Tua vít dừng lại cách mắt của đầu nhím đúng ba cm.
“Tôi không muốn gϊếŧ người, tôi chỉ muốn tìm được đường ra ngoài.” Giang Ngạn Tuyết thu lại tua vít phòng thân, buông cổ tay của đầu nhím ra, đứng dậy rời đi.
Đầu nhím là kiểu người biết thời cuộc là người hào kiệt, bởi vì vừa rồi hai bên đánh nhau, cậu ta đã biết cho dù mười bản thân có xông lên không phải là đối thủ của một Giang Ngạn Tuyết. Tuy rằng không cam tâm, nhưng cậu ta cũng đã từ bỏ ý định cướp chai nước lọc của cậu.
“Không ngờ cậu lại đánh giỏi như vậy.” Đầu nhím xoa cổ tay đau nhức của mình nói: “Giờ tôi mới biết cậu đánh giỏi vậy đó.”
Giang Ngạn Tuyết giống như nhớ ra điều gì, có chút buồn cười: “Chỉ là cách bắt đơn giản, kỹ thuật tự vệ đơn giản và cơ bản nhất thôi. Vốn dĩ tôi không muốn học, là người đó khăng khăng dạy tôi.”
Đầu nhím nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
Giang Ngạn Tuyết nói: “Mấy năm rồi chưa gặp, có lẽ giờ anh ấy đang học ở nước ngoài rồi!”
Cái tên nhóc cạy mình sinh trước hai năm mà vênh mặt hất hàm sai khiến, không để ai trong mắt, rất nhiều lần nói với cậu cái gì mà lòng người hiểm ác, không thể lường trước, ở bên ngoài cần phải học vài chiêu phòng thân.
Ban đầu Giang Ngạn Tuyết không cho là vậy, luôn làm ngược lại lời anh nói. Thật ra đạo lý này Giang Ngạn Tuyết có hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận lời anh nói mà thôi.
Tóm lại, cậu một nửa bị cưỡng ép nửa bị đe dọa mà học một chút, một cái tên hay, không học thì thiệt, dù sao cũng không trả tiền!
Nghiêm túc mà nghĩ, nếu như không có anh, có lẽ bản thân đã là người biết văn nhưng không biết võ rồi, một tên mọt sách chỉ biết đọc sách viết chữ.
Nhờ có anh, bản thân vì không muốn thua kém anh bất cứ phương diện nào nên bắt đầu rèn luyện cơ thể, không cam tâm khi thể trạng rớt lại phía sau.
Nếu không đối mặt với tình huống ngày hôm nay, mỗi một giây cậu đều có thể chết không chỗ chôn.
Giang Ngạn Tuyết cần phải tìm lối ra, trong đây không có dụng cụ bay, xung quanh cậu đều là lưới điện cao thế, lối thoát duy nhất là dưới lòng đất.
Giang Ngạn Tuyết vẫn đang có xu hướng đi xuống dưới mặt đất, có lẽ ở đây đang ẩn giấu đường hầm nào đó, chỉ là đã bị xi măng che mất.
Vẫn nên là tìm cách loại bỏ xi măng, nếu như không có đường hầm, bản thân tự đào một lỗ đi ra là được.
Giang Ngạn Tuyết để chai nước ở trong ngực, kéo khóa áo lên, tuy rằng phình lên trông thấy, nhưng còn tốt hơn là lộ ra bên ngoài.
Giang Ngạn Tuyết quay về tầng một, gặp phải ba tên đàn ông, bọn họ được đặt tên là tam giác sắt ở trong lớp, là anh em tốt của nhau. Một người trên người toàn máu, nhưng lại chỉ có một vài vết thương nhỏ, có thể thấy máu tươi là của người khác. Hai người còn lại trông cũng nhếch nhác không kém, trên đầu và mặt toàn bụi đất, trên tay cầm dao gọt hoa quả, còn có cả búa.
“Cậu hai cậu ba, các cậu lui xuống.” Vương Hàm đứng ra đầu tiên là người toàn thân đầy máu, cậu ta cầm dao gọt hoa quả hung dữ đâm tới, tuy rằng cậu ta không phải thanh niên nghiêm túc, nhưng nhà cậu ta mở quán bar, gặp qua vô số những tên côn đồ trong xã hội ẩu đả đánh nhau, lâu dần tích lũy lại cậu ta học được vài chiêu đấm đá, ra ngoài có thể dọa người, nhưng nếu đánh chính thức, là con la hay con ngựa thì đều phải hiện nguyên hình mà thôi.
Giang Ngạn Tuyết chính xác tóm được cú đấm, trực tiếp vật Vương Hàm xuống đất, Vương Hàm cầm dao đâm chọc loạn xạ, tuy đâm lung tung nhưng lại không hề chạm tới Giang Ngạn Tuyết.
Cậu hai và cậu ba đứng bên cạnh nhìn sửng sốt, cậu ba vừa sợ hãi vừa lo lắng, nhưng cậu hai là Đặng Hào, nhà mở phòng tập teakwondo, từ nhỏ cậu ta đã tập taekwondo, mười bốn tuổi cậu ta đã là đai đen taekwondo.
Quyền đấm ra có uy lực mạnh như gió, mỗi một đòn đều tàn nhẫn lão luyện, Giang Ngạn Tuyết ổn định lùi lại, tựa vào ván gỗ, may mắn cậu trốn kịp thời. Đặng Hạo đạp một cước tới, khiến cho tấm ván gỗ dày mười phân vỡ vụn.
“Cậu hai hay lắm!” Cậu ba vẫn ở phía sau gào thét trợ giúp: “Đạp bụng nó, đấm mặt nó, mau lên! Trong túi nó có đồ, nhất định là đồ ăn!”
Đặng Hào ra tay độc ác, cậu ta lao vào như muốn lấy mạng Giang Ngạn Tuyết, hoàn toàn không giảm lực, một quyền lại một quyền, tập chung vào chỗ hiểm. Giang Ngạn Tuyết cũng chỉ là học được một ít mà thôi, đối với những tên trộm vặt thì đơn giản, nhưng đối với chuyên gia đánh đấm thì ý chí thì có nhưng sức mạnh không đủ.
Sau khi ăn vài đòn tấn công, xương sườn một trận phát đau, không biết đã gãy chưa. Giang Ngạn Tuyết nhân cơ hội đấm một quyền vào chính diện mặt Đặng Hạo, dùng tám mươi phần trăm sức lực, mũi Đặng Hạo lập tức chảy máu, cậu ta tùy tiện lau qua, chuẩn bị rửa nỗi nhục này thì cậu ba ở đừng sau đột nhiên hét lên thảm thiết.
“A!”
Hóa ra là Cư Đồng đã cầm gạch đập vào đầu cậu ba!
“Mày!” Đặng Hạo nổi trận lôi đình, Vương Hàm không kịp đỡ.
Nhân lúc Đặng Hạo phân tâm, Giang Ngạn Tuyết cầm tua vít ngắm chuẩn vào bắp chân của Đặng Hạo đâm vào.
Đặng Hạo bị đau, hét lên một tiếng rồi quỳ xuống. Giang Ngạn Tuyết nhân lúc đứng dậy, kéo Cư Đồng còn đứng ngây ra chạy như bay rời đi.
“Cậu hai, cậu ba, các cậu không sao chứ?” Vương Hàm nhất thời hoảng loạn, khó chọn trái chọn phải, cuối cùng vòng vo một hồi chọn Đặng Hạo. Lưỡi tua vít đâm vào khoảng năm phân, nhìn lượng máu có lẽ chưa chạm tới động mạch, chỉ cần Đặng Hạo không cử động thì sẽ không chết.
Vương Hàm lập tức đi xem cậu ba,lớn giọng gọi vài tiếng nhưng không có phản ứng.
Vương Hàm lạnh toát sóng, đau đớn tột cùng: “Cậu hai, chết rồi!”
“Thằng khốn đó!” Đặng Hào oán hận đấm xuống đất, cắn răng nghiến lợi nói: “Nó dám gϊếŧ cậu ba, tôi muốn báo thù, nhất định phải báo thù!”
Gian Ngạn Tuyết kéo Cư Đồng đến tầng hai, thấy bọn họ không đuổi theo khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cư Đồng ngây người đứng tại chỗ, nhìn bàn tay mình đầy bùn đất và máu tươi, ngồi bệt xuống đất: “Tôi, có phải vừa rồi tôi đã gϊếŧ người rồi không?”
Giang Ngạn Tuyết đỡ xương sườn bị đau nói: “Không phải, cậu chỉ là muốn cứu tôi thôi, tôi còn phải cảm ơn cậu kìa.”
Cư Đồng cố nặn ra nụ cười khổ, nhưng cười đến mức còn khó nhìn hơn cả khóc: “Chúng ta là quan hệ gì chứ, từ cấp một là bạn cùng bạn, lên cấp hai lại là bạn cùng lớp, tôi không giúp cậu thì giúp ai?”
Giang Ngạn Tuyết nghe thấy lời nói này cảm thấy ấm áp trong lòng, cậu vươn tay ra với Cư Đồng, Cư Đồng tự nhiên bắt lấy, thuận tiện đứng dậy, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, không thể không lo lắng: “Cậu bị thương rồi sao?”
Giang Ngạn Tuyết thở ra một hơi: “Có thể xương sườn gãy rồi, không sao cả.”
“Ôi trời, vậy cậu còn đi được không.” Cư Đồng quả quyết ngồi xổm đưa lưng về phía Giang Ngạn Tuyết: “Tôi cõng cậu!”
Giang Ngạn Tuyết vỗ đầu cậu nói: “Chỉ là gãy một sương xườn thôi, làm gì có nghiêm trọng như vậy.”
Cùng lúc đó giọng nói của Dung Thải Hà từ loa phát thanh truyền tới: “Ngày thứ ba rồi, chỉ còn lại mười người, vẫn không có ai thoát khỏi khỏi Sinh Thiên, tôi đã lo lắng cho các em rồi, haiz, tiếp tục kiên trì nhé!”