“Ha ha ha, hóa ra là vậy à, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật đó nha!! Tuyệt quá đi, việc mất trí nhớ đúng là tuyệt thật đấy. Ôi trời ạ, nhiều máu thật đấy, đây là máu của mình nhỉ, đẹp thật đó!”
Trúc Diệp Thanh thích thú nhìn máu đang chảy không ngừng trên vai của mình, hắn dùng tay chạm vào một cái, nở nụ cười quỷ dị, vừa liếʍ ngón tay một cách đầy thích thú rồi nói: “Ngọt quá đi, ngọt quá đi, đẹp thật đó, màu sắc đẹp nhất trên thế gian này chính là màu đỏ của máu!”
Vodka ớn lạnh một trận, anh ta thiếu chút nữa đã phun ra ngụm sữa đầu tiên từ lúc mới chào đời, anh ta hét lên: “Aaaaa, con mẹ nó, sao tôi lại gặp phải thứ ác quỷ như vậy chứ! Giải Diêm!”
Trúc Diệp Thanh - Giải Diêm, quay đầu cười tít mắt nhìn về phía của Vodka, vẫy tay chào hỏi nhiệt tình rồi nói: “Ối, đây không phải là người chơi phi tiêu chuyên nghiệp hay sao, Mộc Thiên Vũ phải không? Mũi tên hạch đào của anh bắn khá tốt đó, anh bắn súng cũng khá chuẩn đó, đó gọi là gì nhỉ? Là “Làn khói sa mạc đơn độc” phải không? Phần thưởng cao nhất của người chơi, mỗi trò chơi chỉ giới hạn có 5 viên đạn, đạo cụ tốt vãi chưởng!”
Vodka - Mộc Thiên Vũ có chút buồn bực, anh ta nói: “Cậu biết cũng không ít đó.”
Giải Diêm run rẩy khắp người, hắn lấy tay che mặt lại nhịn cười rồi nói: “Trò chơi Hoàng Tuyền lớn như vậy, không nghĩ rằng ở nơi này còn gặp được Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ, trời ạ, tôi phấn khích với kích động lắm đó, tim tôi đập rất nhanh luôn, hahahahahahaha!”
Mộc Thiên Vũ:“…”
Tên biếи ŧɦái chết tiệt!
Bloody Mary cả người sởn da gà ngã xuống đất, cậu ấy cứ lùi về phía sau, lùi tới bên cạnh của Gin Fizz, nói một cách vô cùng ngại ngùng rằng: “Cái đó, chị là Mai Thiên Thu có phải không? Tôi là Nam Kha.”
Gin Fizz nhìn về hướng của Bloody Mary, há mồm trợn mắt.
Nam Kha ôm mặt một cách suy sụp rồi nói: “Trời ạ, đây là chuyện gì vậy! Chị Thiên Thu, trong một đám người thì hai chúng ta là nước sông không phạm nước giếng, nhưng trong trò chơi, chúng ta lại không phải là người cùng đội! Chúng ta cũng xui xẻo thật đấy, ghép cặp với ai cũng không hợp, cố chấp chọn trúng Giải Diêm!”
Mai Thiên Thu khóc không ra nước mắt, cô nói: “Tôi có thể làm gì chứ, tôi cũng suy sụp lắm chứ! Còn có 5 phút nữa thôi, cậu nói xem phải làm sao đây?”
Nam Kha: “Chị có bị thương không?”
“Giang Ngạn Tuyết giơ cao đánh khẽ, tôi không sao.” Mai Thiên Thu nhìn vết thương trên vai trái của Nam Kha, lại nhìn vết thương do súng bắn bị thương của Giải Diêm ở phía xa kia, cô cảm thấy đau đầu, cô nói: “Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ rơi xuống biển sống chết chưa rõ, hai người các cậu đều bị thương cả rồi, đợi lát nữa thì linh hồn ăn người nào đây? Linh phù chỉ còn có một cái thôi!”
Mai Thiên Thu nói: “Nếu không thì, để Vodka bị thương một chút, cho linh hồn ăn cậu ta trước?”
“Linh hồn một lần chỉ có thể ăn một người, nhưng chị không thể bảo đảm nó sẽ ăn người nào nha.” Nam Kha đập đầu một cái rồi nói: “Tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây, ngoài tôi ra còn có ai nữa chứ!” Mai Thiên Thu bị dọa sợ, cô nói: “Cậu muốn làm gì?”
“Vì chiến thắng của toàn đội, một người làm vật hiến tế thì có tính là gì chứ?” Nam Kha oai phong lẫm liệt vỗ ngực của mình rồi nói: “Biển lớn chỉ có thế thôi mà, không thể ngăn cản được anh Giang gặp mặt idol, nhưng mà Vodka đó, ngoại trừ biếи ŧɦái ra, hai chúng ta ai có thể đánh bại được hắn đây?”
Mai Thiên Thu không nói nên lời.
“Tôi tự biết bản thân mình có bao nhiêu khả năng, cũng chỉ là chơi máy tính thôi, giống cái loại đọ thể lực ấy, tôi không được.” Nam Kha thở dài nói: “Cái trò chơi tốn sức này không công bằng đối với trạch nam kĩ thuật mà, tôi đã nhìn rõ từ lâu rồi!”
Mai Thiên Thu cũng hiểu được đại khái tâm tư của Nam Kha rồi, cô nói: “Cậu…”
“Ê, Giải Diêm!” Nam Kha gào thét gọi tên của Giải Diêm.
“Nhìn cái bánh pizza chúng ta cùng ăn ở dưới cầu thang, đánh bại Rum vì tình hình vượt quá mức cho phép, cậu tuyệt đối đừng có như con thiêu thân lao đầu vào, thời gian này, cứ đoàn kết trong thời gian này, tương lai mỗi người một hướng, cả đời không qua lại với nhau!”
Nam Kha sải bước chạy dài về phía của Giải Diêm, tiếng còi vang lên cùng một lúc, vang lên tận trên bầu trời ——
Chính ngay lúc mà gương mặt của Giải Diêm vẫn còn đang sững sờ, không biết có nên giơ chân đá thằng nhóc ấy một đạp, hay là nên nhiệt tình đón tiếp lúc cậu ấy chuyển giao niềm hy vọng đây, Nam Kha đưa tấm bùa bị mất cho hắn, thở hổn hển nói: “Một chiến binh chân chính dám đối mặt trực tiếp với cuộc đời tăm tối, dám đối mặt với máu tươi đang nhỏ giọt… ”
Mộc Thiên Vũ:“…”
Nam Kha giữ lấy đầu gối, thở gấp, cậu ấy cúi đầu xuống một cách tội lỗi, cậu ấy nói: “Nếu như cậu gặp được anh Giang và Lâu tổng, làm ơn thay tôi nói lời xin lỗi với họ, tham gia vào trò chơi một hồi không giúp được gì cho họ mà toàn làm mọi thứ rối tung lên.”
Ánh sáng dù đã tắt, sương mù đen gào thét hiện lên, một con quái vật khổng lồ có đôi mắt tối đen đó nhìn chằm chằm Nam Kha, người duy nhất mà máu vẫn chảy từ vết thương không ngừng và không có linh phù nào bên cạnh, đã bị nó nuốt chửng hoàn toàn.
Giải Diêm theo bản năng muốn đưa tay ra kéo cậu ấy lại, nhưng chỉ nắm được hư không.
Máu từ chỗ sương mù đen đó phun ra, Nam Kha không có phát ra bất kỳ tiếng kêu thảm thiết nào, trong khoảnh khắc đó, cậu ấy đã biến thành một bộ xương khô, gió biển thổi một cái, bộ xương “lộp bộp” rải rác khắp nơi.
“Bloody Mary… ” Giải Diêm vừa bắt lấy, bắt lấy được một cái xương tay, không còn hơi ấm, rắn chắc, không đẹp chút nào.
Lén lút chạy đến nhà ăn của khoang hạng nhất ăn uống cùng nhau, uống coca, ăn pizza, tự tay làm salad ăn, bọn họ mất trí nhớ rồi đặc biệt ngốc, không lo không nghĩ, không phải suy nghĩ chuyện nên thoát khỏi con tàu ma này như thế nào, mà là nên ăn uống no nê rồi tính tiếp.
Đợi đến khi lấp đầy cái bụng rồi, Bloody Mary là một con người thẳng tính muốn đi vệ sinh, hắn chỉ cần đứng chờ ở bên ngoài, hai người vốn dĩ rất hợp nhau, nói chuyện trên trời dưới đất, nói về lý tưởng nói về hoài bão.
Hắn nói: “Tôi muốn trở thành một họa sĩ, tôi thích những màu sắc sặc sỡ; đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím, đẹp lắm luôn.”
Bloody Mary nói: “Tôi muốn chế tạo ra một trò chơi, tổng hợp các hiệu ứng đặc biệt hay nhất, xây dựng ra một nhân vật 3D đẹp nhất, có trang bị ngầu nhất, tuyệt lắm đó.”
Hắn cảm thấy Bloody Mary nhất định sẽ thành công, Bloody Mary cũng nói, ước mơ của hắn sẽ trở thành sự thật mà thôi.
Sau đó, Bloody Mary ngốc nghếch giẫm lên dây giầy của mình, hắn theo bản năng mà đỡ lấy cậu ấy, bằng một cách nào đó, luyên thuyên một hồi liền ngã xuống từ chỗ cầu thang.
Thảm hại và cũng rất đau nữa, nhưng mà lại khá là vui, cười đến mức mà trông như hai kẻ ngốc vậy.
Chưa được bao lâu, hắn thật sự muốn trở thành một họa sĩ, hắn thích vẽ tranh, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, hắn đã thích những phẩm màu có màu sắc phong phú, thích trộn các loại màu sắc lại với nhau, sáng tạo ra một loại màu sắc mới, kỳ lạ nhưng cũng rất đẹp.
Màu vàng và màu xanh, sẽ biến thành màu lục.
Màu lam và màu đỏ, sẽ biến thành màu tím.
“Đẹp thật đó, ba à người nhìn xem.” Hắn thích thú cầm theo bản vẽ đưa cho ba hắn xem những nét vẽ nguệch ngoạc của hắn, tuy rằng vô cùng trừu tượng, nhưng lại là tâm huyết của hắn, hắn đã tô mất hai tiếng đồng hồ, đặc biệt hài lòng với bức tranh này.
“Đi chỗ khác, sang một bên chơi đi, đừng làm phiền ta.” Ba cầm lấy điện thoại đi mất, đi ra ngoài ban công gọi điện thoại.
Tại sao lại không xem chứ?
Không đẹp sao?
Hắn nghiêng đầu cẩn thận đáng giá, không phục đi vẽ lại lần nữa, hắn vẽ cá heo, mèo con, sư tử, sói xấu xa, con thỏ trắng còn có hoa hướng dương. Ngày qua ngày, hắn vẽ càng lúc càng tốt, nhận được lời khen của giáo viên, đoạt giải nhất cuộc thi vẽ tranh thiếu nhi toàn thành phố.
“Mẹ ơi, người xem, đây là biển mà con vẽ, nhận được giấy khen nữa đó!”
“Trở về phòng làm bài tập đi, nhanh lên.”
“Mẹ ơi, mẹ xem tranh con vẽ đi… ”
“Cả ngày tô tô vẽ vẽ, có thể biến thành cơm ăn được sao? Kẻ lớn người nhỏ chỉ biết chọc tức tôi thôi!”
“Mẹ ơi…”
“Nếu không phải vì con, mẹ đã ly hôn với ba con lâu rồi!”
——Cho nên, hắn là đồ thừa thãi hay sao? Hắn là gánh nặng, là đồ thừa có phải không?
Ba trở về rồi, trở về với ba còn có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp. Mẹ rất tức giận, lớn tiếng mắng ba, còn ném đồ đạc, bà với người phụ nữ đó bắt đầu đánh nhau. Bằng cách nào đó, mẹ dùng lực đẩy người phụ nữ đó một cái, đầu của người phụ nữ đó đập vào góc bàn, người phụ nữ không cử động nữa, máu chảy xuống đất.
Mẹ bị dọa sợ, ba vô cùng tức giận, ông ấy bắt đầu đánh mẹ, mẹ cũng tức giận đánh trả lại. Ba đi đến nhà bếp lấy dao thái rau, mẹ cầm lấy con dao gọt trái cây ở trên bàn, bọn cùng chọc, đâm, chặt nhau.
Máu bắn tung tóe từ trong ra ngoài, bức tranh bầu trời xanh của biển cảm, ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ đó đã bị nhuộm đỏ rồi.
Biển cả là màu đỏ.
Đỏ thật đấy, chói mắt thật đó, xinh đẹp và chói mắt!
Có thể nói, màu sắc đẹp nhất trên đời này, là màu của máu! Ha ha ha——
Giải Diêm sải bước nhanh đi đến, tay trái nắm chặt thành quyền, nhằm ngay phía cửa đối diện của Mộc Thiên Vũ, dữ tợn mà đánh, hắn nói: “Đi chết đi!”
*
Đây là một giấc ngủ sâu, nằm mơ một giấc mơ rất rất dài.
Cậu trở về lúc còn nhỏ, lúc học lớp 5. Buổi tối lúc tan học trở về nhà, ở trên đường nhặt được một bầy mèo bị người ta bỏ rơi, lúc đó trời đang mưa, ba chú mèo con co rúm lại sưởi ấm cho nhau, con nào con nấy lạnh đến mức run cầm cập. Bởi vì ba con mèo đều ốm yếu, người đi đường cũng không có ý định sẽ nhặt về.
Cậu cởϊ áσ đồng phục, bao bọc lấy ba con mèo rồi đem về.
Hoa Vân mắc bệnh sạch sẽ quá mức, từ trước đến nay đều không thích mèo hay chó, cậu vẫn đang suy nghĩ làm sao để thuyết phục ba mẹ cho cậu nuôi mèo con, lấy chìa khóa mở cửa, còn chưa vào phòng, tiếng ồn ào từ bên trong đã truyền tới.
Một tháng gần đây, ba mẹ luôn luôn cãi nhau. Cậu đã trưng cầu ý kiến của bạn cùng bàn, bạn cùng bàn nói, ba mẹ cãi nhau thì ngày ly hôn không còn xa nữa.
Quả nhiên, mẹ đang bàn với ba chuyện ly hôn.
“Ly thì ly, tôi chẳng qua còn có thể tìm tiếp một người nữa! Cái loại nɠɵạı ŧìиɧ như bà, mẹ nó chứ tôi đây không thèm! Con thì bà đưa đi, bây giờ hai chúng ta lập tức đến Cục Dân chính ngay!”
“Dựa vào đâu mà đưa cho tôi! Tôi mới không cần con! Con trai là tôi sinh cho ông, nó theo họ Giang của ông, ông tự đi mà quản!”
“Vậy đổi thành họ Hoa của bà là được rồi! Đem theo một đứa con ghẻ, tôi còn tìm được phụ nữ hay sao?”
“Lẽ nào tôi đem theo đứa con thì có thể gả vào nhà thứ hai được sao? Tôi đã có đứa con trai thứ hai rồi, tôi không cần Giang Ngạn Tuyết, ông tự đi mà nuôi!”
“Nực cười! Không phải bà nói cái tên nhà giàu mới nổi đó yêu bà thật lòng hay sao? Nếu đã là yêu thật lòng, làm sao không thể chấp nhận được con của chồng trước của bà chứ? Yêu ai yêu cả đường đi lối về, có hiểu không? Tóm lại, Giang Ngạn Tuyết, tôi không cần cũng không lo, nếu bà nhẫn tâm để nó lưu lạc đầu đường xó chợ, chỉ biết trốn tránh, đến lúc đó Thẩm phán kết bà tội bỏ rơi con, tôi xem bà còn phóng túng được nữa không!”
“Đồ chết tiệt, con mẹ nó ông là đồ không có lương tâm!”
“Rốt cuộc là ai không có lương tâm, chết tiệt!”
Cậu đi rồi, đóng cửa lại, chạy xuống lầu, ôm lấy ba chú mèo con hơi thở thoi thóp, ngồi xổm ở chỗ hành lang tối tăm và ẩm ướt.
Mưa vẫn cứ rơi, vẫn chưa chịu ngừng.
Trời càng lúc càng tối, đã 9 giờ tối rồi, không có ai đi tìm cậu, ba mẹ có thể là đều trông chờ đối phương đi tìm cậu, hoặc có lẽ không có ai muốn đi tìm cậu. Cậu có nên trở về nhà không, căn bản không có ai để ý đến.
“Này, nhóc con, trời tối rồi không về nhà, làm gì đấy?”
Nghe giọng điệu và cách diễn đạt, cậu liền biết là Lâu Độ đến rồi. Lâu Độ cậy việc lớn hơn cậu hai tuổi, mở miệng đều gọi cậu là “thằng nhóc”, thật ra không phải anh cũng là thằng nhóc thôi sao?
Cậu không còn sức để tranh cãi với anh.
Lạnh quá, đói quá, cũng đau quá.
Đau lòng.
Cậu khóc rồi.
Khóc trước mặt kẻ thù không đội trời chung, quá mất mặt rồi. Nhưng mà cậu nhịn không được, nước mắt cứ chảy xuống không ngừng.
Lâu Độ bị dọa sợ, mỗi lần gặp mặt cậu, anh đều mang thái độ “vênh váo hung hăng” bị đánh vỡ hoàn toàn ngay tại trận, anh mất bình tĩnh, tay chân lúng túng, dò hỏi và an ủi một cách vụng về.
“Cậu làm sao vậy? Đừng khóc mà, cái đó… tôi có chỗ nào chọc đến cậu rồi à? Được rồi, là lỗi của tôi được chưa, xin lỗi, xin lỗi, thằng… Giang Ngạn Tuyết, đừng khóc nữa nha!”
Cậu vẫn khóc như cũ.
“Là ai bắt nạt cậu rồi?”
Cậu vẫn khóc.
“Tôi giúp cậu đánh hắn!”
Cậu vẫn tiếp tục khóc.
Buổi trưa ngày thứ hai, cậu ngồi trên chiếc xe tải chuyển nhà, rời khỏi nơi sinh sống 11 năm, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Lâu Độ.
“Lâu Độ.”
Người ở trong lòng cử động một lát, vô cùng tự nhiên mà vuốt trán của cậu, anh nói: “Tỉnh rồi à?”
“Tôi nằm mơ.”
Lâu Độ hỏi: “Cái gì?”
“Năm tôi 9 tuổi, nhặt được ba con mèo…”
Lâu Độ kìm nén dữ dội mới không bật cười, anh nói: “Cậu còn dám nhắc lại sao, không phải là ba con mèo bệnh chết rồi sao? Cậu khóc cả một đêm, làm đồng phục của tôi là nước mắt và nước mũi của cậu, dơ chết đi được.”
Giang Ngạn Tuyết:“…”
Vì vậy cái chuyện mất mặt như vậy, cậu sao lại nhắc lại nó nữa chứ, ĐM!
-----------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Vẫn còn khá ngắn, bởi vì ngày mai bắt đầu là ngày thứ 9000 rồi! Mau khen tôi đi! (icon chống nạnh)
Cảm ơn vịt địa lôi của “Thượng thành nguyên dã” !
Cảm ơn chất lỏng dinh dưỡng của “Luz”, “Cửu Mộ Khê”, “Yến Tử Ki”, “Im lặng làm mèo”, “Mặc nhược vân khuynh”, “An”, “Doãn Mặc Mặc” !