Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 51: Đảo Nhỏ Hạnh Phúc

“Sau đó, Dung Thái Hà bị bắt, dựa trên lời thú tội của cô ta, cảnh sát đã mở cuộc điều tra, trên thực tế, con gái cô ta đã chết một tuần sau vụ tai nạn xe hơi. Vì không thể chấp nhận sự ra đi đột ngột của con gái mình mà trở nên điên cuồng, bị bệnh, cái gì mà viện điều dưỡng tốt nhất ở nước ngoài, cái gì mà tiến sĩ, cái gì mà thay não, đều là do chính cô ta tự mình tưởng tượng ra.”

Đá viên tan trong ly rượu, phát ra một tiếng “leng keng” réo rắt. Đèn chùm pha lê tự chuyển động rực rỡ trong quầy bar, các loại đèn neon giao hòa nhau tạo thành những sắc đỏ, xanh, vàng nhấp nháy không ngừng, không có âm nhạc ồn ào hay khiêu vũ nóng bỏng, không khí phiêu đãng mùi rượu vang, khách ngồi trong quán bar chỉ yên tĩnh hoặc chỉ nhỏ giọng trò chuyện.

* phiêu đãng: bay bổng trong không trung

Lâm Nguy bưng ly whisky lên nhấp một ngụm, nói: “Cả lớp có 30 học sinh, cuối cùng chỉ còn lại ba người Giang Ngạn Tuyết, Sử Khắc và Đặng Hạo còn sống. Đặng Hạo tới năm thứ hai thì phát điên rồi chết. Tôi không biết cậu ta đã trải qua những gì, nhưng chỉ cần nhìn vào kết quả, tôi biết năm ấy vô cùng tàn khốc, nếu không tính tình Giang Ngạn Tuyết sẽ không thay đổi lớn đến thế.”

Lâu Độ bưng Margaret, anh duy trì động tác này rất lâu, khiến cho Lâm Nguy mấy lần lầm tưởng anh bị người ta điểm huyệt.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi Lâm Nguy nói sự thật, anh phát hiện mình quả nhiên vẫn quá ngây thơ, suy nghĩ quá đơn giản.

Anh cho rằng Giang Ngạn Tuyết bị bạo lực học đường hồi cấp hai nên mới thay đổi.

Anh từng phát hiện Giang Ngạn Tuyết có cảm xúc mâu thuẫn với từ “Cô giáo” này. Anh cho rằng Giang Ngạn Tuyết bị bắt nạt, bị đánh đập, bị trừng phạt thể xác một cách vô lý bởi chủ nhiệm lớp.

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, loại chuyện điên rồ này sẽ xảy ra trên người Giang Ngạn Tuyết.

Thảo nào, Giang Ngạn Tuyết thường xuyên thấy người khác có ác ý với cậu, người ta chủ động tiếp cận cậu, thì cậu sẽ trốn, người khác giúp đỡ cậu, cậu sẽ đem động cơ đối phương trợ giúp cậu phân loại ra, liệt kê một loạt khả năng, sau đó nghĩ cách trả lại ân tình cho đối phương.

Cậu có một gương mặt ấm áp nhưng trong lòng đã lạnh từ lâu, không chịu tin tưởng ai, trong ngoài không đồng nhất, bạc tình quả nghĩa.

Khi mới mười bốn tuổi, cậu trải qua sự tàn khốc của bản chất con người, gϊếŧ chóc, máu tanh, phản bội, cậu đã nhìn thấy bộ dáng của ác ma.

Trước kia, cậu rõ ràng là một người dịu dàng, nhiệt tình, chân thành, là một mặt trời nhỏ khỏe mạnh.

Lâm Nguy thở dài: “Danh tiếng của trường trung học Kinh Châu quá cao, chuyện này cũng quá mức ác liệt, cho nên cảnh sát đã ra lệnh phong toả tin tức, đem tất cả động cơ của Dung Thái Hà giấu đi. Họ chỉ nói rằng trong chuyến đi mùa xuân chiếc xe buýt của trường bị lật, làm chết 27 học sinh cộng thêm giáo viên chủ nhiệm. Sự việc chấn động một thời gian, nhưng dù sau cũng chỉ là một “tai nạn giao thông”, nhà trường bồi thường tổn thất cho gia đình, chưa đến nửa tháng đã trôi qua.”

“Tôi…” Qua thật lâu, Lâu Độ mới khàn khàn nói: “Tôi cũng không biết.”

Lâm Nguy nói: “Lúc đó cậu đang ở nước ngoài, đương nhiên không biết. Huống hồ chuyện này bị chính phủ niêm phong kín mít, trên mạng cũng không có tạo ra chút sóng gió, cậu lên mạng tìm kiếm từ khoá, liệt kê chỉ là lời nói ngắn gọn về một vụ tai nạn xe cộ hời hợt.”

Lâu Độ buông ly rượu xuống, hỏi: “Đây có phải là những thứ mà Giang Ngạn Tuyết nói cho cậu biết không?”

“Đúng, tất cả những người biết điều này đều bị buộc phải ký một thỏa thuận bảo mật. Lúc ấy, Giang Ngạn Tuyết mới mười bốn tuổi trong lòng chứa đựng chuyện lớn như vậy mà không có ai tâm sự, cậu ấy sẽ phát điên mất. Dưới sự truy vấn hết lần này đến lần khác cậu ấy mới chịu tâm sự với tôi. Kỳ thật, nếu những người đó đoàn kết một lòng, cùng nhau nghĩ biện pháp tìm đường thoát ra, có lẽ toàn bộ sẽ sống sót, nhưng lúc ấy… Dù sao tuổi còn nhỏ, đều bị ác ma Dung Thái Hà dọa sợ.”

Lâu Độ bỗng nhiên cảm thấy chua xót.

Mười bốn tuổi, tâm tính còn chưa được định hình, gặp phải loại địa ngục trần gian này, Giang Ngạn Tuyết không có biến thành loại tâm lý biếи ŧɦái muốn báo xã hội như Giải Diêm, thật là không dễ dàng gì!

Sau khi Lâu Độ về nước, từng trở về quê hỏi thăm hàng xóm, không ngờ lại biết được, năm Giang Ngạn Tuyết mười một tuổi, ba mẹ cậu li hôn. Cha không cần cậu, cứ thế mà miễn cưỡng đi theo mẹ, ở trong nhà cha dượng khó tránh khỏi uỷ khuất. Huống chi mẹ ruột lại sinh thêm một đứa em trai, Giang Ngạn Tuyết liền trở thành bóng đèn dư thừa.

Nên là khi sự việc ở trường trung học xảy ra, cậu ấy đương nhiên không có khả năng nói với ba mẹ, bên cạnh cậu không có một người nào có thể tâm sự, không có bất kì ai để dựa vào.

“May mà có cậu.” Lâu Độ từng ghen tị với quan hệ giữa Giang Ngạn Tuyết và Lâm Nguy gần như phát điên, kìm lòng không được nói ra những lời này.

Trong hoàn cảnh đó, những năm tháng đen tối ấy, sự tồn tại của Lâm Nguy đối với Giang Ngạn Tuyết mà nói chính là cứu rỗi đi!

Vì vậy, Giang Ngạn Tuyết rơi vào tình yêu với Lâm Nguy.

Còn bản thân mình… Vẫn tận hưởng một cuộc sống khuôn viên trường tuyệt vời!

Khi Giang Ngạn Tuyết đang vật lộn để tồn tại giữa máu tanh và xá© ŧᏂịŧ, anh đang ngồi trên bãi cỏ đầy nắng, tay trái cầm kem, tay phải cầm sách hưởng thụ buổi chiều an nhàn.

Anh không cách nào hiểu được năm ngày đó, Giang Ngạn Tuyết đã trải qua những gì. Nhưng anh từng chơi trò chơi Hoàng Tuyền đại khái có thể đoán ra, đáng giận nhất chính là cho đến bây giờ anh mới biết được.

Tách khỏi Lâm Nguy, Lâu Độ ma xui quỷ khiến lái xe vọt tới cửa nhà Giang Ngạn Tuyết, ý nghĩ muốn gõ cửa của anh chợt lóe lên rồi lại dập tắt, hậm hực buông tay xuống, giống như thoát lực, mềm nhũn nằm sấp tựa vào cửa phòng trộm.

Tới làm cái gì? An ủi cậu ta hả?

Quá dư thừa, đã trôi qua lâu như vậy rồi, bây giờ chạy đến an ủi, vạch trần vết sẹo của người khác thú vị lắm sao?

Hơn nữa, mình có tư cách và lập trường gì để an ủi cậu ấy? Cậu ấy căn bản cũng không cần người khác an ủi.

Lúc cậu ấy cần an ủi nhất, Lâu Độ đã bỏ lỡ.

Lâu Độ trong lòng nghẹn đến hoảng hốt, trái tim cảm thấy sự chua xót, là hối hận, là rung động, là đau lòng, hay là đối với Lâm Nguy sinh ra loại ghen tị vặn vẹo này?

Vì sao năm đó người ở bên Giang Ngạn Tuyết không phải anh?

Vì sao lúc đó anh lại đi du học?

Vì sao Giang Ngạn Tuyết chuyển nhà bị xe tải kéo đi, anh không đuổi theo?

Vì sao khi còn nhỏ phải liên tục đối đầu với Giang Ngạn Tuyết?

Vì sao ngay từ đầu không làm bạn với Giang Ngạn Tuyết?

Mười vạn câu hỏi vì sao, mắc kẹt ở trong lòng Lâu Độ, ép vào cổ họng của anh, nghẹn đến mức đều muốn nổ tung.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Như con chuột nhìn thấy mèo, Lâu Độ lập tức đứng yên.

Một người dì dọn vệ sinh đẩy xe ra.

Lâu Độ ngẩn người đang muốn thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó Giang Ngạn Tuyết cũng đi ra với dì dọn vệ sinh, còn vừa cười vừa nói chuyện phiếm với dì.

“Nào có, cô càng sống càng trẻ, nhìn con đây này, mắt thâm hết rồi.”

“Người trẻ tuổi bây giờ không chú ý đến thân thể cứ thức đêm suốt, con cũng vậy ít thức khuya nên đi ngủ sớm chú ý thân thể đi! Đúng rồi, bảo vệ nhặt được hai con mèo hoang cũng vừa được một tháng tuổi, con có muốn nuôi không?”

“Ai da mèo con, con đương nhiên thích rồi. Làm sao bây giờ đây, công việc của con thường xuyên không ở nhà, mèo con đói hay khát cũng không thể chăm sóc, không có cách nào cả.”

Giang Ngạn Tuyết trong lúc vô tình ngẩng đầu, liếc mắt một cái nhìn thấy Lâu Độ đang đứng ở cửa.

Giang Ngạn Tuyết còn chưa tỉnh táo lại nhưng người Lâu Độ đã căng thẳng giống như kẻ trộm, đôi mắt bất an nhìn xung quanh, còn làm bộ làm tịch xoa xoa đế giày căn bản không bị dính bùn.

Giang Ngạn Tuyết cười như không cười: “Nhà văn lớn, ngồi xổm ở đây làm gì thế?”

Để che giấu sự bối rối, Lâu Độ quyết định không để ý đến Giang Ngạn Tuyết, nói với dì dọn dẹp: “Con có thời gian, con sẽ nuôi hai con mèo đó!”

Dì dọn dẹp là người có mắt nhìn người, thấy Lâu Độ khí thế hiên ngang, quần áo bất phàm nhất định là người có tiền, mèo hoang đi theo anh sẽ không chịu thiệt, bà liền đồng ý.

Giang Ngạn Tuyết liếc Lâu Độ một cái, lấy chìa khoá mở cửa: “Chính mình ăn bữa hôm, lo bữa mai còn nhận nuôi thú cưng, hai con mèo kia chi bằng nuôi ở cửa bảo vệ, ăn cơm trăm nhà.”

*Ăn bữa hôm, lo bữa mai: thiếu đói, túng bấn, chạy ăn từng bữa

Giang Ngạn Tuyết chỉ trò chơi Hoàng Tuyền, Lâu Độ biết: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để chúng sống, không chết.”

Giang Ngạn Tuyết nghe chán mấy cái tuyên ngôn này, hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?”

“Không có.” Lâu Độ thốt ra, sau đó lại cảm thấy quá giả tạo vội vàng tìm một cái cớ khác để nói: “Bà nội Tôn rất nhớ cậu.”

Giang Ngạn Tuyết hơi sững sờ: “Cậu đi thăm bà ấy?”

“Hôm nay mới vừa đi.”

“Vậy ngày mai tôi sẽ đi.”

“Ngày mai…” Lâu Độ vuốt ve kính, ra vẻ lãnh duệ bá đạo nói: “Tôi đi với cậu.”

Giang Ngạn Tuyết: “Tại sao?”

“Tôi muốn ăn nem rán.” Lâu Độ nghiêm trang nói bậy: “Cậu không đi, bà nội Tôn không cho tôi ăn một mình.”

Lời này không biết chọc trúng chỗ cười nào Giang Ngạn Tuyết, cậu lau đi nước mắt chảy ra từ khóe mắt, đôi con người trong trẻo như được gột rửa bằng nước, trong suốt như băng tinh, mang theo vài phần mông lung men say, nhuộm trong ý cười nhu vận, tựa như những tia nắng rực rỡ, chói mắt.

Lâu Độ nhìn đến xuất thần không hiểu sao lại nhảy ra một câu: “Có thể ở lại một đêm không?”

Sau khi định thần lại, Lâu Độ vội vàng bổ sung: “Cậu cách nhà tôi quá xa, qua lại sẽ làm mất thời gian dù sao ngày mai cũng phải cùng nhau đi thăm bà nội Tôn.”

Giang Ngạn Tuyết không nghĩ nhiều dù sao buổi tối cậu cũng không ngủ, sau khi dẫn Lâu Độ vào phòng, tự mình đi tắm rửa trước, sau đó liền đi vào thư phòng bận rộn. Lâu Độ đi dạo quanh phòng khách, nằm trên sofa chợp mắt.

Lúc Giang Ngạn Tuyết ra khỏi phòng lúc sáu giờ sáng, Lâu Độ vừa vặn ở cửa.

“Làm gì? Lén lút.”

Lâu Độ dựa lưng vào tường, ung dung lau bụi trên ống kính: “Tôi nhớ lời nói cuối cùng của cậu.”

“Cái gì?”

Lâu Độ: “Cậu muốn tôi nhờ Nam Kha xâm nhập vào máy tính của cậu, xoá toàn bộ dữ liệu bên trong. Tôi đã luôn tò mò tài liệu, hình ảnh trong máy tính của cậu, tất cả những gì lưu trữ trong đó là gì.”

Giang Ngạn Tuyết tâm tình cũng không tệ lắm, không trực tiếp dỗi, lại giải thích: “Thông tin khách hàng, nghiêm cấm tiết lộ ra ngoài.”

“Khách hàng?” Lâu Độ nhíu mày. “Khách hàng nào, Tiên Châu?”

“Ngay cả thứ này cũng có thể lưu trữ?” Lâu Độ đi theo Giang Ngạn Tuyết đến nhà vệ sinh, cũng không biết tại sao trong lòng lại tức giận, vừa nghĩ đến những bức ảnh kia anh liền cảm thấy chói mắt: “Thiếu gia Tiên Châu các cậu đều không biết xấu hổ như vậy? Còn chụp ảnh khoả thân? Chuẩn bị như thế nào, uy hϊếp à?”

Giang Ngạn Tuyết sặc một ngụm ngay tại chỗ, kem đánh răng đầy miệng, cậu vội vàng uống vài ngụm nước súc miệng, quay đầu hướng Lâu Độ cười khẩy nói: “Đúng vậy. Đây chính là phương pháp tự bảo vệ mình. Nếu như khách hàng tìm tới cửa hồ nháo, bọn tôi có thể đem chứng cứ ném lên mặt bọn họ để cho bạn họ tự mình ầm ĩ đi, ly hôn hay tha thứ đều không liên quan đến tôi. Còn nữa, đây cũng là phòng ngừa khách hàng bán da^ʍ, xách quần bỏ chạy, tôi tìm ai để lấy phí lao động tổn thất tinh thần?”

Lâu Độ: “…”

Thật là tức giận!

A a a a a a a, nóng quá, sao nóng quá vậy?

Phải! Giang Ngạn Tuyết tuy rằng không có giống như Giải Diêm trở thành kẻ điên khát máu nhưng cậu đắm mình trong truỵ lạc, cậu ấy không cầu tiến, rõ ràng trước kia ưu tú như vậy, rõ ràng tốt nghiệp trường danh tiếng, ra ngoài làm việc cư nhiên không chọn một ngành đứng đắn, mà là chạy đi bán thịt! mn bán thịt là đi bán da^ʍ á :))))

“Giang Ngạn Tuyết, tôi cảm thấy cậu…”

“Gần đến giờ rồi.” Giang Ngạn Tuyết cắt ngang lời Lâu Độ: “Đi thôi.”

Lái xe một tiếng đồng hồ, Giang Ngạn Tuyết ở ven đường mua sữa đậu nành và bánh bao nhỏ, hai người trở về địa điểm cũ, đi lên lầu hai, gõ cửa phòng bà nội Tôn.

“Ai nha, là Tiểu Độ Nhi, Tiểu Tuyết Nhi cũng tới? May là cả hai đứa đều đến, mau tiến vào, mau tiến vào.”

Trong hai mươi mấy năm qua cách trang trí nhà của bà Tôn không có gì thay đổi. Ngoại trừ chiếc TV màn hình LCD mới được thay đổi, các bàn tủ khác là những mẫu cũ từ những năm 1980. Giang Ngạn Tuyết ngồi xuống sofa, con mèo mướp nằm sấp dưới bàn trà liền tung ta tung tăng bước đến, thấy Giang Ngạn Tuyết không có ý tứ đuổi nó đi, nó liền đắc ý nhảy lên hai chân Giang Ngạn Tuyết, xoay một vòng tại chỗ thoải mái nằm sấp xuống ngủ.

Mặc dù nhiều lần nói không, bà nội Tôn vẫn muốn chiên nem rán. Lâu Độ trù nghệ nấu ăn vốn rất giỏi liền chạy tới phòng bếp hỗ trợ, hai người băm nhân khuấy lại gói, vô cùng náo nhiệt.

“Thoáng cái hai người các con đã lớn như vậy rồi, nhớ năm đó, các con mới như vậy, cao như vậy. Tiểu Độ Nhi, con lớn hơn Tiểu Tuyết Nhi hai tuổi, đừng lúc nào cũng khi dễ thằng bé, phải nhường Tiểu Tuyết, dỗ dành nó, không được cãi nhau, phải tương thân tương ái.”

Lâu Độ nhìn Giang Ngạn Tuyết đang chơi mèo trong phòng khách, cười nói: “Con cũng không có bản lĩnh khi dễ cậu ấy, bà không biết Giang Ngạn Tuyết khi nổi giận vô cùng hung dữ đó thôi.”

Bà nội Tôn khom lưng, túm tay áo Lâu Độ, ra vẻ thần bí nói: “Hai người các con từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đây là phúc kiếp trước tu luyện, phải quý trọng người trước mắt. Tiểu Tuyết là một đứa trẻ tốt, nắm bắt cẩn thận, đừng để người ngoài cướp thằng bé.”

Lâu Độ giật mình: “Cái gì ạ?”

Bà nội Tôn nhíu mày xám xịt, hận rèn sắt không thành thép: “Vào đầu mùa xuân, Tiểu Tuyết mang theo một tiểu tử họ Lâm đến thăm ta, còn tặng ta một cái TV lớn! Tiểu tử kia bộ dạng rất tốt, đối xử với Tiểu Tuyết cũng cẩn thận, hỏi han ân cần, thằng bé ngu ngốc này con phải lưu ý một chút coi chừng bị người ta cướp mất.”

Lâu Độ vẻ mặt như gặp quỷ: “Lâm Nguy từng tới đây?”

“Đứa nhỏ kia tên Lâm Nguy?” Bà nội Tôn vội vàng hỏi. “Đúng, đúng, là Lâm Nguy, làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi, gia đình có mấy người?”

Lâu Độ trong đầu rối loạn thành một đống bột nhão: “Cậu ấy là phóng viên, có cha có mẹ có vợ, dự định năm sau sẽ sinh con.”

“Hả?” Bà nội Tôn trợn mắt há hốc mồm: “Thằng bé kết hôn rồi sao?”

“Vâng, tháng trước vừa mới kết hôn.”

“Ôi!” Bà nội Tôn cười khúc khích, nếp nhăn trên gương mặt trong nháy mắt buông lỏng. “Kết hôn rồi thì không có việc gì, há há há…”

Lâu Độ: “…”

Việc lộn xộn gì thế này?

Lâm Nguy cư nhiên đã tới đây, còn là Giang Ngạn Tuyết mang cậu ta tới, điều này có nghĩa gì? Ra mắt gia đình chăng?

Lâm Nguy còn mua một cái TV LCD, điều này có nghĩa là gì? Đưa quà ra mặt cho ba mẹ tương lai chăng?

Cậu ta đã có Elena, còn đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt!

Thừa dịp nem rán ở trong nồi, Lâu Độ bực bội bước ra phòng khách, trừng mắt nhìn Giang Ngạn Tuyết một cái, lại tức giận chạy ra ban công.

Giang Ngạn Tuyết: Bệnh thần kinh à?

Lâu Độ gọi điện thoại: “Tiểu Trần, đi đến thành phố nội thất đặt một bộ bàn ghế cho tôi, ghế dài và tất cả các thiết bị gia dụng mới nhất, mọi thứ đều phải giao đến trong hôm nay!”

Lâu Độ nhận được hoá đơn lập tức thanh toán, cảm thấy thần thanh khí sảng, cái đuôi nhỏ vểnh lên cao.

Chỉ một cái TV hỏng thôi mà, tính cái gì!

Quá trưa, nhân viên công tác liên tiếp đến gõ cửa, đưa đến thiết bị gia dụng mới nhất, bà nội Tôn nhìn thấy đều mê man.

Toàn bộ căn phòng ngoại trừ giấy tường và gạch lát nền, toàn bộ ngôi nhà gần như có thể được coi là một diện mạo mới!

Bà nội Tôn vẻ mặt mơ hồ, nhìn sự thu xếp của Lâu Độ với cái khí thế ngất trời, lại nhìn cái TV LCD kia, hồi tưởng lại lời mình nói buổi sáng.

Thì, ra, là, vậy !

“Tiểu Tuyết con xem, tủ lạnh này có hai cánh cửa, thật sáng sủa nha!”

“Tiểu Tuyết con nhìn cái này, loại bếp từ mới nhất, bà cũng chưa từng thấy qua.”

“Tiểu Tuyết con lại nhìn, đây là bàn hoa lê cúc, ăn cơm cũng đặc biệt thơm.”

“Bà nói con nghe, những đồ gia dụng này mới thực dụng, mấy thứ như TV có thể xem có thể không, không phải nhu cầu thiết yếu của cuộc sống. Tiểu Độ rất hiểu chuyện, lại tri kỷ, hiếu kính, ai sau này gả cho thằng bé, chậc chậc chậc, có phúc khí.”

Lâu Độ nghe được kêu là có tâm, hoa, giận, phóng!

Nghe này, anh em nghe này! Cái này mới là khoe khoang, cái này mới là lễ gặp mặt! Muốn cái gì cho cái đó, thiếu cái gì mua cái đó.

TV có hữu ích không? Tủ lạnh có thể giữ tươi, nắp khói có thể xả dầu, bếp từ có thể xào rau nấu ăn!

Haha, biết ai hữu dụng rồi chứ?

Lâm Nguy không yêu cậu, nhưng có vợ.

Tôi yêu cậu, nhưng không có vợ.

Một là người đàn ông có vợ, một là kim cương Vương lão ngũ, vẫn bị ràng buộc bởi chứng nhận trò chơi Hoàng Tuyền, cậu chọn ai ?

Blah blah blah blah blah - hướng đi này có vẻ không đúng!

Mình đang làm gì vậy? Mình cùng Lâm Nguy gọi là gì? Mình đang tranh sủng sao? Mẹ nó!

Vì Giang Ngạn Tuyết mà tranh giành tình cảm với Lâm Nguy mới là nhân gian chính đạo, tranh giành tình cảm với Giang Ngạn Tuyết vì Lâm Nguy là tà môn ma đạo!

*

“Người tiếp theo, số thứ tự số chín, xin mời đến phòng khám nội khoa.”

Nghe thấy y tá kêu mình, Giang Ngạn Tuyết buông tờ báo giải trí xuống, đẩy cửa vào phòng, đi đến chiếc ghế một chân bên cạnh bàn ngồi xuống.

Bác sĩ thu thập hồ sơ bệnh án phía sau máy tính cũng không ngước mắt lên, mở miệng hỏi: “Chỗ nào không thoải mái?”

“Không có chỗ nào khó chịu cả.” Giang Ngạn Tuyết nói.

“Vậy cậu đến bệnh viện làm gì… Lớp trưởng !?” Sử Khắc mặc áo blouse trắng, khó tin nhìn Giang Ngạn Tuyết từ đầu đến chân, cuối cùng khoá chặt vào giấy đăng ký mà Giang Ngạn Tuyết cầm, dở khóc dở cười: “Cậu tới tìm tôi thì tìm, còn lấy số làm gì?”

“Lúc cậu rảnh rỗi thì tôi bận, lúc tôi rảnh rỗi cậu lại bận rộn, đã như vậy tôi đành phải tới quấy rầy lúc cậu đang làm việc.”

Sử Khắc không hiểu: “Không phải số chín đến lượt cậu sao?”

“Tôi lại không có bệnh, nên không thể chiếm dụng tài nguyên, đến một người thì tôi nhường một cái, chờ tất cả bệnh nhân đều xong rồi mới đến phiên tôi.” Giang Ngạn Tuyết cầm đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn lên: “Ai nha, cậu nên về viện kiểm tra phòng.”

“Không sao, không có việc gì vẫn còn chút thời gian.” Sử Khắc tuỳ tiện cười quỷ dị nói: “Chỗ này tôi khám bệnh cho số chín, cho dù chủ nhiệm hỏi tới, tôi cũng phải có cớ để nói chuyện với anh ta!”

Sử Khắc lấy kẹo mừng từ trong ngăn kéo ra, cách đây không lâu, tiểu y tá trong khoa kết hôn đưa cho, nhàn nhã nói chuyện phiếm, Sử Khắc hỏi: “Lớp trường có còn độc thân không, có bạn gái chưa?”

Mặc dù đã tám năm trôi qua, Sử Khắc đã quen với việc gọi “lớp trưởng”, Giang Ngạn Tuyết lắc đầu phủ nhận, Sử Khắc cười ha hả nói: “Độc thân cũng tốt, tự do tự tại, tôi cũng muốn độc thân mãi mãi! Chỉ là mẹ tôi rất sốt ruột, bây giờ tôi mới bao nhiêu tuổi, bà liền ầm ĩ muốn tôi kết hôn.”

Giang Ngạn Tuyết chọn một viên kẹo dẻo ăn: “Sức khỏe dì còn tốt chứ ?”

Sử Khắc cười nói: “Có thể ăn ngon, ngủ yên, thỉnh thoảng đi khiêu vũ quảng trường, sống so với trước thoải mái hơn nhiều.”

Mức lương của Sử Khắc không cao, sau khi đi làm ở bệnh viện còn đi làm thêm. Mệt thì đương nhiên mệt nhưng hắn đi đúng đường, không có lạc lối biến thành côn đồ xã hội như lời chủ nhiệm giáo dục nói.

Hắn vì mẹ mình mà chọn học y, sau khi học y thì tính tình nóng nảy cũng được cải thiện, không còn la lối hay động tay động chân nữa, càng không vì một lời không hợp mà dùng vũ lực.

Giang Ngạn Tuyết đợi hắn tan làm, Sử Khắc vội vội vàng vàng mãi đến chín giờ rưỡi mới xong, hai người dứt khoát tìm một quán ăn khuya ven đường lót dạ. Sử Khắc uống hơn hai ly, lời nói cũng nhiều hơn.

“Lớp trưởng, tôi có thể có được ngày hôm nay là nhờ cậu, cậu không chỉ giữ việc học lại cho tôi mà còn có… mạng sống của tôi nữa.” Sử Khắc nâng chai bia lên một ngụm thở dài: “Tôi kính cậu!”

Giang Ngạn Tuyết không ngăn cản hắn, cậu cũng làm một chai nói: “Quá khứ đã qua rồi, đừng nghĩ nữa.”

Một khi Sử Khắc uống quá chén liền không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn nằm trên bàn hỏi chuyện đã hỏi không biết bao nhiêu lần: “Lớp trưởng, cậu có gặp ác mộng không? Cậu có mơ thấy… Triệu Lộ Lộ, Ngải Đình, Lưu Béo, Vương Hổ, Cư Đồng, còn có, còn có cô Dung không?”

“Có” Đôi mắt Giang Ngạn tuyết nặng nề, tựa như một vũng băng tuyền. “Mỗi tối đều mơ thấy.”

Sử Khắc vùi mặt vào khuỷu tay: “Tôi, tôi không nghiêm trọng như cậu, tôi chỉ thỉnh thoảng, nhưng đôi khi cũng rất khủng khϊếp!”

“Tôi, Sử Khắc, không sợ trời không sợ đất, tôi là nam nhi! Làm sao có thể sợ ma? Những người đó đều đã chết, tất cả đều chết, một, hai, ba, tám năm rồi ! Ta vẫn còn sợ một quả trứng chim?”

Giang Ngạn Tuyết thản nhiên nói: “Chính bởi vì cậu sẽ sợ hãi, cho nên cậu là người.”

“Phốc, lớp trưởng, bộ dáng văn thơ của cậu, hắc hắc hắc hắc. Quá sâu sắc, tôi không hiểu.”

Giang Ngạn Tuyết rũ mắt xuống: “Cũng may, ngoại trừ tôi ra cậu còn sống. Nếu không ai trải qua điều đó với tôi, có lẽ tôi còn suy sụp hơn. Lời này nói ra rất tàn khốc, nhưng mà may mắn có một người đồng bệnh tương liên với tôi, ít nhất cũng cùng tôi chia sẻ ác mộng.”

Đồng bệnh tương liên: (Nghĩa đen) Cùng bệnh thì cùng thương xót nhau. (Nghĩa bóng) Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.

Sử Khắc cười một lần nữa, nâng cao ly: “Cảm ơn lớp trưởng!”

“Đi tìm một người có thể làm cho cậu ngủ thoải mái. Nhất định là tốt hơn thuốc ngủ.” Giang Ngạn Tuyết nói: “Tôi có kinh nghiệm trong chuyện này.”

“Uống ít thuốc ngủ.” Sử Khắc bày ra vẻ bác sĩ: “Đối với sức khỏe không tốt vì vậy sau này không nên uống.”

Giang Ngạn Tuyết đột nhiên nhướng mày cười, khoé môi giật giật: “Ừm, sau này có thể không cần uống nữa!”

Trò chuyện cả đêm, sáng hôm sau. Sử Khắc trực tiếp đi làm. Tửu lượng Giang Ngạn Tuyết rất tốt, bản thân cũng không quá say, hơn nữa trời đột nhiên mưa, không khí chuyển lạnh, gió lạnh thổi qua càng thanh tỉnh hơn.

Đi đến trạm xe buýt tránh mưa lại tình cờ gặp Lâu Độ.

Sáng sớm trên đường vốn là người thưa thớt, lại đột nhiên mưa càng khiến không gian thêm trống trải. Xa xa toàn là sương mù, các tòa nhà cao tầng đều bị nuốt chửng.

“Thật trùng hợp.” Giang Ngạn Tuyết hữu khí vô lực chào hỏi.

Sắc mặt Lâu Độ không được tốt lắm: “Sao cậu không về nhà?”

Giang Ngạn Tuyết một tai nghe ra lỗ hổng: “Yo, không phải cậu lại chạy đến cửa nhà tôi ngồi xổm chứ?”

Lâu Độ cam chịu.

Giang Ngạn tuyết cười nhạo: “Cuồng theo dõi, cuồng giám sát, cẩn thận tôi báo cảnh sát đấy.”

Cậu ngồi xuống ghế dài dưới trạm xe, ngáp một cái, buồn ngủ dụi dụi mắt.

Lâu Độ ngồi xuống bên cạnh cậu, thu lại ô.

Mưa tiếp tục rơi không có ý định dừng lại. Lâu Độ cũng không chán ghét ngày mưa, bởi vì mỗi khi trời mưa, anh đều nhớ tới đêm đó — Giang Ngạn Tuyết một mình ngồi xổm trong hành lang tối tăm, trong ngực ôm ba con mèo nhỏ vô hồn, khóc lóc thảm thiết.

“Giang Ngạn Tuyết, cậu đổi công việc đi! Tôi biết rất nhiều người, tất cả các tầng lớp, miễn là cậu sẵn sàng đi, họ chắc chắn muốn. Cậu tốt nghiệp trường danh tiếng, vẫn còn trẻ, tương lai rộng mở, tại sao lại đi chà đạp chính mình?”

Không có câu trả lời nào, Lâu Độ có chút hốt hoảng, anh không dám quay đầu lại nhìn Giang Ngạn Tuyết, chỉ dựa vào một lòng nhiệt huyết nói: “Tôi cũng không phải xem thường cái nghề này, chỉ là, đây dù sao cũng không phải nghề đúng đắn gì, cái loại chướng khí mù mịt này không thích hợp với cậu. Được rồi, thật ra tôi không muốn cậu đi làm nữa, cậu là chàng trai có khuôn mặt, dáng người, có bằng cấp làm gì lại phải đi cùng những ông chú bụng bia kia? Cậu không được chà đạp chính mình như vậy, tôi không cho phép! Ngay cả tôi cũng chưa từng ngủ với cậu, bọn họ dựa vào cái gì muốn ngủ với cậu? Ôi, ôi! Không phải không phải không đúng!!!”

Lâu Độ luống cuống tay chân, đột nhiên bả vai trầm xuống, anh ngẩn người, theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại — Giang Ngạn Tuyết đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào.

“...”

Hô, cảm ơn Chúa cậu không nghe thấy.

Lâu Độ quẫn bách véo sống mũi, lại liếc mắt nhìn Giang Ngạn Tuyết một cái, cậu ấy gối lên bả vai mình, toàn thân thả lòng, hô hấp dài mà đều đặn, hàng lông mi dày khẽ run rẩy, ngủ rất say, không hề cảnh giác.

Lâu Độ cả người ngồi thẳng, nơi bị Giang Ngạn Tuyết gối lên nóng rực, thằng đến trái tim, tim đập thình thịch mỗi lúc một nhanh.

Anh kìm lòng không được vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Giang Ngạn Tuyết ôm vào trong ngực.

Mưa vẫn rơi nhưng bầu trời đã dần quang đãng hơn. Mặt trời mọc đằng đông tỏa ra những tia sáng nhuộm nền trời xanh mát thành màu đỏ cam rực rỡ, bầu trời giờ đây đầy những tia nắng ban mai, lộng lẫy và tươi sáng.

Tác giả có lời muốn nói: tôi xem ở bình luận, có một nàng tiên nhỏ nói, dưới nhắp giếng cũng là con đường chết, đối với một số ít người thì sẽ nghĩ rằng mình bị đẩy vào tuyệt vọng. Điều này quả thực rất có cảm giác, bất quá, tôi là mẹ ruột nghĩ trước nghĩ sau vẫn là để lại cho Giang Ngạn Tuyết một người bạn đồng hành, xem như an ủi trong lòng, người bạn cùng trải qua quá khứ bi thảm, có thể giảm bớt chút thống khổ đi !

Đồng bệnh tương liên cho nên tâm linh an ủi, dù sao trên đời này có một người biết cậu thống khổ, có thể cùng cậu đồng cảm.

Về phần Đặng Hạo, kế hoạch ban đầu là chỉ có Giang Ngạn Tuyết cùng Sử Khắc còn sống, Giang Ngạn Tuyết tự tay giải quyết Đặng Hạo, sống sót, bất quá…

Tôi sợ rằng sẽ không thể vượt qua được thử thách nếu không có lối thoát là nắp giếng, đây là một lối thoát tuyệt vời, không thì tôi sẽ bị nhốt!

Ngươi có thể lựa chọn trốn thoát, cũng có thể lựa chọn sa ngân, nhân vật chính mà, không thể sa ngân không thể bạo lực, chỉ có thể dựa vào trí tuệ giải đố trốn thoát.

Đề tài có hạn chế, thật đáng tiếc.

Viết đoạn hồi ức này kỳ thật tôi đặc biệt thấp thỏm, sợ bị cắt, nếu có một ngày ta bị cắt, ta liền phải lật đổ toàn bộ xóa bỏ, cho nên các tiểu tiên nữ... Và nhìn và trân trọng, khóc ~