Vì theo thông báo chỉ cần chuẩn bị đồ dùng cho chuyến đi du xuân, nên mọi người cũng không mang theo quá nhiều thức ăn, số lượng thức ăn cho bữa ăn nhẹ cũng chỉ là một lon cháo bát bảo, một xúc xích giăm bông và một chiếc bánh mì. Nhưng Lưu Béo thì hay rồi, một cái ba lô lớn, bên trong nhồi nhét đầy ắp giống như siêu thị nhỏ.
Cậu ta cứ ăn không ngừng, nhưng đồ ăn vẫn chưa bị ăn hết.
"Cán bộ lớp, có đói không?" Lưu Béo vẻ mặt châm biếm, Ngải Đình nghiến răng nghiến lợi.
Hai bữa không ăn mà thôi, không có gì!
Ngủ, ngủ liền không thấy đói nữa!
Mọi người không tập trung tại một chỗ, một số thì ở tầng một, số còn lại thì ở tầng hai. Các nam sinh rất tự giác ở tầng một, đem toàn bộ tầng hai để lại cho nữ sinh.
Trời tối, nhiệt độ gần tháng 5 cũng không tính là ấm áp, vùng ngoại ô hoang vắng này lại càng lạnh hơn, các nữ sinh dựa sát lại ôm lấy nhau để giữ ấm, nam sinh thì phân tán ra, tự mình quấn áo khoác mỏng manh mà ngủ.
Giang Ngạn Tuyết lại mất ngủ, cậu nhìn bầu trời đêm tối đen, may mà có ánh trăng chiếu sáng, không đến mức đưa tay ra cũng không thấy ngón .
Một ngày trước, cậu không bao giờ có thể tưởng tượng chính mình sẽ trải qua những tình huống chỉ có trong phim.
Dung Thải Hà, người tốt bụng, luôn đối xử với người khác ôn nhu như con của mình, cư nhiên lại nhốt toàn bộ học sinh của mình vào một nơi nguy hiểm như thế này.
Năm ngày.
Người bình thường không ăn không uống ba ngày liền xong đời, chứ đừng nói đến bây giờ sư nhiều thịt ít (*). Hơn nữa nhà máy bỏ hoang này được bao quanh bởi điện cao áp, nền là xi măng, xung quanh không có cây cỏ hoa lá, hoàn toàn ngăn chặn khả năng đốt khói cầu cứu, căn bản là không có nơi nào có thể trốn thoát.
(*):僧多肉少: sư nhiều thịt ít, chỉ cầu vượt quá cung.
Đây mới là ngày đầu tiên, đợi đến ngày thứ hai, ngày thứ ba... Mọi người sẽ chỉ càng ngày càng trở nên tuyệt vọng, trong tuyệt vọng, mọi người sẽ trở nên điên cuồng, chuyện gì cũng có thể làm được!
"Giang Ngạn Tuyết." Cư Đồng vốn nên ngủ đột nhiên gọi cậu.
Giang Ngạn Tuyết sửng sốt: "Cậu không ngủ à? ”
"Trong tình huống này làm sao mà ngủ được." Sắc mặt Cư Đồng vàng như nến, than ngắn thở dài nói: "Tối hôm qua còn nằm trên giường chơi máy chơi game, ăn khoai tây chiên, uống hồng trà, còn viết trong nhật ký là vô cùng mong chờ buổi du xuân ngày mai. Nào ngờ chỉ trong vòng chưa đầy 24 tiếng đồng hồ, cuộc sống của mình đã hoàn toàn bị đảo lộn như thế này. ”
Giang Ngạn Tuyết nói: “Sẽ luôn có hy vọng, chờ khi trời sáng tớ sẽ tìm đường ra.”
“Làm sao mà tìm? Chúng ta không có cánh, cũng không biết bay, điện thoại cũng bị tịch thu, Giang Ngạn Tuyết cậu nói thật với tớ đi, tụi mình sẽ chết ở đây sao?”
“Không” Giang Ngạn Tuyết không chút suy nghĩ mà nói ngay lập tức, cậu cầm áo khoác của Cự Đồng chỉnh lên phía trước người cho cậu ta.
Ánh mắt Cư Đồng nhìn Giang Ngạn Tuyết, không khỏi có thêm vài phần sùng bái khâm phục. Giang Ngạn Tuyết chỉ mới mười bốn tuổi, nhỏ hơn bất cứ ai trong lớp. Cậu là một đứa trẻ tài năng đã từng được lên báo, 4 tuổi đi học tiểu học, 11 tuổi học trung học cơ sở, 14 tuổi học lớp 11, làm bạn cùng lớp với thanh thiếu niên 16 17 tuổi như bọn họ.
Vứt bỏ những hào quang này, tính riêng tâm trí, tiểu tử thối Giang Ngạn Tuyết này đã ổn trọng bình tĩnh hơn bọn bọ nhiều.
Cư Đồng vùi mặt vào trong quần áo, giọng nói nghẹn ngào: “Cô Dung điên rồi sao, tại sao cô ấy lại làm thế này!”
Không biết. Giang Ngạn Tuyết nhắm mắt lại, cậu cũng không biết.
“Cư Đồng, đừng bi quan như vậy!” Giang Ngạn Tuyết vỗ vỗ sống lưng rung rẩy của Cư Đồng, an ủi nói: “Chúng ta mất tích năm ngày liên tiếp, cha mẹ nhất định sẽ báo cảnh sát, cậu yên tâm đi.”
Hai mắt Cư Đồng sáng lên: “A, đúng rồi! Tôi sợ đến choáng váng mà quên mất việc này. Ngày mai chúng ta không đi học, phía trường học chắc sẽ điều tra chứ? Tối nay không về nhà, chắc chắn ba mẹ tôi sẽ sốt ruột, không chừng bây giờ đã đến trường đòi người rồi.”
Giang Ngạn Tuyết nói: “Ngủ trước đi, bổ sung giấc ngủ, duy trì thể lực.”
Giang Ngạn Tuyết cho rằng mình sẽ không ngủ được, không ngờ nhắm mắt lại, không bao lâu liền mơ mơ màng màng. Cậu ngủ rất nông, cho dù là tiếng bước chân tới gần cũng có thể nghe thấy, càng đừng nói đến một tiếng kêu thảm thiết.
“Vương Hổ chết rồi, Vương Hổ chết rồi!” Một nam sinh té ngã lộn nhào chạy tới, nước da tái nhợt như bóng ma phản chiếu trên bầu trời.
Giang Ngạn Tuyết tỉnh dậy ngay lập tức, cùng đám người Cư Đồng chạy tới xem xét.
Vương Hổ vẫn nằm ở chỗ ngủ tối hôm qua, trên mặt cậu ta tất cả đều là máu, đầu bị vật nặng đánh nhiều lần, lõm xuống thật sâu, giống như một quả dưa hấu thối chất đống trên cổ, cảnh tượng đẫm máu kinh người! Mà bên cạnh thi thể của Vương Hổ, một cây thiết chuỳ nhiễm máu tươi lẳng lặng nằm đó, còn cặp sách chứa đầy đồ ăn mà Vương Hổ ôm chặt trong ngực đã không cách mà bay.
“Là ai gϊếŧ cậu ấy, là ai làm!” Bạn thân nhất của Vương Hổ là Chu Sướиɠ ôm đầu khóc, khàn giọng: “Vì đồ ăn mà không cần lương tâm nữa sao? Vương Hổ trêu chọc ai, các cậu có ai không được cậu ấy chiếu cố? Các cậu có thấy xấu hổ không?”
Ủy viên vệ sinh Vu Tâm nóng nảy: "Cậu đừng ở đây vừa ăn cắp vừa la làng, tối hôm qua cậu ở gần Vương Hổ nhất, cậu ngủ bên cạnh cậu ấy! ”
Chu Sướиɠ lệ rơi đầy mặt: "Ý cậu là sao? Cậu cảm thấy là tôi gϊếŧ Vương Hổ đúng không? Cậu có đầu óc hay không, tôi cùng Vương Hổ có quan hệ thế nào, sao tôi có thể gϊếŧ cậu ấy! ”
"Chu Sướиɠ nói đúng." Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa nói: "Tất cả mọi người đều là bạn học, có vài người quen nhau từ hồi tiểu học, tình cảm nhiều năm như vậy, sao có thể vì một miếng ăn mà gϊếŧ người? ”
"Triệu Lộ Lộ, cậu nói thật đơn giản, tất cả mọi người cả ngày không ăn không uống, hiện tại nhịn được, nhưng qua năm ngày nữa, có ai chịu nổi?" Vu Tâm: "A, nghe ý tứ của cậu, chẳng lẽ Vương Hổ do cậu gϊếŧ?”
“Cậu nói láo!”
“Tối hôm qua ai giữ cây thiết chuỳ này?” Giang Ngạn Tuyết im lặng nửa ngày đột nhiên hỏi.
Mọi người trầm mặc một lúc, Lưu Béo ở đằng xa giơ tay lên nói: "Không có ai giữ cả, cứ để trong sân! ”
Cái chết thảm của Vương Hổ, không giống như Vương Lệ và ủy viên thể dục, hắn giống như một quả bom phát nổ giữa các bạn cùng lớp, mọi người hoàn toàn thay đổi, đầu óc bọn họ ong ong vang lên.
Phải, nếu không có thức ăn, họ sẽ chết.
Họ có thể chịu đựng được đói khát không ăn cơm, nhưng còn nước thì sao? Nếu không có nước, nhiều nhất là ba ngày, mọi người sẽ hư thoát.
虚脱: hư thoát (hạ đường huyết do mất máu, mất nước)。
Nhất thời, không khí giữa các học sinh đã thay đổi.
Mọi người đều che ba lô lại, bảo vệ số thức ăn ít ỏi còn lại bên trong, cảnh giác quan sát những người khác. Cho dù là các nữ sinh nhát gan cũng không ôm nhau thành đoàn nữa mà cách nhau thật xa, sợ bị đánh lén.
Cả buổi sáng trôi qua, Ngải Đình không ăn ba bữa liên tục, mặc dù cô đã uống hết nửa chai nước để giảm đói nhưng thực sự không thể làm dịu cơn đói của mình. Cô khó khăn đứng dậy, từng bước một tìm kiếm mùi thơm, cô nhìn thấy một túi xúc xích giòn chưa được mở ra.
Hai mắt Ngải Đình sáng lên, cơ thể vượt qua sự kiểm soát của lý trí vội vàng chạy tới nhặt xúc xích giòn, xé ra, hung hăng cắn một cái, nuốt xuống!
"Cán bộ lớp, nhịn không được à?" Tiếng trào phúng từ sau lưng truyền đến, là Lưu Béo nặn chừng 160 cân.
*160 cân khoảng chừng 80 kg
Ngải Đình trợn tròn hai mắt: "Cậu..."
"Đói bụng thì ăn đi." Lưu Béo cười tủm tỉm nói, liếʍ ngón tay đầy ẩn ý, ánh mắt ái muội, tựa tiếu phi tiếu(*).
(*)Tựa tiếu phi tiếu: có nghĩa là trông giống như đang cười, thực tế lại không phải. Ở đây, “Tự” nghĩa là dường như, hình như, trông giống như. Nét mặt “tự tiếu phi tiếu” thường ẩn chứa một số hàm ý.
Ngải Đình nhất thời nổi da gà.
Lưu Béo chậm rãi đi tới phía sau Ngải Đình: "Cán bộ lớp, cậu nói cậu ăn xúc xích giòn của tôi, cũng phải báo đáp một chút chứ? ”
Ngải Đình hai mắt đầy hoa, dưới chân phù phiếm: "Cậu muốn làm gì?”
"Nghe nói khi lớn lên cậu muốn làm người mẫu, dáng người rất đẹp nha!" Lưu Béo vươn tay nhẹ nhàng đặt lên thắt lưng Ngải Đình: "Cậu cũng mười bảy tuổi rồi, có làm việc kia chưa? ”
“Cậu!” Ngải Đình giận dữ, xoay người tát một cái vào mặt Lưu Béo: “Đồ rác rưởi, đồ không biết xấu hổ!”
“Tao cho mày ăn để mày không bị đói chết, mày còn mắng tao không biết xấu hổ?” Lưu Béo tức giận, trở tay tát vào mặt Ngải Đình: “Trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí, sao lúc ăn mày không nghĩ tới cái phải trả giá? Sẽ có một túi đồ ăn ngon đợi ở đó chờ mày tới lấy sao? Thật là xuân thu đại mộng(*).”
(*)Xuân thu đại mộng (春秋大梦) là một câu thành ngữ Trung Quốc. Ý nói về những suy nghĩ không thực tế. Câu thành ngữ bắt nguồn từ thời Xuân thu – Chiến quốc, nước Tần xác định mục tiêu muốn tiêu diệt sáu nước thống nhất thiên hạ, là một giấc mộng xưng vương không thực tế, hão huyền.
"Nằm xuống, ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo ra cho tao, thu hồi cái tính nhà quan của mày lại! Tao vẫn còn rất nhiều thức ăn ở đây, chỉ cần mày vâng lời, tao có thể chia sẻ cho mày một ít đồ ăn! ”
Ngải Đình tức giận đỏ cả mặt, chửi ầm lên: “Tao phi! Cũng không biết nhìn xem mình là loại mặt hàng nào, mày cũng xứng chạm vào tao? Thằng chó miệng đầy phân, mày cút đi cho tao!"
Lưu Béo cực kỳ tức giận, xắn tay áo nhào về phía Ngải Đình: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mày biết không, từ lâu tao đã muốn làm mày, từ ngày đầu tiên khai giảng tao đã muốn chơi chết mày.”
Sau lưng Ngải Đình bị ngã đến đau đớn, cô liều mạng che chở thân mình, lớn tiếng hét lên: "Mày không biết xấu hổ! Cứu mạng, cứu mạng, buông ra! ”
“Bọn họ tự bảo vệ chính mình còn khó khăn, ai quan tâm mày chứ?”
“Cứu mạng, cứu cứu tôi với, cứu mạng!”
Tiếng hét xé cổ họng của Ngải Đình cuối cùng cũng thu hút các học sinh khác, Chu Sướиɠ thấy vậy liền chạy nhanh về phía này, cậu đá văng Lưu Béo, một trận tay đấm chân đá dữ dội, đánh cho Lưu Béo máu mũi chảy ròng ròng.
"Mẹ kiếp!" Lưu Béo mắng to một tiếng, nhào tới đánh nhau với Chu Sướиɠ. Chu Sướиɠ tuy rằng nhẹ cân, nhưng thân thủ không tệ, dùng lực đẩy một cái, Lưu Béo té ngã thẳng cẳng, đầu "ầm" một tiếng đυ.ng vào tường, cả người xụi lơ.
Chu Sướиɠ và Ngải Đình đều ngây ngẩn cả người, Ngải Đình run rẩy vươn ngón tay ra thăm dò hơi thở của Lưu Béo, sợ tới mức cô liên tục lui về phía sau, nước mắt chảy xuống: "Cậu ấy chết rồi, Cậu ấy chết rồi! ”
"Cái gì?" Đầu óc Chu Sướиɠ ầm một tiếng, cậu vội vàng chạy tới kiểm tra hơi thở, nghe nhịp tim, sờ động mạch cổ.
"Làm sao có thể như vậy, tôi, tôi gϊếŧ người, tôi..." Chu Sướиɠ hoàn toàn hoảng hốt, cậu nắm tóc mình kinh hoảng hét lên: "Làm sao bây giờ, tôi nên làm cái gì bây giờ, tôi gϊếŧ người, tôi sẽ không bị bắt chứ, tôi sẽ ngồi tù sao, bị bắn chết sao?”
“Không đâu không đâu!” Ngải Đình nắm lấy tay Chu Sướиɠ, không ngừng an ủi: "Cậu vì cứu tôi mới không cẩn thận gϊếŧ người, đây là ngộ sát, cậu vì thấy việc nghĩa nên hăng hái làm, cho nên sẽ không sao đâu, cậu đừng sợ! ”
Chu Sướиɠ hoang mang lo sợ, coi Ngải Đình là cọng rơm cứu mạng duy nhất: "Thật, thật sao?”
"Thật đấy, cậu cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Giờ ai cũng bận chăm sóc bản thân, không rảnh để ý tới việc này, Lưu Béo là tự mình không cẩn thận nên té ngã, không liên quan đến cậu! Chúng ta nên đi tìm thức ăn Lưu Béo để lại, còn bốn ngày, không ăn không uống sẽ không kiên trì được lâu đâu.”
Chu Sướиɠ bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng cũng lấy lại được vài phần lý trí: "Đúng, cậu nói đúng.”
Nhà máy rất lớn, nếu không tính sân, chỉ riêng khu nhà xưởng đã có bốn tầng, một tầng rộng ba trăm mét vuông, thừa sức chứa hai mươi mấy sinh viên bọn họ. Nếu như bọn họ cố ý trốn nhau thì tìm kiếm cũng không dễ dàng.
Ngải Đình và Chu Sướиɠ một lòng một dạ đặt toàn bộ vào thức ăn của Lưu Béo, thời gian thoáng cái đến năm giờ chiều.
Ngải Đình ăn ba cái xúc xích, trong bụng ít nhất cũng có đồ ăn, Chu Sướиɠ hôm qua ăn hai miếng sôcôla Vương Hổ cho, hiện tại tuy rằng cũng đói nhưng vẫn có thể nhịn được chốc lát.
Đi tới phía trước thì gặp phải hai người, Ngải Đình và Chu Sướиɠ tinh thần tập trung cao độ, ở tại chỗ bày ra tư thế, tùy thời chuẩn bị phản kích.
Cư Đồng đưa tay lên ôm ngực: "Làm gì vậy, làm tớ giật cả mình.”
Ngải Đình vừa nhìn thấy là Cư Đồng và Giang Ngạn Tuyết, tâm tình khẩn trương có chút thả lỏng. Dù sao ở trong lớp, bạn bè của Ngải Đình chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng chỉ có Giang Ngạn Tuyết tính cách ôn nhu không so đo, và Cư Đồng tính cách tiêu sái vô tâm vô phế nguyện ý nói chuyện với cô.
Chu Sướиɠ duỗi dài cổ nhìn về phía xa: "Những người khác đâu?”
Giang Ngạn Tuyết nói: "Các bạn học đều chia ra rồi, tớ và Cư Đồng cũng chỉ gặp được hai người các cậu.”
Kỳ thật hiện tại phân chia ra an toàn hơn nhiều so với việc tập trung lại với nhau.
Trong lòng Giang Ngạn Tuyết hiểu rõ, tuy rằng cậu không muốn thừa nhận.
Cái chết của Vương Hổ là một ngòi nổ, hiện tại chỉ cần một vụ nổ, quả bom này có thể nghiền nát lương tâm của con người, đánh gục lý trí của bọn họ, đem nhân tính yếu ớt không chịu nổi khảo nghiệm bại lộ giữa thanh thiên bạch nhật.
* 光天化日: thanh thiên bạch nhật, rõ như ban ngày; giữa ban ngày ban mặt
Đi lên tầng ba, ở đầu cầu thang, đám người Giang Ngạn Tuyết tìm thấy một thi thể.
Đó là bạn cùng bàn của Ngải Đình, diện mạo bình thường, ở trong lớp không có cảm giác tồn tại. Cô rõ ràng là lăn xuống từ trên cầu thang, máu trên trán chảy không ngừng, lõm thật sâu, là dấu vết của việc sau khi bị một loại đồ vật giống như ống thép đập vào.
"Trời ơi!" Tiếng rêи ɾỉ gần như ngã quỵ của Ngải Đình khiến trong lòng mọi người đau đớn.
Chạy lên lầu, thanh âm tranh giành chém gϊếŧ truyền thẳng về phía của đám người Giang Ngạn Tuyết.
Trong một căn phòng nào đó trên tầng ba có năm người đứng, bọn họ người cầm gậy gỗ, người cầm tấm sắt, còn có người nắm chặt ống thép rỉ sắt, bọn họ lao vào đánh nhau, chỉ vì chiếc ba lô thể thao nằm trong góc lẳng lặng nhìn xuống bọn họ.
Nó dường như đang cười nhe răng, trào phúng tất cả mọi người vì nó mà huỷ hoại lương tâm và thần trí, biến thành một con quái vật, một con quỷ khát máu.
Đó là ba lô của Lưu Béo!
Ngải Đình nhéo Chu Sướиɠ một cái, Chu Sướиɠ đột nhiên tỉnh ngộ, thừa lúc năm người đó đánh thành một đoàn, chen vào phòng rộng rãi, đi thẳng về phía ba lô kia.
“A, các cậu đừng đánh nhau nữa!” Cư Đồng luống cuống tay chân.
Giang Ngạn Tuyết: "Các cậu dừng tay lại!”
Lớp trưởng từng nhất hô bách ứng(*), hiện tại trở thành quan can ti lệnh(*). Đương nhiên, khi đói, ngay cả cha mẹ cũng có thể phản bội, đừng nói đến bạn bè?
(*)一呼百应: nhất hô bách ứng: Một người hô, trăm người dạ. Hình dung quyền thế lớn, có nhiều tùy tùng, được nhiều người ủng hộ
(*)光杆司令: Quang can ti lệnh: tướng không binh; cấp quản lý mà không có nhân viên
Lý trí là cái gì? Có thể ăn được không?
Một người đàn ông vung ống thép đập vào gáy Chu Sướиɠ: "Dám cướp đồ của tao, mày muốn chết!" ”
Chu Sướиɠ không kịp né tránh, cứng rắn chịu một cú, cả người ngã trên mặt đất, sau gáy máu tươi chảy đầm đìa.
“Không được cướp, là của tao, là của tao!”
“Ai dám cướp với tao, tao gϊếŧ người đó!”
Cư Đồng xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
Máu tươi bốn phía, văng tung toé lên quần áo của Giang Ngạn Tuyết, đỏ thẫm chói mắt, thoang thoảng mùi máu tanh, cùng với sự thô bạo hung ác vĩnh viễn không thể xua đi được.
Thanh âm chém gϊếŧ không ngừng vang lên bên tai, đằng sau Giang Ngạn Tuyết cũng truyền đến tiếng chửi rủa, ở trên lầu dưới lầu đều có âm thanh đánh nhau.
Quả bom đủ sức thổi bay nội tâm con người, cuối cùng vẫn nổ.
Đây là địa ngục sao?
Tại sao vậy?
Cuộc sống đang yên lành êm đẹp, tại sao trở thành thế này!
Những ngày vui vẻ thoải mái, những ngày bình thường nhưng không nhàm chán ấy, giống như đã là chuyện từ kiếp trước.
Những ngày đêm yên ắng đó, giống như một giấc mơ.
Tỉnh mộng, cảnh tượng tàn khốc trước mắt này mới là sự thật.
Hai năm học cùng nhau, xuống tay không chút do dự. Vì sao mọi người lại muốn gϊếŧ đối phương, mà không phải đồng tâm hiệp lực cùng nghĩ cách để thoát ra?
Phải, vì đói.
Đói có thể làm cho người khác phát điên.
Việc chạy ra khỏi nơi này chỉ là một cái vỏ bọc hư vô mờ ảo, điều mà Dung Thái Hà thực sự muốn là nhìn bọn họ tàn sát lẫn nhau.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người chiến đấu, bọn họ tiêu hao quá nhiều. Tạm thời đình chiến, nhưng cũng không có ý buông vũ khí trong tay xuống, bọn họ điên cuồng nhào tới trên người thi thể, thu lấy thức ăn những người đó giấu trong quần, ăn ngấu nghiến từng ngụm.
Thật tàn nhẫn! Khi mới bắt đầu thấy bạn cùng lớp chết, mọi người sẽ vì cậu ấy mà bi thương rơi lệ, nhưng bây giờ nhìn thấy bạn học chết đi, mọi người chỉ biết hoan hô nhảy nhót, khẩn cấp tìm kiếm thức ăn trên người cậu ấy, trong lòng còn đang âm thầm cầu nguyện, mau chết thêm người nữa đi!
"Cô giáo đưa chúng ta đến nơi này, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ, cho dù phụ huynh báo cảnh sát cũng không thể tìm được tới nơi này. Giang Ngạn Tuyết, tôi cảm thấy chúng ta không sống nổi, thật sự..." Cư Đồng dựa vào vách tường, tuyệt vọng lẩm bẩm nói.
Giang Ngạn Tuyết an ủi: "Cô Dung nếu đã cho chúng ta lựa chọn "thoát hiểm", cho thấy trong nhà máy này tuyệt đối có đường sống, chỉ là chúng ta còn chưa tìm được mà thôi.”
Cư Đồng bất lực lắc đầu: "Nói không chừng Cô Dung chỉ là lừa gạt chúng ta chơi, cô ta tốn rất nhiều công sức như vậy làm cái gì? Còn không phải muốn thỏa mãn tâm lý biếи ŧɦái của cô ta, sẽ cho chúng ta cơ hội sống sót sao? Cô ta sở dĩ nói vậy, không phải vì muốn nhìn chúng ta khổ sở cầu sinh, cuối cùng phát hiện căn bản không có đường sống, sau khi lâm vào tuyệt vọng thì tàn sát lẫn nhau, theo đuổi cái loại kɧoáı ©ảʍ máu tươi gϊếŧ chóc này sao?”
"..." Giang Ngạn Tuyết không nói nên lời.
Cho nên, chỉ có hai cách để sống sót. Một là "người đầu tiên trốn thoát khỏi đây" hai là “người sống đến cuối cùng".
Cái trước không có hy vọng, cái sau… là muốn cậu trở thành ác ma người chắn gϊếŧ người Phật chắn gϊếŧ Phật.
Đùa gì vậy!
Đúng lúc này, giọng nói của Dung Thái Hà truyền đến từ bên ngoài của điện cao thế: "Đã hai ngày rồi, không ai có thể thành công trốn thoát, thật khiến tôi thất vọng! Được rồi, còn lại 19 người, các em từ từ cố gắng! ”
Trong hai ngày, đã chết 11 người.
Chờ đã, thiết bị giám sát không phải bị phá huỷ hết rồi sao?
Giang Ngạn Tuyết nằm sấp trên bệ cửa sổ, nhìn ra xa, nhìn thấy cách lưới điện cao thế khoảng 100 mét, bởi vì khoảng cách thật sự quá xa nên cậu không thấy rõ, chỉ có thể dựa vào nguồn gốc của âm thanh vừa rồi, suy đoán ở đó có loa phóng thanh.
Có lẽ, còn có một máy ảnh, hoặc một máy chụp ảnh nhiệt.
"Cố gắng của chúng ta vô ích hết sao?" Cư Đồng suy sụp ngồi trên mặt đất, cậu rất muốn khóc, nhưng luyến tiếc chút nước quý giá trong cơ thể, đành phải đổi thành cười khổ.
Cậu ôm dạ dày co rút đau đớn, đói hai ngày liên tục, bụng đã kêu không biết bao nhiêu lần, cậu vặn chai nước khoáng của mình ra, thật cẩn thận nhấp một ngụm, làm ấm cổ họng, không dám uống nhiều dù chỉ một chút.
"Cho cậu này." Giang Ngạn Tuyết đưa ra một gói đồ.
Cư Đồng ngẩn người, hoá ra là một bao trái cây, bên trong có mận, hạnh nhân, còn có một gói sơn trà.
"Cái này ở đâu ra vậy?" Cư Đồng kinh hãi, ánh mắt thẳng tắp, muốn mà không dám ăn.
"Của tôi." Giang Ngạn Tuyết nói: "Tôi thích trái cây sấy khô và đồ ăn vặt, đi du xuân cũng không mang theo cái khác, vì vậy tôi mang theo những thứ này."
Cư Đồng mừng như điên: "A a a a a, dù chỉ là một hạt dưa tôi cũng có thể nếm ra vị của thịt rồng! Nhưng mà, cậu cho tôi, cậu thì làm sao? ”
Giang Ngạn Tuyết nói: "Tôi tạm thời không đói, hơn nữa, tôi có hàng tồn kho, cậu ăn của cậu đi." ”
“Cậu thực sự là người anh em tốt của tôi!” Cư Đồng xé mở miệng bao, lấy hai túi nhỏ ra ăn, chỉ là hơi lót bụng, không dám ăn nhiều.
"Nói thật, tôi đã từ bỏ hy vọng chạy trốn, tôi muốn sống đến cuối cùng, cùng lắm thì tìm một nơi an toàn mà trốn, chờ còn lại một mình tôi thôi là được rồi." Cư Đồng thở dài, cậu ta nắm lấy cổ tay Giang Ngạn Tuyết, thành khẩn nói: "Cậu vẫn nên đi tìm đường sống đi, là người đầu tiên trốn thoát được, cậu có thể sống.”
Giang Ngạn Tuyết: "Theo lời cô Dung, cuối cùng chỉ có hai người có thể sống sót.”
Cư Đồng: "Đúng vậy, nhưng đây là mấu chốt của vấn đề, chúng ta không thể quản được người khác. Những người bên ngoài hoàn toàn điên rồi, cậu cũng dỡ bỏ chức vụ "lớp trưởng" của mình, ích kỷ một lần đi. Đây không phải là chơi trò chơi, đây là đại sự sống còn!”
"Tôi biết." Giang Ngạn Tuyết rũ mắt, cười khổ nói: "Tôi không ngây thơ như vậy.”
Một mình Gian Ngạn Tuyết đi vào trong sân, khoảng sân rộng rãi không có một bóng người, ngoại trừ cậu ra thì 18 người khác có thể đang ẩn nấp ở đâu đó chờ thời cơ cướp đoạt thức ăn, cũng có thể giống như Cư Đồng, tìm một chỗ phòng thủ tốt ẩn nắp, lẳng lặng chờ người khác chém gϊếŧ.
Giang Ngạn Tuyết ở cửa hai tiếng đồng hồ, sau khi chắc chắn không có một biến động nhỏ nào, cậu trở lại nơi lúc đầu mình chôn thức ăn, đem đất gạt ra, đồ đạt được cất giữ bên trong không bị mất đi chút nào.
Vương Lệ bị gϊếŧ được coi là gà, dùng cái này để lừa đám khỉ bọn họ, sau khi Vương Lệ chết, khi mọi người theo Sử Khắc đi tìm đường thoát, Giang Ngạn Tuyết đã nhặt chiếc cặp bị máu tươi nhuộm đỏ của Vương Lệ, lấy hết đồ ăn ở bên trong ra.
Hai cái bánh mì, một xúc xích giăm bông, một gói thịt bò khô, một chai nước khoáng và một chai nước cam, cũng như chuối và táo.
Mặc dù không nhiều, nhưng ăn tiết kiệm vẫn đủ để dùng trong vài ngày tới.
Đem nó về khu nhà xưởng, nghe thấy xa xa có tiếng “rầm”, Giang Ngạn Tuyết dừng bước chân đang đi về phía thanh âm truyền đến, chỉ thấy ủy viên vệ sinh Vu Tâm tay cầm dao gấp, từng bước từng bước tiếp cận Ngải Đình, vì đói nên cậu ta bất chấp tất cả: "Cho tôi, đưa thức ăn của cậu cho tôi! ”
Ngải Tình lùi lại, dựa vào tường, không còn đường lui: "Không, tôi không có thức ăn, chính tôi cũng đang đói!" ”
"Nói dối! Ba lô của tên Béo đó cậu cũng có lục lọi qua, cậu cầm một quả táo, tôi nhìn thấy hết, cậu mau giao ra!”
Ngải Đình rơi lệ đầy mặt: "Thật sự không có, tôi mới cầm quả táo liền bị người ta cướp mất, cậu buông tha cho tôi đi, tôi thật sự không có.”
Vu Tâm không thể nhịn được nữa, cầm dao gấp hung hăng đâm vào ngực Ngải Đình: "Tôi không tin!”
Giang Ngạn Tuyết chạy nhanh tới, từ bên cạch dùng sức đẩy cô ra rồi nắm Ngải Đình bỏ chạy.
Ngải Đình vừa chạy vừa khóc, hai người quăng Vu Tâm ra rất xa, thẳng đến tầng bốn mới dừng lại, vì cẩn thận, Giang Ngạn Tuyết đóng cửa phòng lại, bởi vì khóa đã hỏng, cậu đành phải lấy thân thể chặn cửa phòng.
May mắn Vu Tâm không theo kịp.
"Giang Ngạn Tuyết, hu hu hu..." Ngải Đình bị dọa sợ, khóc đến thở không ra hơi.
Nói đến Ngải Đình, cô xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn, không chỉ là hoa khôi lớp 1, mà còn là hoa khôi của trường trung học Kinh Châu. Có lẽ chính vì vinh hạnh này, làm cho Ngải Đình có loại cảm giác ưu việt trời sinh, cô đã quen vênh váo tự đắc, hơn nữa lại là ủy viên lớp, ỷ vào thân phận ủy viên kỷ luật của mình quản đông quản tây, nhân duyên trong lớp kỳ thật không tốt lắm.
Lớn lên đẹp có ích gì, tính khí kém như vậy!
Cho đến hôm nay, sự kiêu ngạo của cô đã bị mài mòn không còn một chút, cô quỳ xuống đất lau nước mắt, khóc không ngừng được.
Giang Ngạn Tuyết cho rằng cô đau ở đâu: "Bị thương ở đâu à?”
Ngải Đình nghẹn ngào nói: "Không có.”
Cô ngửa đầu, đón nhận ánh mắt Giang Ngạn Tuyết, nước mắt lại càng không thu được, thi nhau rơi xuống.
Cô mang vòng hoa hoa khôi của trường, mà Giang Ngạn Tuyết mang thánh quang giáo thảo của trường, mọi phương diện ưu tú khiến người ta không dám ghen tị. Cậu học tập xuất sắc, trước giờ đều đứng nhất, cậu có ngoại hình đẹp trai, giá trị nhan sắc cao, đôi chân đẹp, ngay cả thể thao cũng không phân cao thấp với học sinh chuyên thể thao.
Trong trường học khắp nơi đều mê muội cậu, Ngải Đình cũng không ngoại lệ. Người khác phái hút nhau, cuối cùng cô cũng có tình cảm khác với Giang Ngạn Tuyết.
Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Giang Ngạn Tuyết đối xử với ai cũng rất ôn nhu, là điều hoà thay đổi tần số triệt để, rất công bằng.
Có lẽ cậu ấy thông suốt muộn, có lẽ cậu ấy thực sự không có hứng thú với mình.
"Cám ơn cậu đã cứu tôi." Ngải Đình hít mũi, khóc đến lê hoa đái vũ(*). Dạ dày lại cồn cào, tiếng “ùng ục” kêu lên không đúng lúc, cô xấu hổ che bụng, nhưng bao tử đói khát vẫn không hiểu chuyện mà kêu gào.
(*)Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
"Ăn đi." Giang Ngạn Tuyết đưa một cái bánh mì giăm bông cho Ngải Đình, nói: "Sống qua năm ngày, hoặc là nghĩ biện pháp trốn thoát.”
Ngải Đình cầm bánh mì to bằng bàn tay, sững sờ nhìn Giang Ngạn Tuyết, nước mắt lại một lần nữa chảy ra từ hốc mắt. Cô hai ba cái mở túi ra, ăn ngấu nghiến, cho dù là vụn bánh mì to cỡ hạt vừng cô cũng không buông tha, dùng sức ăn, liều mạng ăn.
"Cám ơn cậu, thật sự cám ơn cậu." Ánh mắt Ngải Đình di chuyển xuống, rơi vào trong túi áo Giang Ngạn Tuyết.
Giang Ngạn Tuyết đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, ở trong sân có hai nam sinh đang đánh nhau chỉ vì nửa quả táo trong tay nhau.
"Giang Ngạn Tuyết, có phải cậu còn có bánh mì không?"
Giang Ngạn Tuyết lơ đễnh "Ừ" một tiếng.
Ngải Đình lặng lẽ nhặt cờ lê phủ đầy bụi bặm trên mặt đất, bước từng bước nhỏ tới gần, hai mắt nhìn chằm chằm vào gáy Giang Ngạn Tuyết, giơ cao cờ lê, dùng hết khí lực toàn thân hung hăng đập xuống: "Đem bánh mì của cậu đưa cho tôi!”
"Ngải Đình, tôi cảm thấy cậu vẫn là..." Giang Ngạn Tuyết vừa vặn xoay người lại, Ngải Đình ngây người ra, tầm mắt phía trước trống rỗng, cô dùng sức quá mạnh căn bản không phanh lại được, cả người lăn ra khỏi cửa sổ.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Ngải Đình bất ngờ không kịp đề phòng, Giang Ngạn Tuyết cũng trở tay không kịp.
Ngải Đình trượt ra ngoài, tiếng vật nặng rơi xuống đất truyền đến từ xa, Giang Ngạn Tuyết sững sờ tại chỗ, cả người cậu cứng ngắc, không thể cử động được nữa.
Cô ấy, định gϊếŧ cậu à?
Cậu cứu cô, còn chia bánh mì cho cô, nhưng cô lại lấy oán báo ân, muốn lấy đi một cái bánh mì khác của cậu?
Ồ, ra là vậy!
Cậu muốn cứu người, ngược lại dẫn tới họa sát thân.
Đúng, người đều ích kỷ, dưới tình huống này mà đi cứu người, là chính cậu ngu xuẩn, không trách người khác, cũng không trách Ngải Đình tâm ngoan thủ độc.
Chính cậu ngu ngốc, đần độn, ngây thơ, ngốc nghếch!
Bạn học cái gì, bạn cùng lớp cái gì, ở trước mặt sinh tử ngay cả cha mẹ cũng có thể phản bội, đây tính là gì?
Giang Ngạn Tuyết mở bánh mì ra, ăn mấy ngụm lớn, lại uống nửa chai nước. Cậu nhặt một cái tuốc nơ vít rồi sải bước ra ngoài.
Vừa mới đi được không xa, một nam sinh đầu nhím thấy động tĩnh chạy tới, cậu ta nhìn thấy nửa chai nước Giang Ngạn Tuyết cầm trong tay, mắt xanh lét, vung dao gọt hoa quả hô: "Đưa nước cho tôi, nếu không, nếu không tôi sẽ không khách khí!”
Giang Ngạn Tuyết đi thẳng tới, đầu nhím sợ hãi lui về phía sau hai bước, nhưng cậu ta thật sự quá khát, cậu ta cắn răng, cầm dao gọt hoa quả đâm tới.
Vốn tưởng rằng nhất định sẽ đâm trúng, không ngờ Giang Ngạn Tuyết chợt nghiêng người, nắm lấy cổ tay đang dùng sức nắm chặt dao của đầu nhím, dễ dàng tháo dao của cậu ta ra, dùng chân đá mạnh vào chân đầu nhím, thành thạo đè cậu ta xuống đất .
Sức mạnh cực lớn, tốc độ cực nhanh, sạch sẽ gọn gàng!
Đầu nhím hoàn toàn trợn tròn mắt: "Cậu..."
Giang Ngạn Tuyết dùng đầu gối đè lên thắt lưng đầu nhím, một tay bẻ cổ tay cậu ta, một tay cầm tuốc nơ vít nhắm vào mắt cậu ta: "Giang Ngạn Tuyết biết phân chia đồ ăn cho bạn học kia, đã chết rồi.”
Tác giả có điều muốn nói: Cảm ơn [Miêu Tiều] [Nguyệt Diệp Sanh chưa lạnh][ an tĩnh làm mèo mèo] chất dinh dưỡng!
Còn có hai canh nha!