Giang Ngạn Tuyết chống người ngồi dậy, không cẩn thận đυ.ng phải vết thương, gương mặt cậu đau đến mức trắng bệch.
Lâu Độ vội vàng đè cậu ngồi xuống rồi nói: “Cậu không có đạo cụ nào giúp giảm đau và chống viêm à?”
Giang Ngạn Tuyết kiêu ngạo nhìn anh rồi nói: “Trò chơi Hoàng Tuyền cho cậu bịch máu đã là không tệ rồi, còn muốn thuốc giảm đau và chống viêm? Làm gì có chuyện tốt như vậy, nó còn mong người chơi đau đến chết đi thì có.”
“Cậu…”
Giang Ngạn Tuyết ngắt lời anh rồi hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Lâu Độ nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “5 giờ chiều.”
Giang Ngạn Tuyết đã hiểu, cậu nói: “Còn 6 tiếng đồng hồ nữa thôi, linh phù có lẽ còn có 3 cái, cậu đừng có ở đây làm lỡ thời gian nữa, đi tìm linh phù đi, sau đó… tụ họp lại với Nam Kha, cậu ấy ở cùng với Giải Diêm nguy hiểm lắm.”
Lâu Độ châm chọc cậu một câu: “Trời sinh số mệnh đã chịu khổ.”
Giang Ngạn Tuyết đáp lại anh một câu: “Còn có 51 phút, nếu như cậu muốn noi theo gương của Đức Phật Thích Ca cắt thịt cho chim đại bàng ăn, chủ động trở thành thức ăn cho linh hồn, vậy thì chỉ cần ở lại đây mà đợi đi.”
Lâu Độ đứng dậy, anh nhìn từ trên xuống Giang Ngạn Tuyết đang ngồi ngẩn người ở trên giường, anh đột nhiên hỏi: “365 nhân 563 bằng bao nhiêu?”
Giang Ngạn Tuyết khó hiểu nhìn anh rồi hỏi: “Gì cơ?”
Lâu Độ nghiêm túc nói: “Đáp án, câu hỏi này đối với cậu mà nói chắc là tính toán bằng giây thôi nhỉ.”
Giang Ngạn Tuyết đã học cách tính nhẩm bằng bàn tính, tất nhiên trong lòng đã có tính toán, cậu phản ứng lại một lúc rồi mới nói: “205495.”
Lâu Độ cười khẩy một tiếng rồi nói: “Xem ra não cậu không có hỏng.”
Giang Ngạn Tuyết: “Cậu cho rằng tôi đang nói tào lao à?”
Lâu Độ nói: “Chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ không để tôi rời đi, tôi vừa đi, một mình cậu ôm một bóng đèn điện lớn, nếu như có người đến cướp thì cậu tính làm sao đây?”
Giang Ngạn Tuyết nghe xong lời này, cậu cười nhẹ, dựa vào giường để nâng người dậy, làm động tác móc ngón tay đầy ám muội về phía Lâu Độ rồi nói: “Thử xem?”
Khóe mắt của Lâu Độ lướt qua cậu, ung dung tháo mắt kính xuống rồi cẩn thận lau chùi, anh nói: “Thôi đi, đánh cậu què lần nữa thì nửa đời sau ai chăm sóc cho cậu?”
Gương mặt của Giang Ngạn Tuyết giữ nét khoa trương, nịnh hót nói: “Wow, cậu chu đáo thật đấy, đúng là một người đàn ông biết thương hoa tiếc ngọc mà.”
“…” Lâu Độ thiếu chút nữa là phun ra ngụm máu rồi.
Đơn giản mà nói là không thể nhìn được mà! Đúng thật là, từ sáng đến tối không có lấy một hành vi nghiêm túc nào cả, aaaaaaa tâm trạng tốt thật đấy!
Vành tai của Lâu Độ đỏ bừng, hung dữ liếc Giang Ngạn Tuyết một cái.
Anh không phải là không biết Giang Ngạn Tuyết là vì muốn tốt cho bản thân. Tình hình ở bên ngoài như thế nào còn chưa biết, không có linh phù ở trong tay thật sự rất nguy hiểm, nếu như người khác có vết thương không ngừng nhỏ máu thì cũng tiêu rồi, nếu như ai nấy đều tốt đẹp trọn vẹn thì mấy linh hồn đó có tùy ý theo tình hình mà gϊếŧ người rồi, nói không chừng người chết tiếp theo chính là bản thân mình.
“Nhanh biến đi.” Giang Ngạn Tuyết trở về giường nằm xuống đắp kín chăn: “Tôi muốn ngủ một giấc, tranh thủ nằm không mà cũng thắng.”
Lâu Độ vần còn chút do dự nói: “Cậu…”
Giang Ngạn Tuyết từ trong ánh mắt không hề che đậy của Lâu Độ mà nhìn ra được tâm tư của anh, cậu có chút muốn cười, cũng có chút mềm lòng, cậu xoay người quay mặt vào bức tường, vẫy tay một cách tùy ý rồi nói: “Tôi có thẻ thể lực.”
Lúc này Lâu Độ mới yên tâm, di chuyển tủ sang một bên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Tay trái của Giang Ngạn Tuyết giữ bụng phải đang bị thương, tay phải thì giữ chặt vai trái đang bị thương, cậu cố gắng hít thở nhẹ nhàng nhất có thể.
Đau thật đấy!
Đột nhiên, ở ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Trong lúc Giang Ngạn Tuyết ý thức sắp sửa trở nên mơ hồ thì bỗng nhiên tỉnh táo trở lại.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, người đến có hai người.
“Tuy rằng anh không biết bản thân mình là ai, nhưng anh nhớ em rồi, như vậy đã đủ rồi. Sherry, đợi đến khi hai chúng ta rời khỏi con thuyền này rồi, chúng ta liền đi đăng ký kết hôn, mãi mãi ở bên cạnh nhau.”
“Ừ, Tequila, anh nhất định phải sống đến cuối cùng.”
“Hì hì, hahaha, hai người chúng ta như vậy có chút giống với bộ phim tàu Titanic rồi đó.”
“Đừng mà! Đó là một bộ phim bi kịch, kết cục thê thảm lắm, em không làm Rose, anh cũng đừng làm Jack, hai chúng ta có thể tiếp tục sống rồi.”
“Đúng vậy, chỉ cần tìm được linh phù, hai chúng ta mỗi người một lá, sẽ tiếp tục sống. Sherry, em xem, căn phòng đó có đèn kìa.”
“Tequila, có lẽ, có lẽ sẽ có linh phù phải không?”
“Nhanh!” Chiều cao của Tequila gần hai mét, cân nặng khoảng chừng là 85kg, vừa cao vừa khỏe, một mình cậu ta tiến về phía trước, dựa vào thể trạng của mình mà xô cửa xông vào.
Một tiếng “rầm” vang lên, tấm ván cửa rơi xuống đất, ánh sáng vàng chói lóa chiếu sáng căn phòng trong khoang hạng ba chật hẹp. Tequila và Sherry đứng ở trước cửa, một lớn một nhỏ, tay người lớn cầm một con dao xẻ dưa hấu dài 40 cm, tay người nhỏ cầm một con dao gọt trái cây.
(Hình minh họa - Dao xẻ dưa hấu)
Giang Ngạn Tuyết đứng ở trung tâm, tay không tấc sắt, cậu không để ý đến Sherry, mà tập trung toàn lực chú ý lên người của Tequila.
Cho dù là người mù cũng biết được lúc này Giang Ngạn Tuyết đã không còn trong trạng thái tỉnh táo, trong căn phòng và cả trên người cậu toàn là vết máu, trong không khí toàn là mùi tanh của máu. Nếu như đặt vào trường hợp bình thường thì Tequila và Sherry nhất định sẽ gọi xe cứu thương đến, nhưng mà ngay lúc này đây, linh phù đang ở trong tay của người bị thương nặng là Giang Ngạn Tuyết, đơn giản mà nói thì đây chính là cơ hội trời cho!
Tequila giơ cây dao xẻ dưa hấu ra rồi nói: “Cậu, cậu giao linh phù ra đây, tôi không muốn gϊếŧ người, cậu chỉ cần ngoan ngoãn giao linh phù ra, tôi đảm bảo không làm hại đến một sợi tóc của cậu.”
Lời Tequila nói là thật, không phải là cậu ta không dám gϊếŧ người, mà là linh hồn không ăn vật đã chết. Thay vì gϊếŧ chết cậu thì chi bằng giữ lại một hơi thở, đợi đến lúc u linh lại bắt đầu ăn, thì có thể sử dụng cậu như một cây dù che chắn, chí ít có thể trốn thoát được một kiếp nạn.
Giang Ngạn Tuyết châm biếm nói: “Nói nhảm nhiều thật đấy.”
Trong mắt của Tequila phát ra một tia sắc bén, nhấc cây dao xẻ dưa hấu, chém vào cổ của Giang Ngạn Tuyết từ trên xuống, cậu ta nói: “Đi chết đi!”
Giang Ngạn Tuyết nhanh nhẹn nghiêng mình sang bên phải, tay trái nắm thành quyền, hướng từ dưới lên đấm vào cằm của Tequila, đầu gối của cậu ra đòn lên gối lên xương sườn của Tequila, lại khóa họng, tấn công liên tiếp vào chỗ hiểm. Tequila chịu đau, cả người quỳ gối ở trên đất.
Giang Ngạn Tuyết sắp sửa thuận lợi chế ngự được Tequila, không ngờ rằng một cơn đau quặn thắt ở phần bụng xuất hiện, máu chảy ra từ vết thương vẫn chưa khâu lại, bước chân cậu lảo đảo, thoát khỏi sự trói buộc của người cao lớn như Tequila.
“Quản trị viên, thẻ thể lực!”
Tiếc là thẻ thể lực chỉ để gia tăng sức chịu đựng, không có tác dụng giảm đau. Tequila giơ cao cây dao xẻ dưa hấu phủ đầu chém xuống, Giang Ngạn Tuyết theo bản năng mà nâng cánh tay phải lên, Sherry sợ đến mức lấy tay che mắt lại, sợ nhìn thấy khung cảnh cánh tay bay đi.
Không có tiếng âm thanh cắt thịt truyền đến, thay vào đó là âm thanh “leng keng” của dao va chạm vào nhau, không có cảnh máu bắn tung tóe như mong đợi, chính xác là cây dao xẻ dưa hấu đã chặt vào cánh tay của Giang Ngạn Tuyết, nhưng cái cảm giác rắn chắc và lành lạnh đó, Tequila đang muốn dùng lực chặt xuống tiếp, nhưng dù làm như thế nào cũng không thể di chuyển được.
Giang Ngạn Tuyết chờ cơ hội phản công, cánh tay phải vẫy tay đầy giận dữ, vẽ ra một vòng cung màu xanh da trời trong không khí. Tequila mất cảnh giác, bị tài năng trước mắt dọa cho lùi lại vài bước chân, cây dao xẻ dưa hấu trong tay theo âm thanh mà bị gãy mất.
“Cậu!” Tequila trợn tròn mắt, cậu ta quơ con dao một cách bừa bãi rồi nói, “Cậu làm hoa văn gì vậy, đó là cái gì! Đừng có giấu đầu lòi đuôi nữa, lấy ra đây!”
Giang Ngạn Tuyết ngơ ngác nhìn tay phải của mình, bình thường chẳng có thay đổi gì khiến cho người khác phải ngạc nhiên. Cậu theo bản năng mà nắm chặt tay lại, một chùm ánh sáng xanh phát sáng trong lòng bàn tay cậu, trong chớp mắt, trong tay của Giang Ngạn Tuyết có nhiều hơn một cây kiếm dài và mảnh.
Murasame*!?
(Murasame*: hay còn gọi là Murasame Maru, là một thanh kiếm hư cấu nổi tiếng trong lịch sử Nhật Bản. Nó được cho là một thanh kiếm báu được gia đình Hojo truyền từ đời này sang đời khác. Phát âm tiếng Nhật là Murasame, có nghĩa là mưa trong làng.)
Thì ra tài năng của cơ thể này là vỏ gươm của người ta!
Tequila dựa vào tường một cách sợ hãi, Giang Ngạn Tuyết tay không tấc sắt còn không đối phó được, càng đừng nói đến bảo kiếm “sắc bén độc nhất vô nhị” đó, đơn giản mà nói là như hổ mọc thêm cánh, nếu còn tiếp tục chiến đấu thì người chịu thiệt chính là bản thân.
Sherry cũng sợ rồi, chạy đến trước mặt Tequila lắc đầu, nước mắt lưng tròng, khuyên bảo nói: “Anh ơi, thôi bỏ đi, chúng ta giành không được đâu.”
“Nhưng mà nếu không lấy được linh phù, hai người chúng ta sẽ chết như thường!” Tequila cắn chặt răng, đau buồn và phẫn nộ mà cúi đầu xuống.
Giang Ngạn Tuyết vừa buông tay, Murasame không có rơi xuống đất, mà là biến thành một ánh sáng chói lóa chui vào lại da thịt của Giang Ngạn Tuyết. Cái này lại vô cùng thuận tiện, không sợ làm mất, càng không sợ phải phí công sức bảo quản.
Giang Ngạn Tuyết nhìn Tequila, nói: “Cả con thuyền này chỉ có hai người các cậu là còn buộc chặt với nhau, tôi có chìa khóa số 5, chúng ta làm một giao dịch đi nhỉ, tôi đưa chìa khóa cho các cậu, các cậu cho tôi xem thông điệp của xiềng xích.”
Tequila và Sherry đưa mắt nhìn nhau, Sherry vội vàng nói: “Xiềng xích có tách ra được hay không đã không còn quan trọng nữa rồi, dù sao tôi và Tequila dù sống hay chết đều ở bên cạnh nhau.”
“Là sao?” Giang Ngạn Tuyết bị cưỡng ép ăn cẩu lương, cậu cảm thấy vô cùng ganh tỵ mà nói: “Nói thật với hai người vậy, các manh mối của linh phù đều được cất giấu trong xiềng xích. Hai người có thể không trao đổi, từ bỏ cơ hội tìm thấy linh phù hộ mệnh thứ ba, dù sao tôi có linh phù trong tay có thể sống được tới cuối cùng, hai người muốn ôm nhau cùng chết, làm một đôi vợ chồng ma đi!”
“Nè, chờ đã!” Tequila suy tính một lát, chỉ có thể chấp nhận thỏa hiệp, cậu ta nói: “Thành giao! Nhưng mà, nếu như cậu xem xong thông điệp rồi trở mặt gϊếŧ chết hai người bọn tôi thì sao?”
Giang Ngạn Tuyết thật sự khâm phục chứng bệnh hoang tưởng bị hại của cậu ta, cậu nói: “Nếu như tôi muốn gϊếŧ người, thì tôi còn ở đây phí sức với các người à? Tôi trực tiếp động thủ chặt Sherry ra, xiềng xích tự mình bị phá vỡ thôi!”
Tequila:“...”
Sherry rụt cổ lại, cô ấy thấp thỏm sờ cái đầu vẫn còn đang ở trên cổ mình.
Chìa khóa thắng bại đều nằm trong tay của Giang Ngạn Tuyết, hai người mở khóa cùng một lượt, cuối cùng cũng được giải phóng. Giang Ngạn Tuyết muốn gϊếŧ bọn họ thì đơn giản quá rồi, bọn họ tự mình hiểu lấy, không dám giở trò, ngoan ngoãn đưa tờ giấy cho Giang Ngạn Tuyết xem.
Ngọt, mềm mại, mềm dẻo.
Khẩu vị là ngọt, cảm giác là mềm mại, cảm xúc là mềm dẻo.
Ba người dường như trong cùng một lúc nghĩ ngay đến — bánh kem!
Ở khoang hạng ba không có bánh kem, do đó, phạm vi trực tiếp được thu hẹp lại còn nhà ăn ở khoang hạng hai và nhà ăn ở khoang hạng nhất.
Tequila kéo Sherry lùi về sau, cầm lấy dao bị gãy nhắm vào Giang Ngạn Tuyết, giờ phút này cậu ta cảnh giác nói: “Ai tìm được linh phù thứ ba trước, phó thác cho trời, thân ai nấy lo.”
Giang Ngạn Tuyết kéo tấm ga trải giường xuống, quấn nó quanh eo một cách cẩn thận, có sự bảo vệ 24 tiếng đồng hồ của thẻ thể lực, cậu chỉ cần nhịn cơn đau, có thể tùy ý hành động.
Giang Ngạn Tuyết đi lên khoang tàu ở tầng ba, cách nhà ăn một khoảng rất dài, cậu dừng lại thở gấp, nghe được trên boong tàu có động tĩnh, Giang Ngạn Tuyết tiếp cận thăm dò, là Giải Diêm đang đi về hướng bên này.
Cả người hắn toàn là máu, cũng không biết là máu của hắn hay là máu của người khác, hắn đi lúc nhanh lúc chậm, lúc thì gấp gáp lúc thì chậm chạp, giống như là đã uống rất nhiều rượu. Tuy nhiên, nét mặt của hắn đặc biệt thanh thản, lấy ra từ trong túi áo khoác một hộp kính áp tròng, chọn một cặp màu tím đeo lên.
Nếu như nói người hiện đại không rời xa điện thoại, không rời xa các thiết bị vô tuyến như wifi, vậy thì Giải Diêm hắn bị kính áp tròng khống chế tuyệt đối.
Trong khi đó ở phía sau lưng Giải Diêm khoảng chừng là 50m, Vodka đang nằm ở đó, hai bàn tay bị chặt đứt, một tay thì bay đến góc của boong tàu, một tay có khả năng là rơi xuống biển rồi. Trên người có vô số vết thương không rõ ràng, là bị dao gọt trái cây từng nhát từng nhát đâm xuyên qua, máu và thịt bắn tung tóe khắp nơi, cảnh tượng này không thể dùng một từ “đẫm máu” để hình dung nữa rồi.
“Hahaha, là cậu à.” Cơ thể của Giải Diêm đong đưa, không còn sức lực mà dựa vào tường, hai tay run rẩy do co giật, máu tươi đã đông lại từ lâu rồi.
“Nam Kha có lời trăng trối nhờ tôi giao phó, nói là uổng công vào đây cùng các người, không giúp được gì còn làm mọi chuyện rối tung lên, vì vậy cậu ta thấy rất tội lỗi, rất bất lực, rất hối hận, tự ti á!”
Giang Ngạn Tuyết sửng sốt nói: “Nam Kha cậu ấy…”
“Đừng hiểu nhầm, tôi không có động vào một sợi tóc của cậu ta, cậu ta chủ động hiến thân, oai phong lẫm liệt lắm đó, tôi cảm động lắm luôn đấy!” Giải Diêm dựa vào tường ngồi xổm xuống, cười nhạo giễu cợt nói: “Còn hai lần, tác phẩm đó của tôi đã chết trước mấy người, 9 giờ tối linh hồn sẽ ăn một bữa cuối cùng, để tôi tính thử xem, bây giờ người còn sống còn có cậu, tôi, Lâu Độ, Tequila, Sherry, Gin Fizz.”
Giải Diêm dang rộng cả hai tay rồi nói: “Tính như vậy, đội của chúng ta chắc thắng rồi.”
Giải Diêm chợt ngồi dậy, tiến gần hai bước, trên mặt nở nụ cười giả tạo nhìn Giang Ngạn Tuyết rồi nói: “Nếu không thì, cậu cho người khác một linh phù đi? Dù sao cậu chết rồi cũng sẽ được hồi sinh, linh phù này có thể cứu sống được thêm một người.”
Đôi mắt của Giang Ngạn Tuyết lạnh như băng, cậu nói: “Cậu lại có thể nói ra được những lời mà Phật nói chiếu sáng khắp nơi nhỉ.”
“Nghe một buổi nói chuyện của Nam Kha, khôn ngoan hơn 10 năm đọc sách.” Giải Diêm đưa tay ra, cười xấu xa rồi nói: “Có đưa hay không?”
“Tôi thấy cậu bị thương không nhẹ, chắc là không có sức đưa linh phù cho người khác.” Giang Ngạn Tuyết đưa tay ra hướng về phía Giải Diêm rồi nói: “Đưa linh phù của cậu cho tôi đi.”
Đôi mắt Giải Diêm trở nên sắc bén.
“Cậu muốn một mình độc chiếm cả ba linh phù à, đợi toàn bộ chúng tôi bị linh hồn gϊếŧ chết rồi, một mình cậu qua ải.” Giang Ngạn Tuyết cười khẩy, “Có dòng máu nổi tiếng, Diêm Vương trong trò chơi âm phủ.”
Khóe môi nhuốm máu của Giải Diêm nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
Giang Ngạn Tuyết nói: ““Tiệc tối chết chóc” lần đó cậu không có hiểu quy tắc một người qua ải, thấy hối tiếc có phải không?”
Ý cười của Giải Diêm càng thêm u ám, trong ngữ khí có kìm nén sự phẫn nộ, hắn nói: “Vết nhơ, đó là vết nhơ trong sự nghiệp chơi game của tôi! Cậu không cần lo lắng, dù cho bị linh hồn ăn sạch, dù cho có một mình tôi qua ải, bởi vì đây là tác chiến toàn đội, các cậu cũng sẽ được hồi sinh.”
Giang Ngạn Tuyết: “Bên đội của Vodka chỉ còn lại một mình Tequila, đội khác cũng chỉ còn lại Sherry và Gin Fizz, nhưng hễ mà cậu lơ là một chút, bọn họ giành chiến thắng, chúng ta toàn đội bị diệt.”
“Lo lắng quá rồi đó, tôi đã ra tay thì không có sai sót.” Giải Diêm cười như không cười, từ trong người lấy ra một con dao Thụy Sĩ: “Cậu và tôi đều có vết thương, công bằng rồi! Lần trước trong “Tiệc tối chết chóc” còn chưa phân định được thắng thua, lần này, tôi không thể nào dễ dàng bỏ qua cho cậu được rồi ha ha ha…”
Một tiếng còi sắc bén xé toạc màn đêm, con tàu du lịch sang trọng ngay lập tức chìm vào trong bóng tối, chỉ còn có hai người ở trước cửa của boong tàu ở tầng ba, ánh sáng vàng luân chuyển, chói mắt.
Mộc Thiên Vũ sắp chết, sương mù đen gào thét xông lên chỗ boong tàu, dường như trong cùng một thời điểm, Giải Diêm liền tiến tới một bước, chủ động xuất kích.
Giang Ngạn Tuyết không dám chểnh mảng, giơ tay đón dao của Giải Diêm.
Một tiếng “choang” vang lên, Giải Diêm không ngờ được huýt sáo một cái rồi nói: “Đao thương bất nhập? Ồ không đúng, không đúng, cậu vẫn là cơ thể còn máu và thịt nhỉ!”
Giải Diêm nhanh chóng thu chiêu lại, liếc nhìn đổi sang một hướng khác đâm tới. Giang Ngạn Tuyết lấy ra Murasame, nhanh chóng chặn lại bên hông, vừa hay đυ.ng phải cây dao Thụy Sĩ của Giải Diêm.
Bản thân mình là vỏ gươm, là vật chứa của Murasame, nhưng điều đó không có nghĩa là đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm. Giang Ngạn Tuyết tìm được quy luật, cái này nó có liên quan đến ý niệm của bản thân, lúc cậu có ý thức phòng thủ, Murasame có thể biến hóa thực thể ở chỗ bề mặt da, tiếp đón đòn tấn công của đối phương. Nếu như đối phương tấn công bất ngờ, Giang Ngạn Tuyết phòng ngự hoặc là không có suy nghĩ trong đầu, vậy thì cánh tay của cậu sẽ trực tiếp bị người ta chặt đứt.
Bên cạnh đó, việc thực hiện hóa Murasame trong cơ thể chỉ có thể giới hạn ở hai cánh tay, vì vậy cậu vẫn có điểm yếu, ví dụ như đâm vào bụng, vào chân, những chỗ này đều là chỗ hiểm.
Trò chơi Hoàng Tuyền cho người chơi những năng lực khác nhau như một phần thưởng cao quý, nghe có vẻ khá đỉnh đấy, nhưng lại có rất nhiều hạn chế, nó sẽ không để cho người chơi một bước lên thiên đàng. Ví dụ như “Không gian kì lạ” của Lâu Độ, có rất nhiều công dụng, nhưng chỉ có thể duy trì trong 3 phút, mỗi vòng chơi chỉ giới hạn một lần. Ví dụ như quỷ kiếm Murasame, có thể chặt đầu của quỷ thần nhưng không thể gϊếŧ người.
Nếu như hạn chế này bị những người chơi khác biết được, thì họ cũng không còn sợ hãi cái gọi là quỷ kiếm nữa.
Giữa lúc tia lửa xẹt qua, hai bên đánh nhau nhiều vô số, sương mù đen tản đi, tiếng đèn “xẹt xẹt” vang lên, ánh sáng lúc rõ ràng lúc lại tối đi, rất lâu sau đó mới sáng trở lại.
Vodka ở trên boong tàu đã biến thành một bộ xương khô.
Giải Diêm lùi về sau hai bước, kéo xa khoảng cách với Giang Ngạn Tuyết, hắn thu lại con dao Thụy Sĩ, thở dài nói: “Thôi vậy, phải xem bên phía của Bloody Mary rồi.”
Trong ánh mắt của Giải Diêm tuôn chảy sự không can tâm và một chút thương cảm không rõ ràng, hắn không ở lại nữa, hắn cầm được linh phù rồi nên tìm một chỗ trốn vào đó thì tốt hơn.
Một mình Giang Ngạn Tuyết tự đi vào trong bếp sau của nhà ăn, vừa đẩy cửa ra, cậu liếc mắt nhìn thấy Lâu Độ đang ngồi trên đất thản nhiên ăn bánh kem, và Gin Fizz với một gương mặt thù hằn đang vây quanh lò nướng. Cô ta chộp lấy dao thái rau, chém dữ dội vào lò nướng, nhưng cũng vô dụng, cô ta tức tới mức mà không còn quan tâm đến hình tượng xinh đẹp của mình nữa, mở miệng mắng: “Năm ngoái tôi đã mua một cái đồng hồ*! Thứ chết tiệt, trò chơi rách nát gì chứ, tao khinh, Đ* m* mày!”
(*Là một từ viết tắt trên mạng dùng để chửi thề QNMLGB, ý nghĩa là trong lòng mất cân bằng và cảm thấy không công bằng.)
Lâu Độ nhìn thấy Giang Ngạn Tuyết, nhất thời sửng sốt nói: “Sao cậu lại chạy đến đây?”
Giang Ngạn Tuyết không để ý Lâu Độ, mà nhìn sang Gin Fizz đang suy sụp tinh thần.
Lâu Độ nói: “Cô ấy nói, trong xiềng xích của cô ấy có thông tin linh phù, ngọt ngọt, mềm mại, mềm dẻo, là bánh kem.”
Ánh mắt của Giang Ngạn Tuyết càng thêm u ám, cậu nói: “Cô ấy chủ động nói với cậu sao?”
Lâu Độ biết trong lòng Giang Ngạn Tuyết có chút kiêng dè, suy cho cùng chẳng có ai “có lòng tốt” đi tuyên bố khắp nơi chuyện bảo bối cứu mạng mình cả, anh nói: “Cô ấy là người quen kìa mà.”
Gin Fizz quay người lại giải thích: “Nhóm Minh Tương Chiếu, tôi là “Tôi thật đẹp”, Mai Thiên Thu.”
Giang Ngạn Tuyết bừng tỉnh, có người như vậy sao…
Loại trò chơi này trên mạng đúng là hại không ít người, cách một cái màn hình, vốn cho rằng “Tôi thật đẹp” là một em gái đáng yêu, không ngờ rằng cô ấy vậy mà lại là một chị gái trưởng thành mạnh mẽ vang dội như vậy.
Mai Thiên Thu mất kiên nhẫn, lấy ra một cái chày cán bột điên cuồng đập phá lò nướng, cuối cùng cũng lấy ra được hết bánh kem ở trong lò nướng ra.
Bánh kem nướng chín được một nửa, nửa kia còn chưa chín, Mai Thiên Thu trực tiếp thô bạo đập nát mấy chiếc bánh, một tấm biển bằng gỗ rơi ra, ánh sáng lấp lánh, đúng là linh phù thứ ba.
Lâu Độ nói: “Cầm lấy đi.”
Mai Thiên Thu tất nhiên cũng muốn lấy linh phù để bảo toàn sinh mệnh, nhưng mà vừa nhìn thấy Lâu Độ hai tay trống không, cô lại có chút do dự.
Lâu Độ nói: “Giang Ngạn Tuyết và Giải Diêm đều có linh phù phòng thân, hai người họ chắc thắng rồi, đội này của tôi đến cuối cùng toàn bộ thành viên đều sẽ được hồi sinh, cô thì không giống vậy đâu, cầm lấy linh phù hộ mệnh đi!”
Mai Thiên Thu cầm lấy linh phù cho vào trong ngực, cảm động nói: “Cảm ơn.”
Giang Ngạn Tuyết nói: “Cẩn thận Tequila và Sherry.”
Mai Thiên Thu gật đầu, cô cần phải tìm một nơi để trốn, vượt qua 5 tiếng đồng hồ còn lại.
Trong căn bếp ở phía sau còn có thi thể của Martini, Giang Ngạn Tuyết cầm theo hai miếng bánh kem đi đến nhà ăn, ngồi lên tấm thảm Ba Tư dựa vào trước tủ bày hàng.
Lâu Độ mở nắp chai nước suối, đưa cho cậu.
Giang Ngạn Tuyết không có nhận, mà lại nói: “Anh gặp Giải Diêm rồi?”
Sắc mặt Lâu Độ có chút thay đổi.
Giang Ngạn Tuyết cắn một miếng bánh kem chocolate, dáng vẻ điềm tĩnh nói: “Nếu không sao anh lại biết, linh phù không còn ở trong tay của Nam Kha, mà là ở trong tay của Giải Diêm chứ?”
Lâu Độ nhớ lại lời mà bản thân vô tình nói ra lúc nãy, trong lòng thầm bực mình, anh nói một cách không nể nang: “Sốt rồi mà còn nghĩ tới những việc này, mệnh chăm chỉ thật đấy.”
Giang Ngạn Tuyết nói: “Ban nãy tôi chạm mặt Giải Diêm rồi.”
Tay của Lâu Độ đang cầm chai nước suối chợt khựng lại.
“Tôi còn gặp Vodka rồi.” Giang Ngạn Tuyết liếʍ lớp kem chocolate dính trên ngón tay của mình, ngữ khí rất nhẹ nhàng và mềm mại, vừa chỉ vào vết máu trên vai trái của mình vừa nói: “Ở vị trí này, còn có vị trí phía dưới bụng bên phải, tôi nhìn thấy hai vết thương khá đáng sợ, chắc là bị xuyên qua nhỉ! Trên người cậu ta còn có rất nhiều vết tích do dao để lại hoặc những thứ đại loại như vậy, nhưng mà không thể so được với hai vết thương nghiêm trọng này, đương nhiên, ngoại trừ việc đó ra cậu ta còn bị Giải Diêm chặt đứt hai tay nữa.”
Giang Ngạn Tuyết cố tình dừng lại, đôi mắt phượng hẹp nhưng có một chút quyến rũ hơi nhíu lại, cậu nói: “Là anh làm, đúng chứ?”
Lâu Độ nhếch mép, không nói gì.
Giang Ngạn Tuyết: “Ở trên chiếc thuyền này có thể đấu tay đôi được với Vodka, ngoại trừ Giải Diêm ra thì chỉ còn anh thôi. Anh đâm hai nhát vào vị trí trên vai trái và bụng phải của cậu ta, khiến cậu ta mất khả năng chiến đấu, thuận tiện cho Giải Diêm “Tiên thi*.”
(Tiên thi*: Là một hình phạt trừng phạt người chết thời xưa, dùng roi quất vào thi thể người chết.)
“Đúng lúc đi ngang qua, cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Lâu Độ lau kính rồi nói: “Vodka muốn báo thù vụ đập bàn, vì vậy tôi mới động thủ với cậu ta.”
Giang Ngạn Tuyết cầm lấy chai nước trong tay của Lâu Độ, cậu uống một ngụm nước, một tay chống cằm, cảm thấy hấp dẫn nói: “Kì lạ thật nha, tại sao chỗ anh làm cậu ta bị thương lại giống như chỗ cậu ta làm tôi bị thương vậy?”
Lâu Độ không trả lời được rồi.
Úp úp mở mở cả buổi, anh cố tình làm động tác giả vờ ho một tiếng, giọng nói lạnh lùng: “Trùng hợp thôi.”
Giang Ngạn Tuyết cười khẩy, cậu vặn chai nước đập Lâu Độ rồi nói: “Anh là đồ ngốc.”
Lâu Độ không phục nói: “Ngốc chỗ nào chứ?”
Giang Ngạn Tuyết khinh thường nói: “Đánh nhau với loại người như Vodka, bản thân bị thương thì làm sao? Tôi đi đâu tìm linh phù bảo vệ cho anh đây?”
Lâu Độ phản bác lại: “Tôi chết rồi, không phải vẫn còn cậu hay sao? Cộng sự.”
Giang Ngạn Tuyết khịt mũi khinh bỉ nói: “Nếu như tôi cũng chết thì sao?”
“Sẽ không đâu.” Lâu Độ dường như là trả lời lại sau vài giây âm cuối trong lời nói của Giang Ngạn Tuyết.
Giang Ngạn Tuyết: “Làm gì có chuyện sẽ không? Hai chúng ta hiện tại đã là “người chết” rồi.”
Lâu Độ sửa lại: “Người từng chết một lần.”
“Được rồi, tùy anh.” Giang Ngạn Tuyết nhún vai, cậu không còn sức để tranh cãi với anh nữa. Cậu đặt bánh kem xuống, chuẩn bị đổi một tư thế ngồi khác thoải mái hơn, không ngờ là Lâu Độ đột nhiên kéo cậu lại, Giang Ngạn Tuyết đối với việc này chưa kịp phòng thủ, cả người loạng choạng ngã vào lòng của Lâu Độ.
Bị ép nằm lên chân của Lâu Độ, Giang Ngạn Tuyết đang tính ngồi dậy, liền nghe thấy giọng điệu kiềm chế du͙© vọиɠ của Lâu Độ nói: “Gối miễn phí.”
Lý trí kêu gào khiến cho Giang Ngạn Tuyết tỉnh táo được một chút —— Người này là tình địch không đội trời chung đó!
Tuy nhiên cơn đau của cơ thể và cơn chóng mặt đã đánh tan lý trí của Giang Ngạn Tuyết, cậu muốn ngồi dậy nhưng cơ thể không chịu nghe lời, nằm xuống êm ái trên đôi chân miễn cưỡng không thể di chuyển được của Lâu Độ.
“Anh nhớ cho kỹ.” Giang Ngạn Tuyết nói một cách mơ hồ: “Đợi lần sau, tôi, trả cho anh…”
Người trong lòng không cử động nữa, hình như là ngủ rồi, Lâu Độ cúi đầu nhìn cậu, ngón tay thon dài không kìm lòng được mà vén tóc vụn ở giữa hai lông mày của Giang Ngạn Tuyết, anh nhìn thấy được bao quát gương mặt xanh xao và gầy yếu của cậu.
“Trả cái rắm!”