Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 44: Thuyền U Linh

Mai Thiên Thu đi lên boong tàu ở tầng 4, cô ấy quyết định tìm một phòng ở khoang hạng nhất, thoải mái chờ đợi trò chơi kết thúc.

Mai Thiên Thu cứ đi mãi, bất thình lình có một ngoại lực tác động mạnh lên người cô ấy, trong lúc cô ấy đang choáng váng đầu óc, lưng cô ấy đập mạnh vào tường, một người đàn ông to lớn và vạm vỡ áp sát cô ấy, Mai Thiên Thu chưa kịp hét lên, thì cổ của cô ấy đã bị bàn tay to lớn của đối phương bóp chặt.

Là Tequila!

Cơ thể mềm mại của Mai Thiên Thu giống như một con rắn độc, cô ấy nâng hai chân lên kẹp chặt cổ của Tequila, dùng mười phần công lực, trong chốc lát khiến cho Tequila bị ngạt thở, đầu nổi gân xanh, gương mặt vì thiếu khí mà chuyển sang màu đỏ tím.

Tequila không thể không buông cổ của Mai Thiên Thu ra, dùng lực tách hai chân của Mai Thiên Thu đang quấn trên cổ họng của mình. Hai người ai nấy đều lùi về sau một bước, hai bên tản ra, hơi thở nặng nhọc.

Trong tay của Sherry đang cầm một bình chữa cháy, đập vào sau lưng của Mai Thiên Thu, cô ấy nói: “Để em giúp anh!”

Mai Thiên Thu kịp thời nghiêng mình né tránh, bình chữa cháy rơi trên đất, phát ra tiếng vỡ “bang bang”, Sherry nhìn tay trống không của mình, sợ hãi liên tục lùi về sau, hét lớn, nước mắt giàn dụa: “Đừng đến đây, đừng đến đây!”

Mai Thiên Thu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*, nói: “Đồ ngốc, hai chúng ta là một đội!”

(chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

Sherry ngơ ngác nói: “Cô nói gì cơ?”

Mai Thiên Thu quát lên: “Hai người chúng ta là một đội, Tequila là đội đối thủ! Cái đồ không biết phân biệt phải trái này, chỉ biết nghĩ đến quyền lợi của người khác mà không biết tính toán cho người nhà!”

Sherry gấp gáp nói: “Cô dựa vào đâu mà nói như vậy? Có bằng chứng không?”

Mai Thiên Thu tức giận nói: “Hình trái tim đó! Trên quần áo của cô có hoa văn hình trái tim, trên giày cao gót của tôi cũng có hoa văn hình trái tim, trên mí mắt của Mao Đài cũng có vết bớt hình trái tim, trên đồng hồ đeo tay của Ngũ Lương Dịch cũng có hoa văn hình trái tim!”

Sherry bỗng nhiên tỉnh ngộ, đầu gối cô ấy mềm nhũn, quỳ xuống đất, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.

Một khi nhận ra đồng đội, kí ức sẽ tự động được phục hồi, cô ấy há mồm trợn mắt một hồi lâu, ngẩng đầu lên một cách run rẩy, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lo lắng của Tequila.

“Vậy thì đã sao chứ?” Tequila cực kỳ phẫn nộ nói: “Dù cho tôi và Sherry không phải cùng một đội, nhưng hai chúng tôi là thật lòng yêu nhau, cô ấy chết rồi thì tôi cũng không sống một mình, tôi chết rồi thì cô ấy cũng không tham sống!”

Mai Thiên Thu không hề cảm động một chút nào, cô ấy nói: “Ha! Đúng là một đôi chim uyên ương số khổ sống chết có nhau, các người không thể sinh cùng năm, vậy thì dứt khoát chết cùng ngày cùng thời điểm đi!”

Mai Thiên Thu quay người bỏ chạy.

Tequila nhanh chóng kéo Sherry đuổi theo, ba người chạy trên con thuyền du lịch sang trọng khổng lồ, một người chạy trước hai người đuổi theo sau, Mai Thiên Thu nhìn thì xương cốt có vẻ gầy yếu, nhưng thể lực thì lại khiến cho người khác kinh ngạc, chạy cả một vòng cũng không thở gấp. Thậm chí thể trạng như Tequila, vừa nhìn là biết là một người có sự tập luyện sức khỏe rất chuyên nghiệp, khối lượng vận động nhỏ này cũng không thành vấn đề.

Chỉ có mỗi Sherry, dáng người nhỏ nhắn, nhìn tuổi tác và dáng vẻ chắc là tiểu thư mười ngón tay chưa từng dính nước, cô ấy không tiếc bản thân chạy được vài bước, rất nhanh thể lực liền không đủ, cô ấy chống eo kêu đau do sốc hông.

“Còn 5 phút nữa!” Mai Thiên Thu chạy ở phía trước, nhiệt tình đưa ra nhắc nhở.

Hai tay Mai Thiên Thu giữ chặt lan can, bước một bước lớn, nhẹ nhàng nhảy xuống tầng hai, cô ấy nói: “Còn 3 phút nữa!”

Tequila chú ý đến Sherry, kéo dài khoảng cách với Mai Thiên Thu ngày càng xa, nước mắt của Sherry tuôn trào, cô ấy nói: “Không kịp rồi, không kịp rồi…”

Tequila nói: “Sherry, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em!”

“Bảo vệ em? Làm sao bảo vệ em, anh có thể đối phó được với linh hồn sao?” Sherry trốn trong lòng của Tequila bật khóc nức nở, thống khổ nói “Em sợ lắm, em không muốn chết, hu hu hu…”

Tequila nâng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thú như búp bê của Sherry, hôn lên đôi môi mềm mại của cô ấy một cái, cậu ta nói: “Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây với em.”

“Tequila, anh có yêu em không?”

“Yêu, tất nhiên là anh yêu em rồi.”

“Anh sẽ vì em mà từ bỏ tất cả mọi thứ sao, bao gồm cả tính mạng?”

“Anh sẽ, tất nhiên anh sẽ làm vậy, bất chấp tất cả!”

“Thật tốt, em mãn nguyện rồi, chết cũng nhắm mắt.”

“Sherry…”

“Đừng gọi em là Sherry, em nhớ ra rồi, em họ Đồng, em tên là Đồng Dao, năm nay em 19 tuổi rồi, em sống ở Tô Châu, ba em là thị trưởng…”

Một con dao sắc nhọn đâm xuyên qua ngực của Tequila, Tequila trừng mắt nhìn một cách khó tin.

Hai mắt đẫm lệ của Sherry trở nên mơ hồ, khóc đến mức không còn là chính mình nữa, cô ấy vẫn như cũ nằm trong lòng của Tequila, nước mắt chảy xuống, cô ấy nói: “Mẹ em mất lâu rồi, từ nhỏ em và ba đã sống nương tựa vào nhau, ba không có em chắc chắn không thể sống tiếp được, em là động lực tiếp tục sống của ông ấy, em là tia hy vọng duy nhất của ông ấy. Tequila, anh có thể hiểu cho em không, em không thể chết được!”

“She, Sherry…”

“Đừng hận em, Tequila, đừng hận em.”

Tiếng còi vang lên, sương mù đen gào thét, nước mắt Đồng Dao vẫn rơi, cô ấy lùi bước, mắt thấy Tequila bị sương mù nuốt chửng, chỉ để lại một bộ xương trắng khô.

“Em không còn cách nào khác, đừng hận em.” Đồng Dao khịt mũi, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của mình: “Em chỉ muốn tiếp tục sống, anh đã yêu em nhiều như vậy rồi, thì anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện thôi nhỉ!”

【Bạn đã thành công sống sót được 22 tiếng đồng hồ, trước mắt vẫn còn 5 người chơi.】

Vẫn còn lại hai tiếng đồng hồ, linh hồn cứ cách ba tiếng lại ăn một lần, vì vậy tiếp theo đây là thời kỳ an toàn rồi, chỉ cần yên lặng đợi trò chơi hết hạn thời gian là được.

Đồng Dao thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi xuống đất do bị hạ đường huyết, gió biển phảng phất thổi từng cơn, bóng râm hong khô những giọt nước mắt óng ánh trên mặt.

Cô vẫn luôn cảm thấy, mọi chuyện hình như không có đơn giản như vậy.

Trò chơi Hoàng Tuyền sẽ tốt như vậy sao, cho bạn thời gian tự do vào hai tiếng cuối cùng? Đồng Dao không phải người mới, cô thuộc khu D, chí ít cũng đã chơi qua 5 vòng trò chơi rồi. Lý do mà cô ấy vẫn còn lẫn lộn trong khu vực dành cho người chơi mới, là bởi vì mỗi trò chơi thứ hạng của cô đều rất thấp, vì cô ấy không có màn thể hiện xuất sắc, từ trước đã không hề có phong cách riêng, dựa vào người khác để qua ải.

Mỗi lần trò chơi sắp đến hồi kết đều vô cùng nguy hiểm, hiếm có lúc nào nó lại yên bình như vậy.

Rốt cuộc là còn có cạm bẫy gì đang che giấu nữa đây?

Cô ấy nhớ, lúc trò chơi bắt đầu là 11 giờ tối, sau đó thì tiếng còi chuẩn xác lúc 12 giờ, u linh xuất hiện đi ăn.

Bây giờ là 9 giờ tối, đến 11 giờ còn khoảng 2 tiếng đồng hồ.

Đợi đã!

Thời gian!

Hai tiếng đồng hồ này cộng thêm một tiếng lúc gián đoạn thời gian lúc 11 - 12 giờ, không phải là 3 tiếng đồng hồ rồi sao? Cũng tức là nói, lúc trò chơi kết thúc sẽ là vào lúc gần 11 giờ, u linh sẽ lại xuất hiện đi ăn nữa!

Trong chốc lát Đồng Dao ngẩn người.

Làm sao đây, làm sao đây? Đi chỗ nào tìm linh phù, hiện tại người cầm được linh phù đều là những người tàn nhẫn, chỉ dựa vào cô tay chân nhỏ bé, làm sao mà giành lại được đây?

Không cần biết thế nào, đã đi đến bước này rồi, sao có thể bỏ cuộc được! Cô muốn trở về, muốn trở về nhà!

Đồng Dao động viên bản thân, cô ấy đứng lên, bước đi khập khiễng đi xuống tầng dưới, có thể là ông trời thương hại cô ấy, cô ấy mới đi được có 10 phút liền nhìn thấy ánh sáng vàng của linh phù phát ra từ phía xa.

Đồng Dao trở nên kích động, cô ấy vội vàng bước qua đó, đẩy mở cánh cửa lớn ở khoang hạng nhất.

Căn phòng rộng lớn, xa hoa tráng lệ, có một người đàn ông cả người toàn là máu đang nằm trên chiếc giường đôi dài 2m, tuổi tác không lớn, dáng người hơi gầy, hắn đắp chăn không hề động đậy chút nào, có thể là ngủ rồi, cũng có thể là bị thương nặng quá nên hôn mê rồi.

Đơn giản mà nói thì đây chính là cơ hội trời cho!

Tốt quá rồi, ngay cả ông trời cũng giúp mình, tốt quá rồi!

Tim Đồng Dao đập rất nhanh, cô ấy cố gắng hết sức đi thật nhẹ nhàng cẩn thận tiến lại gần, nhìn từ phía xa thấy sắc mặt người đàn ông nhợt nhạt, bị thương nặng không thể chạy được nữa rồi. Đồng Dao cầm lấy con dao mô phỏng, đi đến bên cạnh giường của người đàn ông, cô ấy vừa cầu nguyện vừa nhấc cao con dao lên.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi.”

Tay cầm dao hạ xuống, không ngờ là đột nhiên người đàn ông ở trên giường bật dậy, hắn bóp chặt cổ của Đồng Dao.

Đồng Dao kinh ngạc bàng hoàng!

“Ha ha ha, nhịn không được nữa rồi, thật sự nhịn không được nữa, tay ngứa lắm rồi, thật sự rất muốn gϊếŧ người á ha ha ha… đã nhốt mình ở trong căn phòng này, liên tục nhắc nhở bản thân phải kiềm chế, phải kiềm chế, phải kiềm chế, phải kiềm chế. Nhưng mà tại sao cô còn đến đây chứ? Aiya, cô đúng là không may mắn mà! Xin lỗi nha, tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi á!”

Tay của Giải Diêm bất thình lình dùng lực, Đồng Dao không thở được, gương mặt bị thiếu oxy mà đỏ ửng lên, cô ấy giãy giụa nhưng vô ích, nước mắt cứ theo đó mà rơi xuống tí tách.

Giải Diêm cướp lấy con dao của Đồng Dao, ma sát lên cái bụng nhỏ phẳng của cô ấy rồi nói: “Vừa nãy cô muốn đâm chỗ nào của tôi vậy nhở? Chỗ này, hay là chỗ này? Ồ, chắc là chỗ này nhỉ!”

Mũi dao nhọn đâm vào da thịt, Đồng Dao trợn mắt nhìn, nước mắt trào ra càng dữ dội hơn.

“Là chỗ này?”

Xẹt--

“Có khả năng là chỗ này nha.”

Rạch xuống.

“Không đúng, không đúng, là chỗ này mới đúng.”

Đâm vào.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đối với Đồng Dao mà nói, đây chính là địa ngục!

*

“Lâu Độ.”

Giang Ngạn Tuyết ngủ say một hồi lâu đột nhiên tỉnh dậy, ánh mắt cậu trấn tĩnh, giống như giấc ngủ sâu vừa rồi chỉ là giả vậy.

“Tôi đột nhiên nhớ ra việc này.” Giang Ngạn Tuyết lẩm bẩm nói.

Lâu Độ không trả lời cậu, hai tay anh tách ra nắm lấy cổ tay của Giang Ngạn Tuyết, ánh mắt trực tiếp nhìn cậu.

Giang Ngạn Tuyết khó chịu xoay cổ tay vùng vẫy thoát ra, nhưng không thành công, cậu thở dài nói: “Nhà văn lớn này, thừa cơ hội sàm sỡ tôi đấy à?”

Sắc mặt Lâu Độ đóng băng, ngữ khí càng thêm nặng nề nói: “Tôi biết cậu muốn làm gì.”

Lông mày của Giang Ngạn Tuyết hơi chau lại.

Lâu Độ nói: “Ba linh phù, chỉ có ba người có thể sống, u linh còn một lần ăn cuối cùng, ăn sạch tất cả những người không có linh phù.”

Giang Ngạn Tuyết thử giãy dụa, nhưng mà vẫn thất bại. Trong trạng thái bình thường thì Giang Ngạn Tuyết cũng không đảm bảo rằng mình là đối thủ của Lâu Độ, chứ đừng nói đến tình hình hiện tại của bản thân cơ thể thiếu khí và thiếu máu, căn bản là lấy trứng chọi với đá.

“Anh không sợ tôi không cứu anh sao?” Ánh sáng trong đôi mắt của Giang Ngạn Tuyết chứa một tia xấu xa: “Điểm tích lũy nhân ba, tôi tham lam lắm đó.”

Sắc mặt Lâu Độ không đổi, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Tôi còn không hiểu cậu hay sao? Khẩu thị tâm phi, chết đến nơi rồi mà vẫn còn tự bôi xấu mình được, thú vị lắm sao?”

Giang Ngạn Tuyết nói: “Anh không tin?”

“Tin.” Lâu Độ nhìn đồng hồ đeo tay đang hiển thị 10:59 phút: “Không phải cậu đề xướng việc ân oán hai bên phải rạch ròi hay sao? Cậu nợ tôi một đống ân tình rồi, cậu không trả lại những ân tình này, cậu mới không nở để tôi chết.”

Giang Ngạn Tuyết:“…”

Tiếng còi báo cuối cùng vang lên, sương mù đen dày đặc xuất hiện, ánh sáng đèn biến mất.

Giang Ngạn Tuyết nhắm mắt lại, cổ tay của cậu vẫn bị Lâu Độ nắm chặt lấy như cũ, không phản kháng lại được, càng đừng nói đến chuyện cậu sẽ lấy được linh phù ra mà đưa cho Lâu Độ.

“... tiếc thật.” Cậu nói.

【Bạn đã sống sót thành công 24 tiếng đồng hồ, trước mắt còn lại 3 người chơi.】

【Chúc mừng người chơi Giang Ngạn Tuyết, người chơi Giải Diêm, người chơi Mai Thiên Thu, Thẻ hồi phục - người chơi Mộc Thiên Vũ, thành công qua ải trò chơi!】

【Chúc mừng thành viên được hồi sinh, người chơi Lâu Độ, người chơi Nam Kha, thành công qua ải trò chơi!】

【Danh sách các đội được công bố như sau:

Người chơi đội A. Brandy, Whisky, Bloody Mary, Trúc Diệp Thanh.

Người chơi đội B. Rum, Martini, Vodka, Tequila.

Người chơi đội C. Mao Đài, Gin Fizz, Ngũ Lương Dịch, Sherry. 】