“Giang Ngạn Tuyết!”
Lâu Độ nhảy xuống biển, trên tay cầm linh phù, ánh sáng vàng soi rọi cảnh vật trong phạm vi 100 mét.
Vòng qua rong biển, tránh thoát những tảng đá ngầm, cuối cùng cũng nhìn thấy Giang Ngạn Tuyết đang không ngừng rơi xuống đáy biển sâu.
Anh tăng tốc bơi tới, ôm lấy eo Giang Ngạn Tuyết, vùng vẫy cánh tay, cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi.
Đại dương mênh mông đáy biển lùi xa, Lâu Độ ôm Giang Ngạn Tuyết xuất hiện trong một ngôi nhà hình hộp nhỏ, nhiệt độ của nước biển quá thấp, nhưng chỉ một lúc sau, trên đầu tóc Lâu Độ đã hình thành một lớp băng mỏng, không khí lạnh lẽo. Hít một hơi khí lạnh, anh không quan tâm đến mấy thứ đó, đặt Giang Ngạn Tuyết trên nền đất, khoanh tay tiến hành hồi sức.
Tình trạng của Giang Ngạn Tuyết rất tệ, sắc mặt trắng bệch như sương, cả người ướt sũng, quần áo bê bết máu, trên vai có một vết đạn và một vết đâm có đường kính 4 cm ở bụng. cũng không biết nội tạng có bị thương hay không, máu vẫn không ngừng chảy ra, chẳng mấy chốc đã tụ lại thành một vũng máu dưới thân Giang Ngạn Tuyết.
“Tỉnh lại! Giang Ngạn Tuyết!” Lâu Độ lớn tiếng gọi cậu: “Cậu gắng đấu tranh một chút có nghe không? Không được chết!”
Giang Ngạn Tuyết không động đậy, cậu không thở, tim cũng ngừng đập. Tóc mái ướŧ áŧ yếu ớt dính vào trán, khuôn mặt trắng nõn như ngọc gần như biến thành băng sắc, không có chút nào hồng hào, thân thể trắng bệch đáng sợ, lạnh đến mức làm người đóng băng.
“Giang Ngạn Tuyết, Giang Ngạn Tuyết!”
Lâu Độ dùng một tay ấn lên trán Giang Ngạn Tuyết, ngửa đầu ra sau, nâng hàm bằng tay kia, giữ cho đường thở của cậu mở, thực hiện hô hấp nhân tạo bằng miệng-miệng.
“Tôi đã nói sẽ không quên cậu, tôi vẫn luôn nhớ đến cậu! Cậu giỏi lắm, vào game liền mất trí nhớ trở thành “Kẻ ngốc”, để tôi phải lo lắng, cậu mau tỉnh lại, còn đấm tôi hai phát trút giận!”
“Quản trị viên, gói máu 1000CC!”
[Thao tác không thành công, vui lòng không thử lại. 】
Lâu Độ choáng váng.
Cái gì? Sao lại thế?
Chẳng lẽ túi máu không thể dùng cho người khác, mà chỉ có thể dùng cho chính mình?
Tại sao chứ? Tôi cho người khác dùng không được sao? Tôi tình nguyện cũng không được sao??
Lâu Độ gào lên.
Anh sợ.
Bắt đầu từ lúc Giang Ngạn Tuyết bị thương rơi xuống biển, anh đã rất hoảng sợ, vô cùng sợ hãi, sợ hãi cực kỳ.
Từ nhỏ đến lớn anh đã luôn là tấm gương mẫu mực, không gì cản nổi điều anh muốn, mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ biết cái gì gọi là sợ hãi cả, lá gan anh cực lớn, năm tuổi đã dám một mình đi đường vào trời tối, mười lăm tuổi đã dám tay không đấu với kẻ cướp, hai mươi tuổi đã đoạt được giải quán quân về võ thuật, bất luận là văn hay võ, anh đều chưa từng sợ ai.
Không sợ khi bị Lâm Nguy cự tuyệt ngoài cửa, cũng chẳng sợ khi Lâm Nguy đột nhiên nói với anh rằng anh ấy sẽ kết hôn với Elena, cho dù Lâm Nguy bị bệnh nằm viện, anh cũng chỉ là sốt ruột xen lẫn tức giận, chỉ là không cam lòng và có chút mất mát cùng bất lực, nhưng không bao giờ có cảm giác sợ hãi như bây giờ.
“Khụ, khụ, khụ…”
Giang Ngạn Tuyết sặc ra một ngụm nước, l*иg ngực kịch liệt phập phồng.
Trong phút chốc, tất cả những ngọt bùi đắng cay đều bị cuốn trôi hết, bỏ lại tất cả những muộn phiền suy tư, Lâu Độ vội vàng ôm lấy Giang Ngạn Tuyết, chưa bao giờ anh cẩn thận từng li từng tí như vậy, cứ lo sợ bản thân sẽ lỡ tay động mạnh làm vỡ lòng ngực mỏng manh như búp bê sứ này..
Lâu Độ gấp gáp nói: “Cậu có túi máu không? Mau lấy mà dùng đi!”
Giang Ngạn Tuyết hai mắt hơi nhắm, con ngươi tán loạn không tập trung, cậu nhìn Lâu Độ, đôi môi tái nhợt run rẩy nói gì đó, một chút ánh sáng lóe lên, khuôn mặt lạnh như băng của cậu nhuốm một chút hồng hào.
Lâu Độ thở phào nhẹ nhõm, xoay người đặt Giang Ngạn Tuyết ở trên lưng, vội vàng nói: “Cậu ôm chặt tôi, chúng ta phải leo trở lại thuyền.”
Giang Ngạn Tuyết ho khan vài tiếng, rốt cục lấy lại được chút sinh lực, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, không nhin được hỏi: “Nơi nào đây?”
“Không gian khác. Là phần thưởng của tôi khi vượt qua bài kiểm tra người chơi cấp cao, nhưng chỉ có thể kéo dài trong ba phút.”
Lâu Độ nhìn vào màn hình ảo trên không, nơi hiển thị đồng hồ đếm ngược.
00:02
00:01
00:00
Không gian bị xé toạc, Lâu Độ cõng Giang Ngạn Tuyết thêm lần nữa rơi xuống biển. anh dùng tốc độ cực nhanh bơi lên bờ, hai tay duỗi ra phía trước bỏ dây thang xuống gắng gượng từng chút, từng chút một leo lên boong thuyền.
Lâu Độ mang theo Giang Ngạn Tuyết vào trong khoang thuyền, ngẫu nhiên bước vào khoang hạng ba là khoang gần nhất, đóng cửa khóa lại, đỡ Giang Ngạn Tuyết ngồi xuống giường, lấy hai cái mền đắp lên người cậu.
Giang Ngạn Tuyết nắm lấy cổ tay Lâu Độ: “Anh thi người chơi cấp cao lúc nào?”
Lâu Độ biết mình không né tránh được bèn nói: “Khi chơi bối cảnh mạt thế, kích hoạt “Checkmate”, ngay khi cậu hoàn thành “Khách sạn Mười Ba”, nghỉ ngơi một lúc, tôi thi người chơi cấp cao.”
“Ồ, không biết đấy. Tất nhiên, anh cũng không cần phải nói với tôi, dù sao tôi cũng không phải anh.” Giọng nói của Giang Ngạn Tuyết rất nhẹ nhàng phù phiếm, anh cười khổ: “Tôi nên mừng vì đây không phải là rừng núi hoang dã… ”
Giang Ngạn Tuyết nắm chặt chăn bông, để lại dấu tay đẫm máu trên tấm đệm trắng, trên người cậu có hai vết thương, máu đã ngừng chảy, miệng vết thương cũng lạnh đến mức không còn cảm giác đau đớn.
Cậu nhìn Lâu Độ, người đang cố gắng di chuyển một chiếc tủ để chặn cửa gọi: “Nhà văn lớn này.”
Lâu Độ quay lại.
Giang Ngạn Tuyết: “Mọi người khi đến đây đều mất trí nhớ, sao anh không bị?”
Lâu Độ nói láo không chớp mắt: “Vì tôi có ý chí kiên định.”
Giang Ngạn Tuyết: “Giải thích quá tệ.”
Lâu Độ hơi nghiêm mặt: “Có thể là mánh khoé của trò chơi Hoàng Tuyền, tôi tuy không bị mất trí nhớ, nhưng lại mất giọng, để phòng ngừa tôi nói ra thân phận của mọi người.”
Giang Ngạn Tuyết đối với chuyện này cũng không đồng tình, cậu mỉm cười một cái rồi mới nói: “Sao tôi vẫn cảm thấy mánh khoé này là đang nhằm vào tôi? Vodka có thể nhớ lại được, anh không có bị “Câm”, tôi trùng hợp góp nhặt lại được trí nhớ thì anh lại bị “Câm”, đừng nói với tôi tất cả chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên nha.”
Lâu Độ liếc nhìn cậu một cái: “Vậy quý trọng mạng nhỏ đi, chờ dịp hỏi trò chơi Hoàng Tuyền.”
Giang Ngạn Tuyết hướng về phía đó mỉm cười, cậu chống thân thể ngồi dậy, nhấc chăn bông lên, một tay che vết đâm trên bụng, một tay chống xuống giường đứng lên, lảo đảo bước hai bước tới trước mặt Lâu Độ, nói: “Anh cứu tôi một mạng, lẽ ra tôi nên lấy thân báo đáp, nhưng từ nhỏ đến lớn hai người chúng ta đã ghét nhau rồi, thôi thì đừng hành hạ nhau nữa. Lần sau nếu anh gặp nguy hiểm, tôi sẽ đổi mạng cứu anh, đền đáp ân tình, trả lại tình nghĩa, không ai nợ ai.”
Trái tim Lâu Độ như bị cục bông chặn lại, thở không nổi: “Không cần.”
Giang Ngạn Tuyết: “Tôi cần, tôi cần, tôi không muốn nợ cậu bất cứ thứ gì.”
Những lời này nghe vô cùng xa cách, Lâu Độ nhịn không được lên tiếng: ‘Cậu có cần phải tính toán rõ ràng như vậy không?”
“Nếu không thì sao?”
“Cậu cùng người khác sống chung, mọi việc đều phải tính toán rõ ràng sao?”
“Anh em thân thiết còn phải tính toán rõ ràng sòng phẳng, huống hồ là đồng đội, với lại tôi và anh… ” Giang Ngạn Tuyết giọng điệu hơi ngừng một chút: “Tình địch.”
Lâu Độ đem tủ đặt xuống, chặn chính xác trên cửa, quay lưng về phía Giang Ngạn Tuyết nói: “Theo lý mà nói, cậu đang phụ ý tốt của người khác.”
“Tôi chua ngoa, phụ tình, nhẫn tâm.” Giang Ngạn Tuyết nhún vai phản bác: “Anh không phải là người đầu tiên nói như này, có rất nhiều người ở sau lưng tôi cũng nhận xét y như vậy.”
“Cậu không quan tâm?”
“Tôi sống cuộc sống của chính mình, quan tâm làm gì?”
Lâu Độ cảm thấy cũng có lý, nhưng cũng cảm thấy như vậy là kiêu ngạo, quay mặt về phía Giang Ngạn Tuyết, lạnh lùng hỏi: “Cậu chắc không có nhiều bạn bè?”
Giang Ngạn Tuyết cười xoà: “Chuyện này cũng bị anh biết được, tôi không có bạn bè.”
Lâu Độ không biết tại sao, trong đáy lòng lại trào dâng một ngọn lửa tà ác:
“Không phải có Lâm Nguy sao? Người phục vụ rượu Tiểu Chính ở Tiên Châu, không phải bạn cậu à?”
“Chỉ là người quen cùng ăn cơm uống rượu chung thôi. Một người bạn chân chính sẽ không vì lợi ích mà lừa gạt, có thể vì tôi giúp anh ấy đến không tiếc cả mạng sống, tôi và Tiểu Chính, không tính là… ” Giang Ngạn Tuyết khóe môi cong lên một nụ cười chua xót: “Về phần tiểu Lâm… ”
“Đó là bởi vì từ trước đến nay kết bạn, chưa từng quen thân với ai. Nếu cậu cố tình né tránh, đối phương đương nhiên sẽ không còn thân nữa.”
Gặp lại Giang Ngạn Tuyết sau 12 năm xa cách, Lâu Độ cảm thấy cậu đã thay đổi. Khi còn nhỏ, Giang Ngạn Tuyết ngây thơ trong sáng, với người khác luôn chân thành ấm áp, dịu dàng như ánh mặt trời. Nhưng khi lớn lên, cậu lại không có cảm xúc mà luôn lạnh lùng xa cách, cậu thường mỉm cười, nụ cười đó tuy rằng đẹp lại luôn thiếu sót chút gì không thể nói được, cảm giác rất giả tạo, miễn cưỡng.
Bề ngoài cậu trầm lặng nhẹ nhàng, đối với ai cũng rất lễ phép, nhã nhặn, chu đáo, dù có gặp một kẻ say xỉn ăn chơi trác táng ở Tây An Châu cậu cũng nhẫn nại không bao giờ nói ra những lời lẽ thô tục, giải quyết công việc một cách nhẹ nhàng, thái độ luôn kính cẩn nhã nhặn và tiết kiệm.
Những người như cậu ở trong xã hội rõ ràng phải được trọng dụng, khôn khéo hòa đồng trong giao tiếp. Tuỳ thời ứng đáp, nhưng sự thật đã chứng minh ngược lại.
Lâu Độ đã từng nói chuyện với Tiểu Chính ở Tiên Châu, Tiểu Chính nói rằng cậu ngoài ấm trong lạnh, trái tim cậu tăm tối không thấy ánh mặt trời, u ám mốc meo. Ưu điểm của cậu là tận tụy và rất tận tâm trong công việc, nhưng nhược điểm của cậu là thường dùng ý xấu để thu phục lòng người, khi được người khác giúp đỡ, điều cậu nghĩ không phải là báo ơn, mà là “Anh giúp tôi với mục đích gì, âm mưu gì. Nếu đối với bản thân anh không có lợi ích gì, vậy tại sao lại giúp tôi?”. Cậu không tin ai cả, bề ngoài hiền lành và thân thiện, kỳ thật trong lòng lại nghĩ khác, không ai có thể thực sự bước vào trái tim cậu, cho dù là Lâm Nguy mà cậu thầm yêu.
Sao lại thành ra thế này?
Lâu Độ đã từng cố ý hỏi Lâm Nguy về việc này, nhưng Lâm Nguy chỉ lắc đầu thở dài, cố tình né tránh, cắt ngang và chuyển chủ đề, khi không thể né tránh được nữa thì nói cho có lệ rằng: “Chuyện này cũng không thể trách cậu ấy, ai trải qua chuyện như vậy cũng có biến đổi lớn về tính tình mà thôi.”
Gặp phải chuyện như vậy?
Chuyện gì?
Giang Ngạn Tuyết thân thể nhướng lên, cậu kịp thời giữ chặt cột giường, ánh mắt ngại ngùng: “Anh nói đúng, tôi đối với người khác không chân thành, vậy có tư cách gì mà đòi hỏi người khác đối đãi chân thành? Tôi là người như vậy, nhà văn lớn à, nếu tình huống này xảy ra một lần nữa, anh ngàn vạn lần ngàn vạn lần đừng đến cứu tôi, cứu người như này không đáng đâu.”
Lâu Độ ánh mắt sắc lẹm xẹt qua: “Cậu nói cái gì?”
Khóe môi Giang Ngạn Tuyết nở ra một nụ cười đứt quãng: “Anh giúp tôi cứu tôi, tôi lại nghi ngờ cậu có ý xấu, có âm mưu gì đó đang chờ đợi tôi, có phải vì tôi còn giá trị lợi dụng… Thích loại người như tôi thờ ơ, bạc bẽo, không biết tốt xấu, chỉ biết tới lợi ích bản thân, không đáng để nhận giúp đỡ từ anh đâu.”
Lâu Độ cảm thấy trong lòng ớn lạnh: “Sao phải đi hạ thấp bản thân? Sao phải nghĩ mọi thứ theo chiều hướng đó? Cậu rõ ràng không phải là người như vậy. Nếu chỉ là vì muốn chọc giận tôi thì xin chúc mừng, tôi thật sự đã bị cậu chọc tới mức giận run rồi.”
Giang Ngạn Tuyết ngớ ra một hồi, tiếp đó mỉm cười, cậu khẽ lay động rồi ngã xuống, Lâu Độ nhanh tay chụp được, sát sao ôm lấy cậu.
Giang Ngạn Tuyết thân thể không ngừng run lên, cậu giống như đang đắm mình trong hồ băng Thiên Sơn, cái lạnh thấu xương, tỉ mỉ gặm nhấm vào từng tấc da thịt.
Lâu Độ vươn tay sờ sờ trán Giang Ngạn Tuyết: “Cậu bị sốt rồi.”
Lâu Độ đặt Giang Ngạn Tuyết nằm trở lại giường, đắp lên người cậu ba chiếc chăn, nhưng không cải thiện được cảm giác của cậu chút nào. Lâu Độ đành phải tự mình ngồi lên giường, đem chăn bông cùng Giang Ngạn Tuyết ôm vào lòng, bao bọc cậu thành một cái kén.
Giang Ngạn Tuyết thân thể lạnh cóng, nhưng đầu lại nóng như than lửa, cậu sốt đến mơ hồ, vô thức nói: “Cho dù anh có ý đồ gì khác thì tùy ý anh vậy, muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ đi.”
Lâu Độ lấy ra linh phù đặt vào trong lòng Giang Ngạn Tuyết, nói: “Gϊếŧ cái rắm? Đừng có cả ngày cứ nói tới gϊếŧ chóc nữa, như vậy không may mắn.”
Giang Ngạn Tuyết khép hờ hai mắt, cười lạnh nói: “Muốn gϊếŧ tôi, không dễ như thế đâu, cậu xuống địa ngục đi!”
Lâu Độ kinh ngạc, cậu đang nói gì vậy?
Giang Ngạn Tuyết: “Hoá ra ác quỷ là như thế này, cô ơi, cảm ơn cô đã dạy tiếp cho con một bài học khác, đây là bài học cuối cùng.”
Lâu Độ: “Ngạn Tuyết.”
Giang Ngạn Tuyết: “Hợp tác với Lâu Độ, chi bằng để tôi trực tiếp dắt chó đi dạo, trò chơi rác rưởi!”
Lâu Độ: “…”
“Mẹ, con không thích sữa lắc, ngay từ đầu con đã ghét sữa lắc, rất ghét… ”
Trái tim Lâu Độ thắt lại, cảm thấy chua xót cùng đau đớn, anh không kìm được mà ôm chặt lấy người đang ăn nói bậy bạ vào trong lòng mà ôn nhu nói: “Đừng nói lung tung, ngủ một giấc đi.”
Tác giả có chuyện muốn nói: Ngày hôm nay ngắn ngủi vô cùng, nằm xuống chiến đấu!
【Cảm ơn】 【Nam】 【Quán cá】 【Vùng hoang dã Thượng Thành】 【Giản nhưng hắn cha】 vì dung dịch dinh dưỡng!