Ánh sáng và bóng tối xen kẽ nhau, Giang Ngạn Tuyết nguyên vẹn trở lại ga tàu.
"Trời ơi trời ơi, tôi còn sống!" Nam Kha nhảy cẫng lên khua chân múa tay vui sướиɠ.
Giang Ngạn Tuyết nhìn Lâu Độ: "Cơ thể bị nghiền nát ra thành từng mảnh cảm giác thế nào?"
Lâu Độ cố gắng làm ra một bộ mặt thoải mái đáp: "Cũng tạm."
Giang Ngạn Tuyết khinh bỉ nhìn anh ta một cái, cười như không cười nói: "Tôi thèm bánh chẻo lắm rồi, về nhà phải làm bánh chẻo ăn thôi. Tôi còn muốn băm thêm vài lạng thịt lợn, lại thêm một ít hành lá xắt nhỏ... "
Vừa nghĩ tới thịt là Lâu Độ lại rùng mình nhớ tới cơ thể của mình bị cho vào máy xay thịt nghiền nát, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, suýt chút nữa là đã khom lưng nôn xuống đất rồi.
Chuyến tàu Hoàng Tuyền lao vυ't qua, nhóm ba người lần lượt lên tàu, nhân viên soát vé mỉm cười chào đón họ.
Khi đưa vé tàu ra, lúc được trả lại đã thấy hoa bỉ ngạn được nhuộn thêm hai cánh hoa và hai nhị hoa rồi.
【Thuyền U Linh——???】
【Mở cửa lúc 20:00 ngày 15 tháng 11 năm 20XX】
Lần này thời gian được quay về nghỉ ngơi là nửa tháng.
Mắt vừa tối lại, Giang Ngạn Tuyết đã trở về thế giới sống.
Tin nhắn nhóm trên điện thoại cứ một lúc là lại reo lên "di di di di", Giang Ngạn Tuyết mở ra xem, hóa ra là Mai Thiên Thu, người bị nguy hiểm vây quanh, từ nãy đến giờ cứ nhắn qua nhắn lại trên nhóm.
Ta Thật Đẹp: "Thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá đê! Vừa mới vào game mà đã mất trí nhớ rồi, làm cho tôi cứ sững sờ vì không hiểu cái mô tê gì, cũng may là mọi thứ đều ổn rồi, đúng là có sợ hãi nhưng mà không bị tổn thương gì cả!"
Minh Tương Chiếu: "Chúc mừng chúc mừng. Một phen hú hồn."
Chân Tướng Chỉ Có Một: "Aiya, Minh đại ca vừa mới ra khỏi trò chơi à?"
Minh Tương Chiếu: "Vừa mới ra được một lúc, trận lần này của tôi cũng không khó lắm."
Lâu Độ lời ít ý nhiều: "Báo cáo an toàn."
Giang Ngạn Tuyết cũng nhắn: "Báo cáo an toàn."
Nam Kha không thể phá vỡ đội hình: "Báo cáo an toàn."
Sau lời chúc mừng đơn giản, Lâu Độ phát hồng bao "9999 nhân dân tệ" để ăn mừng phần đời còn lại của mình, đám đông một trận cướp bóc điên cuồng, chém gϊếŧ nhau đến máu chảy thành sông, một phân tiền cũng không lưu lại!
Nam Kha ở trong tư thế như là chạy đua với ma quỷ cướp được một hồng bao "999 tệ", cười đắc chí nói: "Cảm ơn thần tượng! (pháo nổ pháo nổ pháo nổ)"
"Lâu tổng đẹp trai quá!"
"Lâu Tổng 666!"
"Lâu Tổng tốt quá, dưới chân của ngài còn thiếu một chân lau chùi không?"
Minh Tương Chiếu: "Cái đó, thật ngại quá làm hỏng không khí một chút! Lâu Độ, số tiền trong mấy cái hồng bao này anh dùng tiền của mình hay là dùng tiền trong thẻ của tàu Hoàng Tuyền?"
Lâu Độ: "Của tôi đấy, thẻ của tàu Hoàng Tuyền không cần dùng tới."
Minh Tương Chiếu: "..."
Vâng vâng vâng, ngài không cần dùng tới, ngài là thổ hào, ngài lợi hại nhất, tự ti_ing~
Minh Tương Chiếu: "Tôi nghe nói có một tin đồn, không biết có đáng tin hay không, mặc dù số tiền trong thẻ tàu có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng tốt nhất là mọi người đừng nên dễ dàng lấy ra sử dụng. Cho dù là dùng rồi thì cũng được thôi, nhưng đừng có dùng hết, nếu như tài khoản mà về số 0... quỷ mới biết là có hậu quả gì không."
"Duang" Một Tiếng: "Oh shit, sao anh không nói sớm! Tôi sắp dùng hết rồi!"
Không Muốn Chết: "Số tiền này không phải là phần thưởng của Trò chơi Hoàng Tuyền sao?"
Minh Tương Chiếu: "Đó là phần thưởng, nhưng cũng chỉ là một cái bảo hiểm an toàn thôi, cẩn thận một chút cũng không thừa. Một khi mà điểm số về 0 thì chúng ta sẽ bị đoàn tàu Hoàng Tuyền vất xuống tàu, biến thành một đám sương mù đầy máu... nghĩ tới là đã thấy sợ rồi. Còn có, tích lũy điểm số cũng có lợi ích đấy!"
Mai Thiên Thu: "Mau nói mau nói."
Minh Tương Chiếu: "Tôi cũng là nghe nói từ một người chơi cao cấp, người này nghe một đại lão của khoang hạng A nói lại, còn cụ thể là thật hay giả còn chưa biết. Ông ta nói rằng chỉ cần bạn tích lũy được một nghìn tỷ, sẽ có thể mua được tự do của đoàn tàu Hoàng Tuyền, mãi mãi không cần phải đi đến thế giới chết nữa."
Nam Kha: "Còn có chuyện tốt như thế??? Đợi đã, một nghìn tỷ là giá sinh hoạt ở thế giới sống, vậy tương đương với... 100 triệu điểm tích lũy?"
"Duang" Một Tiếng: "Tôi đã phạm phải một sai lầm lớn, chuyện này làm sao có thể!"
Giang Ngạn Tuyết: "Cho dù là một vòng trò chơi nhận được 1000 điểm tích lũy thì cũng phải chơi 100 nghìn lần."
Nam Kha: "Tôi chóng mặt quá, não sắp đau chết rồi!"
Minh Tương Chiếu: "Đối với người mới mà nói thì đương nhiên nó nhiều như số thiên văn, nhưng đối với người chơi cao cấp và đại lão ở khoang A mà nói thì không là gì cả. Người chơi cao cấp được đảm bảo tối thiểu 1.000 điểm khi mới bắt đầu, và nếu họ hoàn thành trò chơi, họ sẽ đạt được số điểm gấp ba lần. Giả sử trò chơi của các cậu kết thúc, người quản lý sẽ phán định các cậu đạt được 1000 điểm tích lũy, gấp ba lần lên thì sẽ là 3000 điểm, lại cộng thêm với 1000 điểm đảm bảo lúc mới vào chơi thì sẽ là 4000 điểm tích lũy."
Lâu Độ dội gáo nước lạnh: "Cho dù một trận được cho 10000 điểm, thì cũng phải chơi 10000 lần."
Minh Tương Chiếu: "Cho nên, nếu người chơi muốn tích điểm, họ phải cố gắng để vào được khoang hạng A. Người bạn cao cấp của tôi nói rằng người chơi ở khoang A được đảm bảo tối thiểu 5.000 điểm khi mới bắt đầu, hoàn thành trò chơi thì sẽ tự động nhân lên gấp 10!"
"Duang" Một Tiếng: "Cmnnnnn!”
Cái gọi là điểm đảm bảo cũng có thể được gọi là phúc lợi bổ sung. Sau khi trò chơi kết thúc, số điểm được thưởng trong vòng này sẽ không ít hơn điểm đảm bảo. Ví dụ, nếu số điểm đảm bảo là 300, thì không tính điểm đảm bảo, số điểm mà hệ thống đưa ra sẽ không bao giờ thấp hơn con số 300. Ngay cả khi bạn không cần làm gì, chỉ cần nằm xuống cũng có thể thắng được 301 điểm tích lũy, cộng thêm với 300 điểm phúc lợi thì đã là 601 điểm tích lũy rồi.
Cũng có nghĩa là, điểm bảo đảm là 5000, trò chơi kết thúc ít nhất sẽ cho bạn 5001 điểm tích lũy, sau đó nhân lên với 10 lần.
Lâu Độ chuyên gia dội gáo nước lạnh: "Cho dù một vòng trò chơi có cho 100000 điểm tích lũy thì cũng phải chơi 1000 lần."
Tất cả mọi người: "..."
Trò chơi Hoàng Tuyền, quả nhiên rất biết cách làm người ta tuyệt vọng.
Vẫn là nhuộm đầy hết các cánh hoa và nhụy hoa của bông bỉ ngạn đáng tin cậy hơn một chút.
Minh Tương Chiếu vội vàng cổ vũ: "Mọi người đừng đánh mất lòng tin, chỉ cần ở trong trò chơi biểu hiện tốt, một vòng là có thể đạt được 1 triệu điểm tích lũy, cũng có khả năng này mà!"
Đáng tiếc, lời của anh ta cũng không an ủi được ai.
*
Ngày hôm sau, Giang Ngạn Tuyết trở lại vị trí làm việc.
"Từ lúc chiếc xe này được gửi cho đến khi được lái đi, mỗi phút mỗi giây tôi đều quan sát kỹ lưỡng, ngoài trừ những nhân viên bảo trì ra thì không có ai động đến cả."
Đồng nghiệp ngồi trên ghế của sếp chỉ vào máy tính, điều chỉnh cho hình ảnh phát lại tốc độ chậm: "Tôi xem đi xem lại bảy tám lần rồi, bản thân cậu cũng nghiên cứu tầm một tháng rồi, kỹ thuật của mấy nhân viên này đều rất chuyên nghiệp, nhưng cũng không động tay động chân vào cái xe mà! Hơn nữa, video này là một đoạn hoàn chỉnh, không có dấu vết bị chỉnh sửa qua đâu."
Ánh mắt của Giang Ngạn Tuyết ngưng đọng lại, trên đầu xuất hiện rất nhiều nghi hoặc.
Xe của Lâu Độ bị người ta động tay động chân làm hỏng phanh gấp, hung thủ rõ ràng ngay gần bên Lâu Độ, nhưng từ đầu đến cuối đều không tra ra tý manh mối nào - - Ít nhất là không thấy hung thủ động tay lúc nào.
Giang Ngạn Tuyết thận trọng hơn, lại di chuyển dòng thời gian về phía trước. Lợi dụng đủ mọi loại thiết bị giám sát to nhỏ trên đường phố Kinh Châu, dựa vào biển số xe mà liệt kê tất cả các con đường mà chiếc Ferrari đã đi qua trong suốt khoảng thời gian qua.
Cách đây một tháng, Lâu Độ lái xe đi làm rồi tan sở, đi vào gara công ty hay gara biệt thự của chính mình đều được theo dõi sát sao, không ai có thời gian động tay động chân, huống hồ nơi Lâu Độ ở có hệ thống an ninh cực kỳ cao cấp, rõ ràng không có khe hở ra tay.
Kẻ muốn gϊếŧ Lâu Độ giống như không hề tồn tại vậy.
Dấu vết của hắn đã bị xóa đi sạch sẽ sao?
Vậy đã được xóa đi bằng cách nào?
Giang Ngạn Tuyết tìm Nam Kha, bởi vì Nam Kha đang trong tiết nên cậu cố ý đợi ở trường cấp ba nơi Nam Kha đang học. 6 giờ chiều, Nam Kha mới ngồi xe lăn đi ra.
Cậu ấy mặc một bộ đồng phục học sinh kiểu phương Tây có kẻ sọc xanh nước biển kết hợp cà vạt đỏ sẫm, kiểu dáng khá hợp thời trang, bản thân ngoại hình của Nam Kha thật ra cũng không tồi, hôm nay ăn mặc như thế này, khí chất thiếu niên sáng ngời tuổi thanh xuân tràn ngập trên khuôn mặt sạch sẽ của cậu khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác thư thái vui vẻ.
Giang Ngạn Tuyết đưa Nam Kha đến quán đồ uống đối diện trường học bàn chuyện, Nam Kha mang máy tính ra đặt trên bàn, mười ngón tay "lạch cạch lạch cạch" gõ như bay.
"Anh Giang, đoạn video này là một đoạn video nguyên bản, chưa bị người ta động tay động chân." Nam Kha ngậm ly trà sữa rồi chuyển kết quả vừa xử lý cho Giang Ngạn Tuyết nhìn.
Kỹ năng của Nam Kha, Giang Ngạn Tuyết đều biết, cậu ấy nói không bị động tay động chân, vậy thì tuyệt đối không có vấn đề gì.
"Tôi cũng đã đến hỏi những người có liên quan, chiếc xe này ngoại trừ Lâu Độ thì cũng không có ai động đến."
Nam Kha chống cằm nói: "Vâng, hay đây thực sự chỉ là tai nạn ngoài ý muốn? Không đúng. Vừa mới bảo trì xong mà phanh xe đã đứt rồi? Vậy quá kỳ quái rồi. Nhưng mà chứng cứ đều ở trước mặt mà không tra được gì, trừ phi là ma làm."
Giang Ngạn Tuyết nhướng mày: "Trò chơi Hoàng Tuyền?"
Nam Kha suýt chút nữa phun ra một ngụm trà sữa: "Ý anh là, trò chơi Hoàng Tuyền khiến Lâu Độ xảy ra tai nạn xe cộ, một mũi tên trúng hai đích gϊếŧ chết cả hai người? Hoặc mục tiêu ban đầu của trò chơi Hoàng Tuyền chỉ có Lâu Độ, đâm phải anh chỉ là chuyện ngoài ý muốn."
Nam Kha dứt khoát lắc đầu: "Vẫn không đúng lắm, trò chơi Hoàng Tuyền sao phải gϊếŧ Lâu Độ? Ngoại trừ Lâu Độ, chúng ta đều là "tự nhiên" chết đi, đương nhiên rồi, trừ phi là trò chơi Hoàng Tuyền tự nhiên khiến cho tim của em ngừng đập."
Giang Ngạn Tuyết chán nản ôm trán: "Đây chỉ là phỏng đoán, mặc dù vẫn còn rất xa vời."
"Có phỏng đoán còn tốt hơn là không có manh mối!" Nam Kha khá lạc quan, gọi thêm hai ly trà sữa dâu tây, rồi trở lại trường học trước buổi tự học buổi tối.
Trò chơi Hoàng Tuyền sinh tử lẫn lộn, cạm bẫy trùng trùng, chém gϊếŧ khắp nơi, mặc dù tình hình hết sức nguy ngập nhưng con người vẫn phải sống sót, cuộc sống vẫn phải tiếp tục chuỗi ngày sinh tồn.
Lâu Độ lái xe lung tung để đi hóng gió, ra khỏi đường vành đai vừa hay lại nhận được cuộc gọi từ tổng biên tập công ty, anh tùy tiện phun ra ba chữ: “Tìm cảm hứng." Sau đó tắt điện thoại, tháo pin ra, một loạt động tác đều gọn ghẽ dứt khoát.
Không biết tại sao đi đến ngã tư đường, anh bị ma xui quỷ khiến bẻ lái, rẽ sang bên trái, sau đó dừng xe bên lề đường.
Đây là con đường anh đã đi qua không biết bao nhiêu lần khi còn nhỏ.
Lâu Độ không kìm lòng nổi xuống xe đi bộ, anh đi vào con hẻm nhỏ chỉ rộng nửa mét, đến khi bước ra cả người đã bám đầy bụi trắng. Anh tùy tiện phủi đi, nhớ lại khi còn học tiểu học thường đi đường tắt này, sau khi ra khỏi con hẻm nhỏ tầm nhìn đã rộng hơn, trước mắt là một dãy nhà dân dựng ở bên đường.
Ánh mắt của Lâu Độ tự nhiên rơi xuống một ngôi nhà, đây là nhà mà trước đây Giang Ngạn Tuyết từng ở.
Lại nhìn lên tầng bốn, đó là nhà của Lâu Độ.
Lâu Độ còn nhỏ, tầng hai có một người bà rất tốt bụng và nhiệt tình. Khi anh còn nhỏ, không ít lần được bà nội Tôn chăm sóc, đến nhà bà chơi, vừa ăn táo vừa xem phim hoạt hình, còn có món nem rán do bà nội Tôn tự tay làm, vừa ngon lại còn thơm lừng.
Hơn mười năm sau, nhà cũ của Giang Ngạn Tuyết bị bán đi rồi, người ở hiện tại là một bà lão sống cô độc ở đó, mà phòng của Lâu Độ thì cho thuê, sống ở đó là một hộ gia đình ba người. Còn bà nội Tôn cũng phải ngồi xe lăn rồi, con cái không ở bên cạnh bà, chỉ có một con mèo mướp bầu bạn.
Nhớ lại những chuyện cũ này, Lâu Độ không khỏi một trận thương cảm, anh bất giác cười khổ, bản thân vậy mà đa sầu đa cảm thế này.
Anh đến siêu thị gần đó mua đồ ăn nhẹ và trái cây, gõ cửa phòng tầng hai của nhà bà nội Tôn.
Mười năm trước tóc của bà vẫn còn hoa râm, đến bây giờ đã bạc trắng cả đầu, bà năm nay cũng đã tám mươi tuổi.
"Ai, aiya, con là, là tiểu Độ bảo bối đúng không?" Bà nội Tôn không kìm nổi sự vui sướиɠ, kéo Lâu Độ đi vào nhà. Cái eo của bà cực kỳ mảnh mai, chân đi lại không dễ nên chỉ có thể loanh quanh trong nhà, muốn đi ra ngoài nếu không dùng nạng cũng phải ngồi xe lăn.
Mắt thấy Lâu Độ sắp đóng cửa phòng, bà nội Tôn cảm thấy kỳ lạ: "Này, tiểu Tuyết bảo bối đâu rồi? Sao nó lại không đến?"
Nghe đến đây, trong lòng của Lâu Độ lại cảm thấy chua xót.
Ai ai cũng nói rằng không nên nhớ lại tuổi thơ của mình, bởi vì một khi đã gắn liền với ký ức tuổi thơ thì những gì còn lại chỉ có thể là nước mắt.
Không biết bao nhiêu lần đến nhà bà nội Tôn rồi, luôn luôn là hai người Lâu Độ và Giang Ngạn Tuyết bọn họ. Hai người mặc dù là kẻ thù không đội trời chung, nhưng lại hay dính lấy nhau, đương nhiên, mục đích là vì cấu xé lẫn nhau.
Quân tử động khẩu không động thủ, chỉ là cứ mắng qua mắng lại nhau thôi. Mỗi lần như thế bà nội Tôn đều đi ra khuyên can, nói ứa trẻ ngoan không thể cãi nhau, phải cùng nhau chung sống hòa bình, sau đó kéo Lâu Độ và Giang Ngạn Tuyết về nhà, cho bọn họ uống nước trái cây và ăn nem chua rán.
Trong ấn tượng của bà nội Tôn, có Lâu Độ thì phải có Giang Ngạn Tuyết, có Giang Ngạn Tuyết thì nhất định phải có Lâu Độ.
"Cậu ta, không đến." Lâu Độ không biết vì sao có chút không nỡ lòng, anh hối hận bản thân đến đây lại không gọi trước cho Giang Ngạn Tuyết một tiếng.
"Hai đứa lại cãi nhau hả? Trẻ ngoan không thể cãi nhau, phải cùng nhau chung sống hòa bình, tương thân tương ái." Bà nội Tôn tuổi đã cao rồi, đầu óc hồ đồ là chuyện bình thường.
"Đợi lần sau tiểu Tuyết bảo bối đến thì bà nội sẽ rán chả giò cho hai đứa bay, ăn thì phải có hai mình mới vui."
Lâu Độ bị đùa cho cười rồi.
Nói đến cái thằng tiểu Tuyết bảo bối này, bởi vì cái tên quá nữ tính, lại thêm vào việc Giang Ngạn Tuyết sinh ra đã quá mức mi thanh mục tú, thanh tú đến mức ngay cả con gái cũng phải ghen tị, đến bà nội Tôn còn hay trêu cậu ta là "cô bé bảo bối", lúc đó Giang Ngạn Tuyết vẫn còn nhỏ, tức giận đùng đùng, thậm chí còn về nhà đòi bố mẹ đổi tên, không được gọi Giang Ngạn Tuyết nữa, phải đổi thành Giang Ngạn Huyết.
Về sau, cậu ta vì 5 chữ "Máu không phải điềm lành" mà đã từ bỏ.
Con mèo mướp vươn vai, bước từng bước nhỏ, nhảy lên ghế sô pha, vo tròn thành một cục rồi lại ngủ tiếp.
Lâu Độ nhớ tới ba con mèo vì bệnh mà chết hồi đó Giang Ngạn Tuyết ôm trong lòng.
Khi anh vừa mới tan trường về nhà, tình cờ đυ.ng phải Giang Ngạn Tuyết ở hành lang, cái thằng nhóc này một lời không hợp liền oa oa lên khóc, dọa cho anh một trận giật bắn mình.
Dù sao thì từ lúc anh quen biết Giang Ngạn Tuyết chưa thấy cậu khóc bao giờ.
Cậu ta thoạt nhìn thì đẹp trai, nhưng khi khóc lại càng hoa lê đái vũ khiến cho người ta thấy thương xót, đau lòng giống như là ruột gan đứt đoạn vậy.
Làm sao bây giờ?
Thì đưa lũ mèo đến bệnh viện thôi!
Bác sĩ thú y chẩn đoán là mèo con bị bệnh nan y, thực tế là mèo con đã chết trên đường đến bệnh viện. Giang Ngạn Tuyết càng lúc càng khóc lớn, cọ cọ vào người Lâu Độ, nước mắt chảy ròng ròng. Lâu Độ thì bị chứng ám ảnh sạch sẽ, có lẽ là vì lúc đó bị Giang Ngạn Tuyết dọa cho ngốc thế nên không đuổi người ra ngoài.
Hai đứa nhỏ ngồi dưới mái hiên trước cổng bệnh viện thú cưng, Lâu Độ cầm ô, đi cùng Giang Ngạn Tuyết khóc thảm thiết trong mưa.
Lúc đó Lâu Độ đã nghĩ - - Vì mỗi ba con mèo mà khóc thành như thế này, cậu ta đúng là một thằng nhóc lương thiện!
Rất thông minh, rất xinh trai và rất dũng cảm; rất tốt bụng, rất dễ thương và rất dịu dàng.
Thực ra, anh không ghét cậu đến vậy.
Trước khi rời đi, Lâu Độ gọi một cuộc điện thoại: "Lâm Nguy, cậu có rảnh không đi ra ngoài một chút, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu, về chuyện... cô giáo của Giang Ngạn Tuyết."