Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 52: Đảo Nhỏ Hạnh Phúc

Khi ngày mười lăm đến, Giang Ngạn Tuyết lần nữa trở lại chuyến tàu Hoàng Tuyền.

Đoàn tàu đang di chuyển bỗng dừng lại. Cửa tàu mở ra, một người đàn ông trung niên sắc mặt trắng bệch bước vào.

Ông ta chưa kịp lấy lại nhịp thở thì nhân viên soát vé đã chạy qua với đôi chân ngắn, đưa tay ra xin vé: “Xin ngài hãy xuất trình vé.”

Người đàn ông đưa tay vào túi của mình tìm qua tìm lại, sắc mặt càng lúc càng đáng sợ.

Người soát vé chớp đôi mắt to tròn trong sáng: “Vé, thưa ngài.”

Mặc dù khi trở lại sân ga vết thương trên cơ thể không cần thuốc vẫn có thể chữa khỏi nhưng quần áo đã bị hỏng và cơ thể chật vật thì không thể phục hồi. Cả người ông ta đều bê bết máu, quần áo rách nát, nhìn bộ dạng xám xịt của ông liền hiểu ông đã vượt qua kết giới khó khăn chừng nào.

Người đàn ông nói với vẻ không tự tin: “Có, có lẽ nó đã rơi ở đâu đó.”

Người soát vé không thay đổi sắc mặt: “Thưa ngài, ngài không có vé sao?”

Người đàn ông đột nhiên trở nên khó chịu: “Có! Tôi ở trong trò chơi bị lũ tang thi đuổi giống như một con chó! Làm sao còn quan tâm vé xe, tôi có thể sống sót ra ngoài mẹ nó đã là không tệ rồi!”

Biểu hiện của nhân viên soát vé đặc biệt bình tĩnh: “Thưa ngài, ngài không thể lên tàu nếu không có vé.”

“Vé, vé, vé, phiền chết đi được! Tôi có thể bổ sung một cái được không?”

“Thưa ngài, vé phải được bảo quản đàng hoàng, mất thì không thể bù đắp, hậu quả thì ngài tự chịu. Vì ngài không có vé, tôi phải mời ngài xuống tàu.”

Người đàn ông trong nháy mắt hoảng sợ: “Mi định làm gì?”

Dưới con mắt quan sát của những người chơi khác, người soát vé bước đến gần nâng người đàn ông trưởng thành nặng hơn một trăm pounds bằng cánh tay gầy gò của mình, mở cửa sổ tàu ném ra ngoài.

*100 pounds ~ 45kg

“Phanh” một tiếng, người đàn ông trong chốc lát biến thành một đoàn huyết vũ.

*huyết vũ: mưa máu

Một người chơi mới trực tiếp sợ hãi mà khóc.

Một số người chơi lâu năm đổ mồ hôi lạnh run rẩy bảo vệ vé của mình.

Trong trò chơi cho dù gãy tay gãy chân cũng tuyệt đối không thể mất vé!

Mẹ nó, tiểu loli này quá bạo lực!

Giang Ngạn Tuyết đưa vé ra, tiểu loli cười khanh khách nói: “Xin chào ngài, người chơi cao cấp, tôi là nhân viên tàu số 1102, trong trường hợp ngài có nhu cầu tôi sẽ phục vụ một mình ngài.”

Giang Ngạn Tuyết chú ý, thấy lấy cậu làm trung tâm trong bán kính hai mét- có một tầng tường sáng màu lam nhàn nhạt vây quanh, không cần Giang Ngạn Tuyết hỏi, tiểu loli đã chủ động trả lời: “Ngài là người chơi cao cấp của trò chơi Hoàng Tuyền, có không gian độc lập đặc biệt - cũng chính là toa xe riêng, ngài có thể di chuyển đến đó nghỉ ngơi. Để thể hiện sự tôn trọng và bảo vệ sự riêng tư về danh tính của ngài, hệ thống đã thiết lập một lớp bảo vệ che chắn diện mạo của ngài. Trong mắt họ, lúc này ngài là hạt ánh sáng. Nếu ngài không cần, tôi có thể giúp ngài loại bỏ nó.”

Giang Ngạn Tuyết: “Không cần.”

Giang Ngạn Tuyết nhìn về phía nhóm ánh sáng đang ngồi ở phía xa, chỉ là hạt sáng đơn thuần, ngay cả chiều cao cân nặng của người chơi cũng được bảo vệ chu đáo.

“Xin chúc mừng ngài đã hoàn thành trò chơi “Thuyền U Linh”, điểm thưởng tám ngàn điểm, đánh giá cấp S, thuộc khu vực B.”

“Người chơi cao cấp nhân ba số điểm tích lũy là 24.000 điểm cộng thêm mức điểm đảm bảo là 1.000 điểm , tổng cộng 25.000 điểm tích lũy. Số dư tài khoản là 151.600 điểm.”

“Xin chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ tùy chọn ẩn “Tìm đồng đội của bạn”, nhận phần thưởng - gói máu 1000cc x2, thẻ ngụy trang x1, vui lòng gọi ‘Quản trị viên” khi sử dụng.”

【Thẻ ngụy trang: có thể ngụy trang thành bất kỳ người nào, giới hạn 30 phút sẽ hết hạn. 】

Hoa Bỉ Ngạn lại nhuộm bảy cánh hoa và bốn nhuỵ hoa. Còn thiếu năm cánh hoa cùng sáu nhuỵ hoa, toàn bộ Bỉ Ngạn sẽ được hoàn thành.

Trong khi đó, loa phát thanh trên đầu phát ra âm thanh:【Đã đến Nhà ga ‘Đảo Hạnh Phúc’, chúc hành khách xuống xe gặp nhiều tai họa và khó khăn, chết nơi đất khách quê người! 】

Trước mắt quang ảnh luân phiên, Giang Ngạn Tuyết không xuất hiện trên đảo mà là đến một không gian thần bí, bốn phía trải dài vô hạn.

*Quang ảnh: ánh sáng và bóng tối

Trên không trung có rất nhiều thẻ bài xoay quanh Giang Ngạn Tuyết, tiếng Loli non nớt, ngọt ngào vang lên: “Mời người chơi rút thẻ.”

Giang Ngạn Tuyết tuỳ tiện cầm một tấm, những tấm thẻ này mặt trước và mặt sau đều là màu trắng tinh khiết nhưng đến trong tay Giang Ngạn Tuyết, giữa tấm thẻ đột nhiên xuất hiện một hoa văn.

Một cái đầu lâu màu đỏ được đánh dấu bằng tiếng anh “Joker”, là chú hề.

Đây là một tấm thẻ ma.

Không đợi Giang Ngạn Tuyết hỏi rõ ràng tiểu Loli cái này dùng để làm gì, trước mắt bỗng nhiên tối sầm — cậu xuất hiện trên một hòn đảo nhỏ.

【Chào mừng đến với trò chơi Hoàng Tuyền - Đảo Hạnh Phúc. 】

【Vị trí trò chơi: Hòn đảo biệt lập.

Điều kiện thông qua: Không tải được.

Ẩn tác vụ tùy chọn: Không tải được.

Cộng sự của bạn: Lâu Độ.

Tọa độ: Không tải được. 】

Giang Ngạn Tuyết: “???”

Một cái có thể sử dụng cũng không có! Tải thất bại là sao? Hệ thống bị lỗi à?

Giang Ngạn Tuyết mặc đồng phục dã chiến được trang bị trong trò chơi và áo poncho, đứng trong khu rừng mưa phùn. Cành cây cũng không tươi tốt, lá rụng trải đầy đất, mỗi bước giẫm lên đều phát ra tiếng “rắc rắc”.

*Áo poncho: một kiểu áo có phần tay áo may khá rộng hoặc không tay. Áo choàng poncho có kiểu dáng như một chiếc khăn choàng kích cỡ lớn. Là một loại áo khoác ngoài được thiết kế để giữ ấm cho cơ thể dễ dàng phối đồ và di chuyển.

Giang Ngạn Tuyết quay đầu lại, có hơn mười người chơi xuất hiện trong rừng cây cùng cậu.

Đáng chú ý hơn là cô gái đeo kính đang ngồi xổm trên cây thông, ông chú có râu đang đứng phơi nắng cố gắng châm thuốc, còn có một cô bé gần Giang Ngạn Tuyết tuyệt đối không quá mười tuổi.

Đại thúc có râu nghiện thuốc lá, hết lần này tới lần khác không khí ẩm ướt cộng thêm mưa, ông ta “cùm cụp” ấn bật lửa hơn chục lần vẫn không cháy, cáu gắt mắng: “...”

Một người phụ nữ mặc áo len đen, giở giọng mắng: “Hút thuốc trong rừng, anh muốn gϊếŧ chúng tôi à?”

Một thanh niên với mái tóc Smart ồn ào nói: “Chính là châm lửa núi chúng ta liền đoàn diệt!”

Ông chú có râu còn đang ấn bật lửa, một bên châm chọc nói: “Đừng nói rừng cây ướt căn bản không đốt được lửa, cho dù thật sự mèo mù đυ.ng chết chuột châm lửa, tôi cũng tự có cách thoát thân cũng có thể dẫn các người cùng nhau thoát ra.”

Ngọn lửa sau vài lần thắp lên không thành nay đã chui ra, tàn thuốc được châm lên, ông chú có râu mỹ mãn hít một hơi, cả người phấp phới, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ đắc ý vênh váo: “Tôi cũng không phải người mới, nhìn đức hạnh kinh hãi này của các vị, khu E đúng không? Tôi tên là Cao Phong, người chơi cũ ở khu C, các người cứ gọi tôi là anh Phong, đi theo tôi thì có thịt ăn!”

Cao Phong tuỳ ý liếc mắt nhìn mọi người đi đến bên cạnh Giang Ngạn Tuyết, phun khói vào mặt cậu, cười ha hả nói: “Tiểu bằng hữu đừng sợ, anh Phong che chở cho cậu! Chỉ cần ngoan ngoãn đi theo tôi, cậu sẽ được bảo vệ không bị thương tổn chút nào! Tên cậu là gì?”

Giang Ngạn Tuyết liếc nhìn gã ta một cái không nói gì.

Cao Phong ngược lại tự sướиɠ: “Nhìn xem, sợ tới mức tên mình là gì cũng quên! Chớ sợ, chớ sợ, cứ đi theo anh Phong.”

Cô gái đeo kính im lặng này rõ ràng là người mới nhưng tố chất tâm lý của cô rất tốt, không khóc không nháo. Đây chính là điều Giang Ngạn Tuyết chú ý đến.

Còn có một cô bé chưa tới mười tuổi, không cần biết là người mới hay người chơi cũ, tuyệt đối không thể khinh thường.

“Anh ơi.”

Góc áo Giang Ngạn Tuyết bị kéo xuống, cúi đầu nhìn, chính là cô bé non nớt đáng yêu kia.

Cô bé mặc một chiếc váy màu hồng, cùng chiếc áo poncho màu xanh ngọc, dưới chân mang đôi giày da nhỏ màu đen có nơ. Mái tóc chỉa hai đuôi ngựa, kết hợp với chiếc kẹp tóc hình bướm bằng pha lê tinh xảo. Khuôn mặt nhỏ tròn, đôi mắt to, miệng anh đào nhỏ nhắn, trông giống như búp bê SD tinh tế xinh đẹp.

Cô bé cười rộ lên càng đáng yêu mê người, bàn tay nho nhỏ nắm góc áo Giang Ngạn Tuyết, giọng sữa nói: “Em là Yến Tử, ‘Yến’ trong ‘Ngôn tiếu yến yến’, ‘Tử’ trong ‘Tử khí Đông Lai’.”

*Ngôn tiếu yến yến: nói cười vui hòa

*紫气东来: tử khí đông lai: mây tím tới từ phía đông (truyện kể quan giữ cửa ải Hàm Cốc thấy có mây tím từ phía đông bay tới thì biết sắp có thánh nhân đi qua; quả nhiên sau đó Lão tử cưỡi thanh ngưu đi tới.) chỉ: điềm báo; dấu hiệu may mắn; thuận lợi; sắp có điềm lành.

“Giang Ngạn Tuyết.” Giang Ngạn Tuyết ngồi xổm xuống, vuốt ve cái đầu xù lông của Yến Tử: “Ngạn trong ‘thủy ngạn’, ‘tuyết’ trong ‘hạ tuyết’. Yến Tử, em đã chơi qua mấy vòng trò chơi rồi?”

Yến Tử cười khanh khách vươn ba ngón tay ra.

Giang Ngạn Tuyết lại hỏi: “Em có cộng sự không?”

Yến Tử lắc đầu: “Em chết vì bệnh tim, lúc em chết bên người không có người chết.”

Phúc lợi của trò chơi Hoàng Tuyền, là người thân cận nhất với bạn trước khi chết (người đã chết) sẽ tự động trói buộc linh hồn để trở thành đồng đội. Lý do tại sao Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ bị ràng buộc với nhau là vì Lâu Độ cũng bị gϊếŧ khi anh đâm phải cậu.

Nói như vậy, người chơi may mắn có đồng đội vẫn là số ít; đa số đều là người chơi đơn độc.

Giang Ngạn Tuyết không thể không hỏi: “Em năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Tám tuổi.”

“Nhỏ như vậy mà có thể chơi trò chơi Hoàng Tuyền, thật lợi hại.”

“Là chú, dì dẫn em qua cửa ải.” Yến Tử thập phần khiêm tốn, bàn tay nho nhỏ bắt lấy ngón út của Giang Ngạn Tuyết: “Anh ơi, anh có thể mang em theo được không?”

Với bộ dạng này của Yến Tử, từng phút từng giây đều gợi lên tình mẫu tử. Nhưng Giang Ngạn Tuyết mặt ngoài thì tươi cười, lại không quan tâm đến viên đạn bọc đường của Yến Tử, cậu thập phần bình tĩnh hỏi: “Sao lại tìm anh? Người lợi hại nhất ở đây hẳn là anh Cao Phong, anh ấy là người chơi cũ ở khu C.”

Yến Tử cho rằng mình sẽ bị đuổi đi, vành mắt liền đỏ lên nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết: “Chú ấy hung dữ lắm, em không muốn đi theo chú ấy!”

“Cắt.” Cô gái mặc áo len màu đen phát ra một tiếng hừ lạnh, cái gì mà chú ấy hung dữ lắm, bà đây thì lưu manh, còn không phải là nhìn mặt chọn người sao!

Đoàn người cứ thế đi về phía trước không mục đích. Một người chơi nam đi theo phía sau nói: “Điều kiện thông qua không có, thông tin nhiệm vụ không có, thậm chí không có NPC hướng dẫn, trò chơi này phải chơi làm sao đây?”

“Có điều tôi còn có cộng sự, toạ độ cũng không hiển thị được, vậy tôi tìm cậu ta ở đâu?”

“Nếu là đảo Hạnh Phúc vậy nơi này nhất định là hòn đảo biệt lập, đúng không? Là muốn chúng ta sinh tồn trên hòn đảo này?”

Thanh niên có mái tóc smart kêu thảm thiết: “Trời ạ, loại trò chơi sinh tồn như vậy ít nhất cũng phải năm ngày khiến cho nguồn cung cấp bị khan hiếm còn thiếu lương thực, tôi không muốn!”

Cao Phong đi trước không kiên nhẫn nói: “Nói nhảm cái gì đó? Cho dù là trò chơi sinh tồn thì tôi cũng có thể mang theo các người thông qua! Hôm nay mưa trên dưới không phải nguồn nước sao, cỏ mọc trên mặt đất có thể ăn, còn có cả nấm không ai sẽ chết đói!”

“Anh Phong, anh Phong anh thật sự rất lợi hại nha!” Thanh niên có mái tóc smart chạy tới vuốt mông ngựa: “Tiểu đệ đệ tên là Lộc Tuấn Sinh, nhân viên văn phòng bình thường, không có kiến thức cũng không có văn hoá gì, về sau đều dựa vào anh Phong che chở.”

‘Ha ha ha, ăn nói dễ nghe.” Cao Phong đặc biệt thích nghe Lộc Tuấn Sinh nịnh nọt, mặt mày hớn hở kéo cậu ta kéo đông kéo tây, đem những chiến tích to lớn của mình thổi phồng lên, muốn bao nhiêu khoa trương có bấy nhiêu khoa trương.

Một người chơi nữ khoảng ba mươi tuổi bình tĩnh lại vươn tay ra khỏi áo poncho: “Cũng đúng nhỉ, nước mưa này có thể uống, đủ nước cần thiết cho cơ thể mỗi người rồi.”

Nước mưa rơi vào lòng bàn tay, truyền đến một trận đau đớn tê dại. Không đợi người phụ nữ hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nước mưa tựa như axit sunfuric trong khoảnh khắc ăn mòn da thịt của cô, hơn nữa còn nhanh chóng lan tràn, ngắn ngủi chỉ ba giây toàn bộ tay phải đều bị ăn mòn sạch, lưu lại một bãi máu thịt mơ hồ!

“Aaaaa!!” Những người chơi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này liên tiếp phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Cao Phong sợ tới mức mặt trắng bệch mất một lúc mới phản ứng lại, gã ta tức giận hét lên: “Thu lại, thu lại! Đừng để ướt!”

Người chơi nữ kia sớm đã bị doạ cho choáng váng, không ngừng la hét, mưa liên tục rơi xuống cánh tay nát bét đang run rẩy giãy giụa điên cuồng. Mưa bắn tung tóe vào mặt cô ta, xương quai xanh, rồi tới cổ chân. Nơi bị nước mưa dính vào nhanh chóng ăn mòn, không đến nửa phút một cô gái cao một mét bảy chỉ còn lại một vũng máu thịt, thấm vào trong bùn, chết không toàn thây.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, cảm thấy toàn thân tê dại, không nhúc nhích nổi.

Khó trách trò chơi chuẩn bị một chiếc áo poncho cho người chơi, khó trách cái áo này vừa to vừa rộng.

Những cơn mưa nhìn như trong suốt vô hại kia, trên thực tế là kịch độc gϊếŧ người không thấy xương.

*Tác giả có lời muốn nói: tôi sẽ trả đủ cho mọi người 9000 chữ, tuy tới nửa đêm rồi nhưng mà 9000 chữ vẫn chưa xong! Tôi rất siêng năng, nhanh chóng khen ngợi tôi (chống nạnh ~)

Cảm tạ “Cũng từ.” “Đạm quét đan thanh”, “Vại vại cá” “zl” “Thẩm nguy” “Nguyệt diệp sanh chưa lạnh” “Y mặc mặc” “Cũng từ.” Dinh dưỡng dịch!

*Manh 6 (Khổng Tử)

Cập nhĩ giao lão.

Lão sử ngã oán.

Kỳ tắc hữu nghiến (ngạn),

Thấp tắc hữu phiến (bạn).

Tổng giác chi yến.

Ngôn tiếu yến yến (án án),

Tín thệ điến điến (đán đán).

Bất từ kỳ phiến (phản).

Phản thị bất tê (tư).

Diệc dĩ yên tê (tai)!

Dịch nghĩa

Cùng với anh, đã hẹn ước sống chung đến già.

(Nhưng không ngờ) đến già thì bị chàng phụ bỏ, khiến em phải oán hận.

Sông Kỳ còn có bờ để ngăn nước không cho tràn ra.

Vũng ao chỗ thấp cũng có bờ để giữ nước không cho tràn ra (còn chàng thì cứ phóng túng, không câu thúc tính tình để đến hai lòng ăn ở bạc đen).

Lúc yên vui thưở thơ ấu em còn để trái đào,

Đã cùng nhau nói chuyện vui tươi hoà dịu.

Thì cùng tin lòng nhau mà thề ước rõ ràng.

Em chưa từng nghĩ đến việc phản bội lời thề ước cũ, để đến như thế này.

Việc phản bội cũng không nghĩ đến,

Thì cũng thôi vậy.