Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 50: Đảo Nhỏ Hạnh Phúc

Tình huống ba đấu một là điều Giang Ngạn Tuyết đã dự đoán được.

Nếu muốn phân chia thực lực cho ba người, hiển nhiên là Đặng Hạo, Mục Nhạc An, Khang Kỳ.

Đặng Hạo bị thương ở đùi, trong cơ thể thiếu sót nhiều thời gian, còn mất máu quá nhiều, thực lực suy giảm mạnh. Mục Nhạc An đói khát nhiều ngày, khuôn mặt tiều tuỵ, sức lực không đủ, còn Khang Kỳ mặc dù không bị thương, nhưng bản thân cậu ta không biết võ thuật, cơ bản những công phu quyền cước bình thường cũng không biết, chỉ biết cậy mạnh

Khi phân tích những điều này thì cả ba đã đồng thời lao lên.

Giang Ngạn Tuyết trong gang tấc tránh được quyền phong của Đặng Hạo, dồn lực vào thân dưới, ổn định thân thể, trở tay đánh vào xương sườn bên trái của Đặng Hạo. Nếu đánh mạnh vào gan, có thể khiến Đặng Hạo ngất xỉu trong thời gian ngắn.

Như vậy, Giang Ngạn Tuyết mới có thời gian đối phó với Mục Nhạc An và Khang Kỳ.

Đây không phải là cuộc cãi vã, đánh nhau thông thường giữa những nam sinh với nhau mà là cuộc chiến sinh tử. Cho dù Giang Ngạn Tuyết không muốn như vậy, nhưng ba người đều đã hạ sát chiêu, sát tâm.

Trên người lại xuất hiện thêm mấy vết dao, Giang Ngạn Tuyết đứng ở giữa, Khang Kỳ cầm đao, giống như một con trâu điên dùng toàn lực lao về phía Giang Ngạn Tuyết. Giang Ngạn Tuyết nhìn thấy Mục Nhạc An đang vung búa sừng dê về phía mình liền nghiêng người né tránh, một đao chém vào gáy Mục Nhạc An, Mục Nhạc An trước mắt tối sầm, mất ý thức ngay tại chỗ.

Tốc độ của cậu nhanh đến đáng sợ, sau khi giải quyết xong Mục Nhạc An, liền bay ra đá một cước vào người Khang Kỳ đang đuổi theo mình, dùng hết mười phần sức lực đến mức có thể nghe tiếng xương sườn gãy. Khang Kỳ dừng lại trong đau đớn, ngã xuống đất.

Trong nháy mắt, cậu đã “gϊếŧ” hai người!

Hiện tại chỉ còn một chọi một.

Đặng Hạo vẫn còn nhớ tới mối thù vết thương ở đùi của cậu ta: "Một tiếng, đến đây!”

Nửa người trên của Giang Ngạn Tuyết không còn nhanh nhẹn như lúc đầu, Đặng Hạo chuyên chú công kích thân trên của hắn. Mà nửa người dưới của Đặng Hạo cũng rơi vào thế bất lợi. Giang Ngạn Tuyết liền tập trung tấn công vào hạ thể của hắn.

Cả hai đều có điểm yếu, vô cùng công bằng.

Hai người đánh hơn mười chiêu, Giang Ngạn Tuyết bị đè trên mặt đất, Đặng Hạo nắm lấy cơ hội dùng tay đấm mạnh vào vùng bụng đang bị thương của Giang Ngạn Tuyết.

Mặc dù không bị thương đến nội tạng nhưng bị đánh nặng như vậy ai cũng không chịu nổi, Ngạn Tuyết đau đến nỗi gần như ngất xỉu, cậu dùng dao gọt hoa quả cướp được từ tay Khang Kỳ, một dao đâm vào đùi bị thương của Đặng Hạo, còn ác liệt mà di chuyển. Khuôn mặt Đặng Hạo đau đớn đến vặn vẹo, cả người ngã xuống khỏi người Giang Ngạn Tuyết, lấy tay che đi bắp đùi đang đổ máu nhuốm đỏ cả đất, kêu lên thảm thiết.

Nửa người trên của Giang Ngạn Tuyết sớm đã bê bết máu, cậu bất chấp cơn đau, nhân cơ hội này vội vàng đứng dậy. Đặng Hạo cũng đồng thời đứng lên, tựa như mãnh hổ lao về phía Giang Ngạn Tuyết.

Tay trái Giang Ngạn Tuyết bắt lấy cổ tay của Đặng Hạo đang cầm búa sừng dê, tay phải một quyền đánh thẳng vào mặt cậu ta.

Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, nhanh đến mức chỉ thấy được tàn ảnh của nắm đấm.

Máu bắn tung toé trên mặt đất, thấm vào xi măng, để lại một màu đỏ thẫm chói mắt.

Đặng Hạo ngã xuống, giống như đã chết, cũng giống như chỉ ngất đi .

Cả nhà máy bỏ hoang chỉ còn một mình Giang Ngạn Tuyết đứng, chỉ có một mình cậu vẫn còn thở, vẫn còn nhịp tim.

Cậu một đường giẫm lên máu tươi bước ra, cuối cùng cũng kết thúc bằng máu tươi.

Chiếc xe buýt dẫn học sinh đi vào địa ngục chậm rãi đi tới, cửa xe mở ra, Dùng Thái Hà, người đã trốn hồi lâu bước ra.

Cô ta liếc nhìn Giang Ngạn Tuyết, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “11:24, người sống sót duy nhất là em, rất tốt.”

Giọng nói vẫn vậy, ngoại hình vẫn thế.

Nữ giáo viên xinh đẹp nhất, chủ nhiệm có trách nhiệm nhất.

Cô ta tắt điện cao thế, mở khoá cửa dễ như trở bàn tay, đi đến bên cậu.

Thời gian dường như quay trở lại hai năm trước, ngày khai giảng, cô ta cũng như thế này, cực kì tao nhã bước vào khán phòng. Nụ cười của cô trong sáng và thuần khiết, ăn mặc đơn giản, khí chất thanh lịch, hoà nhã.

Khi đó, Giang Ngạn Tuyết đang ăn nhờ ở đậu, mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng. Cha không thương mẹ không yêu, đối mặt với người em cùng mẹ khác cha, đối mặt với cha dượng xem thường mình, còn có mẹ ruột có thể sánh với mẹ kế. Cậu không bị gia đình này làm ảnh hưởng, cậu không hướng nội hay tự kỉ, mặc dù rất thích cười, nhưng nội tâm lại cô độc, khao khát tình yêu thương.

Cậu không muốn làm người dư thừa, không muốn làm bóng đèn chướng mắt cả nhà ba người kia nên đều ở trường đến khuya mới về nhà. Không phải một mình ngồi trong phòng học ngẩn người nhìn ra sân thể dục, thì chính là tự mình chạy đến thư viện gϊếŧ thời gian, đợi đến khi đóng cửa cũng không chịu về.

Sau đó, Dung Thái Hà chú ý tới cậu.

Cô ta không về nhà sau giờ làm mà cố ý ở lại lớp học với cậu, hoặc đến thư viện cùng cậu đọc sách. Có đôi khi Hoa Vân quên đưa tiền tiêu vặt cho Giang Ngạn Tuyết, Dung Thái Hà cũng sẽ lấy tiền của mình mua bữa trưa cho cậu.

Cậu nhớ rõ mùa đông năm ấy bản thân mình bị sốt cao đến 39 độ. Dung Thái Hà biết, trực tiếp bị dọa khóc. Thu xếp mọi thứ liền đưa cậu đến bệnh viện, đăng ký khám bệnh cho cậu, chạy tới chạy lui, lại ở cùng cậu bốn tiếng đồng hồ, vật lộn đến tận ba giờ sáng.

Đối với Giang Ngạn Tuyết, nữ giáo viên 28 tuổi này thân thiết giống như một người mẹ.

Mẹ của cậu bị cha dượng và em trai bắt đi, nhưng không sao, ông trời đã cho cậu một người mẹ khác.

Hỏi han ân cần, che chở, lo lắng như thể dùng hết tâm can để bù đắp lại lỗ hổng trong trái tim cô độc của cậu.

Nhưng giờ đây, người mà cậu coi là mẹ đã trở thành một con quỷ khát máu.

“Cô, sao lại như vậy?”

Dung Thái Hà đã đi được tới bước này, không còn sợ khi nói ra sự thật, cô bước từng bước tới trước mặt Giang Ngạn Tuyết, nói: “Vì con gái cô.”

Giang Ngạn Tuyết biết Dung Thái Hà có một đứa con đang học mẫu giáo.

“Con bé bị tai nạn xe hơi vào năm ngoái.” Dung Thái Hà nói: “Các cơ quan nội tạng và não của con bé đều bị tổn thương, trở thành một xác sống. Dù cô có dùng hết tiền bạc và các mối quan hệ, đưa con bé đến viện điều dưỡng tốt nhất thế giới chữa trị, con bé vẫn không thể thức dậy, không có chút chuyển biến tốt đẹp nào.”

“Rốt cuộc, vị thần kia đến! Ông ấy có khả năng cho Duyệt Duyệt một cuộc sống mới. Nội tạng của Duyệt Duyệt đều bị hỏng cả, vậy thì thay thế bằng những cái khoẻ mạnh không phải được rồi sao?”

Dung Thái Hà kích động hai tay đều run rẩy: “Nếu muốn đổi, vậy thì phải đổi cái tốt nhất! Cô muốn đến cuộc tuyển chọn, trong số 2338 học sinh của trường trung học Kinh Châu, chọn ra 30 đứa tốt nhất, đem tất cả nhốt trong một trò chơi sinh tử. Những người có thể sống sót là những kỳ tài hoàn mỹ về mọi mặt!”

*Kỳ tài: tài năng vượt xa mức thường.

Dung Thái Hà từng bước đến gần Giang Ngạn Tuyết, vươn đôi tay run rẩy vuốt ve gò má Giang Ngạn Tuyết: "Được, tốt lắm! Em có thể chống đỡ đói khát, điều này cho thấy thể chất của em rất tốt, tim gan, lá lách,… chức năng phổi và thận còn nguyên vẹn. Em đủ thông minh, đủ can đảm, tuyệt vời, Duyệt Duyệt của cô cũng sẽ xuất sắc như em, quá tuyệt vời!"

Giang Ngạn Tuyết lùi về phía sau một bước, né tránh Dung Thái Hà

"Cô, có phải cô nhầm rồi không?" Giang Ngạn Tuyết nói: “Sống lại từ ca phẫu thuật cấy ghép đầu, ngay từ đầu không phải đã sai rồi sao?"

Dung Thái Hà giật mình: "Cái gì?"

Giang Ngạn Tuyết chỉ vào đầu mình: "Đầu có suy nghĩ, nhưng thân thể chỉ là một đống thịt thối. Cô đem đầu em cấy lên người Duyệt Duyệt, người sống lại rốt cuộc là Duyệt Duyệt hay là em?"

Nụ cười điên cuồng của Dung Thái Hà gần như tắt ngúm, cô nhìn chằm chằm Giang Ngạn Tuyết, lại nhìn hai tay mình: "Không, không, người đó chính là thần! Sức mạnh của thần không phải thứ mà người bình thường có thể phỏng đoán, cũng không phải là thứ mà em hay cô có thể nghi ngờ. Người sống lại sẽ là Duyệt Duyệt! Hắn ta nói có thể! Em nghĩ nơi này là nơi nào, đây là lãnh địa của Thần! Thần cho cô năm ngày để chọn ra người thích hợp nhất trong số các em!"

"Thần, vị thần nào? Lãnh địa nào?"

"Đức chúa trời vĩ đại, vị thần đáp ứng nguyện vọng của ta! Sống lại là Duyệt Duyệt, tái sinh là Duyệt Duyệt! Chuyện cho tới bây giờ em vẫn còn muốn giãy dụa tìm chết? Đừng nói nhảm nữa, em chảy máu nhiều quá, cô sẽ đem em đi trị liệu. Thôi, đưa em đi bệnh viện, thân thể của em không thể có bị thương được. Duyệt Duyệt không thể tiếp nhận hàng bị lỗi được!"

Tiếng cánh quạt "ào ào" làm cho Dung Thái Hà trong nháy mắt sững sờ, cô ta ngẩng đầu nhìn lên thấy - đó là trực thăng của cảnh sát.

Dung Thái Hà trợn mắt, há hốc mồm, giống như gặp ác quỷ: “Sao có thể!?"

"Đội trưởng, đội trưởng, nhà máy biến mất đột ngột, bây giờ đột nhiên… trở lại?"

"Gì!?"

"Tôi nhìn thấy xe buýt của trường trung học XX! Trời ơi, tôi thấy Dung Thái Hà, yêu cầu hỗ trợ, yêu cầu hỗ trợ!"

Giang Ngạn Tuyết nhìn cảnh sát nhảy từ trên trực thăng xuống, lạnh nhạt nhìn về phía Dung Thái Hà: "Cô, cô bị thần vứt bỏ rồi à?"

Dung Thái Hà gần như điên cuồng: "Không thể, không thể nào! Nói bậy, những con kiến hôi các người cư nhiên còn muốn làm hỏng chuyện tốt của tôi, dám xông vào cảnh giới của thần!"

Đầu gối Dung Thái Hà mềm nhũn, mệt mỏi ngồi trên mặt đất, nhìn Giang Ngạn Tuyết không thể tin được, trong mắt toát ra nỗi hận thù sâu thẳm nhưng cũng toát ra vẻ hoảng sợ khôn cùng.

Giang Ngạn Tuyết không biết lấy đâu ra một sợi xích sắt, một đầu quấn quanh thắt lưng mình, một đầu quấn lên người Dung Thái Hà: “Đợi thêm nửa phút nữa, chờ trực thăng xuống, mọi chuyện liền kết thúc.”

“Em!” Dung Thái Hà sửng sốt, trong ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, lấy ra một thanh đao dưa hấu, nhắm ngay Giang Ngạn Tuyết mà chém tới.

Giang Ngạn Tuyết đột nhiên nói: “Duyệt Duyệt không thể tiếp nhận đồ bị thối rữa, em không thể có thêm vết thương nào nữa đâu cô.”

Dung Thái Hà đang vung dao dưa hấu bỗng cứng đờ, trực thăng đáp xuống sân thượng, Dung Thái Hà lại giống như không nhìn thấy, cô ta một phen bắt lấy tay cổ tay của Giang Ngạn Tuyết, si ngốc cười: “Thật tốt quá, Duyệt Duyệt của cô có thể được cứu rồi, thật tốt quá…”

Nhìn vẻ mặt điên cuồng của người phụ nữ ấy, trái tim cô ta giờ đây đã méo mó. Giang Ngạn Tuyết cười khẽ, thản nhiên nói: “Thì ra ác ma chân chính là như vậy, cô, cảm ơn cô đã dạy cho em một bài học khác, đây cũng là bài học cuối cùng.”

Tác giả có lời muốn nói: -Nguyên bản-

Trên người xuất hiện mấy vết đao, Giang Ngạn Tuyết đứng ở giữa, Khang Kỳ cầm đao, giống như trâu điên dùng toàn lực lao về phía Giang Ngạn Tuyết. Giang Ngạn Tuyết nhìn Mục Nhạc An đang vung búa sừng dê về phía mình, nghiêng người né tránh, hung hăng đẩy Khang Kỳ một cái, Khang Kỳ không kịp trở tay, cả người hướng về phía Mục Nhạc An.

Con dao gọt hoa quả cứ thế đâm vào trái tim Mục Nhạc An.

Khang Kỳ giật mình, tuy rằng gϊếŧ nhầm người nhưng không quan trọng, dù sao đều phải gϊếŧ cả thôi. Cậu ta rút dao ra, xoay người nhắm vào Giang Ngạn Tuyết, đâm một nhát dao, Giang Ngạn Tuyết né tránh, dùng khuỷu tay đánh mạnh vào cằm cậu ta, cướp đoạt chủy thủ, một cước đá văng đi.

Chủy thủ là 1 loại kiếm ngắn (giống như dao găm, lưỡi lê..)

Khang Kỳ lảo đảo vài bước, đang muốn xông lên thì sau gáy bất thình lình bị tập kích. Đặng Hạo, người đang hôn mê đột nhiên tỉnh dậy đánh cậu ta bằng chiếc búa sừng dê.

Máu tươi bắn tung toé, Khang Kỳ mềm nhũn nằm trên mặt đất, co giật vài cái liền chết ngay tại chỗ.

Tôi rất cẩn thận! Không có máu, không có bạo lực! Thịnh vượng, dân chủ, văn minh và hài hoà!

Nguyên bản là vào buổi chiều, trước tiên đi!

Ý định ban đầu của tôi là ngoại trừ Giang Ngạn Tuyết, cả lớp đều sẽ chết nhưng… Đề tài có hạn, tôi không dán nên đành phải mờ mịt một chút!

Còn có, ban đầu là một phiên bản thực tế, nhưng mà… Vẫn là đề tài bị hạn chế nên tôi không dám! Sửa đổi biến thành “Thần” (trò chơi hoàng tuyền) từ đó làm tắc nghẽn, cũng tương đối đáng tin cậy hơn ha! Chương tiếp theo sẽ nói chi tiết về kết quả!

Hoàng tuyền: suối vàng, tức âm phủ

Tiếng cánh quạt “ào ào” làm cho Dung Thái Hà trong nháy mắt ngây ngốc, cô ta ngửa đầu nhìn lên, là trực thăng của cảnh sát.

Dung Thái Hà trợn mắt há hốc mồm, giống như gặp ác quỷ: “Sao có thể!?”

Giang Ngạn Tuyết bình tĩnh nói: “Khói ở sân trước, cô không thấy sao?”

Dung Thái Hà quay đầu lại, khói dày đặc cuồn cuộn cháy càng lúc càng lớn, mênh mông bay lên không trung.

Dung Thái Hà gần như mất trí: “Lửa từ đâu ra? Làm thế nào em đốt lửa chứ?” Không có vật liệu dễ cháy, không có ngọn lửa để đốt, không có cả hoa và cây, ngay cả công cụ khoan gỗ để đốt lửa cũng không có!

Dung Thái Hà điên cuồng chạy về phía trước vài bước, xa xa nhìn thấy một đống đồ đang bị thiêu đốt cháy hừng hực, là… Mấy cái xác!?

“Điện cao thế, có sẵn.” Giang Ngạn Tuyết đi tới phía sau Dung Thái Hà khàn giọng nói: “Mỡ người chính là vật liệu hỗ trợ cháy, đúng rồi trên nóc nhà còn có “SOS” dùng thi thể tạo nên, cô có muốn đi xem không?”

Đầu gối Dung Thái Hà mềm nhũn, mệt mỏi ngồi trên mặt đất. cô ta khó tin nhìn Giang Ngạn Tuyết cảm xúc trong mắt là hoảng sợ, hận thù và sợ hãi.

Giang Ngạn Tuyết không biết lấy được sợi dây xích từ đâu, một đầu quấn quanh thắt lưng của mình, một đầu quấn trên người Dung Thái Hà: “Đợi thêm nửa phút nữa, chờ trực thăng xuống, hết thảy mọi chuyện liền kết thúc.”

“Em!” Dung Thái Hà sửng sốt, trong ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, cô lấy ra một con dao xẻ dưa hấu, nhắm về phía Giang Ngạn Tuyết.

Giang Ngạn Tuyết đột nhiên nói: “Duyệt Duyệt không thể tiếp nhận hàng thối rữa, em không thể bị thương thêm nữa đâu cô.”

Dung Thái Hà đang vung dao dưa hấu bỗng chốc cứng đờ, trực thăng đáp xuống sân thượng, Dung Thái Hà lại giống như không thấy, nở nụ cười ha hả, cô ta một phen bắt lấy tay của Giang Ngạn Tuyết, si ngốc cười nói: “Duyệt Duyệt của cô có thể được cứu rồi, tốt quá…”