Triệu Lộ Lộ bắt đầu hoài niệm về món thịt heo xào cắt sợi mẹ làm.
Tuy rằng món mẹ làm không mặn, không ngọt, không cay, còn có mùi khét, cách xử lý hậu đậu khiến cho Triệu Lộ Lộ vừa ngửi thấy liền muốn nôn. Nhưng mà giờ phút này đừng nhắc đến món ăn bị cháy khét nữa, dù cho để ôi thiu, lên mốc rồi, cô vẫn sẽ ăn điên cuồng không chớp mắt.
Thật sự đói quá rồi.
Triệu Lộ Lộ dựa vào mặt tường, thử ba lần mới miễn cưỡng đứng dậy được, loạng choạng đi về phía trước, cảm thấy bản thân giống như một cái xác không hồn.
Đậu phụ Ma Bà, thịt heo quay, cá chua Tây Hồ, gà cay… muốn ăn quá đi, đói lắm rồi.
Cô ấy lảo đảo một bước rồi ngã xuống đất, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau, cô ấy tỉnh táo lại, loạng choạng tiến về phía trước. Trốn ở đằng sau bức tường chịu lực, nhẹ nhàng thò đầu ra ngoài.
Là Vương Hàm và Đặng Hạo à?
Hai người họ không phải là anh em thân thiết sao, sao cãi nhau rồi?
Gương mặt Vương Hàm toàn là máu, cậu ta chỉ vào Đặng Hạo lớn tiếng mắng: “Không còn là anh em nữa, à!”
Đặng Hạo nói: “Mẹ nó ai là anh em của cậu! Nếu như không phải thấy nhà cậu có mấy đồng tiền dơ bẩn, tôi sẽ nhẫn nhịn làm em trai cậu à? Tôi khinh!”
“Cậu cái tên tiểu nhân hai mặt này!”
Đặng Hạo tức giận nói: “Ngay cả máu của em trai mình mà cậu còn dám uống, cậu không phải là người!”
“Máu chảy rồi thì cũng là chảy vô ích, không bằng đưa tôi uống giải khát!” Vương Hàm phát điên đè Đặng Hạo ngã xuống, triệt để tháo xuống tua vít đã kéo xuống một nửa.
Đặng Hạo hét lên, máu tươi chảy ra ngoài, Vương Hàm giống như một thây ma nằm sấp trên chân của Đặng Hạo điên cuồng mà uống, khe hở giữa răng đều là màu đỏ sẫm của máu.
Triệu Lộ Lộ xem đến đơ người, cô ấy bịt chặt miệng lại một cách sợ hãi, quay lưng lại, nôn khan một trận.
Hóa ra máu tươi trên mặt của Vương Hàm vậy mà là do cậu ta uống máu!
Cậu ta điên rồi sao?
Triệu Lộ Lộ lo lắng sợ hãi run cầm cập, cô ấy hoảng loạn mà bảo vệ chai nước còn lại một nửa của mình.
Làm sao bây giờ, tìm một nơi để trốn đi là không được rồi, cô ấy là loại người được nuông chiều từ nhỏ, cho đến hiện tại đã là cực hạn rồi.
Muốn dùng nước ở trong tay đổi đồ ăn không?
Triệu Lộ Lộ càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng buồn nôn, dưới chân bị vấp một cái, cả người ngã xuống như một con chó cạp bùn. Chai nước suối trong tay lăn xa “liến thoắng”, Triệu Lộ Lộ không màng cơn đau, ngay cả lăn lộn và leo trèo cũng phải đi nhặt chai nước.
Không may, một cái tay nhuốm đầy máu nhanh hơn cô ấy một bước, nhặt chai nước lên.
Trong đầu của Triệu Lộ Lộ vang lên tiếng "ầm", cô ấy ngẩng đầu lên vừa nhìn liền nói: “Vu Tâm?”
Vu Tâm mở nắp chai nước suối ra, không hề nhìn Triệu Lộ Lộ.
Triệu Lộ Lộ gấp gáp, hét lớn nói: “Đừng mà, đừng uống! Đó là nước của tôi!! Xin cậu trả lại cho tôi, đừng uống! Tôi đưa tiền cho cậu, cậu muốn bao nhiêu thì tôi đưa bấy nhiêu!”
Động tác của Vu Tâm dừng lại, thật ra cậu ta không có khát nhiều, nghe thấy Triệu Lộ Lộ đưa ra điều kiện hấp dẫn như vậy, cậu ta có chút động lòng rồi.
Triệu Lộ Lộ đúng là phú nhị đại, gia sản hàng trăm triệu, tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng là hơn 100 ngàn tệ.
Vu Tâm lật mí mắt rồi nói: “Cô nói thật sao?”
“Là thật, là thật!” Triệu Lộ Lộ hoảng loạn gật đầu, vội vàng nói: “Tiền tiêu vặt mỗi tháng của tôi đều tặng cho cậu, chỉ cần có thể giúp tôi sống tiếp, ba của tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu, ông ấy chỉ có đứa con gái là tôi, ông ấy sẽ đưa cho cậu 10 triệu, à không đúng, 30 triệu đến cảm ơn cậu!”
Vu Tâm nhìn Triệu Lộ Lộ gương mặt toàn là nước mắt, lại nhìn chai nước còn một nửa ở trong tay, cậu ta dửng dưng nói: “Tôi muốn 100 triệu.”
Triệu Lộ Lộ ngơ ngác, hình như không có suy nghĩ gì, lập tức gật đầu đồng ý, cô ấy nói: “Được, được, được! Chỉ cần cậu có thể giúp tôi sống tiếp, tôi cho cậu 100 triệu!”
Vu Tâm tham lam thật sự, cậu ta nở nụ cười, trả lại chai nước suối cho Triệu Lộ Lộ rồi nói: “Thành giao.”
Triệu Lộ Lộ như trút được gánh nặng, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, đôi vai căng chặt chùng xuống. Cô ấy lau nước mắt, nghĩ lại mà còn phát sợ, cô ấy hỏi: “Nhưng mà, chúng ta phải làm sao để tiếp tục sống á?”
Vu Tâm nói: “Không phải cô Dung đã nói rồi sao, số người sinh tồn có hạn, điều kiện sinh tồn chỉ có hai cái. Một là, nhảy xuống từ chỗ nhà máy bỏ hoang này, hai là, sống đến khi chỉ còn lại duy nhất một mình.”
Triệu Lộ Lộ rùng mình rồi nói: “Là ý gì vậy?”
Vu Tâm nói: “Gϊếŧ chết tất cả mọi người, chỉ còn lại bản thân.”
Triệu Lộ Lộ lộ ra vẻ sợ hãi rồi nói: “Gϊếŧ, gϊếŧ người là phạm pháp đó.”
Vu Tâm thẳng thắn bật cười rồi nói: “Đại tiểu thư, chuyện đã đến nước này rồi mà cậu còn nói kiểu như này? Lớp của chúng ta có 30 học sinh, bây giờ còn lại bao nhiêu? Có thể sống được tới hiện tại, tôi không tin tay của ai cũng không nhúng chàm. Đem toàn bộ lương tâm của cậu, còn có pháp luật của cậu, lẫn tình bạn vô giá trị đó của cậu vứt hết đi!”
Ở phía xa truyền đến tiếng hét, Triệu Lộ Lộ biết, đó là tiếng của Vương Hàm. Nghe tiếng la hét thê thảm như vậy, Vương Hàm có khả năng bị tấn công rồi, chắc là Đặng Hạo nhỉ?
Vương Hàm chắc là chết rồi nhỉ?
Vu Tâm không có cảm thấy đau lòng, mà cậu ta ngược lại còn vô cùng hưng phấn, cậu ta dắt Triệu Lộ Lộ đi, cậu ta nói: "Chúng ta mau đi xem thử coi là ai chết, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn*, nói không chừng còn thuận tay vơ vét được đồ ăn nữa!"
(Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn*: tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng)
Triệu Lộ Lộ nhát gan mà bỏ cuộc giữa chừng, cô ấy nói: “Là Đặng Hạo, chắc là Đặng Hạo, chúng ta đánh không lại cậu ta đâu.”
Nghe đến đại danh của Đặng Hạo, Vu Tâm có chút lo lắng, cậu ta nói: “Trong tay tôi chỉ còn một nửa chai nước, không còn bất kỳ đồ ăn gì. Cứ tiếp tục như vậy không được, trôi qua thêm một ngày thì đói chết rồi, chúng ta nhất định phải tập hợp hết tất cả sức lực còn sót lại đi cướp đồ về ăn.”
Triệu Lộ Lộ không đồng ý với quan điểm đó, cô ấy nói: “Nếu như muốn sống đến cuối cùng, là nên tìm một chỗ để trốn rồi nhìn người khác tàn sát lẫn nhau chứ?”
“Nếu như người khác cứ tàn sát không có kết thúc thì sao? Cô không nắm chắc thời cơ đâm sau lưng một nhát, Dung Thái Hà phát điên gϊếŧ chết tất cả chúng ta thì làm sao đây?” Vu Tâm liếc cô ấy một cái rồi nói: “Không thể dựa vào người khác, mau đi thôi, ngoại trừ chúng ta còn tám người còn sống, trong tay bọn họ nhất định có đồ ăn.”
Mục Nhạc An tay dùng lụa quấn quanh cánh tay đang chảy máu không ngừng của mình, tháo kính, cẩn thận lau chùi vết máu bắn lên dính trên đó.
Đột nhiên, có một bóng người tiến đến. Mục Nhạc An bỗng cảnh giác, nắm chặt cây búa nhổ đinh ở trong tay.
“Này, đừng manh động.” Người đến giơ hai tay ra hiệu đình chiến rồi nói: “Tôi chỉ là đi ngang qua thôi, đừng động tay.”
Mục Nhạc An bán tín bán nghi, cậu ta không có buông cây búa nhổ đinh xuống, vẫn như cũ ngắm vào cái bàn ở phía trước mình, là Khang Kỳ.
Khang Kỳ lùi về sau hai bước, bảo toàn khoảng cách mười mét an toàn với Mục Nhạc An rồi cậu ta nói: “Được rồi, được rồi, nếu như cậu không mệt thì cứ ra tay. Trước khi đồ sát tên quái thú Vu Tâm đó, tôi sẽ không lãng phí sức lực đâu.”
Tuy rằng có chút lo chuyện bao đồng, nhưng Mục Nhạc An có tính cách hướng nội vẫn hỏi một cậu: “Vu Tâm làm gì cậu rồi?”
Ánh mắt của Khang Kỳ trở nên lạnh đi, cậu ta nói: “Cậu ta gϊếŧ bạn cùng bàn của tôi.”
Mục Nhạc An bừng tỉnh, Khang Kỳ có mối quan hệ rất tốt với bạn cùng bàn của cậu ta là Tiểu Vi, đi đâu cũng có nhau, thường bị các bạn học bắt gặp hai người học đang cùng nhau đọc sách, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau ăn cơm, thậm chí là cùng nhau về nhà. Hai người họ thường bị bạn học trêu chọc có phải đang yêu đương không, còn có nhiều bạn học xem náo nhiệt không ngại làm lớn chuyện lên trên diễn đàn thành lập một cp cho hai người.
Khang Kỳ cũng vì như vậy mà bị giáo viên xử phạt, Tiểu Vi cũng không ít lần nói rõ mối quan hệ của hai người họ, không có mối quan hệ lung tung như vậy.
Hôm nay xem ra, không cần biết Tiểu Vi có ý gì hay không, chí ít là Khang Kỳ có động lòng rồi.
Khang Kỳ có thiện cảm tốt với Tiểu Vi, sau khi Tiểu Vi chết còn thật sự giúp cô ấy báo thù.
Sắc mặt của Mục Nhạc An trầm xuống, quả quyết nắm chặt đầu còn lại của chiếc búa nhổ đinh rồi nói: “Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.”
Khang Kỳ quay đầu, mắt thấy Vu Tâm sải bước dài đi về phía bên này, cậu ta nổi giận tại chỗ, sát khí đùng đùng. Không cần Mục Nhạc An động tay, cậu ta đã nhấc dao lên xông về phía đó.
Mục Nhạc An cũng không đứng đó nhìn làm gì, cậu ta thật sự đói lắm rồi, mà trong tay Vu Tâm vừa hay đang cầm một chai nước suối còn lại một nửa. Không chỉ có Vu Tâm, phía sau còn có Triệu Lộ Lộ, trong tay cũng có nước!
Bốn người nhào vào đánh nhau thành một tụm.
Triệu Lộ Lộ từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn*, da mềm thịt mềm, căn bản không thể chịu đựng được cuộc chiến. Cô ấy sợ đến mức trực tiếp trốn sau lưng của Vu Tâm, bị Mục Nhạc An kéo mạnh lôi ra, nhìn thấy cô ấy là con gái, Mục Nhạc An nhắc nhở một lần.
(*Ý chỉ sống trong nhung lụa, được nuông chiều từ nhỏ đến lớn.)
Triệu Lộ Lộ sống chết víu lấy chai nước suối, mặt đầy nước mắt rồi nói: “Đừng mà, đừng như vậy, tôi cho cậu tiền!” (Có một phần bị lặp đoạn ở trong raw mình đã xóa rồi ạ)
Không ngờ là Mục Nhạc An không muốn giao dịch với cô ấy, cậu ta nói: “Mạng cũng không còn rồi, tiền để làm gì?”
Mắt thấy kết cục đang chờ đợi bản thân là bị cái búa lấy đinh đó đập chết, Triệu Lộ Lộ chìm trong sự tuyệt vọng, cô ấy nhìn về phía Vu Tâm và Khang Kỳ đang đánh nhau ở phía xa mà hét lớn: “Cứu tôi với, cứu với! Cậu đã nói sẽ để tôi sống rồi rời khỏi đây, tôi cho cậu tiền mà! Một trăm triệu đó chỉ có thể đưa cho cậu nếu như tôi còn sống!”
Vu Tâm bị phân tâm, Khang Kỳ nắm được cơ hội, một dao kết liễu cậu ta.
“A!!!” Triệu Lộ Lộ trực tiếp nhìn thấy cái chết ở khoảng cách gần la hét thất thanh.
Khang Kỳ rút dao ra, nhìn máu tươi chảy lan ra, cậu ta khóc vì vui sướиɠ mà nói: “Tiểu Vi, tôi trả thù cho cậu rồi, Tiểu Vi!”
Triệu Lộ Lộ cả người run cầm cập, cô ấy ngồi trên đất cả người không ngừng lùi về sau, gương mặt trắng bệch như ma, cô ấy nói: “Đừng mà, đừng gϊếŧ tôi, cứu tôi với… tôi cho cậu tiền, một trăm triệu không đủ có thể thành 200 trăm triệu, một tỷ, hai tỷ cũng được!”
Mục Nhạc An hạ búa xuống không cảm xúc, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Khang Kỳ nhìn Mục Nhạc An bị máu bắn dính lên toàn thân, toàn bộ tim gan của cậu ta phát run.
Quả nhiên là không nên đánh giá một người qua vẻ bề ngoài, chó cắn người không kêu.*
(*Ý chỉ bạn không thể nhận ra kẻ thù thực sự nguy hiểm từ hình dáng bên ngoài của người đó.)
Cái loại người mà luôn miệng bảo “Cậu đợi đó cho tôi, tôi không gϊếŧ được cậu thì tôi sẽ theo họ cậu”, còn chưa chắc đã làm ra được loại chuyện như này, thường là ngoài mạnh trong yếu, hung dữ ngoài mặt, nội tâm nhát gan. Mà cái loại không lên tiếng, không tức giận, lặng lẽ rời khỏi mới đáng sợ nhất, có khả năng trở về nhà lấy dao thái rau.
Cảm giác tồn tại của Mục Nhạc An ở trong lớp không cao, thành tích của cậu ta vừa đạt, tính tình hướng nội hiền như khúc gỗ, không giỏi giao tiếp. Thường ngồi một mình ngẩn ngơ bên cửa sổ, người khác nói chuyện với cậu ta cậu ta cũng không quan tâm.
Vốn cho rằng cậu ta là loại gà yếu đuối sẽ là người bị gϊếŧ đầu tiên, không ngờ rằng là cậu ta lại sống được tới bây giờ.
Mà còn…
Mục Nhạc An uống mấy ngụm nước đã uống sạch chai nước suối của Triệu Lộ Lộ, nở nụ cười khẩy lau miệng rồi nói: “Tôi không thể trở thành người đầu tiên bước ra, vậy thì là người tranh đoạt sống đến cuối cùng vậy! Người duy nhất.”
*
“Ngày thứ tư rồi, phải tranh thủ thời gian chứ! Còn dư lại sáu người, tôi quá thất vọng về các em rồi, lâu như vậy cũng không có ai nhảy ra ngoài, lẽ nào các em đều chuẩn bị dốc toàn lực mà gϊếŧ người sao? À, cái này cũng không phải kế sách tồi, trừ bản thân ra gϊếŧ chết 5 người còn lại, tôi sẽ mở lưới điện cao thế thả tự do cho em.”
Giọng nói của Dung Thái Hà vui vẻ, khinh thường dữ tợn.
“Còn chưa đầy 20 tiếng, tôi nhắc lại lần nữa, nếu như đến 12 giờ trưa ngày thứ năm vẫn còn chưa quyết định được người chiến thắng, vậy thì tôi sẽ cho nổ tung nhà máy, các em cùng chơi đến cuối nhé!”
Cư Đồng sợ sệt che tai lại, run cầm cập ở sau lưng Giang Ngạn Tuyết, cho đến khi âm thanh của bộ khuếch đại ngừng lại, cậu ta vẫn còn sợ hãi mà hạ tay xuống.
“Ngoại trừ hai người chúng ta, bốn người kia là ai vậy?” Cư Đồng uể oải hỏi.
“Người có thể sống được đến bây giờ, đều không phải là người bình thường.” Giang Ngạn Tuyết ngồi xổm trên mặt đất, dùng thiếc làm công cụ đào bới, loại bỏ hết cát ở trên sàn xi măng.
“Ừ.” Tay của Cư Đồng run rẩy ôm lấy bả vai cũng đang run rẩy, cậu ta nói: “Đều, đã gϊếŧ người rồi, nhuốm máu rồi nhỉ!”
Bụng lại kêu đói không đúng lúc, Cư Đồng đỏ mặt xấu hổ, ngại ngùng ho hai tiếng, giả vờ huýt sáo như không có chuyện gì xảy ra.
“À, thời tiết không tệ! Cậu nhìn cái mặt trời này tròn thật đấy, cậu nhìn cái mặt trăng đó cong thật đó nha, hahahaha…”
Giang Ngạn Tuyết: “...”
Giang Ngạn Tuyết bỏ tấm thiếc xuống, đứng dậy phủi đất dính trên quần áo rồi nói: “Chúng ta đi sân sau.”
“Để làm gì?”
“Có thể sống được đến bây giờ đều không phải là người bình thường, tôi lo lắng đống đồ đó sẽ bị phát hiện sớm thôi.” Giang Ngạn Tuyết chạy đến sân sau, trước tiên cậu quan sát đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, không thấy ai, cậu đi bộ đến nơi cách lưới điện cao thế khoảng hai mét rồi ngồi xổm xuống.
Cư Đồng vật lộn hai lần liền không còn sức lực nữa rồi, lại nhận thêm cú đấm loạn của Sử Khắc, dần dần cậu ta kiệt sức mà ngất xỉu.
Sử Khắc thở hổn hển ngồi trên đất, cướp lại ba lô, chạy thêm hai bước từ chỗ của Cư Đồng, hắn nhìn thoáng qua thấy Giang Ngạn Tuyết đứng dậy khỏi mặt đất lung lay sắp đổ.
“Lớp trưởng!” Sử Khắc vui mừng như điên, chạy hai bước dài đi qua.
“Đừng lại đây!” Giang Ngạn Tuyết xua tay, cũng may là Sử Khắc tránh né nhanh, nếu không khẳng định là bị đánh ngã xuống đất. Đừng thấy Giang Ngạn Tuyết có vết thương ở trên người, sức lực đánh người không hề nhỏ.
Sử Khắc kinh ngạc, hắn mất khoảng ba giây mới nhớ ra bản thân là ai, hắn nói: “Tôi đến trả lại túi cho cậu.” Giang Ngạn Tuyết nhìn Sử Khắc đưa ba lô ra, đôi mắt phượng sắc lạnh lóe lên vẻ nghiêm nghị, cậu nói: “Cậu có biết bên trong đựng thứ gì không?”
“Đại khái cũng biết.” Sử Khắc nói: “Đồ ăn phải không?”
Giang Ngạn Tuyết nói: “Cậu không đói sao?”
Sử Khắc nói: “Cũng khá đói.”
“Nếu đã như vậy, cậu không những không giữ nó lại làm của riêng, còn đặc biệt chạy đến đây trả cho tôi, sao vậy, bỏ độc vào rồi?” Đáy mắt Giang Ngạn Tuyết lộ ra tia sáng lạnh lẽo, cậu nói: “Dưới cặp có chứa rắn độc nữa? Cặp đã bị ngâm xăng, tôi thiếu cậu một ngọn lửa rồi nhỉ?”
“Lớp trưởng, cậu đang nói gì vậy?” Sử Khắc nghe đến mức ngơ rồi.
Hắn cảm thấy, Giang Ngạn Tuyết thay đổi rồi. Từ một người ấm áp dịu dàng như nước, đối xử với mọi người chân thành nhiệt tình, hoàn toàn thay đổi rồi.
Giang Ngạn Tuyết nhếch mép cười khẩy, hỏi: “Cư Đồng đâu?”
Sử Khắc nói: “Đánh ngất rồi. Cậu yên tâm, tôi không có ác ý, nếu như không nhờ gói kẹo táo tàu đó của cậu, tôi không chống đỡ được tới bây giờ.”
Giang Ngạn Tuyết bán tín bán nghi, cậu nhận lấy ba lô, thở một hơi đứng dậy.
Sử Khắc vội vàng đỡ lấy cậu rồi nói: “Còn có thể đi được không?”
Giang Ngạn Tuyết không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có thể làm việc không?”
“Tất nhiên có thể.” Thân thể cường tráng của A Đức Sử Khắc không phải là khoác lác, cơ bắp nở nang từ đầu đến chân, hắn nói: “Muốn tôi cõng cậu?”
Giang Ngạn Tuyết được Sử Khắc dìu đi về phía sân trước, vì cậu mất quá nhiều máu, sắc mặt cậu dưới ánh sáng của bầu trời dần dần trở nên trắng nhợt nhạt, lộ ra vẻ trắng khác thường, chỉ sợ là một giây sau cậu sẽ bốc hơi đi mất.
“Tôi sống đối với cậu mà nói là một sự uy hϊếp.” Giang Ngạn Tuyết đột nhiên nói.
Sử Khắc nhìn cậu một cái, không đổi sắc mặt, hắn nói: “Sử Khắc tôi tuy có hơi ác, nhưng vẫn có lương tâm. Người trong lớp chán ghét tôi, đặt biệt danh cho tôi là bọ hung, hừ, ấu trĩ!”
Giang Ngạn Tuyết không nói chuyện.
Sử Khắc yên lặng khá lâu, đột nhiên hắn nói không đầu không đuôi: “Lớp trưởng, cảm ơn cậu.”
Giang Ngạn Tuyết không hiểu hỏi: “Gì cơ?”
“Vì phải đi làm kiếm tiền, tôi thường cúp học, giáo viên ghi một đống lỗi lớn cho tôi, bạn học gắn mác cho tôi là thiếu niên hư hỏng, chủ nhiệm giáo dục muốn tôi nghỉ học.” Sử Khắc ngừng lại, nhìn Giang Ngạn Tuyết rồi nói: “Là cậu ra mặt đi khiếu nại với trường học, lại kể lại với các bạn học trong lớp, chủ nhiệm giáo dục mới bỏ qua phải không?”
“Lúc cậu còn nhỏ đã giành được rất nhiều giải thưởng, lại có thành tích đứng đầu toàn thành phố thi đậu vào trường của chúng ta, trường học rất quý trọng cậu, các giáo viên cũng thích cậu. Cậu ra mặt nói chuyện, bọn họ sẽ nghe cậu, nhân duyên của cậu ở trong lớp tốt như thế, các bạn học cũng sẽ nể mặt cậu, miễn cưỡng giúp tôi nói chuyện.”
Giang Ngạn Tuyết dừng lại nghỉ một lát, hỏi: “Cậu biết?”
Sử Khắc nói: “Nhắc nhở đuổi học đã vỗ vào mặt tôi rồi, vừa trở mặt liền không truy cứu không trừng phạt nữa, tôi cũng không phải là đồ ngốc, nhìn không ra có gì đó mờ ám ở trong này hay sao?”
Giang Ngạn Tuyết nghe xong, nhưng chỉ hời hợt nói: “Cậu dựa vào khả năng vào được trường học, vào được lớp một, nếu như bởi vì hoàn cảnh gia đình mà đuổi học, đáng tiếc quá rồi.”
Ngữ khí của Sử Khắc kiên định, hắn nói: “Đối với cậu mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay, nhưng ân tình này, tôi sẽ ghi nhớ cả đời.”
Giang Ngạn Tuyết cười hì hì.
Sử Khắc ngơ ngác hỏi: “Cậu cười gì vậy?”
Giang Ngạn Tuyết chỉ vào bụng dưới đang chảy máu rồi nói: “Người thân với tôi nhất, cho tôi một dao. Bình thường không có để ý đến tôi, bây giờ lại giúp tôi. Tình cảm giữa người với người thật kỳ lạ mà!”
Sử Khắc nghe theo lời dặn của Giang Ngạn Tuyết, cầm lấy dụng cụ không chuyên nghiệp bắt đầu chuyên môn bới đất, giống như công việc đào đất, Sử Khắc đặc biệt có kinh nghiệm. Sân trước có khoảng 300 mét vuông, trước đó thì Giang Ngạn Tuyết và Cư Đồng đã đào được hơn một nửa, Sử Khắc tay chân nhanh nhẹn đã đào bới xong. Đất mềm không tốn sức, sàn xi măng được dọn sạch không có gì đặc biệt.
Giang Ngạn Tuyết nói: “Đi sân sau.”
Bên trong nhà máy cậu đã điều tra nhiều lần rồi, không có máy điều khiển, không có đường hầm.
Đường thoát có khả năng ở trong vườn, được bao phủ bởi 30cm đất cát đó.
Sử Khắc tiếp tục đào bới, thời gian trôi qua từng phút từng giây, bầu trời sáng bừng, đã là mười giờ sáng rồi.
Sử Khắc đào bới trên người toàn là đất, đột nhiên ánh mắt sáng lên, hắn nói: “Lớp trưởng, lớp trưởng, ở đây có đồ!”
Giang Ngạn Tuyết vội vàng đi qua nhìn, hai người hợp lực đào đất ra, hóa ra một cái nắp cống.
Nắp cống nhẹ, hai người hợp lực nhấc lên, một cơn gió thổi ra từ bên trong.
“Giếng đang mở, đây là đường ra.” Giang Ngạn Tuyết giật mình, giác quan thứ sáu nhắc nhở cậu phải quay đầu nhìn lại bên trong nhà máy, Mục Nhạc An đeo gọng kính nhìn chằm chằm cậu.
Giang Ngạn Tuyết hét lớn: “Sử Khắc, đi xuống!”
“A?”
“Nhanh lên!”
“Nhưng mà, chỉ có một người có thể đi ra thôi? Dù sao, nếu không thì chúng ta cùng nhau ra ngoài, nếu như ra ngoài mà Dung Thái Hà đang đợi bên đó, chúng ta liền rơi vào bẫy của bà ta!”
Không chỉ là Mục Nhạc An, Giang Ngạn Tuyết nhìn sang bên cạnh, còn có Đặng Hạo!
Khang Kỳ ở cửa sổ lầu hai!
“Đừng nói nhảm, cậu đi trước đi!” Giang Ngạn Tuyết nhân lúc hắn không có chuẩn bị, đẩy Sử Khắc đi xuống, cởi balo có đồ ăn xuống vứt cho hắn rồi nói: “Mau đi đi, mẹ cậu cần cậu!”
Không giống tôi, không có ai cần, không có ai để ý. Cho dù là đặt mình vào hoàn cảnh khác, cũng không vui nổi chút nào.
Giang Ngạn Tuyết nhanh chóng đậy nắp cống lại, Mục Nhạc An vừa đúng lúc chạy đến.
“Đáng ghét!” Mục Nhạc An thở gấp, tung một cú đá về phía Giang Ngạn Tuyết. Giang Ngạn Tuyết lăn xuống đất, thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
“Đi chết đi!” Sau đó Đặng Hạo nhanh chóng đi đến thở hổn hển mở nắp cống ra. Phía dưới nắp cống, không biết từ bao giờ có một lớp lưới sắt ở phía dưới. Thứ đồ đó rõ ràng là có người kiểm soát, sau khi một người đi qua tự động giăng lại, đóng chặt miệng giếng lại.
Đặng Hạo thử nhấc lên vài lần, căn bản không có tác dụng, cậu ta nói: “Giang Ngạn Tuyết, cậu thắng!”
Khang Kỳ cũng theo sau nhanh chóng đi tới, bất lực ngồi xuống đất.
Hai mắt Mục Nhạc An đỏ hoe, cầm lấy cây búa nhổ đinh nhắm vào Giang Ngạn Tuyết rồi nói: “Cậu vậy mà lại cắt đứt đường sống của chúng tôi, tốt thôi, chúng tôi giải quyết cậu trước!”
Đặng Hạo cũng nói: “Anh em tốt của cậu Cư Đồng đã bị tôi gϊếŧ rồi!”
“Thật sao?” Giang Ngạn Tuyết cười khẩy một tiếng rồi nói: “Cảm ơn ngài đã giúp đỡ nha!”
Khang Kỳ cấm dao gọt trái cây rồi nói: “Gϊếŧ cậu ta!”