng được trồng trên hòn đảo Hạnh Phúc.

Không bình thường.

Lâu Độ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, ý đồ tìm kiếm huyền cơ ẩn giấu trong đoá hoa. Đột nhiên, đầu ngón tay đau đớn, anh cho rằng bị □□ đâm trúng, giơ tay lên nhìn cũng không có vết thương. Ngược lại có một thứ màu đỏ giống như sâu chui vào da theo bàn tay bò lên cánh tay ở dưới da thịt lướt đi.

Không xong!

Lâu Độ cố gắng tìm con sâu kia đào ra, nhưng kiểm tra tới kiểm tra lui, không thấy dấu vết của con sâu.

Cho mày nợ.

Lâu Độ không chỉ đứng trên đỉnh đổi mà còn là điểm cao nhất của toàn bộ hòn đảo Hạnh Phúc. Anh nhìn xung quanh nhìn thấy những ngọn núi nhỏ,

Anh gần như thấy toàn bộ hòn đảo.

Được bao quanh bởi biển, một hòn đảo đơn độc hoàn toàn bị cô lập. Nhìn vào vùng nội địa phía dưới có núi, có nước, có rừng, hòn đảo này nhỏ này có hình dạng đặc thù đứng ở góc độ của Lâu Độ chính là một chữ “Không” (丌) viết hoa.

Hai chân dài riêng biệt; nếu như thoát ra đi lên bất kỳ một con đường nào, đường sau chỉ cần bị chặn; vậy thì chỉ có một con đường duy nhất là nhảy xuống biển.

Quay đầu lại nhìn, ngọn đồi nơi Lâu Độ đứng đối diện với một ngọn đồi khác; trên đó trồng rất nhiều cây cối, sương mù tràn ngập khiến người ta rất khó nhìn. Trước mắt cũng không biết Giang Ngạn Tuyết ở đâu, diện tích của đảo lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Lâu Độ, tìm cũng không dễ dàng.

Hơn nữa, lỗi đó là gì?

Tại sao phải rút thẻ trước khi vào trò chơi? Để phân nhóm sao? Đây chẳng lẽ lại là chiến đấu toàn đội.

“Thần tượng!”

Một tiếng rống, Lâu Độ quay đầu lại nhìn; dĩ nhiên là Nam Kha.

“Trùng hợp như vậy.” Lâu Độ nói.

“Hắc hắc, không nghĩ tới đυ.ng phải cái này có ý gì nha?” Nam Kha cầm tấm thẻ “100” cho Lâu Độ xem. “Phân nhóm sao?”

Lâu Độ: “Có thể hệ thống bị trục trặc.”

“Sản phẩm lỗi.” Nam Kha khoanh tay trước ngực, bất bình phẫn nộ: “Không thể tìm lập trình viên giỏi bảo trì một chút sao? Ôi, anh Giang đâu?”

Lâu Độ: “Được di chuyển đi nơi khác, tôi phải đi tìm em ấy.”

“Em đến hỗ trợ!” Nam Kha giơ tay, vừa lục túi quần lấy điện thoại di động, trong đó trống rỗng.

“Mẹ kiếp! Trò chơi rác này không tập trung vào quản lý hệ thống nhưng rất tích cực tịch thu điện thoại của người chơi!”

Để giành chiến thắng cho đội, Nam Kha đã từng gặp gỡ đối tác của mình trong thế giới sống, cậu ta đã phân phát thiết bị định vị và thiết bị liên lạc mini cho mọi người, đồng thời cấy các nguồn tín hiệu này vào điện thoại di động.

Chờ mọi người lại tiến vào trò chơi, có thể căn cứ vào đó tìm vị trí bạn của mình.

Tất nhiên tất cả điều này được xây dựng dựa trên tiền đề trò chơi Hoàng Tuyền không tịch thu điện thoại.

Bên kia, Chu Mật nhìn chằm chằm Lộc Tuấn Sinh, nhìn đến mức khiến hắn ta cảm thấy khó chịu: “Đại tỷ, chị muốn làm gì?”

Chu Mật nâng cằm suy nghĩ: “Làm sao tôi thấy cậu có chút quen mắt chứ?”

Lộc Tuấn Sinh cợt nhả nói: “Ha ha, gương mặt đại chúng của tôi, chị khẳng định nhận sai đi?”

“Chính là rất quen mắt.” Chu Mật chém đinh chặt sắt: “Giống như đã gặp cậu ở đâu đó.”

Đúng lúc này trên không trung truyền đến tiếng nói, âm thanh loli non nớt ngọt ngào vang vọng khắp hòn đảo Hạnh Phúc.

【Chào mừng bạn đến với trò chơi Hoàng Tuyền - Đảo hạnh phúc. 】

【Địa điểm trò chơi: Hòn đảo bị cô lập.

Bối cảnh trò chơi: Hòn đảo Hạnh Phúc nổi tiếng gần xa, truyền thuyết, đến đây để có được hạnh phúc, có thể có được tất cả mọi thứ mơ ước.

Thời gian trò chơi: Một tháng.

Điều kiện thông qua: Phân tích cốt truyện của ‘Đảo hạnh phúc’ / gϊếŧ người chơi có thẻ "Big Ghost".

Đại quỷ: Nếu bạn không muốn sử dụng trí não của mình để giải câu đố, chỉ cần tiêu diệt con ma lớn và trò chơi sẽ được xóa trực tiếp.

Tiểu quỷ: Hộ vệ của đại quỷ, nếu như đại quỷ chết, thì tiểu quỷ sẽ bị loại.

Được tính theo bội số 10 của thẻ số, là quỷ binh của đại quỷ, cùng một đám đại quỷ, nhiệm vụ là bảo vệ an toàn đại quỷ, nếu đại quỷ tử vong, quỷ binh bị loại. Nếu quỷ binh trước khi đại quỷ chết tìm hiểu được tình tiết của hòn đảo hạnh phúc, thì thắng.

Mỗi người chơi có những điều cấm kỵ không thể xúc phạm, hãy cẩn thận và nghiêm túc, vi phạm điều cấm kỵ sẽ bị trừng phạt.

Điểm nổi bật: Cộng sự trò chơi không thể phân thắng bại trong vòng này, nếu như một bên chết, bên kia không có quyền hồi sinh đối tác.

Chúc bạn chơi game vui vẻ!】

Hiện trường một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người đều sửng sốt trước quy tắc trò chơi đột nhiên công bố.

Giang Ngạn Tuyết đáy lòng run lên, lấy thẻ bài trong túi ra —— đại quỷ!

Cùng lúc đó, tin tức riêng biệt vang lên trong đầu Giang Ngạn Tuyết ——

【Ngài là đại quỷ, xin hãy cẩn thận che giấu thân phận, ngoại trừ tiểu quỷ cùng mười hai vị quỷ binh ra, 106 người chơi đều là kẻ thù của ngài.】

【Điều cấm kỵ không thể xúc phạm của bạn là "Không được đánh trả", bạn có thể phòng thủ, nhưng không thể tấn công/ đánh trả. Ngài là công chúa thân thể yếu đuối, mau đi tìm mười ba vị kỵ sĩ có thể bảo vệ ngài đi!】

【Trò chơi của Hội đồng này, bạn không có nhiệm vụ tùy chọn ẩn.】

【Đối tác của bạn: Lâu Độ.

Tọa độ: Biển hoa Hạ Mạt.】

Giang Ngạn Tuyết mất một phút để tiêu hoá các quy tắc của trò chơi.

Nói cách khác, cậu biến thành một tiểu công tử nũng nịu không thể gánh vác hay nhấc tay, khi người khác đánh cậu, cậu chỉ có thể chạy không thể đánh trả. Cậu có mười ba hộ vệ trừ bỏ tiểu quỷ lấy bội số 10 tính toán chính là cầm trong tay số 10, 20, 30, 40.

Đôi bên cùng có lợi, tương trợ lẫn nhau. Đại quỷ như mình chết đám quỷ binh bị loại cho nên không có khả năng có người phản bội trong đám quỷ binh.

Dù sao mười hai quỷ binh cộng thêm tiểu quỷ là mười ba, Giang Ngạn Tuyết phút chốc nhớ tới mười ba khách sạn cùng mười ba môn đồ, trong đầu đầy Judas Judas Judas Judas …

Đối với những người chơi cầm thẻ số mà nói so với phí não, phí sức giải đố gϊếŧ chết đại quỷ dễ dàng hơn nhiều.

Rất may thân phận của mình không bị bại lộ.

Vậy Lâu Độ rút được con số gì?

Đúng rồi!

Giang Ngạn Tuyết đột nhiên nhìn về phía Yến Tử, cậu nhớ thẻ số của Yến Tử là 50!

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều đồng loạt rơi xuống người Yến Tử, trước khi công bố quy tắc trò chơi, trong lòng mọi người không có phòng bị, có cái gì thì nói cái đó, chuyện thẻ số tuyệt đối sẽ không nói dối. Cho nên Yến Tử là số 50, là một thành viên của đám đại quỷ, là quỷ binh!

“Bé con à.” Một người chơi đi tới trước người Yến Tử, nhìn cô bé từ trên cao: “Đại quỷ ở đâu?”

Cao Phong vòng ra phía sau Yến Tử, chặn đường đi của cô bé: “Các người nếu là quỷ binh bảo vệ đại quỷ, hệ thống nhất định sẽ định vị đại quỷ, đừng giấu diếm, mau nói đại quỷ ở đâu?”

Yến Tử bị bầu không khí căng thằng này dọa sợ, sắc mặt cô bé tái nhợt, cái miệng nhỏ nhắn màu đỏ son run rẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết, lại ở tốc độ 0,1 giây dời đi, bất lực lắc đầu nói: “Định, định vị là cái gì? Cô giáo chưa từng dạy qua…”

Cao Phong: “…”

Chu Mật bán tín bán nghi: “Hệ thống không nói cho cô bé biết đại quỷ ở đâu sao?”

【Tấm thẻ bạn rút ra là số 50, thân phận của bạn là quỷ binh, nhiệm vụ của bạn là bảo vệ tính mạng của đại quỷ, "vương" của bạn cách bạn 73,35 cm.】

Yến Tử lắc đầu giống như trống bỏi: “Không có, hệ thống muốn tôi tự tìm đây!”

Cao Phong mới không tin, hướng mọi người hét lên: “Các người ai có đạo cụ có thể truy tung ? Điều cấm kỵ không thể xúc phạm của tôi là không thể sử dụng đạo cụ.”

“Truy tung... Tôi có!” Chu Mật sáng mắt, lập tức hô hoán: “Quản trị viên, truy tìm! 0 giây đến, đảm bảo chất lượng, tôi bị mất người chơi có thẻ đại quỷ!”

Giang Ngạn Tuyết trong lòng run rẩy, hỏng rồi!

Chỉ thấy trong tay Chu Mật hiện lên một đạo hào quang, hào quang kia bắn ra như khỉ bay trên bầu trời, thẳng tắp đánh vào người Giang Ngạn Tuyết, trên người Giang Ngạn Tuyết bắn ra vạn tia sáng, chiếu sáng hơn phân nửa hòn đảo hạnh phúc.

Mọi người đều sửng sốt, nhao nhao nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết.

Tác giả có điều muốn nói: Cảm ơn 【 Thẩm nguy 】【 lâm lâm lâm lâm thu thạch 】【 thời không hà 】【 cô châm 】【 đình vân gian 】 địa lôi!