Lâu Đột đột nhiên rung lên, ngơ ngác nhìn phía trước.
“Lâu Độ.”
Lâu Độ đột nhiên tỉnh táo lại, quay đầu lại nơi phát ra giọng nói: “Cậu còn chưa ngủ?"
"Vừa dậy." Giang Ngạn Tuyết cũng lười đốt lửa, dựa vào chồng sách, nhìn Lâu Độ qua ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ: "Ngẩn ra làm gì, gặp ác mộng?"
Suy nghĩ của Lâu Độ có hơi loạn, giọng nói bơ phờ: “Không phải ác mộng, tôi mơ thấy lần đầu tiên Lâm Nguy dẫn tôi đến Tiên Châu.”
Lâu Độ nhắc như thế thì Giang Ngạn Tuyết cũng nhớ tới việc dỗi nhau tại bàn rượu.
Tác động của ngày hôm đó không hề nhỏ với Giang Ngạn Tuyết. "Đứa nhỏ" kiêu ngạo khi còn bé lớn lên, du học nước ngoài rồi từ trong ra ngoài đều sáng bừng lên. Anh ngày càng cao lớn, đẹp trai, vô cùng khí chất, hào quang bắn ra khắp nơi.
Chỉ cần đến hiệu sách, bạn chắc chắn có thể nhìn sách của Lâu Độ ở vị trí bắt mắt nhất, cũng như ảnh chân dung ngọc thụ lâm phong của Lâu Độ. Chỉ cần hỏi ai đó, cho dù người đó không phải là fan của tiểu thuyết kinh dị thì chắc chắn không xa lạ với cái tên "Lâu Độ".
Lâu Độ đã yêu thích vẻ đẹp của câu chữ từ khi còn nhỏ, đó cũng là khả năng anh trở thành nhà văn hàng đầu Trung Quốc.
Giang Ngạn Tuyết nghĩ đời này cậu sẽ không bao giờ gặp lại Lâu Độ, nhưng cậu không ngờ lại tình cờ gặp được anh.
Hôm đó, sinh nhật lãnh đạo của cậu, đồng nghiệp trong bộ phận đều trang phục lộng lẫy, bao hết phòng nhỏ ở Tiên Châu, thỏa thích vui vẻ tiệc tùng. Đồng nghiệp nữ uống quá chén, kéo Giang Ngạn Tuyết và hai đồng nghiệp nam khác xuống lầu để nhảy, sau đó bắt gắp Lâm Nguy gần sàn nhảy.
Giang Ngạn Tuyết dở khóc dở cười: “Không dám nhớ lại chuyện cũ."
“Giang Ngạn Tuyết.” Lâu Độ đột nhiên nghiêm túc gọi cậu: “Cậu, có, mối tình đầu không?”
Giang Ngạn Tuyết sững sờ: "Hả?"
"Lúc đi học thì cũng phải có nở mùa xuân qua trong lòng chứ?" Lâu Độ che giấu dấu vết bối rối và lo lắng trong lòng, giọng điệu làm ra vẻ trêu chọc: "Đừng nói với tôi Lâm Nguy là mối tình đầu của cậu, vậy cậu cũng quá thảm rồi, độc thân nhiều năm như vậy."
Giang Ngạn Tuyết bị chọc cười, dựa vào chồng sách, thản nhiên nói: "Từ tiểu học tôi đã nhận được những bức thư tình rồi, nhưng tôi độc thân bằng khả năng của mình, cậu có thể cười tôi, tôi rất phong lưu đó, nhưng mối tình đầu chỉ có duy nhất Lâm Nguy.”
Trái tim Lâu Độ co lại, không hiểu sao đau buồn, anh xoa huyệt thái dương rồi ủ rũ nói: “Cứ luôn miệng quyết một lòng với Lâm Nguy, thì làm gì còn thong dong ở bên ngoài? Nếu muốn Lâm Nguy chấp nhận cậu thì ít nhất cậu phải nghỉ việc ở Tiên Châu đúng không?”
"Hả?" Giang Ngạn Tuyết giật mình, sau đó bật cười: "Nhà văn vĩ đại, đầu óc của cậu thế này mà làm sao viết được tác phẩm văn học hồi hộp, kinh dị đầy ly kỳ đó?"
Lâu Độ chau mày, vẫn còn hờn dỗi: "Ý cậu là gì? Nếu cậu muốn nói tôi ngốc thì cứ nói thẳng."
Giang Ngạn Tuyết giơ tay đầu hàng: "Không dám không dám, ngài có hàng triệu fan hâm mộ, sức chiến đấu của tôi không thể trêu vào. Ai dám nói xấu ngài trên mạng, đám fan não tàn đó lập tức nhắn tin riêng tư mắng chửi, thịt luôn người ta đúng là quá kinh khủng."
Lâu Độ sững sờ, tinh tường nhận ra sơ hở: "Làm sao cậu biết? Cậu từng bạo lực tôi trên mạng?"
Lúc đầu Giang Ngạn Tuyết cũng không muốn che giấu nên dứt khoát cười ha hả nói: "Đả kí©ɧ ŧìиɧ địch, cần phải làm bằng nhiều cách. Tôi chỉ mới nói một câu "Cuốn sách này không quá kinh dị, lầu trên, bạn nói bạn không dám đi vệ sinh, sợ quá tè không được, quá phóng đại", kết quả cậu đoán xem? Mới ngắn ngủi hai phút, tôi đã nhận được 99+ hàng đống tin nhắn riêng, cái gì mà đi ra ngoài 200 thước có số điện thoại ân cần hỏi hộ khẩu, các loại lời nguyền thức ăn kết hợp với nhau, thậm chí còn nguyền rủa tôi xuyên vào sách của cậu, muốn tôi trải nghiệm kinh hoàng của địa ngục trần gian."
Giang Ngạn Tuyết xem thường cười nói: "Tôi rất muốn quen biết fan cuồng não tàn của cậu, một câu nói trúng, quá đỉnh!"
Sắc mặt Lâu Độ tái đi, anh nắm chặt hai tay, giọng kìm nén: "Thật sao? Tôi không lên weibo nên..."
"Một đám anh hùng bàn phím văng phụ khoa, đừng để ý."
"Thế nhưng là..."
"Nếu tôi thực sự quan tâm thì chắc đã sớm chết vì bệnh trầm cảm." Giang Ngạn Tuyết cười một tiếng: "Fan của nhà văn vĩ đại đều là fan có lý trí, chỉ có một số người là não tàn, bình tĩnh bình tĩnh."
Lâu Độ đang định nói gì thì Giang Ngạn Tuyết đột nhiên vươn tay che miệng: "Suỵt."
Lâu Độ vô thức im bặt, cùng lúc đó, bên ngoài ngôi nhà trên cây vang lên tiếng bước chân "sột soạt".
Hai tay Giang Ngạn Tuyết đưa lên vai Lâu Độ vỗ hai lần, ra hiệu Lâu Độ đợi ở đây. Còn mình thì đứng dậy muốn đi qua xem chuyện gì xảy ra, Lâu Độ trong lòng hoảng sợ, vội vàng nắm lấy cổ tay của Giang Ngạn Tuyết nhưng lại bắt hụt.
Để tránh rút dây động rừng thì Lâu Độ không thể gọi người.
Giang Ngạn Tuyết nhẹ nhàng bước tới cửa, cửa gỗ từ bên ngoài đẩy vào, Giang Ngạn Tuyết dán vào cửa, theo cửa gỗ chuyển động, cậu lùi lại từng chút một, nhìn xuống thấy cái bóng của người kia chiếu trên đất.
Ít nhất chứng minh người đến không phải là quỷ.
Cánh cửa gỗ được mở hoàn toàn, người kia nhìn quanh ngôi nhà, đột nhiên nổi điên ba chân bốn cẳng lao về phía Lâu Độ.
Giang Ngạn Tuyết đồng thời nhảy ra, tóm lấy người kia từ phía sau, tiếp đó mạnh mẽ vật ngã, thuận thế bắt giữ. Ngay khi tiếng động vừa vang lên thì Yến Tử và số 20 trong phòng đều tỉnh dậy, Lộc Trạm cũng cầm đuốc để thắp sáng, tia sáng thoáng quá một cái, bà lão đang lẩm bẩm trong miệng "Mẫu cổ vương mẫu cổ vương" chính là mụ phù thủy đến từ biển hoa Hạ Mạt.
Mụ phù thủy bị Giang Ngạn Tuyết đè xuống đất, hai tay không cử động được, cây cuốc mà bà ta nắm chặt trong tay cũng lăn qua một bên, hung thần ác sát trừng Lâu Độ: "Gϊếŧ mày, gϊếŧ mày! Trả mẫu cổ vương cho tao, trả lại cho tao!"
Lộc Trạm: "Mẫu cổ vương gì?"
Mụ phù thủy dữ tợn nói: "Tao sẽ mổ bụng nó ra!"
Lâu Độ đứng dậy, tiến hai bước về phía mụ phù thủy đang tìm kiếm giọng nói: "Mẫu cổ vương đang ở ngay trong cơ thể tôi không sai, nếu bà muốn lấy mẫu cổ vương bằng cách gϊếŧ tôi thì tôi xin lỗi, tôi không đồng ý."
Đôi mắt mụ phù thủy như đẫm máu: "Mày!"
Lâu Độ nói: "Mẫu cổ vương là Ôn Đóa Na nuôi dưỡng, làm sao có thể trong tay bà?"
Giang Ngạn Tuyết nói tiếp: "Ăn trộm đồ của thánh nữ có lẽ nên bị thiêu chết."
Mụ phù thủy lập tức hoảng lên: "Mày nói bậy nói bạ gì, tao không có trộm! Đây là thánh nữ cho tao, người giao cho tao nuôi dưỡng, muốn tao tạo phúc cho đảo nhỏ!"
Giang Ngạn Tuyết: "Vậy cũng lạ thật, Ôn Đóa Na không giao cổ trùng cho mẹ mình, tại sao lại giao cho bà? Bà là gì của cô ấy?"
Mụ phù thủy vừa nghe câu này, vốn bà ta đã điên lại càng điên cuồng hơn hét lên "Tao mới là mẹ con bé! Tao mới là mẹ của con bé!"
Số 20 sốc rồi: "Gì cơ gì cơ? Chẳng lẽ bà là mẹ ruột của Ôn Đóa Na? Cổ Lệ Tô Như Hợp bỏ rơi Ôn Đóa Na?"
"Bỏ rơi?" Mụ phù thủy hai mắt đỏ ngầu, gãy dụa thoát khỏi trói buộc của Giang Ngạn Tuyết, hét lớn: "Tao không bỏ rơi con bé! Tao không bỏ rơi con bé! Con bé là con gái duy nhất của tao, tao thương con bé còn không kịp, làm sao có thể bỏ rơi con bé!"
Lâu Độ nói: "Nạp Toa nói, Ôn Đóa Na không phải là cậu bé nên cô ấy bị cha mẹ mình bỏ rơi."
Mụ phù thủy khàn giọng rít lên: "Không đúng không đúng, không phải như thế! Bỏ rơi con bé là cha con bé, không phải tao! Tao chưa từng nghĩ bỏ rơi con bé, chính cha con bé giấu diếm tao ném con bé đi, vất vả lắm mới tìm được, Nạp Toa hèn hạ kia thế mà..."
Mụ phù thủy nghiến răng nghiến lợi: "Tên khốn tàn nhẫn đó, cô ta không yêu Ôn Đóa Na chút nào, cô ta chỉ coi Ôn Đóa Na như cây rụng tiền, như một công cụ để cô ta theo đuổi danh vọng địa vị!"
Giang Ngạn Tuyết thả mụ phù thủy ra, mụ phù thủy quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết: "Người đàn bà ác độc đó, cô ta không phải con người! Sau khi biết Ôn Đóa Na được chọn làm thánh nữ, cô ta làm công ơn dưỡng dục của Ôn Đóa Na nặng thêm. Cô ta muốn Ôn Đóa Na trao cho giàu có tột bậc, cô ta muốn trở thành người phụ nữ xinh đẹp nhất, cô ta muốn sống trong một ngôi nhà lộng lẫy rộng rãi nhất, cô ta muốn cái này cái kia, bắt Ôn Đóa Na phải dùng thuật phù thủy lần này đến lần khác để thỏa mãn những yêu cầu vặn vẹo của cô ta."
"Thánh nữ có sức mạnh của thần nhưng nếu mù quáng tìm lấy thì sẽ hao tổn phúc báo! Cơ thể của Ôn Đóa Na ngày một xấu đi, con bé bắt đầu già đi, tóc bạc trắng cả rồi. Con bé mất cơ thể khỏe mạnh, khuôn mặt xinh đẹp và cả tình yêu của A Bố, con bé bị Nạp Toa gϊếŧ, con bé chết đều là do Nạp Toa làm hại!"
Yến Tử sau khi nghe xong cũng mơ hồ rồi, cô bé kéo góc áo của Giang Ngạn Tuyết: "Đại ca, Ôn Đóa Na là tự sát sao?"
Số 20 đau đầu: "Cứ tưởng Nạp Toa là người tốt nhưng không ngờ thay đổi đột ngột, mụ phù thủy lại là mẹ ruột của Ôn Đóa Na."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng hét: "Anh Giang, thần tượng, mấy cậu tránh xa bà ta ra, bà ta không phải người!"
Giang Ngạc Tuyết giật mình ngạc nhiên, nhìn lại, Nam Kha và Giải Diêm xông cửa vào, cầm bình đựng tro cốt trong tay nhau, Nam Kha không kịp thở hô: "Cổ Lệ Tô Như Hợp còn có Nạp Toa, đã sớm chết cách đây 300 năm! Tất cả người trong tộc đều đã chết, biển hoa Hạ Mạt là nghĩa trang!"
Phát hiện này như thuốc nổ mạnh làm cho số 20 sợ đến mức phải ngồi tại chỗ.
Đôi mụ mắt phù thủy mở to, khuôn mặt nhăn nheo và chiếc mũi nhọn khi nhìn thẳng vào người có vẻ như đang cười toe toét, khiến cho người ta rùng mình, không rét mà run.
"Tao, tao chết rồi sao?" Mụ phù thủy run rẩy nhìn hai tay, bà ta loạng choạng một bước, muộn màng nắm khuôn mặt, sờ đến hai mắt và mũi miệng của mình, vẻ mặt kích động nói: "Tụi bây nói cái gì, tao chết rồi sao? Tao, tao chết lúc nào, tao rõ ràng còn sống!"
Nam Kha đặt chiếc bình đựng tro xuống đất, nhấc nắp lên, không chút né tránh, trực tiếp vươn tay lấy cặn bã xương bên trong ra nói: "Đây là xương người, không phải là bột sau khi hỏa táng mà là xương bị người đập nát mà ra đó, mấy cậu nhìn xem, các mảnh xương khác nhau về kích thước và hình dạng.”
Số 20 tái mặt chỉ sau một cái nhìn thoáng qua, toàn thân run lên nhè nhẹ.
Giang Ngạn Tuyết và Lộc Trậm tiến tới nhìn, quả nhiên, có hạt to bằng móng tay, có hạt nhỏ bằng hạt gạo.
Giải Diêm si dại cười lên: "Đẹp quá, mấy cậu nhìn xem! Thì ra màu xương cũng giống màu máu, cả hai đều rung động lòng người như vậy, ha ha ha ha..."
Giang Ngạn Tuyết quay đầu lại nói với Lâu Độ: "Giống như A Bố."
Nạp Toa từng nói, cô từng tận mắt nhìn thấy Ôn Đóa Na cắt từng miếng thịt của A Bố, ngâm nó trong rượu thuốc, sau đó đập xương của A Bố thành nhiều mảnh. Nghe giống như Ôn Đóa Na không chịu được thất bại trong tình cảm nên phát rồ lên trả thù. Nhưng bây giờ có vẻ như vấn đề này có gì đó ẩn giấu trong đó.
Lâu Độ hỏi: "Huyền Miêu, cậu đã thấy mộ của tộc nhân khác chưa?"
Nam Kha: "Nhìn thử rồi, vì để đạt được mục đích tôi cẩn thận đào mộ của tất cả người trong tộc của họ lên! Ui, tôi sẽ không gặp báo ứng đâu phải không? Quên đi, dù sao ngoại trừ Nạp Toa và mụ phù thủy, những ngôi mộ của người khác đều rất bình thường, còn nữa nha, tôi với Giải Diêm không thấy ngôi mộ của Ôn Đóa Na... thần tượng, đôi mắt của anh bị sao vậy?"
Lâu Độ: "Không sao đâu, cát vào mắt thôi."
Nam Kha: "..."
Giang Ngạn Tuyết: "..."
Giải Diêm nhìn Giang Ngạn Tuyết, nở nụ cười khó giải thích, Yến Tử nhìn thấy nổi da gà cả người, cô bé yếu ớt co người sang một bên.
"Tôi là số 100, anh ấy là số 120, người một nhà." Nam Kha đầu tiên xác nhận thân phận của mình, sau đó đôi mắt của cậu ấy bị thu hút bởi những hoa văn kỳ lạ trên tường cây. Cậu ấy nghiêng đầu, xoa cằm suy nghĩ: "Này, những hoa văn này..."
Nam Kha nhìn một lát, trái tim như lỡ nhịp: "Ai ai ai ai ai, trong số mấy cậu có thể dựng ngược lại?" Vừa nói vừa nhấc chân lên làm một tư thế trồng cây chối tiêu chuẩn: "Người bạn nhỏ, cậu muốn làm gì?"
Nam Kha vội vã la lên: “Mau nhìn hoa văn trên tường, có phải có gì đó kỳ quái không?"
Lộc Trạm nhìn lại trả lời, trợn to hai mắt tại chỗ: "Cmn! Đây thực ra là một bức tranh, có dòng chữ phải nhìn ngược lại mới thấy được!"
Mọi người chợt nhận, ngoài Lâu Độ không thể nhìn thấy và cũng không trồng cây chuối như Nam Khá ra, thì ngay cả Yến Tử cũng đứng ngược để xem. Hoa văn trên tường chằng chịt, bởi vì nó là bối cảnh cố ý vẽ ra để gây rối loạn cho những người đến xem.
Ẩn giấu bức tranh thật sự giữa cỏ cây hoa lá là —— hình người que cầm trên tay con dao chặt xác một cách tỉ mỉ.
Giải Diêm thích thú nói: "Kỹ thuật này không tệ."
Sau đó, hình người que đặt các lát thịt vào một cái lọ, ngâm chúng trong một chất lỏng bí ẩn.
Giải Diêm si mê nói: "Đây là nghệ thuật."
Rồi sau đó, hình người que đập nát tất cả xương của xác chết cho vào một cái bình, tự chặt mình rồi nhỏ máu, đồng thời, lấy máu vẽ những ký hiệu kỳ lạ trên chiếc bình.
Giải Diêm vô cung khâm phục nói: "Đẹp quá."
Lộc Trạm liếc mắt nhìn hắn: "Không hổ là một tên biếи ŧɦái, giá trị thị trường là 8000 vạn!"
Giang Ngạn Tuyết ánh mắt di chuyển đến cuối bức tranh, nơi có chữ in nhỏ: "Đó có thể là thuật tái sinh."
"Thuật phù thủy thâm ảo nhất." Nam Kha nói: "Là cấm thuật sao?"
Giang Ngạn Tuyết nói cho Lâu Độ nghe những gì cậu thấy, Lâu Độ nói ra: "Ôn Đóa Na muốn hồi sinh A Bố, với mẹ ruột và mẹ nuôi của cô ấy. Rất hiển nhiên, Ôn Đóa Na đã thành công, còn Nạp Toa và Cổ Lệ Tô Như Hợp vẫn sống cho đến bây giờ."
"Còn A Bố thì sao?" Lộc Trạm đại não mở to, sợ đến mức che miệng lại: "Chẳng lẽ ông cụ đó?"
Số 20 phát tởm một trận.
"Dù sao thì chỉ có ba NPC còn sống trên cả một đảo nhỏ hạnh phúc." Lộc Trạm nói có lý: "Nạp Toa và Cổ Lệ Tô Như Hợp đều đã thành công, còn A Bố không có lý do gì thất bại đúng không?"
Số 20 nói: "Hồi sinh A Bố là điều hiển nhiên, hồi sinh mẹ ruột cũng là điều dễ hiểu, vậy tại sao cô ấy lại hồi sinh Nạp Toa? Chẳng phải mụ phù thủy nói Nạp Toa không hề có tình yêu thương gì với Ôn Đóa Na, chỉ muốn lợi dụng thân phận thánh nữ của Ôn Đóa Na để thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân thôi sao?"
Lộc Trạm nói: "Đừng quên, Ôn Đóa Na là hoa sen trắng, không quan tâm Nạp Toa có lợi dụng cô ấy hay không, rốt cuộc nhặt rồi cứu được cô ấy ở bờ sống lại còn nuôi cô ấy lớn như vậy, Ôn Đóa Na sẽ không mặc kệ đâu."
Nam Kha nhún vai: "Nói cũng đúng."
Giang Ngạn Tuyết nói: "Mấu chốt của trò chơi là tìm A Bố, chỉ cần tìm được A Bố thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng rồi."
Số 20 nói: "Vấn đề là, trên đảo có rất nhiều nơi tạm nghỉ, làm sao mà biết A Bố ở đâu?"
Giang Ngạn Tuyết ánh mắt có chút ngưng trọng: "Các cậu có để ý không? Thuật hồi sinh của Ôn Đóa Na, tái sinh chính là linh hồn chứ không phải cơ thể."
Nam Kha ngẩn người, sau đó mới chợt hiểu ra: "Đúng! Thi thể của bọn đều bị Ôn Đóa Na tháo xuống, xương cốt đều bị đánh nát, chẳng lẽ là mượn xác hoàn hồn sao?"
Một khi suy nghĩ của Lộc Trạm mở ra thì không dừng lại được: "Có lẽ không cần phải trả linh hồn lên người, mà còn có thể trên cơ thể động vật! Một con heo, một con chó hay một con sói, miễn chúng là sinh vật sống thì đều có thể mượn xác hoàn hồn đó."
Yến Tử rất kinh ngạc: "Anh nói, sói?"
Số 20 day đầu căng thẳng: "Cmn."
Giang Ngạn Tuyết: "Sao vậy?"
Số 20 mặt mày ủ rũ: "Tôi với con bé nhìn thấy một bầy sói, chúng tôi được vua sói chở đi mấy dặm khá là phấn khích. Vua sói kia cao lớn, dũng mãnh và oai phong, không nói có phải là A Bố không nhưng nói cái đảo nhỏ hạnh phúc này rộng lớn như vậy thì làm sao tìm được con sói đó?"
Giang Ngạn Tuyết hỏi: "Trước khi gặp nhau như thế nào?"
Yến Tử đành phải kể lại việc mình trải qua nói lại một lần, Nam Kha nghe được hai mắt tỏa bừng ánh sáng, sùng bái phục sát đất: "Em còn nhỏ vậy mà đã là người chơi cao cấp rồi? Giỏi quá!
Số 20 có hơi nhụt chí: "Phải làm sao đây nên đi đâu tìm sói? Đây cũng chỉ là suy đoán, nếu chúng ta cực khổ vất vả tìm, kết quả là hiểu lầm thì đây chẳng phải là phí công vô ích?"
Từ đầu đến cuối Lâu Độ không hề ngắt lời, đột nhiên nói: "A Bố sống lại, Ôn Đóa Na sẽ mặc kệ bản thân mình sao?"
Giang Ngạn Tuyết nhìn anh.
Lâu Độ lại nói: "Ôn Đóa Na không muốn để lại mạng sống với A Bố sao? Còn nữa, A Bố đã chết như thế nào trong đêm anh ta kết hôn với con gái tộc trưởng? Vốn tưởng rằng là bị Ôn Đóa Na gϊếŧ nhưng bây giờ có vẻ như còn có ẩn tình khác, nếu như Ôn Đóa Na hận anh ta đã không phí hết tâm tư hồi sinh anh ta."
Trong lòng Lộc Trạm sáng lên, cậu ta nhớ mụ phù thủy, quay lại kéo dậy mụ phù thủy đang suy nghĩ tới lui giữa "còn sống hay đã chết" hỏi: "A Bố là bị ai gϊếŧ, bà biết không?"
"A, A Bố... Cậu, cậu ta..."
Lộc Trạm: "Kết hôn với thiên kim của tộc trưởng thì sẽ mời cả tộc đến xem lễ, mấy ngươi nhất định phải đi chứ?"
"Tôi..." Mụ phù thủy run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đôi môi xanh ngắt: "A Bố cậu ta bị, bị, bị..."
Giang Ngạn Tuyết tới gần nói: "Bị ai?"
Mụ phù thủy che đầu, dường như vô cùng đau đớn, khàn giọng nói: "Bị, tộc trưởng, mọi người, rất nhiều người, bọn họ đánh hết gậy này đến gậy khác. Tôi nhìn thấy, tôi đã thấy tất cả... Tôi muốn tra hỏi cái tên tiểu tử thúi đó, Ôn Đóa Na sẵn sàng từ bỏ thân phận cao chạy xa bay cùng cậu ta, cậu ta lại không thể cưỡng lại cám dỗ của con gái tộc trưởng, bỏ rơi Ôn Đóa Na. Tôi muốn đánh cậu ta một trận, tôi muốn trút giận thay cho Ôn Đóa Na, không ngờ tới, không ngờ tới cậu ta chạy ra khỏi phòng cưới, cả người bê bết máu, mọi người đuổi theo đánh đập..."
"Tộc, tộc trưởng nói, cậu ta chấp mê bất ngộ, gả con gái và bạc triệu gia tài cho cậu ta lại không muốn, lại toàn nhớ thánh nữ. Tộc trưởng không cho phép chuyện như vậy xảy ra, vì sự thịnh vượng của dân tộc chúng ta, thánh nữ không thể kết hôn, ông ta, ông ta hạ lệnh, cùng với tất cả dân làng đánh chết tươi A Bố."
Lộc Trạm hít sâu một hơi: "Trời ạ."
Giang Ngạn Tuyết bước tới nắm lấy mụ phù thủy đang run rẩy: "Ôn Đóa Na đâu? Lúc ấy Ôn Đóa Na đang làm gì, cô ấy làm cái gì?"
Lộc Trạm vung tay lên tranh giành vị trí thứ nhất: "Tôi tôi tôi!"
Đôi mắt sợ hãi của mụ phù thủy mở to, khuôn mặt nhăn nhó hoảng sợ nói: "Ôn, Ôn Đóa Na đã bỏ đi vào sáng sớm khi A Bố kết hôn, con bé đã vượt đại dương để rời khỏi nơi đau buồn này."
"Không đúng." Giang Ngạn Tuyết lạnh lùng nói: "Ôn Đóa Na nhặt xác của A Bố, cô ấy dùng thuật phù thủy đề hồi sinh A Bố, cô ấy không hề rời khỏi đây chứ đừng nói là tìm đến cái chết. Lúc tộc trưởng xử tử A Bố thì Ôn Đóa Na đang ở đau? Có ở nhà không hay là tại hiện trường chứng kiến tất cả?"
"Tôi, tôi không biết!" Mụ phù thủy tinh thần hoảng loạn, đôi mắt đυ.c ngầu của bà ta trừng đến mắt lồi lên, cơ thể bà ta run rẩy như muốn vỡ ra bất cứ lúc nào.
Xem kịch nửa ngày Giải Diêm cười nhạo nói: "Cho dù thánh mẫu hoa sen trắng thế nào, đến lúc nhìn người thương vì mình bị chôn sống đánh chết cũng sẽ biến đen thôi?"
Nam Kha giật mình kinh ngạc, sắc mặt cậu ấy trắng bệch lui về sau một bước, va vào tường cây, cơn đau lan dọc sống lưng, hai cái chân cậu ấy như nhũn ra, rất lâu mới tìm được giọng nói của mình: "Tôi, tôi đã biết. Cái kia, anh Giang, thần tượng, suýt nữa quên nói. Tôi với Giải Diêm phát hiện nghĩa trang đó, ngày chết của tất cả mọi người, đều là một ngày!"
Giang Ngạn Tuyết ánh mắt ngưng trọng: "Ngày 19 tháng 9 năm 325."
Nam Kha rùng mình: "Làm sao anh biết?"
Giang Ngạn Tuyết: "Đó là ngày mà con gái tộc trưởng và A Bố kết hôn. Cả tộc chết hết, bị thánh nữ mà bọn họ tôn sùng thờ phụng tự tay gϊếŧ."
Giải Diêm khẽ cười nói: "Đáng đời."
Mụ phù thủy ngồi thu lu trong góc, đánh rớt mấy cuốn sách, trong đó có một cuốn từ điển rất dày đập vào đầu bà ta, bà ta giống như không thèm quan tâm chút nào, môi nứt nẻ run rẩy nói: "Ma nữ, ma nữ tóc trắng..."
"Rất nhiều máu, mặt trăng, mặt trăng màu đỏ... họ chết hết, người này đến người khác, nổ tung, ruột bị đâm thủng, thịt bay tung tóe..."
"Trời sập, mặt đất nứt ra, chúng tôi rơi xuống, vẫn luôn rơi xuống, rơi, rơi hết. Lạnh quá, thật lạnh, thật mặn..."
Yến Tử nghe lời này, sợ hãi một hồi: "Là tận thế sao?"
"Đảo chìm." Lâu Độ hoàn mỹ phân tích, nhưng không khỏi nghi hoặc: "Vậy bây giờ chúng ta đang đứng ở đâu?"
Số 20 ý nghĩ kỳ lạ nói: "Hòn đảo lại nổi lên rồi?"
"Hòn đảo này..." Giọng điệu của Giang Ngạn Tuyết đông cứng lại.
Lâu Độ vội vàng hỏi: "Cậu phát hiện cái gì?"
Giang Ngạn Tuyết nói thẳng: "Địa hình của hòn đảo này hơi kỳ lạ."
Lâu Độ: "Tôi đã quan sát từ điểm cao nhất của biển hoa Hạ Mạt, chúng ta hiện đang ở phía đông, kết hợp với phía tây, toàn bộ đảo nhỏ hạnh phúc giống như một..."
Giang Ngạn Tuyết giọng điệu nặng nề: "Người."
Mọi người nghe xong thì đều hai mặt nhìn nhau, nghi ngờ khó hiểu.
Giang Ngạn Tuyết ngay lập tức dùng nhánh cây vẽ lên bùn đất bên ngoài nhà cây. Đầu tiên cậu vẽ bãi biển nơi ông cụ đang câu cá, đó là một vòng tròn khổng lồ, rồi từ từ đi xuống, vẽ hai ngọn đồi song song và đối diện nhau, một bên là biển hoa Hạ Mạt và một bên là khu rừng mù sương; tiếp tục đi xuống, là hồ nước nơi Nạp Toa ở, rồi vẽ xuống, là hai địa hình song song, không thông với nhau, giống như hai chân người vậy.
Lộc Trạm kinh ngạc nhảy dựng lên tại chỗ: "Hòn đảo này thật sự là người sao? Chúng ta, chúng ta đang ở trên thân người khác chơi?"
Mặt Nam Kha đỏ bừng lên: "Còn, còn, còn, là phụ nữ."
Bãi biển nơi ông cụ câu cá tương ứng với đầu người phụ nữ, biển hoa Hạ Mạt và rừng sương mù là ngực, hồ Nạo Toa ở là rốn, vừa lúc cây trường sinh là đầu gối!
"Ôn Đóa Noa đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tàn sát cả gia tộc, mà thậm chí cả hòn đảo cũng bị chia năm xẻ bảy rồi chìm xuống đáy biển. Nhưng nhiệm vụ của cô ấy là bảo vệ đất nước, bảo vệ gia tộc, quê hương của cô bị hủy diệt hoàn toàn, cho dù lương tâm của cô ấy còn hay bị lực lượng nào đó ép buộc, cô ấy đã biến cơ thể mình thành một hòn đảo, trôi nổi trên biển." Giang Ngạn Tuyết nhìn Lộc Trạm và Yến Tử.
"Còn nhớ khi chúng ta ở trong khu rừng sương mù không? Mặt đất rung chuyển chập trùng không ngừng, giống như một sinh vật sống đang thở hổn hển. Sau đó thỉnh thoảng sẽ có những rung động, dù không mạnh lắm."
Yến Tử gật mạnh đầu: "Đúng, vậy hòn đảo này còn sống phải không?"
Nam Kha nổi da gà: "Má ơi."
Lâu Độ nói: "Cơ thể đã hóa thành một hòn đảo, nâng toàn tộc lên, vậy còn linh hồn Ôn Đóa Na thì sao? Giống như làn khói, quẩn quanh khắp đảo nhỏ hạnh phúc, có khắp mọi nơi?"
Đúng lúc này, âm thanh loli ngọt ngào non nớt như sét bổ vào đầu của mọi người ——
[Chúc mừng người chơi Giang Ngạn Tuyết, người chơi Lâu Độ, người chơi Nam Kha, người chơi Giải Diêm, người chơi Lộc Trạm, người chơi Yến Tử, người chơi Vương Tự Cường, hoàn thành cốt truyện chính của trò chơi, trò chơi đếm ngược một ngày, chúc những người chơi còn sống sót chơi vui vẻ ~]