Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 46: Buổi Học Cuối Cùng

“Các bạn học lớp một nhớ đến trường đúng giờ vào lúc sáu giờ sáng mai nhé.” Chủ nhiệm lớp Dung Thải Hà mỉm cười cất sách giáo khoa, đám học sinh nhao nhao thu dọn cặp sách rời đi, bên trong phòng học náo nhiệt chỉ còn lại bốn học sinh đang bận rộn trực nhật.

“6 giờ đến trường, vậy 5 giờ rưỡi đã phải rời giường rồi!” Cư Đồng nhăn nhó, than ngắn thở dài.

Nữ sinh tóc ngắn cười nhạo nói: “Đồ lười biếng cậu quên đi, ngày nào đi học cũng đi muộn, nhưng vừa tan học lúc nào cũng là người đầu tiên chạy ra!”

Cư Đồng không phục bĩu môi: “Nào có, còn không phải do tớ thức đêm đọc sách hay sao.”

“Là thức đêm chơi game mới đúng nhỉ?”

“Chết tiệt, cậu đừng vạch trần chứ Giang Ngạn Tuyết!” Mặt Cư Đồng đỏ lên, giả vờ tức giận trừng mắt nhìn cậu thanh niên đẹp trai đứng cạnh bảng đen.

Cô gái tóc ngắn giận dữ ném cây chổi đi, hai tay chống nạnh nói: “Con bọ hung chết tiệt kia lại không tới, hừ, lớp trưởng, ngày mai cậu nhớ tố cáo cậu ta với giáo viên đấy!”

“Sao cậu lại thích mách lẻo giống Giang Ngạn Tuyết vậy chứ?” Cư Đồng làm mặt quỷ, vô cùng gợi đòn. Nữ sinh tóc ngắn tức giận vung chổi lên đánh qua, dọc đường làm đổ thùng nước chưa nói, Cư Đồng còn túm giẻ lau nhà lên làm gậy Như Ý, trình diễn màn “Người mua xuất sắc” phiên bản ba lần đánh Bạch Cốt Tinh.

“Các cậu đừng làm loạn nữa.” Giang Ngạn Tuyết bất đắc dĩ, cậu bỏ khăn lau bảng xuống, nhìn sàn nhà đầy nước và Cư Đồng đang bị đuổi đánh ngoài cửa, nhẫn nhịn chịu khó “chùi đít”, thu dọn cục diện rối rắm cho hai nhóc kia.

Lúc Giang Ngạn Tuyết dọn dẹp vệ sinh xong, chuẩn bị đóng cửa rời đi thì chủ nhiệm lớp lại ôm sách giáo khoa vòng trở về. Dung Thải Hà vô cùng xinh đẹp, dáng người cũng tốt, đối với thiếu niên 17 tuổi mới nảy sinh tình cảm mà nói thì đây quả thực là phúc lợi không thể cưỡng lại được. Cô ta vừa đi qua đã có vô số nam sinh quay đầu ghé mắt lại nhìn, bàn luận sôi nổi.

Dung Thải Hà đi đến trước mặt Giang Ngạn Tuyết mười bốn tuổi năm ấy, mắt hạnh hơi cong, ý cười nở rộ trên khuôn mặt của cô ta: “Ngày mai nhớ tới sớm một chút, đừng đến muộn.”

“Vâng ạ.” Giang Ngạn Tuyết gật đầu, đón nhận ánh mắt dịu dàng như nước của Dung Thải Hà, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Ngoại trừ cô giáo ra thì không có ai đối xử với cậu tốt như vậy cả.

Dung Thải Hà vỗ vỗ bả vai của Giang Ngạn Tuyết: “Bây giờ trời vẫn còn lạnh, nhớ mặc thêm quần áo vào, buổi tối đi ngủ sớm chút, đừng thức khuya. Ngày mai đi ra ngoài chơi xuân nhớ mang nhiều đồ ăn một chút.”

“Vâng ạ.” Giang Ngạn Tuyết đáp lại, sau khi nghe Dung Thải Hà nhắc nhở mấy câu xong thì xách cặp ra khỏi lớp.

Một vài nữ sinh ngồi quanh bồn hoa bên cạnh nói chuyện phiếm: “Tớ vừa mua một cái máy ảnh kỹ thuật số mới, ngày mai chụp thêm vài bức ảnh gấu trúc.”

“Dù sao hôm nay cũng không có việc gì, sao chúng ta không đi xem phim đi? “I Am way” là một bộ phim kinh dị được chuyển thể từ tiểu thuyết! Tác giả cuốn tiểu thuyết này là một thiên tài, hình như vừa mới lên cấp 3, vô cùng trâu bò.”

“Kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy sao, vậy tôi phải thức cả đêm để xem phim kinh dị này mới được.”

Giang Ngạn Tuyết sửng sốt, cậu cảm thấy hơi sai sai, lui về phía sau hai bước, xen vào nói: “Thức cả đêm thì sao ngày mai có thể dậy sớm được?”

“Dậy sớm? Không cần đâu!” Nữ sinh nói: “Ngày mai 8 giờ mới đến trường tập trung, vậy cũng đủ để tớ ngủ rồi.”

“8 giờ?” Giang Ngạn Tuyết giật mình: “Không phải là 6 giờ sao?”

“Sao 6 giờ được, vậy cũng quá sớm đi chứ? Giáo viên của bọn tớ nói là 8 giờ mà!”

Có thể là mỗi lớp có nội quy riêng đúng không?

Tuy Giang Ngạn Tuyết cảm thấy kỳ quái, nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều.

Ngày hôm sau, cậu dậy lúc 5 giờ rưỡi, đi đường mất hai mươi phút, tới trường học còn kém năm phút nữa là 6 giờ. Dung Thải Hà đã chờ ở cổng trường từ sớm, cô ta đích thân tới đón học sinh, đưa họ lên xe buýt.

“Mọi người đều đã đến đông đủ rồi đúng không, bác tài xế chuẩn bị xuất phát!”

Giang Ngạn Tuyết giơ tay hỏi: “Thưa cô, tại sao em không thấy các bạn học khác vậy ạ?”

Dung Thải Hà cười giải thích: “Kinh phí trong trường có hạn, chỉ có một chiếc xe buýt, một lần chỉ có thể đưa một lớp đi, lớp một chúng ta được ưu tiên.”

Mọi người vừa nghe đến đây thì bỗng nhiên tỉnh ngộ, một số học sinh khá giỏi còn cảm thấy lâng lâng, hài lòng ngồi trở lại vị trí, cảm thụ loại cảm giác “VIP” này.

Xe buýt đi được một đoạn đường, Giang Ngạn Tuyết nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế. Bỗng nhiên, có một mùi hương đặc biệt xộc vào mũi cậu, không phải là mùi xăng. Giang Ngạn Tuyết cảm thấy mệt mỏi, đầu óc choáng váng, cậu cố ép bản thân mở to mắt, xe còn đang chạy, các bạn học ngồi cạnh cậu đều đã nhắm mắt lại ngủ rồi.

Trong không khí đầy sương mù, tầm nhìn quá hẹp, thời gian trôi qua, mùi hương này càng ngày càng nồng đậm, đầu Giang Ngạn Tuyết cũng càng ngày càng choáng váng.

Đây là…?

Giang Ngạn Tuyết hôn mê bất tỉnh.

Chờ đến lúc tỉnh lại thì cậu phát hiện mình đang nằm trên sàn xi măng, nơi này hình như là một nhà xưởng bỏ hoang.

Tầng một của nhà xưởng vừa trống trải vừa âm u, nơi đây rộng khoảng ba trăm mét vuông, mặt tường vì ẩm ướt mà mọc đầy rêu xanh, khắp nơi đều là mạng nhện và một lớp bụi dày bằng cả ngón tay, linh kiện máy móc nằm rải rác trên trên mặt đất, sắt vụn chất thành đống.

Ngoại trừ Giang Ngạn Tuyết còn có cả 29 bạn học trong lớp.

“Đầu đau quá…” Cư Đồng cố gắng bò dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh: “Đây là đâu?”

Sử Khắc đỡ cái đầu đang choáng váng của mình, hùng hùng hổ hổ nói: “Làm cái gì vậy, ai làm ra trò đùa dai này, ra đây cho ông!”

Nữ sinh tóc ngắn hung dữ trừng hắn một cái: “Cậu đừng ồn ào nữa bọ hung, đau đầu!”

“Chuyện gì xảy ra vậy, không phải chúng ta đang đi chơi xuân sao?” Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa nhìn trái nhìn phải, trông thấy chiếc cặp sách đang nằm trên mặt đất.

Trong lòng Giang Ngạn Tuyết chấn động, theo bản năng cầm ba lô thể thao của mình lên, bảo vệ ở trong ngực.

Một nam sinh hoảng sợ nói: “Không phải chúng ta bị bắt cóc chứ?”

“Sao có thể? Ban ngày ban mặt bắt cóc một lúc 30 người, cậu đùa à?” Nữ sinh tóc ngắn nói: “Đúng rồi, cô Dung đâu?”

Đúng lúc này, một giọng nữ thanh nhã phát ra từ chiếc loa được lắp trên trần nhà: “Hầu hết đều tỉnh rồi đúng không? Tôi cũng lười nói mấy lời dạo đầu gì gì đó, chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính đi! Không cần đoán mò nữa, người đưa các cô cậu tới nơi này chính là tôi, Dung Thải Hà, mấy đứa đã bị bắt cóc!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.

Nữ sinh tóc ngắn là người đầu tiên tìm lại được giọng nói của mình, hỏi: “Cô ơi, đây chỉ là trò chơi khăm đúng không?”

“Cô Dung, trò này chơi không vui chút nào đâu!”

“Cô ơi, Cá tháng tư qua lâu rồi.”

“Tiểu Thải Hà, cô đang ở đâu vậy? Nơi này có ai giám sát không?” Sử Khắc bày ra vẻ mặt vô lại cười cười, vẫy vẫy tay với ánh sáng đỏ trên trần nhà, lại còn liếc mắt đưa tình.

Cùng lúc đó, đống máy móc bỏ ở trong góc “Ầm” một tiếng nổ tung lên, lửa bắn tung tóe, hơi nóng tăng lên dữ dội!

Nữ sinh đứng gần nhất đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị ngọn lửa đánh vào phía sau lưng, một mạch lăn ra xa gần mười mét, quần áo bị đốt cháy, những mảnh sắt vụn đâm vào cơ thể, nữ sinh hét lên thảm thiết, lăn lộn một cách đau đớn, máu tươi chảy đầy đất, co giật vài cái rồi bất động.

Một màn này như sét đánh từ trên chín tầng mây hung hăng giáng xuống đỉnh đầu, tất cả đều trợn tròn mắt.

“Vương, Vương Lệ…”

“Cậu, cậu, cậu ấy chết rồi?”

“A!” Tiếng kêu sợ hãi vang lên hết đợt này đến đợt khác, mấy nam sinh gan dạ đỡ nhau đến xem xét thi thể của Vương Lệ. Đây không phải hình nộm, ngọn lửa và miệng vết thương kia cũng không phải giả, máu tươi cũng không phải mật ong thêm phẩm màu, cô đã chết thật rồi! Người bạn học cùng lớp hai năm của họ, một giây trước còn sống sờ sờ, giây sau lại biến thành một khối thi thể cháy đen!

Giọng nói lạnh băng của Dung Thải Hà vang lên lần thứ hai: “Bây giờ đã tin chưa? Đây không phải là trò chơi, đã chết chính là đã chết, không có chuyện rút nguồn điện khởi động lại!”

Phần lớn các nữ sinh đều bị dọa đến choáng váng, ngồi dưới đất run lẩy bẩy, các nam sinh cũng không khá hơn là mấy, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.

“Nơi này là rừng núi hoang vu không có người ở, các cô cậu đừng nghĩ đến chuyện cầu cứu, bây giờ bình tĩnh lại cẩn thận nghe tôi nói, tôi chỉ nói một lần.”

“Các cô cậu có tổng cộng 30 người, bây giờ đã chết một, còn lại 29 người! Trường chúng ta là trường trung học tốt nhất toàn thành phố Kinh Châu, lớp một cũng là lớp tốt nhất toàn trường, nói cách khác, các cô cậu đều là học sinh xuất sắc, là học bá trong mắt các bạn cùng trang lứa. Vậy nên, các người thi đấu đi, xem ai mới là thiên tài trong triệu người mới có một người!”

“Thời hạn là 5 ngày, các cô cậu có thể dùng bất cứ phương pháp nào, chỉ cần sống sót thì gϊếŧ người hay phóng hỏa đều được hết. Các người có thể lựa chọn dùng trí tuệ của mình để thoát khỏi nhà xưởng bỏ hoang này, tôi sẽ thả tự do cho người đầu tiên thoát ra; nếu không, đến hết 12 giờ trưa ngày thứ năm, tôi sẽ thả người sống sót duy nhất ra ngoài; nếu hết năm ngày mà vẫn còn 2 người sống sót trở lên, tôi sẽ cho nổ số bom đã gài sẵn trong nhà xưởng, để các người cùng nhau tới Tây Thiên!”

Sự im lặng chết chóc lan tràn đến vô tận, chiếm đoạt bầu không khí.

“Cô ơi, vì, vì sao?” Cái bầu không khí đủ để nghiền chết người này bỗng bị Giang Ngạn Tuyết phá vỡ: “Vì sao cô làm như vậy?”

Dung Thải Hà cười nói: “Vì một cuộc sống mới.”

“Đùa cái gì vậy chứ!” Sử Khắc nổi trận lôi đình: “Cô đây là đang phạm pháp, cô phạm tội, tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô!”

Sử Khắc lục túi áo, trống không, điện thoại di động đâu rồi?

“Đệt!” Sử Khắc quay đầu chạy ra ngoài cửa như điên: “Tôi cũng không tin là mình không thể trốn thoát khỏi nơi quỷ quái này, ai mẹ nó có thời gian rảnh mà chơi với cô ta chứ!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, rối rít chạy ra ngoài theo Sử Khắc, ra khỏi nhà xưởng là một sân bãi rất lớn. Bên ngoài có mắc một lưới dây thép gai, khe hở trên lưới rất nhỏ, mặc đồ đi giày thì chắc chắn không thể đi qua được. Lưới sắt rất cao, khoảng bảy tám mét, nếu thể lực không đủ thì không thể trèo qua được.

“Cái này đối với tôi mà nói thì dễ như ăn cơm!” Người nói chính là vận động viên nổi danh trong lớp, trò cưng của giáo viên thể dục, dù là nhảy cao, nhảy xa hay chạy bộ thì cậu ta đều luôn dẫn đầu, cậu ta là tuyển thủ thể thao của trường, học hành không tốt lắm, nhưng về mảng thể dục lại là hạng nhất.

Cậu ta xoa xoa tay, cởi giày ra, thử đưa ngón chân vào ô lưới, hai tay đồng thời đặt lên lưới sắt.

Trong nháy mắt, một luồng điện màu xanh lam chạy vào thân thể cậu ta, một tiếng “đùng” vang lên một cách rõ ràng, xuyên thấu qua màng nhĩ, trong nháy mắt, phần da thịt lộ ra bên ngoài của cậu ta đã cháy đen, cả người co giật vài cái rồi ngã thẳng xuống đất, chết.

“Trời ơi!” Nữ sinh tóc ngắn khóc lóc nói: “Phía trên này có điện!”

“Đúng vậy, là điện cao thế, đυ.ng vào sẽ chết!”

“Làm sao bây giờ, chúng ta thực sự không ra được sao?”

“Tôi không muốn chết, hu hu hu hu…”

“Mọi, mọi người đừng nóng vội, mọi người bình tĩnh.” Lớp phó Cư Đồng đứng dậy, cậu ta ép bản thân phải giữ bình tĩnh, giọng run run nói: “Không phải Dung Thải Hà muốn chúng ta thoát ra khỏi nơi này sao? Chỉ cần mọi người kiên trì thì chắc chắn sẽ có cách ra ngoài thôi.”

Một nữ sinh nói: “Nếu sau năm ngày chúng ta vẫn chưa ra được, liệu cô ta có gϊếŧ hết tất cả mọi người không?”

Cư Đồng nói: “Không, sẽ không đâu, gϊếŧ người là phạm pháp, tính chất của việc này quá nghiêm trọng.”

Sử Khắc bực bội nói: “Đã chết hai người, cậu còn nói gϊếŧ người phạm pháp gì nữa chứ? Loại người như Dung Thải Hà kia mà còn sợ phạm pháp sao?”

Cư Đồng không còn lời nào để nói, cậu ta nghẹn mất nửa ngày rồi mới nói: “Ít nhất thì sống sót trước rồi nói sau! Người nhiều sức lớn, Giang Ngạn Tuyết, cậu thấy sao?”

Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía lớp trưởng.

Giang Ngạn Tuyết kiềm chế tâm trí rối bời của mình, nói: “Chạy ra khỏi đây thì chắc chắn rồi, đứng cao nhìn xa, trước tiên chúng ta lên tầng cao nhất của nhà xưởng nhìn xem, xem chúng ta rốt cuộc đang ở đâu. Thứ hai là cô Dung đang ở đâu, xem liệu cô ta đang ở gần đây để giám sát chúng ta, hay là giám sát từ xa.”

Cư Đồng gật đầu: “Ừm, nhưng bốn phía xung quanh đều có điện cao thế, chúng ta không ra được.”

Giang Ngạn Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta có thể ra ngoài từ phía dưới hay không?”

Cư Đồng bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đào đường hầm sao?”

“Đúng vậy.”

“Wow, quả nhiên là cậu, cách này được đấy!” Cư Đồng mừng rỡ, mọi người cũng vui mừng khôn xiết, cách thì có rồi, nhưng còn công cụ…

Một nữ sinh khó khăn nói: “Nơi này không có mai, cũng không xẻng, chẳng lẽ phải đào bằng tay sao?”

“Trước hết chúng ta đi tìm xem đã, dù là cục đá sắc nhọn cũng được.” Giang Ngạn Tuyết nói, dẫn đầu xuất phát đi tìm. Mọi người nhìn nhau, cũng nhao nhao tản ra đi tìm công cụ.

Giang Ngạn Tuyết đi vòng ra phía sau nhà xưởng, sân có diện tích khoảng 200 mét vuông, trơ trụi, không có lấy một ngọn cây cọng cỏ. Giang Ngạn Tuyết tìm một nơi có đất tương đối mềm xốp, tới gần dòng điện cao thế, dùng tay đào đất lên một cách vô cùng cẩn thận, vùi balo chứa sô cô la, bánh quy và một chai nước xuống, chỉ chừa lại một cái bánh mì và một chai nước ở bên ngoài.

Năm ngày.

Nếu có thể ra ngoài sớm thì thôi, nếu không thể…

Thức ăn, là nguy cơ lớn nhất!

“Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên phá hư hệ thống giám sát trước đi đã!” Nữ sinh tóc ngắn là thành viên trong ban kỷ luật của lớp, tên là Ngải Đình, trong lúc đi tìm công cụ đào xới, nhân tiện cô ta cũng đã tìm camera theo dõi trong và ngoài nhà xưởng, thấy vô cùng gai mắt.

“Tôi cũng thấy vậy.” Vương Hổ nói: “Mọi hành động của chúng ta đều bị cô ta nhìn thấy hết, nếu cô ta lại phát rồ lên rồi làm nổ một trận nữa thì làm sao bây giờ?”

Một học sinh khác nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng chúng ta không có thang, trong khi vị trí của camera lại quá cao.”

“Tôi tìm thấy một cây búa, vẫn còn dùng được.” Một nam sinh nói: “Nếu không chúng ta đứng xếp chồng lên nhau, dùng cây búa này đập camera đi.”

“Chúng ta có thể thử xem.” Vương Hổ hét lên từ phía xa: “Mập mạp, mập mạp cậu mau lại đây làm trụ đi!”

Lưu Béo nghe tiếng liền run một thân thịt mỡ chạy tới, nhưng sau khi biết ý tưởng của mọi người thì ngay lập tức lắc đầu rút lui: “Tại sao tôi lại ở dưới nhất? Với độ cao này thì ít nhất cũng phải chồng đến bốn người, Ngải Đình nói có 137 cái camera đúng không? Nếu muốn gỡ tất cả xuống thì không phải tôi sẽ mệt chết sao?”

Vương Hổ: “Ba người làm trụ, cậu sẽ không mệt đâu.”

Ngải Đình: “Đúng vậy, bây giờ đã là lúc nào rồi, sao cậu có thể ích kỷ như vậy chứ?”

“Được được được, tôi là đàn ông không so đo với con gái.” Lưu Béo ‘hừ’ một tiếng, sau khi gọi thêm vài người nữa tới, họ bắt đầu xếp chồng lên nhau, ngược lại cũng suôn sẻ. Ngải Đình dáng người nhỏ nhắn ở trên cao nhất, cầm búa đập camera.

“Cái thứ hai.”

“Cái thứ ba.”

“Cái thứ tư.”

“Ngải Đình dừng dừng, không được rồi, mệt chết tôi rồi, tôi phải nghỉ ngơi một chút đã!” Lưu Béo ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển: “Chúng ta không thể chỉ lấy lông trên thân một con dê được, tìm những người khác thay phiên nhau được không?”

Ngải Đình đã chướng mắt cái tên mập chết tiệt vừa lười vừa tham ăn này từ lâu: “Nhóm của lớp trưởng đang đào đường hầm ở bên ngoài, chúng ta phân công làm việc cùng nhau, cậu đừng phàn nàn nữa được không?”

Lưu Béo cũng rất ngứa mắt với Ngải Đình cố làm ra vẻ này: “Đừng ở đó nghĩ mình là ban cán bộ mà cáo mượn oai hùm nữa, hổ dữ cũng phải ăn thịt, cậu… cậu còn giả bộ uy phong làm gì chứ?”

“Cậu!” Ngải Đình giận dữ.

Lưu Béo làm như không thấy, ung dung vươn vai, mở cặp sách lấy hamburger và coca ở bên trong ra, ngồi dưới đất ăn.

Thịt gà chiên giòn tươi ngon nhiều nước kết hợp với nước sốt salad ngọt ngào, hai miếng bánh mì được nướng vừa phải, còn có ly coca đầy bọt khí, nhìn qua đã biết là rất ngon miệng.

Đám người Ngải Đình không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, làm việc cả ngày dài, bụng đều đã đói cả rồi.

Không cần biết thế nào, cứ phải ăn trước đã.

Ngải Đình mở cặp sách ra, bên trong có một hộp cơm, là một bữa ăn dinh dưỡng để giảm cân mà cô ta đã đặc biệt nhờ mẹ mình làm, có mì làm từ bột ngô tươi, bông cải xanh hấp và cà rốt luộc.

Để giữ dáng, cô ta không ăn đồ ăn có nhiều calo và đồ chiên rán, nhìn đồ ăn của cô ta, rồi lại nhìn hamburger, khoai tây chiên, pizza, nước có ga của người khác, Ngải Đình nuốt nước miếng, buồn bực ăn mì bột ngô của cô ta.

Lương thực phụ tiêu hóa rất nhanh chóng, bụng của Ngải Đình chả mấy chốc đã lại kêu “rột rột”, cô ta hơi khó chịu che bụng lại, vậy mà hết lần này đến lần khác, Lưu mập mạp vẫn còn đang ăn ăn ăn không ngừng, khiến Ngải Đình thèm ăn đến khó chịu.

Sau khi đập liên tục hai mươi mấy cái camera theo dõi, cánh tay của Ngải Đình cũng đã nhức mỏi, đám người Lưu Béo cũng thở hồng hộc. Làm việc nhiều, tiêu hao cũng nhiều, Ngải Đình nhìn chiếc cặp sách vẫn phồng ra như cũ của Lưu Béo, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Lưu Béo lạnh lùng chế giễu nói: “Làm sao vậy cán bộ lớp, đói bụng sao?”

Ngải Đình bóp mũi, cố gắng hết sức để mình không ngửi thấy mùi thơm của đùi gà rán.

“Được rồi, mọi người đều là bạn cùng lớp mà, tôi chia cho cậu một cái nhé?” Lưu Béo cười ha hả đưa một cái đùi gà ra.

Mặc dù Ngải Đình tự cho là thanh cao, nhưng giờ phút này cũng khó có thể chống đỡ được sức hấp dẫn của đồ ăn ngon, cô ta đấu tranh tư tưởng, tay run run muốn cầm lấy, nhưng nhớ đến ký ức hai năm ở chung ký túc xá với Lưu Béo thì như ăn phải phân, Ngải Đình kiên quyết, cứng rắn nói: “Ai mà thèm đồ ăn của cậu chứ, phi!”

Lưu Béo: “Được, cậu trâu bò, cho cậu đói chết.”

Đám người Giang Ngạn Tuyết đang bận rộn đào đường hầm ở bên ngoài cũng gặp phải trắc trở, Cư Đồng ngả người ra sau, ngồi phịch xuống đất, ném tấm sắt dính đầy bùn đất trên tay xuống, nản lòng thoái chí nói: “Tôi vốn tưởng chỉ có bùn đất thôi, ai ngờ chỉ có một lớp ở trên cùng, phía dưới vậy mà lại là nền xi-măng, dùng búa đập cũng không được!”

Một người đàn ông cũng lòng lạnh như tro tàn: “Dung Thải Hà sẽ không để chúng ta trốn thoát một cách dễ dàng, cô ta muốn vây chết chúng ta mà.”

“Xong rồi, xong cả rồi…”

Vài người ngồi dưới đất than ngắn thở dài, nữ sinh đứng nhìn từ xa mà cảm thấy tuyệt vọng, bụm mặt khóc: “Tôi muốn về nhà, tôi nhớ mẹ.”

Sử Khắc vốn ủ rũ không biết đang suy nghĩ gì đột nhiên nóng nảy, hắn nhảy dựng lên, giận dữ gầm lên về phía không trung: “Dung Thải Hà mày ra đây cho ông! Trốn tránh, lén lút phía sau màn thì giỏi lắm à, có bản lĩnh thì ra đây đấu tay đôi với tôi! Liều mạng đi! Tới đây!”

Giang Ngạn Tuyết vội cản hắn: “Sử Khắc, cậu đừng xúc động.”

“Không cần cậu lo!” Sử Khắc đẩy Giang Ngạn Tuyết ra, cầm cục đá trên mặt đất lên, hung hăng nện xuống, điên cuồng gầm thét ở trong sân, không ngừng phát tiết.

Giang Ngạn Tuyết dùng ánh mắt bảo Cư Đồng đi an ủi mọi người, bản thân mình thì đuổi theo Sử Khắc đang nổi điên, hét lên: “Cậu làm như vậy chỉ phí sức thôi, người thua thiệt là chính cậu.”

Ánh mắt Sử Khắc hung dữ, nắm lấy cổ áo của Giang Ngạn Tuyết: “Tôi đã nói không cần cậu lo, tránh ra!”

“Sao lại đột nhiên nổi điên?”

Sử Khắc tức giận không kiềm chế được, đấm một quyền lên mặt Giang Ngạn Tuyết: “Mắc mớ gì tới cậu!”

Giang Ngạn Tuyết không trốn, một thư sinh yếu đuối như cậu, dù có học đánh nhau mấy năm thì căn bản cũng không thể đánh lại Sử Khắc 17 tuổi cao lớn.

Nắm đấm của Sử Khắc dừng cách mặt của Giang Ngạn Tuyết chưa đầy một cm.

Sử Khắc chép miệng nói: “Lớp trưởng, cậu quá yếu!”

Mặt Giang Ngạn Tuyết không đổi sắc, ánh mắt lạnh nhạt, sắc mặt bình tĩnh, vẫn như trước kia, ấm áp như ngọc.

“Sở dĩ cậu đột nhiên sốt ruột là vì lo lắng cho người mẹ đang ốm đau trên giường của cậu đúng không?” Giang Ngạn Tuyết nói: “Cậu thường xuyên trốn học, không chịu học hành là bởi vì cậu muốn đi làm thêm kiếm tiền. Cậu làm rất nhiều việc, phát tờ rơi, rửa bát, dỡ gạch xây tường, việc nặng nhọc dơ bẩn gì cậu cũng làm. Trong trường ai ai cũng nói cậu không học vấn không nghề nghiệp, là một đứa trẻ hư, nhưng thật ra, bọn họ chỉ cần bỏ chút tâm tư tìm hiểu thì sẽ biết cậu là một người tốt, biết nhẫn nại và rất có trách nhiệm.”

Sử Khắc ngây ngẩn cả người.

Cũng không biết qua bao lâu, Sử Khắc che mặt cười ầm lên, hắn buông cổ áo của Giang Ngạn Tuyết ra, từ trên cao nhìn xuống cậu: “Cậu có tật xấu đúng không? Tôi là loại người gì thì có liên quan gì tới cậu? Cậu đang thương hại tôi sao, đồng cảm với tôi sao?”

Giang Ngạn Tuyết nói: “Người bình thường nỗ lực vì cuộc sống sinh hoạt, không cần phải thương hại.”

Nụ cười của Sử Khắc cứng lại.

Giang Ngạn Tuyết: “Tôi quan tâm cậu bởi vì tôi là lớp trưởng của cậu.”

Ánh mắt của Sử Khắc trầm xuống, hắn siết chặt đôi bàn tay đầy vết chai sạn của mình, trong mắt lóe ánh nước: “Lo chuyện bao đồng.”

Giang Ngạn Tuyết cười cười, lấy một gói kẹo dẻo vị trái cây từ trong túi áo ra, kín đáo đưa cho Sử Khắc: “Cậu to lớn như vậy, ăn một cái bánh bao thì sao đủ, bổ sung thêm chút đường đi!”

Sử Khắc cầm nó trong tay, nặng trĩu, rốt cuộc vẫn không từ chối: “Cái kia, cảm ơn.”

Không thể đào đường hầm, đám người Giang Ngạn Tuyết dứt khoát lên lầu giúp Ngải Đình gỡ camera, mọi người chia làm ba nhóm, làm thẳng đến hơn 8 giờ mới xong việc.

Từ buổi sáng lúc 5 giờ rưỡi rời giường cho đến tận bây giờ, Ngải Đình chỉ mới ăn một bữa cơm, lại còn ăn lương thực phụ và rau củ luộc, bây giờ cô ta đã đói đến mức ngực muốn dán luôn vào lưng, mắt muốn nổ đom đóm, ngửi thấy mùi bơ bánh kem vị liền đi tới.

Là Lưu Béo!